Người đăng: khuynhtanthienha10@
Một viên võ tướng tỏ ý tán đồng:
Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần phạm vi chiến trường mở rộng gấp đôi, lực công
kích của quân ta cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ
không đánh được thoải mái như vậy.
Nói thừa, nếu là như vậy, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ không đánh với chúng ta,
sở dĩ hắn dám quyết chiến cùng chúng ta, không phải là vì hài lòng với địa
hình ở đây sao? Ngươi không thể nào không nhường chút ưu thế cho hắn, nếu
không sao hắn dám cầm ba vạn đại quân chịu chết dưới tay chúng ta!
Đúng vậy, đúng vậy, địa hình quả thật không chiếm ưu thế, nhưng cũng không
thể vì vậy mà chỉ một trận chiến đã làm tiêu hao nhiều tướng sĩ ta như vậy!
Tất cả mọi người đều đánh ở cùng một khu vực, Thiển Thủy Thanh hắn có thể điều
động bao nhiêu binh lực, chúng ta cũng có thể. Cho dù là ba vạn đổi một vạn
chúng ta cũng dám đổi, nhưng đã vậy mà không ngờ vẫn bị đối phương tiêu diệt
thẳng tay, ăn đến xương cốt còn không chịu nhả ra, trận này thua cũng quá oan
uổng!
Ta thấy có lẽ vì Lỗ soái tuổi đã cao, nên phản ứng có phần chậm chạp.
Quả thật là chậm chạp, hôm nay ta đứng ở phía sau tận mắt thấy, quân địch
từ đầu này đã giết tới một đầu khác của chiến trường, quân ta mới bắt đầu có
phản ứng. Nếu còn đánh tiếp như vậy, muốn thắng được Thiển Thủy Thanh là rất
khó!
Bên trong Vương trướng, mười mấy vị văn võ tướng trong triều lúc này đang phát
biểu quan điểm của mình, không cần biết họ có hiểu được quân sự hay không, lúc
này thả sức nói càn, vô cùng thoải mái. Cũng có người nói giúp cho Lỗ Thanh,
nhưng đại đa số đều đứng về phe đối lập của Lỗ Thanh, châm chọc lão tuổi tác
đã cao, các phương diện đều đã bắt đầu trở nên kém cỏi.
Lỗ Thanh trầm ngâm không nói, lúc này lão không có quyền phản bác. Lương Khâu
Húc suy tư một hồi rồi ngẩng đầu hỏi Cam Khải:
Cam Khải lập tức nói:
Theo thần thấy, biện pháp tốt nhất chính là phái ra một cánh quân, ban đêm
đi xuyên qua sông Lệ, men theo sông chạy thẳng về phía Nam, vòng ra sau lưng
Thiết Huyết Trấn giết cho bọn chúng trở tay không kịp. Sau đó đại quân ta hai
mặt giáp công, lúc ấy Thiết Huyết Trấn chỉ có con đường chết mà thôi.
Ôi chao, chuyện này không thể được, đã nói là quyết chiến trực diện, làm
sao có thể sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy được? Cho dù đánh thắng, sau này
truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị người khác mắng cho không còn mặt mũi. Người
ta dẫn ba vạn người quyết chiến trực diện với chúng ta, chúng ta còn muốn giở
trò gian trá, kế này không thể được, sẽ làm tổn thương nặng nề tới sĩ khí của
quân ta!
Lập tức có người đứng ra phản đối.
Đúng đúng, kế này không thể được, dù sao đi nữa, Thiển Thủy Thanh cũng
không phải là kẻ dễ bị mặc lừa. Vạn nhất hắn phát hiện ra quân ta đánh lén,
lập tức quất ngựa truy phong, lúc đó chẳng những chúng ta không tiêu diệt được
Thiết Huyết Trấn, còn bị mang tiếng xấu một cách vô ích.
Thiển Thủy Thanh đã sống ở vùng này một thời gian, ai mà biết được hắn có
đề phòng chúng ta giở chiêu đó hay không? Hắn chỉ cần bố trí vài trạm gác ở
mặt sau là có thể giám thị động tĩnh của đại quân ta, ta thấy kế này không ổn.
Cam Khải cười lạnh nói:
Đánh thua trận mới có thể ảnh hưởng tới sĩ khí, đánh thắng sao lại ảnh
hưởng? Còn về chuyện danh dự, thiên hạ có thắng lợi nào mà không phải trả giá
lại có thể dễ dàng đạt được? Sở dĩ Thiển Thủy Thanh có thể thắng chúng ta là
vì hắn hết sức tàn nhẫn, dám bỏ vốn ra. Lúc trước vì muốn đánh lén Hàn Phong
quan, hắn lại dám đem cả Thiết Phong Kỳ dâng lên đến miệng quân ta, thắng trận
Ma Vân phong cũng nhờ đưa binh sĩ của mình đi chịu chết. Dám bỏ vốn ra mới có
thu hoạch được! Người này chính nhờ can đảm quyết đoán, mới có thể đạt được
thắng lợi lớn như vậy!
Vấn đề là Thiển Thủy Thanh lấy ít chọi nhiều, cho dù toàn bộ Thiết Huyết
Trấn của hắn bị tiêu diệt, cũng chỉ có ba vạn người mà thôi, cho nên hắn dám
liều, cũng liều rất giỏi, nhưng chúng ta thì không được! Cam Tướng quân, đề
nghị của ngươi là dùng chính danh dự của Quốc chủ và cả quốc gia làm tiền đặt
cược, hơn nữa phần tiền đặt cược này nhất định phải mất, không thể thu hồi. Mà
khi Thiển Thủy Thanh liều mạng, phần tiền đặt cược của hắn vẫn còn có cơ hội
thu hồi!
Vậy so ra vẫn tốt hơn nhiều với trận chiến hôm nay bị địch đánh tả tơi như
vậy!
Trận chiến hôm nay chỉ giới hạn trong hôm nay, qua ngày mai, ai mà biết
được sẽ ra sao? Vẫn nên nghĩ biện pháp đánh đường hoàng trên chiến trường là
hơn!
Cam Khải nghe vậy lập tức nổi giận:
Các tướng trong trường xôn xao, có người nói to:
Thiển Thủy Thanh vẫn là người xem trọng chữ Tín, dù trước đây hắn dùng vô
số thủ đoạn, nhưng đều không trái với lời nói trong thông cáo. Trận chiến hôm
nay, hắn đã không lẩn tránh chúng ta, cũng không có ngụy trang tập kích, tin
rằng sau này hắn cũng sẽ không làm ra loại chuyện hủy bỏ lời hứa!
Đúng vậy, đúng vậy, người này coi như có uy tín, nếu như hắn muốn giở trò
xảo trá, vậy hôm nay đã giở ra rồi. Hiện tại hắn đã thắng được một trận, càng
không có đạo lý gì dùng thủ đoạn như vậy!
Cam Khải lắc đầu cười lạnh:
Vừa nghe những lời này, trong lòng Lỗ Thanh lạnh toát.
Nếu giải thích về mặt chữ nghĩa, từ ‘đánh lén’ có nghĩa là đánh lúc không đề
phòng. Nhưng kẻ đánh lén, thường là tiến hành lúc chiến sự chưa bắt đầu. Nay
chiến sự đã bắt đầu rồi, khắp nơi đều có phòng bị, vậy không thể gọi là đánh
lén được, mà ý nghĩa của việc này sẽ được hiểu sang một nghĩa khác hoàn toàn.
Bởi vậy có rất nhiều lúc, từ ‘đánh lén’ rất hay được dùng trong những trường
hợp một phe đột nhiên phát động tập kích phe kia trong khi chưa xảy ra chiến
sự, ví dụ như trận tập kích Trân Châu cảng, rõ ràng là một hành vi đánh lén.
Nhưng nếu hành vi này được dùng trong khi chiến sự đã triển khai, chuyện giải
thích ý nghĩa của từ này sẽ trở nên mơ hồ, khó mà phân biệt. Nếu ban ngày đã
đánh xong một trận rồi, buổi tối Thiển Thủy Thanh tiếp tục dẫn quân tấn công,
vậy rốt cục tính là đánh ban đêm hay là đánh lén, chỉ sợ không ai có thể giải
thích rõ ràng.
Lúc này đột nhiên Lỗ Thanh nhớ lại trận giả vờ tập kích doanh trại đêm qua.
Lỗ Thanh bật kêu to:
Lão vừa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng hò reo rung trời chuyển đất:
Rất nhiều binh sĩ Thiết Huyết Trấn thân mặc khôi đen giáp đen, tay cầm cương
đao trường mâu, điên cuồng dũng mãnh xông vào doanh của quân Đế quốc Kinh
Hồng. Bọn họ không nói lời nào, thấy người liền giết, cung tiễn thủ phía sau
càng không ngừng bắn ra hỏa tiễn lên không.
Âm thầm giết chóc lúc ban đầu cũng không gây ra sự chú ý cho đối phương, sau
khi trước tiên xử lý mấy điểm cảnh báo của đối phương, Thiết Huyết Trấn gần
như một đường thuận lợi thẳng tiến vào quân doanh của địch. Mặc dù có một số
binh sĩ canh phòng ban đêm phát hiện ra bọn họ, cũng kịp thời lớn tiếng kêu
lên, nhưng trong dãy quân doanh dài hàng chục dặm, tác dụng của tiếng kêu như
vậy vô cùng ít ỏi, ngược lại còn mang tới họa sát thân cho người kêu.
Rất nhiều binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng trải qua đại chiến cả ngày trời, vô cùng
mệt mỏi nên nổi giận mắng chửi:
Nhưng mà lần này, Thiển Thủy Thanh hành động thật sự.
Binh sĩ Thiết Huyết Trấn dũng mãnh thiện chiến cho dù đã trải qua một ngày đại
chiến, buổi tối vẫn còn đủ sức phát động tấn công. Nếu so ra, quân Đế quốc
Kinh Hồng tối hôm trước không được ngủ đủ giấc, hôm nay lại phải đánh một trận
vất vả, trong trận chiến đấu thử thách về nhiều mặt như ý chí, thể lực, tinh
thần… này, rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, tất cả trạng thái đều sa sút rất
nhiều.
Hai vạn kỵ binh tinh nhuệ trong lúc này đang gào thét xông vào doanh quân Đế
quốc Kinh Hồng đại khai sát giới. Bọn họ thoải mái tàn sát, đường hoàng không
kiêng nể chút gì trong khung cảnh máu tươi tung tóe. Các chiến sĩ Thiết Huyết
Trấn múa may mã đao trong tay toát ra ánh sáng lạnh lẽo, màu máu đỏ tươi theo
đó tung bay, xé rách đêm dài, khiến trăng Thu nhiễm đỏ.
Đêm Trung thu trăng sáng, huyết chiến đỏ đất trời!
Trận tàn sát tối hôm nay mới đóng vai trò chủ yếu trong trận quyết chiến Trung
thu này!
Đây mới là ý nghĩa thật sự của trận quyết chiến Trung thu!
Đêm nay nhất định là một đêm tàn sát điên cuồng!
o0o
Thiển Thủy Thanh tổ chức đột kích chặt chẽ, mang hiệu suất cao, cho dù là dưới
tình huống tập kích ban đêm, Thiết Huyết Trấn vẫn tiến hành hết sức có tổ
chức. Tối nay là Trung thu, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng tỏ khiến cho
ban đêm không quá tối, tầm nhìn nửa mờ nửa tỏ, tuy rằng không thấy rõ địch
nhân ở xa, nhưng vẫn có thể tổ chức binh sĩ của mình thành từng đơn vị tác
chiến hữu hiệu.
Khởi xướng xung phong là ba Doanh dưới trướng Huyết Phong Kỳ của Bích Không
Tình, chia làm ba đường trái, phải, giữa khởi xướng tấn công đối phương. Bọn
họ cũng không ham chiến, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết chết
địch nhân, mà là nhanh chóng băng qua khu vực lập doanh của địch, dùng hết sức
mình bằng tốc độ nhanh nhất, giết chết binh sĩ canh giữ ban đêm ở các góc của
quân Đế quốc Kinh Hồng.
Đội canh phòng ban đêm có tác dụng thứ nhất là phát tín hiệu cảnh báo, hai nữa
là thông qua bản thân chiến đấu ngăn cản đối phương tập kích, tranh thủ thời
gian cho đại quân của mình ra khỏi doanh chiến đấu.
Sau khi những điểm cảnh báo bị xử lý xong, đội canh phòng ban đêm chỉ còn mỗi
tác dụng là chống lại Thiết Huyết Trấn. Nhưng rất hiển nhiên, dưới sự tấn công
mạnh mẽ của các chiến sĩ Huyết Phong Kỳ, bọn chúng căn bản không ngăn trở được
bao lâu.
Nhóm thứ hai xung phong theo sát ngay sau đó là chiến sĩ của hai Doanh Linh
Phong Kỳ. Nhiệm vụ của bọn họ là lúc chiến đấu bắt đầu, nhanh chóng tiêu diệt
những binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng nào vừa ra khỏi doanh, tiếp tục ngăn chặn lực
lượng phản kích của khu vực lập doanh, giữ vững đường tiến công của quân mình
thông suốt.
Thiển Thủy Thanh cũng không định âm thầm lặng lẽ đi xuyên qua hàng chục dặm
quân doanh, tới tận đầu giường Lương Khâu Húc, sau đó bắt sống ông ta, như vậy
là không thực tế. Nhưng hắn có thể lợi dụng ưu thế hùng mạnh về tốc độ và lực
xung phong của kỵ binh bên mình, trước khi địch nhân thật sự có phản ứng, bóp
chết sự phản kháng ấy khi còn trong trứng nước, giảm thiểu hết sức sự chống cự
của địch nhân. Cùng lúc đó, khởi xướng tấn công về phía Vương kỳ của Lương
Khâu Húc, ép Lương Khâu Húc phải chạy trốn, làm dao động sĩ khí lòng quân của
địch, từ đó đặt nền tảng cho thắng lợi hoàn toàn trong cuộc chiến tranh này.
Bởi vậy đợt tấn công thứ ba, rất nhanh tiếp theo sau hai đợt trước vốn nhanh
chóng nhưng thầm lặng, nó có khí thế hùng hồn như trời giáng, lại thêm linh
hoạt, sắc bén, kiêu ngạo.
Một cánh quân hai ngàn người theo sát sau lưng Linh Phong Kỳ, ném mạnh hỏa
pháo vào doanh địch. Bọn họ mang theo trên lưng ngựa hàng chục viên hỏa pháo,
lợi dụng tốc độ cao của chiến mã không ngừng xông xáo khắp trận doanh của
địch, tay họ không ngừng lặp đi lặp lại động tác châm lửa, ném mạnh, rồi lại
châm lửa, ném mạnh…