Thắng Bại Khó Phân (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Các binh sĩ còn sống không có tư cách nghỉ ngơi, Thiết Huyết Trấn không có
nhân viên hậu cần, chỉ có thể tự mình làm những công việc nặng nề như dọn dẹp
chiến trường, chăm sóc thương binh, bắt giữ tù binh, thu gom vũ khí, khôi
giáp, kiểm tra chiến lợi phẩm, khuân vác đồ quân nhu mà địch nhân bỏ lại…

Đối với đại đa số người mà nói, nhiều thi thể như vậy, đào hầm chôn lấp là
chuyện không thực tế, hỏa thiêu ngay tại chỗ mới là cách làm đỡ tốn công nhất.

Vì thế trên chiến trường được đốt lên một đống củi rất to, từng đám thi thể
được ném vào trong đống lửa ấy, biến thành tro tàn.

Các kỵ binh từ xa lúc này mới đánh xong quay lại, trường mâu của Phương Hổ
vung cao, trên đó còn ghim thủ cấp của Lỗ Thanh, hắn cao giọng reo to:


  • Thiển thiếu, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!

Trên mặt Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười an ủi.

Phương Hổ vọt tới cạnh Thiển Thủy Thanh đầu tiên:


  • Thiển thiếu, chúng ta thắng một trận lớn, quân Đế quốc Kinh Hồng bại rồi!


  • Vì sao quay lại sớm như vậy?


  • Kế hoạch là phải truy kích ít nhất ba ngày, nhưng hôm qua ngươi liều chết
    giữ chân Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu, không phải chúng ta không phát hiện ra…


Niềm hưng phấn của Phương Hổ lúc này thu lại:


  • Thiển thiếu, chúng ta không yên tâm về ngươi. Rất xin lỗi, ta không còn
    lòng dạ nào tiếp tục truy kích địch…

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Bích Không Tình cũng lạnh lùng
nói:


  • Nơi đây không phải là thành Bình Dương, địa hình tương đối phức tạp, chúng
    ta không có bộ binh đi theo, khó lòng mở rộng chiến quả, hiệu quả của việc len
    lỏi từng ngóc ngách truy kích địch không phát huy ra được bao nhiêu, cho nên
    có đuổi cũng vô ích.


  • Nói cũng đúng, Mịch Tử Âu… Là ta tính sai, không ngờ Mịch Tử Âu lại chọc
    gậy bánh xe như vậy…


Thiển Thủy Thanh cười khổ, phóng mắt nhìn quanh, chiến sĩ Ưng Dương Kỳ đã
không còn lại bao nhiêu…

Trận đại chiến đêm qua, Thiển Thủy Thanh đã thật sự lãnh giáo năng lực chiến
đấu của kỵ binh tinh nhuệ Hàn Phong quan. Cho dù Chu Tử Xuân tử trận, Quỷ kỵ
binh của Đế quốc Kinh Hồng cũng không sụp đổ, ngược lại, dưới tình huống bọn
chúng thấy không còn hy vọng chiến thắng, nhưng vẫn liều mạng tử chiến, dùng
tinh thần liều mạng của chúng chứng tỏ cho mọi người biết rằng, cho dù không
còn niềm tin chiến thắng, ít nhất bọn chúng vẫn còn lòng can đảm liều chết.
Kết quả là cuối cùng toàn bộ một vạn Quỷ kỵ binh tử trận sa trường, không một
ai quay lưng về phía địch, mà chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ cũng gần như chết hết.
Chín ngàn chiến sĩ Ưng Dương Kỳ, sau khi trải qua một ngày một đêm khổ chiến
cuối cùng chỉ còn lại hơn hai ngàn.

Doanh Chủ Lao Sơn Doanh Tông Trác tử trận, Vệ Giáo Lữ Bân tử trận, Vệ Giáo
Quan Hải Sơn tử trận, Vệ Giáo Sùng Minh Viễn trọng thương, Doanh Chủ Thạch
Cương Doanh Thiều Phi Chí tử trận, Vệ Giáo Sử Tĩnh Trạch tử trận, Vệ Giáo Ngụy
Dật Dục tử trận, Doanh Chủ Kim Sa Doanh Thi Thành trọng thương, Vệ Giáo Khương
Nhiên Quang tử trận, Vệ Giáo Ngô Chí Tường tử trận.

