Người đăng: khuynhtanthienha10@
Lạp Nhĩ vừa từ chiến trường trở về, vừa nhìn thấy Thiển Thủy Thanh liền phẫn
nộ rống to:
Phương Hổ trầm giọng nói:
Thiển Thủy Thanh chắp tay trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài nói:
Không, Hổ Tử, Mịch Tử Âu không có khả năng trở thành phiền phức của chúng
ta. Đôi khi muốn giải quyết phiền phức, cũng không nhất định phải ra chiến
trường.
Ý của ngươi là…
Lập tức phát ra thông cáo trong phạm vi toàn đại lục, nói rằng: “Từ khi
Thiết Huyết Trấn vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bản nhân Thiển Thủy Thanh tung
hoành ngàn dặm, trải qua trăm trận, chưa hề thất bại, tự cho rằng Đế quốc Kinh
Hồng không còn ai là địch thủ! Không ngờ trận chiến Trung thu, Tướng quân Mịch
Tử Âu lại khám phá ra được quỷ kế của Thủy Thanh, có được năng lực đoán trước
hành động của địch, trầm ổn mưu trí, chuẩn bị kế hoạch trước rồi mới hành
động, chặn đứng thế thắng của quân ta, lập công cứu giá. Thủy Thanh bất tài,
cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng. Từ đây về sau, phàm Mịch Tướng quân tới
chỗ nào, ắt Thủy Thanh sẽ tránh xa nơi ấy, không dám coi là địch, để tỏ lòng
tôn kính!”
Ngươi nói cái gì? Thiển thiếu, ngươi điên rồi sao?
Phương Hổ thất thanh kêu lên.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên trả lời:
o0o
Trận đại chiến Trung thu đã trở thành sân khấu biểu diễn dành riêng cho hai
người Thiển Thủy Thanh và Mịch Tử Âu, Mịch Tử Âu nhờ vậy mà nổi danh đại lục.
Hắn đã trở thành Tướng quân đầu tiên tập kích Thiển Thủy Thanh thành công,
cũng làm cho Thiển Thủy Thanh tổn thất nặng nề, còn cướp mất miếng ăn đã kề
sát miệng Thiển Thủy Thanh, đồng thời là Tướng quân đầu tiên được Thiển Thủy
Thanh mở lời khen ngợi, công bố rằng: “Không dám coi là địch!”
Ngược lại với biểu hiện xuất sắc của hai vạn Quỷ kỵ binh Mịch Tử Âu, biểu hiện
của đại quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng là vô cùng thê thảm. Không chỉ bọn
chúng không còn niềm tin thắng lợi, càng thiếu lòng can đảm liều chết, hai
chuyện này hợp lại đưa tới kết quả là tan tác. Mà nguyên nhân chủ yếu trong
chuyện này ngoại trừ phẩm chất bản thân kém cỏi, nguyên nhân quan trọng là vì
‘tấm gương tốt’ Lương Khâu Húc. Sự rút lui của Lương Khâu Húc đã đưa đến
chuyện một đám Tướng quân rút chạy theo, kết quả, hai mươi vạn đại quân ở lại
trở thành chim lạc bầy, tất cả chiến lực tan rã, nhờ vậy Thiết Huyết Trấn mới
thắng trận dễ dàng.
Nếu không phải Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu tập kích bất ngờ, như vậy trận chiến
này có thể coi là trận chiến hoàn mỹ nhất của Thiển Thủy Thanh từ trước tới
nay.
Dù vậy, ngoại trừ tám vạn Ngự Lâm quân mà Lương Khâu Húc mang đi, còn lại hơn
mười chín vạn đại quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng, trong số này có sáu phần
mười binh sĩ hoặc chết hoặc bị bắt làm tù binh. Thiết Huyết Trấn một trận
chiến thành công, đạt được chiến tích huy hoàng nhất từ lúc vào Đế quốc Kinh
Hồng cho tới nay. Nhưng Thiết Huyết Trấn cũng phải trả giá lớn nhất từ khi
tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bằng số binh sĩ tổn thương trong một trận
chiến. Gần một vạn binh sĩ đã tử trận sa trường, binh lực của Thiết Huyết Trấn
vì vậy mà chỉ trong trận này đã thiệt hại một phần ba, chỉ còn lại hai vạn một
ngàn binh sĩ.
Chuyện tồi tệ nhất chính là hai mục tiêu chiến lược lớn nhất của Thiển Thủy
Thanh cuối cùng chỉ hoàn thành được một nửa.
Chiến tranh có những khi không thể chỉ dựa vào con số tử vong mà phân thắng
bại, quan trọng là phải xem có hoàn thành được mục tiêu mà mình mong muốn hay
không. Nếu như có thể hoàn thành mục tiêu, như vậy cho dù tổn thất lớn đến đâu
cũng có thể gọi là thắng lợi, nhưng nếu không hoàn thành được mục tiêu, vậy
tổn thất dù nhỏ cũng coi như thất bại.
Mỗi một chiến dịch như vậy, ngoại trừ chuyện phải tính toán chi tiết rõ ràng,
càng phải tính toán kết quả của toàn chiến dịch.
Thiển Thủy Thanh định ra hai mục tiêu chiến lược cho kế hoạch lần này.
Mục tiêu thứ nhất là bắt giữ Lương Khâu Húc, kết quả vì sự tham gia của Mịch
Tử Âu khiến cho Lương Khâu Húc chạy thoát, ý đồ chiến lược bắt giữ Hoàng đế
đối phương để nghênh ngang rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng coi như tiêu tan thành
mây khói. Mà mục tiêu chiến lược thứ hai, tiêu diệt một số lượng lớn quân
địch, để đề phòng một khi mục tiêu thứ nhất thất bại, Thiết Huyết Trấn cũng sẽ
có không gian hoạt động thoải mái hơn khi trước, nhưng cũng chỉ hoàn thành
được một nửa. Thiết Huyết Trấn trả giá tổn thất nặng nề, cuối cùng đạt được
chiến quả tiêu diệt mười sáu vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng, nhưng vẫn còn có
mười bốn vạn quân chạy thoát. Coi như kế hoạch ăn một bữa tiệc vô cùng thịnh
soạn do Thiển Thủy Thanh chuẩn bị từ lâu, đã bị buộc ngừng lại giữa chừng…
Vì thế nét mặt hài lòng của Thiển Thủy Thanh trước khi quyết chiến diễn ra,
sau khi kết thúc lại phủ một vầng mây u ám…
o0o
Hai mục tiêu chiến lược lớn trong kế hoạch không thể thực hiện, chính mình tổn
thất gần vạn binh mã, đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, đây chính là một trận
đại bại không còn nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù diệt được rất đông quân địch, nhưng đối với người Đế quốc Kinh Hồng vốn
có nguồn chiêu mộ binh sĩ vô cùng vô tận, cho dù tổn thất có nặng nề hơn nữa,
bọn họ cũng có thể chịu được, mà Thiển Thủy Thanh không thể chịu được tiêu hao
như vậy. Ưng Dương Kỳ gần như chết sạch trong trận chiến này, Huyết Phong Kỳ
cũng gặp phải lần tổn thất nặng nề đầu tiên từ khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng
tới nay, toàn bộ Thiết Huyết Trấn lại trở về tình trạng chiến lực như sau lần
bao vây tiêu diệt lần đầu tiên của người Đế quốc Kinh Hồng. Mặc dù Thiển Thủy
Thanh còn được một cánh quân lính đánh thuê có thể sử dụng, nhưng dù sao cánh
quân này cũng không trực thuộc hắn cai quản, lúc sử dụng sẽ mang tới nhiều
phiền phức và bất tiện.
Chuyện khác chưa nói, chỉ tính số tiền bỏ ra thưởng sau đại chiến lần này,
khiến cho Thiển Thủy Thanh chảy một số máu thật nhiều. Mặc dù số vật tư của
người Đại Đế quốc Tây Xi đã chuyển tới, nhưng lòng tham của tám vạn lính đánh
thuê kia vô cùng to lớn như một cái giếng vừa to vừa sâu, bất kể lấp bao nhiêu
cũng không đầy. Cứ tiếp tục như vậy, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ chi
dụng.
Mà quan trọng nhất là sau khi mất đi mục tiêu số một là Lương Khâu Húc, sau
này Thiết Huyết Trấn phải đi theo con đường nào đây…
Có người ủng hộ tiếp tục thực hiện theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục đánh du
kích chiến, cho đến khi người Đế quốc Kinh Hồng không chịu nổi, chủ động buông
bỏ không bao vây tiêu diệt nữa, tiễn Thiết Huyết Trấn về nhà mới thôi.
Cũng có người cho rằng trước mắt không nên tiếp tục đánh nữa, mặc dù trận này
người Đế quốc Kinh Hồng đại bại, nhưng Thiết Huyết Trấn cũng cần phải tiến vào
giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục.
Cũng có người cho rằng nên tiếp tục phát động phản công, tấn công toàn diện
các nơi thành thị làng thôn trên khắp Đế quốc Kinh Hồng, làm cho sự thống trị
trong nước của người Đế quốc Kinh Hồng càng thêm khốn đốn.
