Người đăng: khuynhtanthienha10@
Đội hình càn quét của Thiết Huyết Trấn lúc này không còn tiến tới theo thứ tự
như lúc đầu, mà bất chợt tăng tốc độ. Giờ phút này, bọn họ đã không cần lo tới
đường lui nữa, mà dốc toàn lực tấn công đại doanh của quân Đế quốc Kinh Hồng.
Khi đồng minh lính đánh thuê của bọn họ ở xa xa sắp sửa triển khai tấn công
Ngự Lâm quân của Lương Khâu Húc, Ưng Dương Kỳ vừa gia nhập Thiết Huyết Trấn
phải giết sạch tất cả địch nhân còn sót trong khu vực này.
Cùng lúc đó, bên bờ bên kia sông Lệ, một cánh quân hai vạn người chia làm hai
toán, một toán bọc vòng ra sau lưng Thiết Huyết Trấn, một toán khác nhanh
chóng đuổi theo Lương Khâu Húc.
Mịch Tử Âu đã khám phá ra kế hoạch của Thiển Thủy Thanh, hắn cũng đưa ra một
kế hoạch hết sức tham lam, vô cùng to gan lớn mật: Hắn không chỉ muốn nhổ răng
cọp, cứu Hoàng đế của mình ra khỏi tay Thiển Thủy Thanh, còn muốn vòng ra sau
lưng đâm cho Thiển Thủy Thanh một dao, để cho Thiết Huyết Trấn nếm mùi bị
người khác phục kích một lần…
o0o
Trong bóng đêm vô tận, ánh lửa bốc cao, không khí nồng mùi thịt cháy khét, nơi
nơi vang vọng tiếng quát tháo hô giết. Tuy rằng tốc độ tiến lên của chiến
thuật nghiền ép mà Thiết Huyết Trấn đang tiến hành có phần thong thả, nhưng
hiệu quả sát thương lại hết sức rõ ràng. Mà hiện tại sau khi bọn họ chuyển
biến đấu pháp, lực sát thương có hơi giảm xuống, theo đó là cục diện hỗn loạn
lại tăng lên.
Khắp nơi có thể trông thấy bóng binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đang bị đuổi giết,
giữa ánh lửa chập chờn, máu bắn tung tóe, những tiếng gào thét trước khi chết
làm người ta nghe thấy kinh hãi trong lòng. Tâm trạng mê man hoảng loạn như
nước thủy triều lan khắp trong quân Đế quốc Kinh Hồng, chiến cục hỗn loạn suy
tàn, sự tấn công hung hăng điên cuồng của địch đã khiến cho quân Đế quốc Kinh
Hồng không còn năng lực phản kháng, nhân số khổng lồ có cũng như không, chỉ có
thể trở thành những con dê béo trong mắt tay đồ tể.
Đại chiến đánh đến bây giờ, đại cục coi như đã định. Bất kể là Thiển Thủy
Thanh hay các tướng đang xung phong liều chết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến hôm nay Thiển Thủy Thanh đã trả giá bằng danh dự của chính mình,
đổi lấy chiến quả quân địch bị tiêu diệt toàn quân, Quốc chủ địch sắp sửa bị
bắt, một kỳ tích lớn lao trong lịch sử chiến tranh do Thiết Huyết Trấn sáng
lập cơ bản đã thành định cục.
Nhưng thế sự luôn thay đổi vô thường, biến hóa nhanh hơn kế hoạch.
Không hiểu vì sao, trong lòng Thiển Thủy Thanh lại có cảm giác không yên.
Hắn nhíu mày, cao giọng nói:
Tiếng hò hét vang rền tứ phía khiến cho thính giác hắn trở nên mơ hồ, nhưng
những chấn động mơ hồ trên mặt đất truyền đến chân mình khiến cho mắt Thiển
Thủy Thanh không ngừng trợn to lên. Đôi mắt quét qua mảng sáng chập chờn trước
mặt, xuyên thấu qua biển lửa đang rừng rực cháy, trong lòng Thiển Thủy Thanh
cứ dâng lên cảm giác không yên.