Quan quân các Doanh lớp chết lớp bị thương, ba Doanh Chủ thì đã chết hai
người, chín Vệ Giáo sáu chết hai trọng thương, một bị thương nhẹ. Mười tám Lữ
Úy còn bốn người đứng vững. Tướng sĩ Ưng Dương Kỳ từ Mộc Huyết trở xuống,
người còn lành lặn không bị thương có thể nói đếm trên đầu ngón tay, bản thân
Mộc Huyết cũng bị thương không nhẹ.

Đây là trận chiến trên chiến trường cục bộ có tổn thất lớn nhất từ sau khi
Thiển Thủy Thanh vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bị Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu
giết chết gần sáu ngàn người. Mặc dù Thiển Thủy Thanh lấy bộ binh đánh kỵ
binh, lại là quân mệt mỏi đánh với quân tràn trề sức lực, có thể đạt được
thắng lợi đã là không dễ, nhưng chuyện này vẫn làm cho Thiển Thủy Thanh đau
lòng khôn xiết. Lúc Thiết Phong Kỳ đánh ở thành Bình Dương, đối mặt với hai
mươi vạn đại quân nhưng chỉ tổn thất có năm ngàn, hôm qua khi Ưng Dương Kỳ thủ
vững trước mười vạn đại quân tiến công, cũng chỉ hy sinh hơn ngàn người. Nhưng
một trận này đã bị Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu giết sáu ngàn, ngay cả toàn
chiến cuộc suýt nữa cũng bị hắn xoay chuyển tình thế.

Trận này, Quỷ kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng đã dùng tính mạng và lòng can đảm
của mình để tỏ rõ danh dự của dũng sĩ Đế quốc Kinh Hồng.

Vì chuyện Ưng Dương Kỳ phải ở lại giữ chân Quỷ kỵ binh, kế hoạch của Thiển
Thủy Thanh xuất hiện thiếu thốn binh lực nghiêm trọng, đội hình càn quét không
còn, chỉ có thể dựa vào đội hình tấn công để hoàn thành trọng trách tiêu diệt
địch, cũng mang tới áp lực rất lớn cho ba Kỳ còn lại của Thiết Huyết Trấn. Lão
soái Lỗ Thanh tổ chức một toán quân năm ngàn người tiến hành tử chiến cùng
Huyết Phong Kỳ. Vì muốn tiêu diệt đối thủ nhanh chóng, tránh chuyện địch quân
coi đây là trung tâm, dần dần tập trung lại tiến hành phản kích, Bích Không
Tình đã hạ lệnh bằng mọi giá phải tiêu diệt địch trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi trả giá tổn thất một ngàn năm trăm người vừa chết vừa bị thương, rốt
cục Huyết Phong Kỳ mới tiêu diệt toàn bộ đối thủ với tốc độ nhanh nhất, bản
thân Lỗ Thanh cũng tử trận đương trường.

Không còn sự phản kích nào nữa, đại quân Đế quốc Kinh Hồng cũng đã không còn ý
chí chiến đấu, lúc này mới xuất hiện cuộc chiến đánh cho đại quân địch tan
tác. Nhưng tướng sĩ ba Kỳ không phải không phát hiện ra biến hóa do Quỷ kỵ
binh mang lại ở phía sau, vì lo cho an nguy của Thiển Thủy Thanh, đồng thời
cũng thiếu bộ binh duy trì đội hình càn quét, rốt cục không dám tiến hành truy
kích toàn diện đúng theo kế hoạch. Trận chiến đánh tan tác thiếu đi phần truy
kích, cho nên chiến quả chỉ có hạn mà thôi, không thể hoàn thành mục tiêu tiêu
diệt toàn quân địch, kế hoạch tiêu diệt hoàn toàn ba mươi vạn đại quân Đế quốc
Kinh Hồng của Thiển Thủy Thanh cũng không thể hoàn thành trọn vẹn.

Vẫn là Phương Hổ lên tiếng an ủi:


  • Được rồi, đừng tiếc nữa. Cho dù là chiến tướng thiên tài đi nữa cũng không
    thể tính tới được hết tất cả khả năng có thể phát sinh trên chiến trường. Nếu
    như ngươi có thể tính được khả năng Mịch Tử Âu sẽ xuất hiện ở đây, vậy ngươi
    không còn là người nữa, mà là thần thánh. Không phải ngươi thường nói, trên
    đời này không có Tướng quân thường thắng, chỉ có Tướng quân bất bại hay sao?
    Chiến tranh vốn không có đạo lý thường thắng, chỉ có đạo lý bất bại, để đối
    phó với ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng, ngươi đã phải dốc hết tâm
    huyết, cho dù trúng kế một trận của Quỷ kỵ binh cũng không đáng kể gì. Đương
    nhiên Mịch Tử Âu được một lần kiêu ngạo, nhưng nếu bảo hắn đối đầu trực diện
    với ngươi trên chiến trường, chúng ta tin rằng hắn không phải là đối thủ của
    ngươi.

Thiển Thủy Thanh chỉ biết cười khổ:


  • Tiểu tử ngươi chỉ giỏi an ủi người khác.

Phương Hổ cười ha hả:


  • Dù sao hắn cũng không làm gì được ngươi, không phải ngươi vẫn còn sống yên
    lành sao?


  • Thế nhưng Ưng Dương Kỳ của ta… coi như phế rồi!


  • Chỉ cần có thể bắt được Lương Khâu Húc, cái chết của những huynh đệ Ưng
    Dương Kỳ sẽ không phải là vô ích.


Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài:


  • Bắt sống Lương Khâu Húc e rằng rất khó khăn, Mịch Tử Âu không có mặt trong
    đội ngũ tấn công chúng ta, như vậy rất có thể là hắn đã đi cứu Lương Khâu Húc.
    Cũng không biết hiện tại bọn Lạp Nhĩ ra sao…?

Trong lòng mơ hồ có cảm giác lo lắng không yên, Thiển Thủy Thanh cảm thấy, e
rằng bọn Lạp Nhĩ khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Khi ánh dương quang đã lên cao, từ chiến trường ở phương xa xuất hiện một cánh
quân kỳ lạ.

Cánh quân này có cách ăn mặc hoàn toàn khác với quân chính quy, bọn họ mặc đủ
thứ trang phục khác nhau, vũ khí cũng đủ các kiểu dáng. Có đại phủ, trọng
kiếm, có trường mâu, có búa sắt to lớn… Hàng ngũ của bọn họ hết sức lộn xộn,
không theo đội hình, tất cả đang chậm rãi hiện ra trên vùng bình nguyên phía
trước, có tới tám vạn đại quân gần như bao phủ khắp bình nguyên.

Cờ xí của cánh quân này thôi thì đủ loại, thượng vàng hạ cám, thứ gì cũng có.
Cái gì mà đoàn lính đánh thuê Cự Lãng, rồi đoàn lính đánh thuê Huyết Chiến,
còn có đoàn lính đánh thuê Hải Sa, và nhiều nữa…

Đây là các đoàn lính đánh thuê mà Thiển Thủy Thanh đã nhờ Lạp Nhĩ bỏ ra một số
tiền lớn mời từ Liên minh các thành thị tự do tới. Hiện giờ một đám tráng hán
cao to đang dẫn đầu đoàn quân, rõ ràng Lạp Nhĩ cũng có mặt trong đó, số người
này chính là thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê.

Đám người vì tiền bán mạng này, ai nấy cũng có chút tài năng, công phu chiến
đấu đơn độc của ai nấy đều hết sức cường tráng. Chỉ nhìn vũ khí của bọn họ, có
thể thấy tuyệt đại đa số bọn người này đều là những kẻ liều mạng. Bọn họ sở
trường sử dụng vũ khí cỡ lớn, giỏi về chiến thuật tác chiến tổ chức ở quy mô
nhỏ, phục kích, tập kích ban đêm… Tuy rằng lúc này bọn họ đang đi tới với đội
hình lộn xộn như vậy, nhưng đến khi ra trận, bọn họ cũng có phương thức tổ
chức và kỷ luật của riêng mình. Cũng vì như vậy, Thiển Thủy Thanh mới yên tâm
giao cho bọn họ nhiệm vụ phục kích Lương Khâu Húc và tám vạn Ngự Lâm quân của
ông ta.