Cách nào cũng có lý của nó, cũng có khuyết điểm riêng, có người ủng hộ, cũng
có người phản đối. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, chuyện rời khỏi Đế quốc Kinh
Hồng trong khoảng thời gian ngắn đã không thể trông cậy được nữa, chuyện sa
vào vũng lầy chiến đấu trường kỳ đã dần hiện rõ ra. Mà xét theo thế cục trước
mắt, sợi dây thừng thất bại vẫn treo trên cổ Thiết Huyết Trấn, chưa rời xa
được chút nào.
Mà quan trọng nhất là Thiển Thủy Thanh phải lập tức đưa ra quyết định, xem
bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Thiển Thủy Thanh quyết định như vậy.
Chiều hôm đó, rất nhiều quan viên Đế quốc Kinh Hồng bị đám lính đánh thuê của
Lạp Nhĩ bắt được bị áp giải vào sảnh hội nghị của thành Thái Tang.
Không thể không nói bản lĩnh bắt dê béo của bọn lính đánh thuê này thật sự là
cao minh. Mặc dù Mịch Tử Âu phục kích bất ngờ khiến cho lính đánh thuê tổn
thất nặng nề, nhưng bọn người này gần như có linh tính theo bản năng đối với
tiền tài. Bất cứ tên quan viên nào muốn bỏ chạy ngay trước mặt bọn họ, cho dù
tên quan viên ấy mặc quần áo binh sĩ, bọn họ cũng chỉ cần liếc mắt nhìn qua là
biết rốt cục ai là quan viên, ai là binh sĩ.
Thiển Thủy Thanh treo giải thưởng cho mỗi binh sĩ bắt được là mười kim tệ,
nhưng giải thưởng cho quan viên từ thất phẩm trở lên thì cao hơn rất nhiều. Từ
thất phẩm trở lên, mỗi tên thưởng hai trăm lượng vàng, từ tứ phẩm trở lên bao
nhiêu cân thịt là bấy nhiêu cân vàng. Về phần bản thân Lương Khâu Húc, trên đã
nói là thưởng cả một tòa thành, ngoài ra còn thưởng theo thể tích. Trên cơ sở
hứa hẹn ích lợi rất lớn như vậy, Thiển Thủy Thanh đã trực tiếp sai người đúc
ra một người bằng vàng lớn như Lương Khâu Húc thật để hứa thưởng cho lính đánh
thuê, giá trị của nó thì không cần phải nói.
Đáng tiếc là bọn họ không nắm được cơ hội…
Nhưng dù sao đi nữa, đám quan viên trước mắt cũng trị giá một số tiền thưởng
khổng lồ. Chỉ tính số quan viên tứ phẩm trở lên, mỗi một người ít nhất cũng
trị giá hơn ngàn lượng vàng. Mười mấy tên quan viên như vậy, Thiển Thủy Thanh
tốn hơn một vạn lượng vàng. Nếu không có số vàng bạc mà Xích Phong Uyển cho,
hắn quả thật không biết lấy tiền đâu để mời gọi đám người liều mạng này.
Lúc này đứng trước đám quan viên Đế quốc Kinh Hồng đang run lên lập cập, Thiển
Thủy Thanh mặt không đổi sắc, nói thẳng ra:
Một ít quan viên quỳ rạp xuống, đại đa số vẫn còn đứng thẳng như cũ.
Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười khinh miệt:
Lời này vừa nói ra, một số khá đông lập tức quỳ sụp xuống, không ít người gào
khóc:
Một tên quan viên vẫn đứng nguyên bất động, trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh:
Thiển Thủy Thanh không hề chớp mắt:
Lát sau, đầu của những kẻ đứng như Tô Đông được đặt trên mâm, máu chảy ròng
ròng mang vào, người nào cũng chết không nhắm mắt.
Phương Hổ khẽ thở dài:
Những kẻ chết đều là hán tử, đáng tiếc…
Anh hùng chốn sa trường cuối cùng cũng trở về với cát bụi, dùng tính mạng
của mình đổi lấy sự tôn kính của ngươi ta, không biết có đáng hay không… Rốt
cục ta đã hiểu được vì sao mọi người thường nói, kẻ xấu sống ngàn năm, người
tốt thường hay đoản thọ!
Mộc Huyết cũng thở dài.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh vẫn lạnh lùng như trước, trong sảnh lúc này, không
còn quan viên nào dám đứng trước mặt Thiển Thủy Thanh.
o0o
Trong sảnh, giọng Thiển Thủy Thanh lúc này trở nên du dương trầm bổng.
Đúng vậy, đúng vậy, Thiển Tướng quân nói chí phải!
Trận chiến thành Thái Tang, Tướng quân đại hiển thần uy, bọn ta bội phục
tới cực điểm!
Những lời nịnh nọt trong nháy mắt ào ào tuôn ra, chỉ đổi lại được một nụ cười
lạt của Thiển Thủy Thanh.