Phi Tuyết đột ngột tung vó hí dài, tiếng hí của nó tràn ngập hoảng sợ không
yên.
Thiển Thủy Thanh không do dự nữa, lập tức nhảy xuống áp tai sát đất nghe ngóng
cẩn thận.
Tiếng chấn động mặt đất truyền đến ngày càng rõ ràng hơn, đó là tiếng vó ngựa
nện trên mặt đất, giống như tiếng chuông tang tóc gióng lên giữa đêm khuya,
khiến cho Thiển Thủy Thanh choáng váng mặt mày.
Ngẩng đầu lên, Thiển Thủy Thanh hét lớn như điên cuồng:
o0o
Đêm tối khiến cho Thiết Huyết Trấn tấn công như vào chỗ không người, nhưng
cũng khiến cho kỵ binh của Mịch Tử Âu tập kích bất ngờ có được thuận lợi vô
cùng. Ánh lửa đã làm lộ rõ vị trí của Thiết Huyết Trấn, còn sâu trong bóng đêm
mờ mịt, một vạn thiết kỵ đang mang tới tàn sát âm thầm.
Sự cảnh giác của Phi Tuyết và trực giác của Thiển Thủy Thanh trong giờ phút
này đã phát huy ra tác dụng vô cùng to lớn. Bọn họ đã cảm nhận được lực tấn
công của kỵ binh địch từ sau lưng sớm hơn một chút, kịp thời hạ lệnh cho quân
mình chuyển công thành thủ. Nhưng so với tốc độ nhanh chóng điên cuồng của kỵ
binh địch, vẫn còn hơi chậm.
Bóng ma chết chóc trong nháy mắt trở nên to lớn vô cùng, bao phủ toàn thân
Thiển Thủy Thanh.
Hắn biết, Thiết Huyết Trấn đã gặp phiền phức lớn.
o0o
Tiếng vó ngựa như giông tố nổi lên đã càng ngày càng rõ, mang theo ngọn lửa
báo thù, hung hăng giận dữ. Chỉ cần nghe tiếng vó ngựa vang lên từng chập,
mạnh mẽ hữu lực, Thiển Thủy Thanh đã biết đó thực sự là một cánh quân tinh
nhuệ.
Đám kỵ binh của đợt công kích thứ nhất vừa xuất hiện trong tầm mắt, đất bằng
đã nổi lên một trận cuồng phong rất lớn, khí thế sắc bén không gì ngăn nổi, từ
phía sau thọc thẳng vào trận địa của Thiết Huyết Trấn còn đang bất ngờ chưa
kịp đề phòng. Ưng Dương Kỳ vừa mới lập xong trận hình phòng ngự, lúc này bị kỵ
binh địch điên cuồng tấn công, đánh cho tơi bời hoa lá.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, đám kỵ binh mang mặt nạ quỷ trông vô cùng hung tợn,
lóe lên ánh mắt hung hãn của Tử thần.
Mộc Huyết kêu lên thất thanh.
Thiển Thủy Thanh cũng hét to:
Không ngờ tên này cũng tới tham gia náo nhiệt.
Vì sao sau lưng chúng ta lại không có người báo động?
Mộc Huyết giận dữ hét. Đối với khả năng có thể bị địch tấn công ngược lại,
Thiết Huyết Trấn cũng không phải không có đề phòng.
E rằng cũng giống như chúng ta, trước đó bọn chúng đã tìm được điểm cảnh
báo rồi đánh lén bất ngờ, không phải chỉ có kẻ tập kích doanh mới có thể tìm
điểm báo động.
Thiển thiếu, chuyện xảy ra đột ngột, chiến sĩ chúng ta không phòng ngự kịp
thời, một khi để cho quân địch đột phá phòng tuyến sau lưng, đại quân ta sẽ
lâm nguy. Lập tức truyền lệnh bảo người phía trước quay lại, chúng ta cùng
nhau xông ra.
Mộc Huyết kêu lên.
Thiển Thủy Thanh lớn tiếng phản đối.
Giữa những tiếng động ầm ĩ trên chiến trường, Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm
kỵ binh địch đang tấn cống. Tinh thần hắn lúc này không đặt trên người quân
địch đang đánh lén, đầu óc như một cái máy xoay chuyển không ngừng, trong thời
gian ngắn nhất nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra.
Hiện giờ đường lui của Thiết Huyết Trấn bị tấn công, chẳng khác nào bị quân Đế
quốc Kinh Hồng bao vây trong khu vực lập doanh của chúng. Đây chính là nói
đường lui đã bị cắt đứt, nếu để cho bọn chúng phá tan tuyến phòng ngự của Ưng
Dương Kỳ, giết thẳng tới, Thiết Huyết Trấn ắt sẽ gặp phải một trận thảm bại
không thể nghi ngờ.
Nhưng nếu triệu tập kỵ binh của ba Kỳ trở về tấn công kỵ binh của địch, có
nghĩa là buông tha cho đại quân chủ lực hai mươi vạn của người Đế quốc Kinh
Hồng, tất cả kế hoạch toàn bộ trở thành uổng phí.
Chuyện tệ nhất chính là kỵ binh của Mịch Tử Âu tuyệt đối là lão binh lão luyện
sa trường. Bọn chúng tập kích bất ngờ, sĩ khí đang mạnh mẽ, quân sĩ đang đầy
đủ sức lực, mà Thiết Huyết Trấn đại chiến cả ngày, đã sớm mệt mỏi không chịu
nổi. Dưới tình huống như vậy, ba vạn đại quân có thể chạy thoát ra khỏi trận
kỵ binh của Mịch Tử Âu hay không, thật sự cũng rất là khó nói.
Một khi không xông qua được, trái lại để cho người Đế quốc Kinh Hồng có cơ hội
nghỉ ngơi chấn chỉnh thì… Dù sao bọn chúng cũng còn hai mươi vạn đại quân!
Thiển Thủy Thanh bỗng nhiên quay đầu kêu to:
Tuyệt đối không thể gọi kỵ binh trở về, hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi,
tất cả chiến sĩ Ưng Dương Kỳ, toàn bộ tử thủ trận địa, không thể để cho một
tên địch nào vượt qua! Lệnh cho ba Kỳ còn lại, nhanh chóng đuổi giết đại quân
Đế quốc Kinh Hồng!
Dạ!
Mộc Huyết bất đắc dĩ kêu to.
Tông Trác, ngươi mang một ngàn quân làm đội cảm tử xông lên, nhất định phải
ngăn cản bước tiến của đối phương, ta cần thời gian để chấn chỉnh đội hình!
Hiểu rõ!
Trong giờ phút này, thời gian chính là vàng bạc. Thiển Thủy Thanh đã hạ quyết
tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo đảm cho kế hoạch tiến hành thuận lợi.
Cánh kỵ binh tập kích bất ngờ của Mịch Tử Âu, phải bị ngăn cản ở phòng tuyến
hậu phương của hắn. Thiển Thủy Thanh hắn có thể chết, tất cả mọi người của Ưng
Dương Kỳ có thể chết, nhưng đại quân Đế quốc Kinh Hồng nhất định phải bị tiêu
diệt, Lương Khâu Húc phải bị bắt, bởi vì đó là hy vọng cuối cùng để Thiết
Huyết Trấn có thể rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng!
Khi hai vạn đại quân Thiết Huyết Trấn đang thoải mái chém giết đại quân Đế
quốc Kinh Hồng ở phía trước như chém chuối, tạo nên uy danh bất bại, hung hăng
đả kích tâm lý quân địch, tạo ra điều kiện dẫn tới thắng lợi, các chiến sĩ Ưng
Dương Kỳ một lần nữa lại phải gánh vác trọng trách bảo vệ phía sau cho quân
ta.
Đâ là một sự thật vô cùng bất đắc dĩ, trong ba cánh quân, cánh quân ít người
nhất lại chiếm ưu thế lớn nhất. Cánh quân có nhân số nhiều nhất là đại quân Đế
quốc Kinh Hồng đang bị Thiết Huyết Trấn đuổi giết như chó nhà có tang, chỉ có
thể chạy trối chết, không có đường đánh trả. Nhưng Thiết Huyết Trấn có được
hơn ba vạn người cũng đang bị hai vạn kỵ binh của Mịch Tử Âu giết tới kêu khổ
vang trời.
Mặc dù tấn công ở sau lưng Thiết Huyết Trấn chỉ có một vạn kỵ binh, nhưng Ưng
Dương Kỳ chỉ còn lại không tới tám ngàn người, vả lại đều là bộ binh. Nếu muốn
ngăn cản và chống lại một vạn kỵ binh tinh nhuệ của địch, nhất định phải trả
một cái giá đắt với khá nhiều sinh mạng và máu đổ.
Hai quân gặp nhau kẻ dũng thắng, trong trận chiến này, ý chí và lòng can đảm
của các chiến sĩ đã thay thế hết thảy các kỳ mưu diệu kế, trở thành mấu chốt
quyết định thắng bại.
o0o
Sự khác nhau lớn nhất của quân bình thường và quân tinh nhuệ, rốt cục hoàn
toàn lộ ra trong giờ phút này.
Mặc dù gặp phải địch nhân đột kích, nhưng các quân nhân Thiết Huyết Trấn vẫn
không làm rối loạn trận tuyến của mình. Hoàn toàn ngược lại, bọn họ nghe theo
lệnh quan chỉ huy, nhanh chóng chuyển hướng, chĩa mũi mâu về phía địch nhân
đang tấn công tới từ phía sau.
Bản thân chiến sĩ Quân đoàn Ưng Dương là chiến sĩ ưu tú, sau khi trải qua cuộc
sống tù khổ sai một thời gian dài, thù hận đối với quân Đế quốc Kinh Hồng mà
bọn họ tích lũy không kém gì bất cứ quân nhân Thiết Huyết Trấn nào, mà lòng
can đảm khẳng khái chịu hy sinh của bọn họ cũng không thua kém bất cứ ai. Đi
theo Thiển Thủy Thanh chiến đấu được một thời gian dù không phải là dài, nhưng
bọn họ cũng đã nếm được mùi vị ngọt ngào của tự do và chiến thắng, cũng cam
tâm tình nguyện tiếp thụ sự chỉ huy của Thiển Thủy Thanh, vượt qua khó khăn
gian khổ không hề hối tiếc. Khi cánh Quỷ kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng từng là
thủ phạm gây nên thất bại cho Quân đoàn Ưng Dương hai năm về trước xuất hiện
trước mặt bọn họ, dường như nỗi nhục hai năm trước đang hiện ra trở lại trước
mặt bọn họ. Nhưng lần này bọn họ không có sợ hãi kinh hoàng mà là tràn ngập
lửa báo thù rừng rực cháy.
Đối với bọn họ, đây đúng là cuộc chiến báo thù cho các chiến sĩ Quân đoàn Ưng
Dương!
Tông Trác đích thân dẫn dắt một ngàn chiến sĩ Lao Sơn Doanh, tử thủ phía sau
phòng tuyến, bọn họ dùng thân thể của mình kết thành một bức tường bằng máu
thịt, ngăn cản bước tiến của kỵ binh địch. Gót sắt giẫm đạp điên cuồng, làm
rung động cả một góc trời, máu tươi không ngừng bắn ra từ thân thể của các
chiến sĩ Lao Sơn Doanh, bọn họ giận đến mức trợn trừng hai mắt, thà chết quyết
không lùi nửa bước.
Một tên kỵ binh đội mặt nạ quỷ tay cầm trường mâu thật dài đâm trúng thân thể
một chiến sĩ Lao Sơn Doanh trẻ tuổi. Chiến sĩ trẻ tuổi kia chỉ cười gằn nhưng
không lùi mà lại tiến, mặc cho thân thể của mình bị trường mâu đâm xuyên qua,
đồng thời dùng trường đao trong tay mình cắt đứt cổ họng đối phương.
Khi mười mấy tên kỵ binh có ý muốn nhảy vọt qua bức tường ngăn cản bằng xương
thịt của các chiến sĩ Lao Sơn Doanh, bọn họ dùng trường mâu đâm xuyên bụng
ngựa, xuyên cả kỵ sĩ, biến thành một xâu thịt nướng khổng lồ.