Tám vạn lính đánh thuê mai phục đánh lén tám vạn Ngự Lâm quân, lính đánh thuê
có kinh nghiệm tác chiến phong phú tuyệt đối có tư cách tiêu diệt toàn bộ đối
thủ.

Nhưng giờ phút này trông bọn họ ai nấy đều tỏ ra ủ rũ chán chường, muốn khóc
mà không ra nước mắt, Thiển Thủy Thanh chỉ biết lắc lắc đầu:


  • Bọn Lạp Nhĩ thất bại rồi, họ không bắt được Lương Khâu Húc.

Phương Hổ và Bích Không Tình đồng thời than dài.

Không nghi ngờ gì nữa, đây hẳn là kiệt tác của Mịch Tử Âu.

Kế hoạch Thiển Thủy Thanh phái Lạp Nhĩ dẫn tám vạn lính đánh thuê mai phục
Lương Khâu Húc, vì sự xuất hiện của Mịch Tử Âu mà gặp phải biến hóa to lớn.
Tình huống lúc đó là như vầy: tám vạn lính đánh thuê nhờ vào ưu thế bất ngờ,
vốn đã đánh cho Ngự Lâm quân của Lương Khâu Húc bại lui. Mắt thấy Lương Khâu
Húc sắp sửa vào tay, không ngờ Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu lại xuất hiện như
bóng ma sau lưng bọn họ.

Bản lãnh chỉ huy tác chiến của tên Mịch Tử Âu kia quả nhiên hết sức tài ba,
hắn chỉ liếc mắt nhìn qua đã phát hiện ra cánh quân lính đánh thuê này là do
ít nhất mười đoàn lính đánh thuê hợp lại mà thành, bởi vậy gặp phải vấn đề rất
lớn về chỉ huy và phối hợp. Cho nên một mặt Mịch Tử Âu nhắm vào điểm yếu này
tấn công mạnh mẽ, mặt khác phái ra kỵ binh tinh nhuệ đánh thẳng vào trung tâm
chỉ huy của đội quân lính đánh thuê này, sử dụng sách lược sở trường của hắn.
Hai tên thủ lĩnh của hai đoàn lính đánh thuê tử trận ngay tại chỗ, lính đánh
thuê của Liên minh các thành thị tự do chợt gặp phải biến cố này, bị đánh cho
thất điên bát đảo. Nói chung đám lính đánh thuê này nếu kêu gọi bọn họ hợp tác
để phát tài cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu kêu gọi bọn họ hợp tác quên
mình vì người khác, trợ giúp đồng minh, vậy thì hơi khó… Các đoàn lính đánh
thuê bắt đầu kết trận tự bảo vệ mình, Mịch Tử Âu nhân cơ hội đó bèn dẫn một
vạn Quỷ kỵ binh của hắn tung hoành ngang dọc giữa tám vạn lính đánh thuê, mở
ra một đường máu, cướp đi miếng thịt béo Lương Khâu Húc ngay trước mũi bọn họ.
Tuy nhiên may mắn là lúc ấy Mịch Tử Âu vì dốc lòng cứu Lương Khâu Húc nên
không rảnh chiếu cố đến những người khác. Tuy con cá lớn Lương Khâu Húc đã
chạy thoát, nhưng những con cá nhỏ đi theo bên cạnh ông ta lại sa lưới rất
nhiều. Bá quan văn võ trong triều đi theo Lương Khâu Húc có hơn trăm, ngoại
trừ một số rất ít trốn thoát ra, còn lại đa số quan lớn quyền quý vì trận
chiến này mà lọt vào tay Thiển Thủy Thanh, coi như là một chút bù đắp nho nhỏ
cho nỗi tiếc nuối lớn lao trong lòng Thiển Thủy Thanh.

Cứ như vậy, hai lộ Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu, một lộ suýt nữa khiến cho cục
diện ở chiến trường chính của Thiển Thủy Thanh thất bại, một lộ khác cứu đi
Lương Khâu Húc, có thể nói đã triệt để phá hỏng toàn bộ kế hoạch của Thiển
Thủy Thanh.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #323