Quyết Chiến Trung Thu (phần 5)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lần biến trận toàn kích này thật ra tiến hành khó khăn hơn rất nhiều so với
chiến thuật biến trận toàn kích bình thường. Những lần biến trận toàn kích
trước kia đều tiến hành trên cơ sở đánh tan một cánh của địch nhân, nhưng lần
tấn công này của Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh lại không thể hoàn thành trong
tình huống hiện tại.

Điểm khác nhau lớn nhất của lần biến trận này so với tất cả những lần biến
trận trước đây chính là, chiến sĩ của hai Doanh phải hoàn thành lần biến trận
này trong trận địa của địch nhân, chính là phải hoàn thành nhiệm vụ biến trận
của mình giữa làn đao thương kiếm kích nghênh đón của quân địch. Có nhiều lúc
bọn họ đang cần rẽ về bên trái để thực hiện việc xoay vòng, rõ ràng là sự ngăn
cản của địch ở phía trước yếu hơn, nhưng bọn họ lại phải xoay về phía trái
nguy hiểm hơn. Chuyện này cần những binh sĩ có lòng can đảm lớn nhất, tinh
thần hy sinh lớn nhất mới có đủ năng lực tiến hành. Bọn họ phải giữ cho đầu óc
tỉnh táo trong khi chém giết điên cuồng, vừa anh dũng giết địch, vừa phải nhớ
kỹ mệnh lệnh của chủ soái dặn dò.

Trừ phi là những chiến sĩ đã trải qua vô số trận huyết chiến như chiến sĩ của
Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh mới có thể hoàn thành sứ mạng có yêu cầu cao như
vậy. Cho đến Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc cũng không dám buông lời lớn tiếng
nói rằng, quân của ông ta có thể hoàn thành biến trận toàn kích với độ khó cao
như vậy.

Đáng tiếc rằng nếu Thiển Thủy Thanh hắn có đầy đủ quân, hắn sẽ không cần phải
chọn lựa đấu pháp mạo hiểm như vậy. Nếu hắn có nhiều kỵ binh ưu tú hơn nữa,
chắc chắn hắn sẽ không chỉ chia cắt và tiêu diệt cánh quân bên trái của địch
mà thôi, mà là có thể tiêu diệt toàn quân của địch. Nếu quân hắn nhiều hơn
chút nữa, hắn có thể cường công bản trận trung ương của địch…

Trong chiến tranh không có nếu.

Thiển Thủy Thanh chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Mặc dù Thiển Thủy Thanh đã chuẩn bị trước một cánh phục binh không ai ngờ tới
cho trận đại chiến này, nhưng trước khi đại chiến thật sự triển khai, Thiển
Thủy Thanh muốn dùng quân của mình đánh trước một trận cho mọi người cảm thấy
tin tưởng, như vậy mới có thể bảo đảm bọn lính đánh thuê sẽ không lâm trận
phản bội. Phải biết rằng, cho dù là lính đánh thuê tham lam, nhưng đối với họ,
một trận chiến có thể gặt hái thắng lợi mà chỉ được ít tiền tài, so ra vẫn có
ý nghĩa nhiều hơn là một trận chiến được nhiều tiền tài mà nhất định thất bại.
Bọn họ có thể liều mạng vì tiền, nhưng sẽ không chịu chết vì tiền.

Một trận chiến mà không thể nhìn thấy thắng lợi không phải là một trận chiến
mà bọn lính đánh thuê theo đuổi. Mà chuyện này cần Thiển Thủy Thanh phải làm
cho bọn họ tin tưởng trước, ít nhất phải cho bọn họ thấy rằng chỉ bằng vào ba
vạn người của Thiết Huyết Trấn cũng có thể đánh ngang cơ cùng đối thủ.

Mà hiện tại, Thiển Thủy Thanh đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

Theo thời gian trôi qua, quân cánh trái của Đế quốc Kinh Hồng đã nằm trên bờ
vực bại vong.

Trận chiến hôm nay, Thiển Thủy Thanh lấy ba vạn binh sĩ Thiết Huyết Trấn đón
đánh ba mươi vạn đại quân địch, thuận lợi bao vây tiêu diệt ba vạn quân tiên
phong của địch, nhất định đã dạy cho quân Đế quốc Kinh Hồng một bài học nhớ
đời.

Lỗ đại soái đấm ra hai quyền, lúc thu tay về chỉ còn lại một quyền rưỡi.

Thiển Thủy Thanh có hàm răng cứng như sắt thép, vừa va chạm đã cắn đứt nửa
cánh tay của quân Đế quốc Kinh Hồng, làm cho Lỗ Thanh đau thấu tận tim gan.

Trận chiến này bắt đầu từ đầu giờ Ngọ, đánh cho tới hoàng hôn, ba vạn đại quân
của Phùng Hạ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, bản thân Phùng Hạ chiến
đấu đến chết.

Bị ngăn cách bởi tường đồng vách sắt, mắt thấy không thể nào cứu viện, Lỗ
Thanh cũng đành bất đắc dĩ gióng kẻng thu binh.

Một trận chiến hôm nay, không thể một trận mà diệt được địch không nói, ngược
lại bị đối thủ diệt hơn ba vạn quân ta, danh tiếng năng lực chỉ huy vô song
của Thiển Thủy Thanh trên chiến trường quả thật không phải may mắn mà có được.

Trận chiến hôm nay, quân Đế quốc Kinh Hồng mất đi ba vạn ba ngàn chiến sĩ,
trong đó có ba vạn là bị Thiển Thủy Thanh bao vây tiêu diệt gọn gàng, còn ba
ngàn người chết trước tuyến phòng thủ của Ưng Dương Kỳ. Nếu so sánh về tổn
thất với đối phương, tổn thất của Thiết Huyết Trấn hầu như không đáng kể, chỉ
tử trận hơn ngàn người, bị thương hai ngàn, nhưng đều là bị thương nhẹ, không
chạm tới gân cốt. Tổn thương chủ yếu là của Ưng Dương Kỳ do phải phụ trách
ngăn cản đại quân của địch cường công.

Trên chiến trường nằm la liệt hàng vạn thi thể, máu chảy thành sông. Thiển
Thủy Thanh chỉ huy Thiết Huyết Trấn trận này lấy một chọi mười, thu hoạch được
thắng lợi về chiến thuật trong phạm vi nhỏ, coi như đã lập kỷ lục mới về lấy
ít đánh nhiều đối chiến trực diện trên chiến trường.

Trong lịch sử chiến tranh của đại lục Quan Lan, kỷ lục lấy ít thắng nhiều cao
nhất là do Đại đế Sa Tư Hãn lập ra năm xưa với tỷ lệ lấy một đánh bốn mươi
tám, tuy nhiên trận ấy tiến hành trong tình huống tập kích ban đêm. Dưới tình
huống quyết chiến trực diện trên chiến trường, kỷ lục cao nhất của lấy ít
thắng nhiều là một đánh mười hai, cũng do vị Thống soái thiên tài này sáng
lập. Tuy nhiên lúc đó ông ta dẫn dắt bốn vạn kỵ binh du mục tinh nhuệ đánh với
bốn mươi vạn quân không chính quy, ô hợp.

Kỷ lục lấy một chọi mười ngay mặt giành thắng lợi không có trong lịch sử đại
lục Quan Lan. Năm xưa, Tướng quân Lý Phi của Đế quốc Đại Lương đã lập ra kỷ
lục lấy hai vạn kỵ binh và sáu vạn bộ binh đánh bại bốn mươi lăm vạn đại quân
của địch. Vấn đề là ông ta dùng kỵ binh vòng sau lưng đánh bất ngờ, sau đó
dùng bộ binh xung phong, cuối cùng lại tiến hành biến trận toàn kích mà đạt
được thắng lợi, cũng không thể gọi là hoàn toàn đối đầu trực diện trên chiến
trường.

Năm xưa Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc đánh bại Trọng Thúc Dạ, chính là dùng
hai mươi vạn kỵ binh du mục tấn công trăm vạn đại quân của địch. Nhưng dù sao
trận đó vẫn có bốn mươi vạn quân ta ở chính diện cùng phối hợp. Trận tập kích
mà cháu của ông ta lập nên kỷ lục lấy một chọi chín, cũng là dưới tình huống
tập kích bất ngờ.

Mà trong chiến dịch Tư Ba Tạp Ước của Công quốc Thánh Uy Nhĩ bình định chín
nước phản loạn, chính là dùng một chọi mười một quyết chiến trực diện mà đại
thắng. Vấn đề là lúc ấy gã ta dẫn dắt đội võ sĩ Thánh đường có một vạn trọng
giáp thiết kỵ, bốn vạn trọng trang bộ binh. Năm vạn binh sĩ này trị giá cao
hơn rất nhiều lần so với binh sĩ cùng loại. Chỉ riêng một vạn trọng giáp thiết
kỵ của hắn cũng đã đủ khiến cho mọi người lác mắt, sức chiến đấu của chúng có
thể thừa sức chống lại một lượng khinh kỵ binh đông gấp từ ba tới năm lần.

Từ điểm này chúng ta có thể thấy được, muốn đánh một trận đối đầu trực diện
trên chiến trường lấy ít thắng nhiều, thật ra vô cùng khó khăn. Rất nhiều
Tướng quân làm được chuyện lấy ít thắng nhiều, nếu không phải trong tay nắm
một hoặc nhiều con bài tẩy tập kích bất ngờ, thì cũng chiếm ưu thế tuyệt đối
về binh chủng và sĩ khí.

Nếu chỉ dựa vào chiến thuật trận hình mà muốn đánh bại một cánh quân chính
quy, độ khó của nó rất cao. Không chỉ yêu cầu quan chỉ huy phải có sự phán
đoán chính xác về hành động của quân địch, tính toán thời cơ đúng lúc, còn có
yêu cầu rất cao về phẩm chất của binh sĩ.

Bởi vậy kỷ lục lần này Thiển Thủy Thanh lập được có thể nói là một kỷ lục mới
huy hoàng, nhưng vẫn chưa được tính là kỷ lục.

Nguyên nhân rất đơn giản, tất nhiên là Thiển Thủy Thanh đã tiêu diệt được ba
vạn quân Đế quốc Kinh Hồng, nhưng quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn
nhiều, chưa phải đã thất bại toàn bộ. Trận chiến chưa đi tới giờ phút sau
cùng, chỉ cần một ngày quân Đế quốc Kinh Hồng chưa bại, trận chiến này vẫn
chưa thể gọi là chấm dứt. Cho dù hiện tại Thiển Thủy Thanh tiêu diệt được ba
vạn quân của địch, nhưng nếu sau này hắn thất bại, như vậy tất cả thắng lợi
lúc trước đều trở nên không còn ý nghĩa. Cho dù sách sử ghi lại cũng chỉ nói
rằng: Năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh không biết tự
lượng sức mình, dẫn dắt ba vạn quân Thiết Huyết Trấn đón đánh ba mươi vạn đại
quân Đế quốc Kinh Hồng, mới đầu thắng được một trận nhỏ, sau cùng đại bại, bị
tiêu diệt toàn quân.

Cái gọi là thắng lợi kỳ tích, đến giờ phút này cũng chỉ được xem là một trận
thắng nhỏ mà thôi.

Thông qua đủ loại bố trí trước khi xuất chiến, khéo léo vận dụng sự hợp lý về
thời gian chỉ huy, khiến cho mỗi lần quân mình xuất kích đều đánh trúng vào
chỗ yếu của địch, đây chính là trọng tâm của trận thắng này. Nhưng trận chiến
kế tiếp có thể gặt hái được chiến quả như vậy nữa hay không, cũng rất là khó
nói.

Dù sao Lỗ Thanh cũng không phải là ngu ngốc, hiển nhiên lão cũng đã tìm ra vấn
đề nằm ở chỗ nào. Những sắp xếp của Thiển Thủy Thanh cũng đã khiến cho lão dần
dần hiểu ra được sai lầm của mình.

Vấn đề là lão còn cơ hội sửa sai sao?

o0o

Đêm đã khuya.

Trong Vương trướng ở hậu quân vẫn còn sáng ánh đèn.

Đó là các quan trong triều đình Đế quốc Kinh Hồng còn đang thương thảo về
chiến sự hôm nay.

Ba mươi vạn đại quân quyết chiến cùng địch, kết quả vừa ra chiến trường đã bị
địch tiêu diệt ba vạn, tuy là không bị thương tới gân cốt, nhưng tổn thất như
vậy cũng khiến cho người ta hết sức đau lòng. Đối mặt với tình huống như vậy,
Lương Khâu Húc tỏ ra thiếu kiên nhẫn, triệu tập mọi người thương nghị chiến
cuộc, xem xem kế tiếp nên làm gì đây. Nhưng nhiều người nhiều ý, ai cũng có
cách nhìn riêng của mình, trong lúc nhất thời không ai đưa ra được ý kiến gì
đáng giá.

Lỗ Thanh quỳ rạp xuống trước mặt Lương Khâu Húc, đau khổ nói:


  • Bệ hạ, là thần kém cỏi bất tài, thần đáng chết! Trận chiến hôm nay đã làm
    chôn vùi hơn ba vạn hảo nam nhi của Đế quốc Kinh Hồng, đã phụ kỳ vọng của bệ
    hạ, thần chỉ còn nước xin từ mệnh!

Đánh bại trận rồi bỏ gánh giữa đường, ai sẽ tiếp nhận trọng trách này đây?

Lương Khâu Húc ngồi trên Long ỷ khẽ thở dài:


  • Chuyện từ mệnh của khanh tạm thời gác lại đã, Thiển Thủy Thanh chỉ có ba
    vạn tinh binh nhưng chiến lực dũng mãnh, mạnh mẽ khó ngăn, chỉ huy đúng cách,
    công phòng toàn vẹn, quân Đế quốc Kinh Hồng ta quả thật không bằng. Trẫm không
    xử phạt khanh bây giờ, chỉ là muốn thảo luận xem trận kế tiếp nên đánh như thế
    nào.


  • Bệ hạ, thần cho rằng trận thất bại của quân ta hôm nay đương nhiên là vì
    Thiết Huyết Trấn hung tàn, Thiển Thủy Thanh giảo hoạt, bất quá mấu chốt cũng
    không phải chỉ có bao nhiêu đó…


Người nói chuyện là Thống lĩnh Ngự Lâm quân của Lương Khâu Húc, Cam Khải.
Người này xuất thân thế gia, ba đời tổ tiên đều là trọng thần của triều đình,
có thể nói là trung thành và tận tâm với Lương gia Đế quốc Kinh Hồng. Năng lực
người này cũng ở mức trung bình, thường lo chuyện tuyển chọn cận vệ, bảo vệ
trung thành, ngoài ra cơ hội tác chiến không nhiều, chủ yếu phụ trách việc bảo
vệ an toàn của Vương thất Đế quốc Kinh Hồng. Bất quá bản thân Cam Khải cũng
thành thạo binh thư, có thể miễn cưỡng được coi là một tướng tài ở Đế quốc
Kinh Hồng, tuy rằng không bằng được bọn Minh Thành, Thế Quân Dương, nhưng so
với người như Lỗ Thanh thì chưa chắc đã kém hơn.

Lúc này Cam Khải đã mở miệng, tự nhiên Lương Khâu Húc muốn tiếp tục nghe.


  • Cứ nói tiếp.

Lương Khâu Húc nói.

Cam Khải lập tức nói:


  • Về phương diện quân sự, cho tới bây giờ đều là chỉ huy chiến thuật phải
    phục tùng theo chiến lược đã bố trí. Lần quyết chiến này, nhìn bề ngoài quân
    ta có ba mươi vạn đánh với đối phương thì chiếm tiện nghi rất lớn, nhưng ngay
    từ lúc đầu Thiển Thủy Thanh đã định sẵn địa điểm quyết chiến cho quân ta. Vùng
    chiến trường này có diện tích hẹp mà dài, bề rộng không tới mười lăm dặm, căn
    bản bất lợi cho quân ta phát động tấn công toàn diện. Một lần xung phong như
    vậy, cho dù sử dụng phương thức công kích dày đặc, nhiều nhất cũng chỉ có được
    tám ngàn người ở hàng đầu, nếu cân nhắc đến chuyện không gian cho quân ta xê
    dịch né tránh, vậy trên thực tế tướng sĩ xung phong ở phía trước, thật ra mỗi
    hàng ngang như vậy cũng không quá hai ngàn người. Với đội hình xung phong mười
    lăm vạn người, độ dày sẽ lên tới năm, sáu mươi tầng, quân ta chỉ có độ dày mà
    không có chiều rộng, tự nhiên không thể phát huy ưu thế đông người. Vì vậy cho
    nên Lỗ soái xuất kích lần này tuy nói là hàng chục vạn đại quân, nhưng không
    thể phát huy ra tác dụng. Mà Thiết Huyết Trấn lại có thể phát huy hết sức
    thành thạo trên chiến trường như vậy, chiều dài chiều rộng đều thích hợp với
    bọn chúng. Mạt tướng cho rằng đây mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới thất bại
    của quân ta.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #316