Quyết Chiến Trung Thu (phần 7)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Từng doanh của địch cứ như vậy nhanh chóng bị châm lửa, bốc cháy, rất nhiều
tên địch không kịp phản ứng, bị lửa bốc cháy cả người, khóc thét lao ra ngoài
doanh.

Tối nay tốc độ gió chỉ bình thường, ý đồ dùng một trận lửa tiêu diệt toàn quân
địch là không thực tế, nhưng Thiển Thủy Thanh không cần. Nếu thế lửa thiếu sức
gió trợ giúp, vậy ta châm lửa nhiều một chút. Cho dù đối thủ không ngu xuẩn
tới mức hạ doanh nối tiếp nhau, vậy ta cứ xông tới mà phóng hỏa.

Có bao nhiêu liệt thế là có bấy nhiêu ưu thế, trong mắt Thiển Thủy Thanh, cơ
hội luôn luôn có thể tận dụng tối đa, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Theo sau đội phóng hỏa, đợt tấn công thứ tư càng có hành động kiêu ngạo hơn
nữa.

Vù, vù, vù, hàng ngàn hàng vạn mũi hỏa tiễn giống như những vì sao băng rực rỡ
giữa trời đêm, vẽ trên không những đường vòng cung sáng rực, kéo theo một
chiếc đuôi lửa dài như sao chổi rơi vào doanh trại, lều trướng, chuồng ngựa,
kho chứa khí giới quân nhu… Phàm là những gì có thể đốt cháy, lúc này đều cháy
lên rừng rực, trở thành biển lửa. Đội phóng hỏa đi trước dùng phương thức
phóng hỏa theo hàng ngũ, số cung tiễn thủ phía sau dùng phương thức bao trùm,
hai bên hỗ trợ lẫn nhau, trong một thời gian ngắn ngủi đã biến quân doanh Đế
quốc Kinh Hồng thành một biển lửa rợp trời.

Đợt đầu tiên của binh sĩ Thiết Huyết Trấn xung phong giết chóc trong đêm tối,
binh sĩ phía sau thì phóng hỏa đốt doanh. Cảnh tượng tranh tối tranh sáng
khiến cho cả không gian trở nên một mảng sắc màu mê ly, cánh quân ném hỏa pháo
đi tới đâu, doanh của địch cháy lên tới đó, nếu từ trên không nhìn xuống,
giống như một loạt đèn đường sáng lên theo thứ tự ngay ngắn, thọc càng ngày
càng sâu vào trong khu vực doanh trại của quân Đế quốc Kinh Hồng.

Đấu pháp kỳ dị không tên này làm cho bản chất hỗn loạn của trận phục kích ban
đêm trở nên có trật tự, nhưng người nắm giữ trật tự này là phe tiến công, còn
kẻ bối rối chính là quân Đế quốc Kinh Hồng.

Binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng không kịp đề phòng bị tập kích bất thần, bị quân
địch giết cho kêu khóc vang trời. Máu tươi tung tóe trong ánh lửa, ánh trăng,
không trung có những làn sương máu mờ mờ ảo ảo.

Một ít binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn giữ được đấu chí, vội vàng thành lập
một toán quân nhỏ giữa quang cảnh hỗn loạn, định ngăn cản cơn lũ mạnh mẽ này,
nhưng gặp phải đợt tấn công thứ năm do Thác Bạt Khai Sơn phụ trách. Tên Cửu
Mạng chiến thần này mắt hổ sục sôi, búa sắt trong tay hắn múa ra một mảng chết
chóc, chỉ trong nháy mắt đã giết cho toán quân có ý định phản kháng thành thịt
vụn bay lả tả, coi như ý đồ phản kháng nhỏ nhoi đã sụp đổ hoàn toàn.


  • Rống!

Thác Bạt Khai Sơn gầm lên giận dữ:


  • Kẻ nào trốn thì khỏi chết!


  • Kẻ nào trốn thì khỏi chết!


Những câu hô vang như vậy vang lên liên tiếp, dần dần lan ra khắp khu vực quân
doanh của Đế quốc Kinh Hồng.

Các chiến sĩ điên cuồng gào thét trong điệu múa đêm đẫm máu, chuyển hóa thành
một trận cuồng phong gây cho địch sợ hãi tột cùng. Cánh cửa kinh hoàng giờ
phút này đột nhiên rộng mở, một số binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng chịu không nổi áp
lực bắt đầu xoay người chạy trốn.

Bọn chúng bị ép phải chạy ngược về phía sau, giống như hiệu ứng domino, hình
thành một dây chuyền chạy trốn liên tiếp. Mà ở phía sau bọn chúng, cánh quân
tập kích dưới ánh trăng màu bạc và ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, như một cơn lũ
màu đen cuồn cuộn ập tới. Hai vạn kỵ binh lúc này hóa thân thành Sát thần
trong đêm tối, gây nên khủng bố tử vong cho mỗi một tên binh sĩ Đế quốc Kinh
Hồng.

Tấn công! Tấn công! Tấn công!

Chiến mã lồng lên, chiến sĩ thét gào, chiến đao múa tít, chiến hồn bốc cao.


  • Phương Hổ, Vương kỳ!

Trong ánh lửa nhấp nhem, bóng Thiển Thủy Thanh đột nhiên xuất hiện, trường đao
chỉ thẳng lên trời, gương mặt hắn toát ra chiến ý bừng bừng.


  • Hiểu rồi!

Phương Hổ cách đó không xa hét lớn, độc nhãn của hắn lóe lên ánh dữ tợn:

Xông về phía Vương kỳ, bắt giữ Lương Khâu Húc!

Hắn điên cuồng hét lớn.

Chiến sĩ Thiết Phong Kỳ cùng rống theo Phương Hổ:


  • Xông về phía Vương kỳ, bắt giữ Lương Khâu Húc!

Tiếng gầm như sấm động ngang trời, hết đợt này đến đợt khác, truyền ra phía
sau, truyền tới Vương trướng của Lương Khâu Húc, khiến cho Lương Khâu Húc nghe
thấy giật nảy mình.

o0o

Cam Khải vội vàng xông vào Vương trướng:


  • Bệ hạ, không xong! Thiển Thủy Thanh dẫn theo Thiết Huyết Trấn toàn diện
    giết tới! Binh sĩ ta ở phía trước không ngừng bại lui!


  • Sao có thể như vậy được? Thiển Thủy Thanh nói rằng hắn sẽ không đánh lén
    kia mà!


Lương Khâu Húc thất thanh kêu to.


  • Thiển Thủy Thanh đê tiện vô sỉ, không ngờ chuyện như vậy mà cũng làm được!

Cả đám quan văn võ đồng thanh cất tiếng mắng chửi.

Lỗ Thanh tức đến nỗi mắng to:


  • Bây giờ là lúc nào còn nói những lời này nữa! Đang lúc nguy cấp, các vị đại
    nhân nhanh chóng theo ta cùng chỉ huy tác chiến quan trọng hơn!


  • Còn đánh gì nữa, bọn chúng đã giết tới đây!


Có người kêu to!

Lỗ Thanh rống giận:


  • Sợ cái gì, chúng ta có ba mươi vạn đại quân ở đây, cho dù đứng im cho hắn
    giết, sợ rằng hết đêm cũng chưa giết hết! Hiện tại quan trọng nhất là lòng
    quân không thể loạn! Cam Tướng quân, xin ngươi hãy dẫn dắt Ngự Lâm quân chặn
    đứng thế tiến công của đối phương, chỉ cần ngươi có thể chịu được một lúc, ta
    có thể tổ chức lại binh lực, hoàn toàn tiêu diệt Thiết Huyết Trấn!

Cam Khải gật đầu một cái, đang chuẩn bị ra doanh, có người hét lớn:


  • Không được! Mục đích của Thiết Huyết Trấn là bệ hạ! Giờ phút này, nên để
    cho Ngự Lâm quân bảo vệ bệ hạ rút lui. Lỗ đại soái, nhiệm vụ của ngài là dẫn
    dắt quân ta ngăn trở Thiết Huyết Trấn, bất kể thế nào cũng không thể để cho
    bọn chúng làm tổn thương bệ hạ!

Người vừa nói là Sứ quân của quân trung lộ, Chương Tùng Bách.

Lỗ Thanh khẩn trương:


  • Không thể làm vậy, bệ hạ là linh hồn của quân ta, bệ hạ không thể rời đi!
    Nếu bệ hạ đi rồi, quân ta tất loạn! Tuy rằng hiện giờ quân ta có hơi hỗn loạn,
    chính là vì lúc địch bắt đầu tập kích, quân ta không kịp đề phòng, trở tay
    không kịp. Nhưng chỉ cần cho bọn họ chút thời gian, bọn họ có thể lập tức tổ
    chức binh lực phản kích, trong giờ phút này, bệ hạ không thể rời đi, nếu không
    lòng quân ắt tan rã mất! Một khi tan rã, dù có trăm vạn đại quân cũng chỉ có
    nước bại vong! Hơn nữa Thiết Huyết Trấn là từ phía trước xông tới, phía sau
    gần như chưa bị ảnh hưởng gì, ta đang muốn điều động một toán người trong hậu
    quân ra làm đội đốc chiến, ngăn số binh sĩ bỏ chạy, đốc thúc bọn họ tử chiến.
    Chỉ cần người phía trước chống đỡ được, đại quân ta sẽ cuồn cuộn không ngừng
    gia nhập vào vòng chiến!


  • Tên khốn Lỗ Thanh này, Thiên tử không thể đứng dưới mái nhà tranh, lúc này
    là giờ phút nguy cấp, trước tiên nên bảo vệ sự an toàn của bệ hạ, ngươi còn
    muốn bệ hạ ở lại nơi nguy hiểm hay sao? Lại còn muốn điều động Ngự Lâm quân
    của bệ hạ?


  • Chương Tùng Bách, ngươi là loài tiểu nhân vô tri, tham sống sợ chết, tính
    mạng của ba mươi vạn đại quân ta không phải là mạng hay sao? Bệ hạ, thần dám
    bảo đảm, chỉ cần Vương kỳ không ngã, ta có thể chấn chỉnh lại binh lực trong
    vòng không tới nửa canh giờ, đánh đuổi Thiết Huyết Trấn! Bệ hạ, tuy rằng hiện
    tại bọn chúng đang kiêu ngạo nghênh ngang, thật ra bọn chúng không kiên trì
    được bao lâu. Bọn chúng quá ít người, hiện giờ đơn độc xâm nhập, chính là đã
    lâm vào vòng vây của quân ta. Chỉ cần Cam Tướng quân có thể chặn đứng được bọn
    chúng, ta chỉ huy đại quân bao vây toàn diện, Thiển Thủy Thanh hắn nhất định
    phải chết!


  • Lỗ Thanh, ngươi nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp vậy sao? Không ngờ định lấy bệ
    hạ làm mồi nhử! Vạn nhất Thiển Thủy Thanh công phá tuyến phòng ngự của Ngự Lâm
    quân, giết tới Vương trướng, chém ngã Vương kỳ, quân ta mới là đại bại. Chỉ
    cần bệ hạ không ngã xuống, sĩ khí quân ta cũng sẽ không ngã, ngươi thân là
    Thống soái của đại quân, đương nhiên là phải cầm quân tử chiến. Bệ hạ, xin Cam
    Tướng quân mang theo bệ hạ rời nơi hiểm địa trước đã, tuy Thiết Huyết Trấn đơn
    độc xâm nhập, nhưng bệ hạ cũng không thể mạo hiểm như vậy được!


Trong Vương trướng ở hậu quân, một số lớn bá quan văn võ trong triều đồng thời
làm khó Lỗ Thanh, kiên quyết đòi lập tức mang Lương Khâu Húc đi.

Ngay cả Cam Khải cũng nói:


  • Thiết Huyết Trấn là có chuẩn bị mà đến, Ngự Lâm quân ta có thể ngăn cản kỵ
    binh đối phương đột kích hay không, ta cũng không nắm chắc. Nếu giữ bệ hạ ở
    đây đương nhiên là có thể ổn định lòng quân, nhưng vạn nhất có gì sơ xuất…

Thân là Thống lĩnh Ngự Lâm quân, mặc dù Cam Khải biết lời Lỗ Thanh nói là
chính xác, nhưng thân phận của hắn lại khiến cho hắn không thể không ưu tiên
lo lắng cho an nguy Quốc chủ.

Lỗ Thanh khẩn trương đến nỗi không nhịn được, nhưng chỉ có thể van cầu Lương
Khâu Húc:


  • Bệ hạ…

Ánh mắt lão lộ vẻ cầu xin, vị lão tướng này hiện giờ chỉ có thể đặt hy vọng
vào Lương Khâu Húc.

Lương Khâu Húc nghe âm thanh hô giết bên ngoài vang lên từng hồi, trong lòng
cảm thấy lành lạnh, ngẫm nghĩ rồi nói:


  • Lỗ ái khanh, trẫm cho ngươi hai ngàn Ngự Lâm quân làm đội đốc chiến, ngươi
    lập tức tổ chức lại tiền quân, tập hợp binh sĩ bỏ chạy lại mà tiến hành phản
    kích. Trẫm đi trước một bước, chờ mong tin tốt của ngươi!

Lương Khâu Húc vừa nói như vậy, tim Lỗ Thanh dường như vừa lọt vào trong hố
băng lạnh toát.

Hai ngàn Ngự Lâm quân thì có thấm gì? Hoàng đế của mình còn bỏ chạy, các chiến
sĩ còn có lòng tin hay sao? Cho dù là hai vạn người làm đội đốc chiến, dưới
tình huống như vậy cũng không nhất định có thể phát huy tác dụng.

Rốt cục lão cũng hiểu ra một chuyện: dù mình là Chủ soái toàn quyền của cánh
đại quân này, nhưng chỉ cần còn có Lương Khâu Húc, lão vĩnh viễn không có khả
năng làm chủ thật sự.

Rốt cục lão cũng hiểu ra vì sao Thiển Thủy Thanh lại to gan lớn mật đến mức
dám tập kích quân Đế quốc Kinh Hồng vào ban đêm như vậy. Bởi vì Thiển Thủy
Thanh đã đoán trúng rằng dưới tình huống như vậy, Lương Khâu Húc tuyệt đối
không dám ở lại trong đại quân. Thiển Thủy Thanh chính là muốn ép cho Lương
Khâu Húc phải bỏ chạy, như thế Thiết Huyết Trấn mới có thể đại thắng quân Đế
quốc Kinh Hồng.

Chỉ cần Lương Khâu Húc đi rồi, chẳng những lòng quân lập tức tan rã, đồng thời
còn mang theo tám vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất trong ba mươi vạn đại quân.
Dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh chỉ còn phải đối phó với hai mươi
vạn quân Đế quốc Kinh Hồng còn lại, muốn đánh cho tan tác cũng không phải là
chuyện khó.

Đưa mắt nhìn theo Lương Khâu Húc đang được mọi người bảo vệ đi ra ngoài Vương
trướng, cả hậu quân bắt đầu vội vàng rời đi, Lỗ Thanh ngơ ngác đứng sững tại
chỗ. Tai nghe tiếng hò hét vang trời ở phía sau, rốt cục Lỗ Thanh không nhịn
được quỳ rạp xuống đất khóc rống lên:


  • Bệ hạ, hai mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng ta sẽ chết không có chỗ
    chôn!

o0o

Đêm điên cuồng, người chạy tán loạn, ngựa hí vang trời, lửa cháy nơi nơi.

Đêm nay xảy ra trận chiến điên cuồng nhất từ khi loài người có chiến tranh
trên đại lục Quan Lan tới nay. Thiển Thủy Thanh bắt chước Đại đế Sa Tư Hãn,
dùng ba vạn tinh binh tập kích ba mươi vạn đại quân của địch, giết tới máu
chảy thành sông, nhật nguyệt lu mờ, trời sầu đất thảm, nước sông nhuộm đỏ.

Hành động triệt thoái về phía sau của Lương Khâu Húc đã trở thành bước ngoặt
trọng yếu trong trận chiến này, khiến cho quân Đế quốc Kinh Hồng đi vào con
đường chết. Lương Khâu Húc không chỉ mang theo tám vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ
nhất của ba mươi vạn đại quân, quan trọng nhất, ông ta còn mang theo tinh thần
liều chết chống cự của quân mình.

Sĩ khí từ đâu mà đến, từ đâu mà đi…?

Việc gì cũng có nhân mới có quả, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.

Cô Chính Phàm đoán sai một chuyện: cũng không nhất định là phải chém ngã Vương
kỳ, bắt được Lương Khâu Húc mới có thể khiến cho sĩ khí của quân Đế quốc Kinh
Hồng tan rã. Mà ép Lương Khâu Húc thối lui, cũng có thể làm được chuyện này.
Trong giờ phút sống chết như đường tơ kẽ tóc, cho dù là người có bản lĩnh cao
thâm, nhưng lại thiếu sự từng trải trong máu lửa, dưới tình huống hỗn loạn như
vậy cũng sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Trừ phi là đấng quân vương thật sự hiểu
được quân sự, biết rõ sự lợi hại bên trong như Thương Dã Vọng, nếu không,
tuyệt đại đa số quân vương vào giờ phút ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cũng sẽ
quyết định trở thành gánh nặng của quân mình, chứ không phải là cột trụ vững
chắc của quân mình.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #318