Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tám vạn Ngự Lâm quân vừa rời khỏi hậu quân, tiền tuyến lập tức lâm vào cảnh
giết chóc điên cuồng. Lão tướng Lỗ Thanh vẫn còn tận trung với chức trách, bên
cạnh lão đã tụ tập lại mấy ngàn chiến sĩ, định ngăn cản sức mạnh tiến công của
Thiết Huyết Trấn.
Tuy nhiên những tiếng la hét từ tiền phương như những tiếng kêu đòi mạng,
khiến cho các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng hết sức đau đớn trong lòng.
Lương Khâu Húc chạy trốn rồi!
Các ngươi bị từ bỏ!
Quân Đế quốc Kinh Hồng bại cục đã định, kẻ nào đầu hàng thì không giết!
Một tên lính liên lạc vội vàng báo cáo:
Lỗ Thanh rống giận:
Lão Tướng quân đến giờ phút cuối cùng đại phát thần uy, xuất ra tất cả dũng
khí và ý chí chiến đấu, nhưng tên lính liên lạc kia nói với vẻ suy sụp:
Không có khả năng, đại soái!
Ngươi nói cái gì?
Các Tướng quân… các Tướng quân đều chạy cả rồi! Sau khi thấy bệ hạ rút lui,
các Tướng quân ở tiền quân đều mang theo đội thân vệ của mình bỏ chạy. Hiện
giờ số binh sĩ đang liều chết ngăn cản phía trước đã là số binh sĩ Đế quốc
Kinh Hồng cuối cùng. Nhưng không ai tổ chức bọn họ, bọn họ căn bản không có
khả năng đối kháng với quân Đế quốc Thiên Phong!
Lỗ Thanh chỉ thấy đầu óc choáng váng, bốn phía quay cuồng.
Khi sự tình phát triển theo chiều hướng xấu đi, thường là sẽ trở nên càng ngày
càng xấu. Bao nhiêu đau khổ mà Thiển Thủy Thanh từng trải qua, hiện giờ tất cả
đều ứng vào người vị lão Tướng quân này.
Lỗ Thanh đứng ngẩn người ra, đưa mắt nhìn cảnh tượng chung quanh, tiếng hô
giết vang trời, còn có thế lửa lan tràn về phía mình càng ngày càng gần, hoàn
toàn mất đi hy vọng.
o0o
Tiếng hét hò ngoài xa truyền vang trăm dặm, trong một góc tối đen, Mịch Tử Âu
rốt cuộc buông Thiên Lý Nhãn xuống.
Lửa cháy sáng rực khiến cho hắn có thể nhìn rõ Thiết Huyết Trấn tung hoành
giết chóc như vào chỗ không người, thậm chí nhìn thấy Vương kỳ chuyển hướng
rút lui, khiến cho lòng quân nhanh chóng tan rã. Đợt tấn công lần thứ sáu của
Thiết Huyết Trấn do Ưng Dương Kỳ phụ trách đang xếp hàng ngũ chỉnh tề, nện
những bước tiến ung dung mà hữu lực xung phong về phía đại doanh của địch, càn
quét một ít quân địch còn sót lại sau năm lần công kích trước của quân mình.
Thiển Thủy Thanh bố trí đội hình tấn công giống như một chiếc máy cắt cỏ,
thông qua từng đợt vòng quay khiến cho lưỡi dao xoay tròn, cắt sạch những ngọn
cỏ xanh trên mặt đất.
Nhưng Mịch Tử Âu nhìn thấy tình huống như vậy, đầu mày khẽ cau lại.
Phó tướng Chu Tử Xuân bên cạnh hắn ra vẻ sốt ruột:
Mịch Tử Âu lắc đầu:
Không, lệnh cho quân ta an tâm đừng nóng vội, chúng ta khoan hãy ra tay.
Vì sao vậy?
Tình huống có vẻ khác thường, đấu pháp của Thiển Thủy Thanh có vấn đề.
Nói xong, Mịch Tử Âu đưa tay chỉ về phía chiến trường đang vang lên tiếng hô
giết rung trời:
-… Nhưng đấu pháp hiện tại của Thiển Thủy Thanh lại là tiến lên từng đợt, thận trọng vô cùng. Quân xung phong tuyến đầu của hắn thoạt nhìn thì kiêu ngạo, nhưng nếu ngươi chú ý đến tốc độ tấn công của bọn chúng, sẽ phát hiện thật ra bọn chúng đã cố ý giảm bớt tốc độ, giữa mỗi đợt tấn công như vậy vẫn duy trì khoảng cách vừa phải. Chuyện này có nghĩa là Thiển Thủy Thanh đã có nghiêm lệnh, không cho quân của hai đợt tấn công liên tiếp nhau rời xa nhau quá, mà cần phải càn quét liền nhau. Chiến pháp càn quét có điểm lợi là có thể khiến cho quân ta một đường tiến tới đều thông suốt ngang qua doanh địch, sát thương địch nhân với quy mô lớn, nhưng cũng vì vậy mà tốc độ giảm xuống rất nhiều, không có lợi cho mục đích làm cho quân địch hỗn loạn. Nếu tính đến toàn cục, thật ra vô cùng bất lợi. Thiển Thủy Thanh không thể nào không biết đạo lý này, vậy vì sao hắn vẫn làm như vậy?
Chu Tử Xuân hơi hiểu được:
Tướng quân, ý của ngài là thật ra Thiển Thủy Thanh cũng không nắm chắc rằng
sau khi xảy ra hỗn loạn, bệ hạ nhất định sẽ lui về phía sau, cho nên hắn phải
dọn sạch đường đi, để làm tốt sự bảo đảm cần thiết cho đường rút lui của quân
mình được thông suốt ư?
Đúng vậy!
Mịch Tử Âu hung hăng gật đầu:
Chu Tử Xuân nghe vậy gật đầu liên tục:
Tướng quân phân tích rất có đạo lý.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này.
Mịch Tử Âu lo lắng nói:
Mịch Tử Âu ngửa mặt nhìn trời, nhìn vầng trăng sáng trên không, miệng lẩm bẩm:
Đột nhiên mắt Mịch Tử Âu rực sáng, hắn hét lớn:
Chu Tử Xuân cả kinh hỏi lại:
Mịch Tử Âu nghiến răng nghiến lợi nói:
o0o
Thời gian đang hết sức cấp bách.
Sự bố trí đơn giản mà hung hiểm của Thiển Thủy Thanh, lợi dụng tập kích ban
đêm tạo ra áp lực, bắt buộc Lương Khâu Húc phải rút lui về phía sau. Vừa khiến
cho hai mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng sĩ khí sụp đổ, đồng thời cũng
khiến cho Lương Khâu Húc tách khỏi đại quân. Tám vạn Ngự Lâm quân tuyệt đối sẽ
không ngờ rằng, trên đường lui của bọn chúng lại có một cánh quân lính đánh
thuê có nhân số ngang bằng với chúng đang chờ sẵn.
Vì muốn bắt Lương Khâu Húc, trình độ ẩn nhẫn của Thiển Thủy Thanh có thể nói
là khiến cho người ta kinh hãi. Hắn cất giấu cánh quân bí mật này, mục đích là
muốn vào giờ phút quan trọng, hung hăng đâm một dao vào giữa tim Lương Khâu
Húc.
Đại quân lính đánh thuê của Lạp Nhĩ từ ngày hôm trước cũng đã mai phục ở một
chỗ lõm trong núi cách chiến trường khoảng chừng ba mươi dặm. Bọn họ luôn luôn
chờ tại đó, chờ Thiển Thủy Thanh dùng mọi cách bức Lương Khâu Húc rút chạy.
Nếu ngay từ đầu Thiển Thủy Thanh sử dụng bọn họ, trận chiến này có lẽ sẽ thuận
lợi hơn, tổn thương cũng ít hơn, ba mươi vạn quân Đế quốc Kinh Hồng khó mà
thoát khỏi bại cục. Nhưng dưới tình huống quân Đế quốc Kinh Hồng liều chết
chiến đấu, muốn bắt sống Lương Khâu Húc cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng hiện tại, trong đêm Trung thu đẫm máu này, Lương Khâu Húc đã vội vàng
rút chạy về phía sau, muốn tránh khỏi lính đánh thuê tập kích là vô cùng khó
khăn.
Mà đối với bọn lính đánh thuê kia, nhiệm vụ này quả thật cũng khiến cho bọn họ
vô cùng thích thú.
Cầm quân đánh giặc quan trọng ở chỗ biết quan tâm tới lòng quân. Tướng sĩ
Thiết Huyết Trấn có thể đi theo Thiển Thủy Thanh không oán không hối, liều
chết chiến đấu gian khổ. Nhưng đối với bọn lính đánh thuê kia, Thiển Thủy
Thanh cũng không thể tùy tiện thẳng tay sử dụng, mà phải đưa ra điều gì đó có
giá trị làm cho bọn họ tin tưởng, cho bọn họ nhiều ích lợi.
Thiển Thủy Thanh đưa ra một cái giá trên trời cho ai bắt được Lương Khâu Húc:
Nếu ai mang Lương Khâu Húc giao tới tay hắn, như vậy thù lao chính là một
thành thị của Đế quốc Kinh Hồng ngoại trừ vài thành lớn như thành Bá Nghiệp,
thành Hỏa Vân… Nếu như Thiết Huyết Trấn không thể chiếm được Đế quốc Kinh
Hồng, như vậy cụm Mâu Hải cũng sẽ mở rộng hoàn toàn cho lính đánh thuê, mà số
lính đánh thuê tham gia chiến đấu sẽ được hưởng đãi ngộ miễn thuế trọn đời.
Đương nhiên ngoại trừ những chuyện này ra còn có rất nhiều vàng bạc.
Phần thưởng như vậy đã đủ khiến cho tất cả lính đánh thuê trở nên điên cuồng,
do đó có thể kích phát tối đa sức chiến đấu của bọn họ. Chuyện này tốt hơn rất
nhiều so với để bọn họ ra chiến trường đối kháng trực diện với quân Đế quốc
Kinh Hồng, những khả năng sinh ra bất lợi sẽ được giảm xuống tới mức thấp
nhất.
Dưới ánh lửa rừng rực cháy, ánh mắt Thiển Thủy Thanh vẫn tỏ ra kiên định.
Dõi mắt nhìn theo lá Vương kỳ dần dần biến mất trong ánh lửa chập chờn, hắn
đưa tay phải lên cao…
Ba mũi tên báo hiệu mang theo ánh sáng màu vàng rực rỡ phóng thẳng lên trời,
mang theo tiếng thét xé rách không gian. Đây là tên báo hiệu đặc chế, chuyên
môn dùng để thông báo cho quân ta ở nơi xa, chuẩn bị tiến hành kế hoạch tác
chiến đã chuẩn bị từ trước.