Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nhưng Thiển Thủy Thanh lại quyết định sau khi tiến hành biến trận toàn kích,
không công vào bản trận mà đổi lại dùng khoái đao cắt thịt, diệt trước một
phần, không phải là xuyên thẳng qua chiều dọc để chia cắt trận địa, mà chia
cắt theo chiều ngang, chuyện này khiến cho Lỗ lão gia tử phản ứng không kịp.
Tuy rằng các lão tướng có kinh nghiệm dồi dào phong phú, không dễ phạm sai
lầm, nhưng khuyết điểm mang tư tưởng câu nệ cố chấp theo sách vở cũng không
thể nào tránh khỏi, đối mặt với biến trận toàn kích màThiển Thủy Thanh đã biến
cải, Lỗ Thanh hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị.
Giờ phút này, hai Doanh kỵ binh hoàn toàn không để ý tới thương vong, liều
mạng chia cắt trận địa của địch, chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ vừa nghe tiếng tù
và phản xung phong bèn nhanh chóng lấp vào chỗ trống. Lỗ Thanh bất chấp tất
cả, hét lớn:
Nhưng mệnh lệnh của lão là quá chậm.
Từ trước khi quyết chiến bắt đầu, Thiển Thủy Thanh cũng đã dùng đủ các biện
pháp để nắm bắt hiệu suất chỉ huy và năng lực chấp hành của quân Đế quốc Kinh
Hồng.
Trên chiến trường, rất nhiều khi không phải quan chỉ huy không có biện pháp
hay để giải quyết vấn đề, nhưng mấu chốt là ở chỗ: kịp thời!
Mệnh lệnh không kịp thời cũng như là không có.
Trong chiến tranh chưa có chiến thuật nào là không thể phá, cho dù những nhân
vật đặc biệt như Thiển Thủy Thanh, Cách Long Đặc, nếu nói bọn họ dùng chiêu số
nào đó để đánh bại địch nhân, thử hỏi mọi người có cách nào để hóa giải chiêu
số này không. Chín trong mười người chỉ cần biết sơ sơ về quân sự cũng có thể
nói ra một hoặc nhiều biện pháp để phá giải. Vấn đề duy nhất là phải được
chuẩn bị từ trước, cũng cần đưa ra quyết định đúng lúc kịp thời, chứ không
phải là xong rồi mới có thể đưa ra. Đây chính là sự khác biệt hết sức quan
trọng giữa tướng tài và người thường.
Bản thân Lỗ Thanh không thể nhìn ra trước tình huống sắp sửa xuất hiện, mà sau
khi vấn đề đã xuất hiện, dù lão lập tức có phản ứng, nhưng hệ thống truyền
lệnh của quân Đế quốc Kinh Hồng lại có hiệu suất quá thấp, mà năng lực chấp
hành và biến hóa chiến thuật của quân Đế quốc Kinh Hồng cũng thua kém Thiết
Huyết Trấn rất xa. Vấn đề hiệu suất chỉ huy này chính là tử huyệt của quân Đế
quốc Kinh Hồng.
Mặc dù Lỗ Thanh cũng từng nghĩ hết cách để giải quyết vấn đề hiệu suất hành
động của quân mình, nhưng chiến tranh trong thời đại khoa họa kỹ thuật lạc hậu
như vầy, không phải một, hai vị thiên tài là có thể giải quyết được. Tối thiểu
Thiển Thủy Thanh cũng đã từng nói qua về vấn đề này: “Đại chiến ở cấp bậc binh
đoàn, cái thật sự quyết định thắng bại chính là chuẩn bị trước khi xuất chiến
cùng với năng lực phản ứng khi lâm trận của các tướng lĩnh, mà không phải là
năng lực chỉ huy khi ra trận. Mà quan tổng chỉ huy nếu muốn phát huy năng lực
bản thân, vậy hắn nhất định phải có năng lực nhìn trước chuyện xảy ra nửa canh
giờ sau đó, chứ không phải chỉ có thể nhìn thấy chuyện xảy ra vài phút sắp tới
mà thôi. Có như vậy, mệnh lệnh tác chiến của hắn mới có thể vượt qua trở ngại
về việc truyền lệnh và chấp hành, phát huy tác dụng vào giờ phút quan trọng
nhất.”
Đoạn trên đã bao gồm tinh túy của việc chỉ huy tác chiến đại binh đoàn. Đối
mặt với đại quân khổng lồ có phản ứng chậm chạp, tất cả mệnh lệnh đều phải căn
cứ vào mức độ chậm chạp này mà phát ra trước đó. Cho dù bạn phải chỉ huy quân
của bạn bước về phía trước một bước, bạn cũng phải ra lệnh từ trước đó nửa
canh giờ, nửa canh giờ sau mới có thể nhìn thấy mệnh lệnh của bạn được thực
hiện. Nếu đến lúc ấy bạn muốn quân mình lui về phía sau, mà quân của bạn vẫn
tiến tới, vậy thì thật là đáng tiếc, bạn chết chắc rồi… Nhưng yêu cầu như vậy,
chỉ có một số ít quan chỉ huy có được năng lực trác tuyệt, kinh nghiệm phong
phú, phẩm chất tâm lý hoàn hảo mới có thể làm được, đối với đại đa số các
Tướng quân khác mà nói, chuyện này thật là quá khó khăn. Nếu như chỉ huy loạn
cả lên như vậy, còn không bằng để cho quân mình xong lên như ong vỡ tổ chém
giết loạn xạ, còn có hiệu quả hơn. Ngay cả Thiển Thủy Thanh còn không thể giải
quyết vấn đề hành động của đại quân nặng nề chậm chạp, Lỗ Thanh càng không thể
làm được.
Bởi vậy trận chiến có quy mô tập trung càng lớn, xu hướng tác chiến càng phải
đơn giản hóa. Chiến trận biến hóa phức tạp trở nên không phù hợp với yêu cầu
thực tế, dùng hết khả năng phát huy ra ưu thế binh lực của bản thân mới là yếu
tố quan trọng nhất để gặt hái thắng lợi.
Yêu cầu của Lỗ Thanh là sức chiến đấu của ba mươi vạn đại quân có thể phát huy
ra bình thường, thực hiện chuyện một đổi một với địch là đủ. Còn yêu cầu của
Thiển Thủy Thanh là các binh chủng phải phối hợp tác chiến, trận hình của từng
binh chủng phải hết sức khéo léo ảo diệu, phát huy ra hiệu quả lấy một chọi
mười, đồng thời phải hạn chế khả năng lấy một đổi một của đối phương xuống mức
thấp nhất.
Dưới tình huống như vậy, kế hoạch mà Lỗ Thanh định ra trước khi xuất chiến vô
cùng đơn giản: chia ba mươi vạn đại quân ra thành nhiều cánh quân, sau đó thay
nhau tiến công. Kết quả lý tưởng nhất là chỉ cần dùng hai cánh quân tấn công
đã có thể tiêu diệt đối thủ trong số quân mênh mông như biển của mình.
Mà ngay từ đầu Thiển Thủy Thanh đã chọn chiến thuật biến trận toàn kích mạo
hiểm tới cực điểm, để tạo ra ưu thế tuyệt đối trên một góc chiến trường.
o0o
Lúc này trên chiến trường, mặc dù Lỗ Thanh đã hạ lệnh cho quân bên cánh phải
ngừng xung phong về phía trước. Nhưng trên thực tế, trên chiến trường lúc ấy
Phùng Hạ đã chỉ huy quân mình tiến về phía trước thêm vài dặm nữa. Khi Phùng
Hạ nghĩ rằng mình đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến bên cánh phải của quân
địch, đang chuẩn bị ra lệnh cho quân mình khởi xướng tấn công vào bản trận của
Thiết Huyết Trấn, hai đội kỵ binh của Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh cũng đã bắt
đầu quét ngang khắp cả chiến trường, rồi từ phía sau hắn đánh ngược trở lại.
Bọn họ từ bên cánh xông vào trận địa của địch, dùng thế đột kích mạnh mẽ chia
cắt quân của Phùng Hạ ra thành hai đoạn.
Cùng lúc đó, hai Doanh của Huyết Phong Kỳ và Phong Tự Doanh của Linh Phong Kỳ,
ba Doanh kỵ binh vốn bất động từ đầu, lúc này đột nhiên phát động.
Hành động của ba Doanh này chỉ trong khoảnh khắc đã khiến cho trọng tâm của
toàn đại trận chuyển sang cánh trái. Chín ngàn thiết kỵ của ba Doanh trong giờ
phút này hóa thành sấm sét đầy trời, hung hăng tàn sát quân của Phùng Hạ.
Sơn Tự Doanh của Thường Nhạc vốn bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau, xem ra
không ngăn được mũi nhọn tiến công của địch, không ngờ giờ phút này lại một
lần nữa phát huy. Tất cả ba cánh quân đồng thời phát động thế công như chớp
giật mưa sa về phía quân của Phùng Hạ lúc này đang nằm lẻ loi một mình phía
trước.
Đột nhiên bị tấn công mạnh mẽ từ ba hướng, Phùng Hạ cảm thấy hết sức mờ mịt.
Lúc này hắn phóng mắt nhìn quanh bốn phía, trên chiến trường rộng mênh mông
trong phạm vi mấy dặm, gần như đâu đâu cũng nhìn thấy kỵ binh của địch đang
tung hoành ngang dọc trong trận địa của mình, thẳng tay tàn sát. Máu tươi của
quân Phùng Hạ lúc này tung bay đầy trời, những tiếng kêu vô cùng thê thảm
trước khi chết vang lên, cùng những tiếng rống giận đầy tuyệt vọng, tất cả trở
thành bối cảnh chủ đạo giữa không gian nhỏ hẹp này.
Tứ phía đều là địch!
Ngoại trừ Ưng Dương Kỳ và Thiết Sư Doanh phụ trách liều chết ngăn cản thế công
của đại quân đối phương, gần như tất cả kỵ binh và một ít bộ binh của Thiết
Huyết Trấn trong giờ phút này đều lao vào tàn sát cánh quân của Phùng Hạ. Gần
hai vạn kỵ binh tinh nhuệ đánh ba vạn bộ binh, lại là quân thủ thành, đây hoàn
toàn là một trận đồ sát của chỉ một bên.
Dù là như vậy, Thiển Thủy Thanh vẫn còn ngại không đủ. Rất nhiều xe nỏ, nỏ
liên châu, những khí giới công kích cỡ lớn giờ phút này được chiến sĩ Hữu Tự
Doanh đẩy ra chiến trường cánh trái. Còn có rất nhiều cung tiễn thủ cùng phối
hợp, mục tiêu của bọn họ không phải là trung ương chủ trận, mà là cánh quân
của địch đang bị vây khốn bên cánh trái của mình.
Cánh quân của Phùng Hạ chìm trong cảnh bị đối phương tàn sát, ngập đầy mưa máu
gió tanh. Vì không hề đề phòng, bọn chúng bị kỵ binh của địch thả sức tung
hoành chém giết. Từ lúc kỵ binh Thiết Huyết Trấn xông ra cho đến khi cô lập
hoàn toàn cánh quân của Phùng Hạ, thời gian chỉ vừa trôi qua trong chốc lát.
Lúc này Tử thần đang gào thét đòi mạng, lấy đi vô số sinh mạng con người trong
cảnh chém giết điên cuồng.
Một số giáp xa phòng ngự cũng được đẩy lên tuyến đầu chiến trường, số chiến xa
từng lập công lao hãn mã trong trận chiến ở Lam Thảo pha, một lần nữa lại phát
huy ra công dụng của nó. Lúc trước đây không cần tới số giáp xa phòng ngự này,
là vì lúc ấy Thiết Huyết Trấn cần khởi xướng phản xung phong một lần, mà lúc
này đây, Ưng Dương Kỳ đã thực kiện kế hoạch ngăn chặn thành công, nhiệm vụ của
bọn họ là bảo vệ chặt chẽ phòng tuyến, kiên quyết không để cho địch nhân xông
qua, có số giáp xa này phát huy tác dụng, nhiệm vụ sẽ càng thực hiện dễ dàng
hơn. Chúng nó đứng trơ trơ ra đó, coi như hoàn toàn dính chặt xuống đất, lại
thêm trọng trang bộ binh và võ sĩ trường mâu phối hợp tác chiến, nếu muốn phá
tan phòng tuyến này, quân địch phải trả giá bằng máu tươi và sinh mạng rất
đắt.
Thiển Thủy Thanh gần như đã tập trung tất cả binh lực có thể, dốc hết toàn lực
tiêu diệt cánh quân Đế quốc Kinh Hồng bị nhốt trong vòng vây. Hắn tuyệt đối
nắm chắc có thể tiêu diệt được cánh quân này trước khi đại quân của địch phá
vỡ được tuyến phòng ngự của Ưng Dương Kỳ.
Giấc mộng bằng vào binh lực hùng hậu quân mình mà tấn công địch của Lỗ Thanh,
dưới sự an bày khéo léo của Thiển Thủy Thanh coi như hoàn toàn tan biến. Cánh
quân bên phải của lão đang bị bao vây, hai lộ trung ương và bên trái bị binh
sĩ ba Doanh của Ưng Dương Kỳ và Thiết Sư Doanh hung hăng chặn đứng, đang lâm
vào cảnh tấn công vô cùng gian khổ mà chưa phá vỡ được tuyến phòng ngự của
địch.
Trong chiến tranh, kỵ nhất là bị dẫn dắt chạy theo nhịp độ của đối phương, mặc
dù Lỗ Thanh đã liên tục ra mệnh lệnh, nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh xuất
chiêu mà hắn đã chuẩn bị từ trước, mệnh lệnh của Lỗ Thanh gần như không có kết
quả gì.
Mười vạn đại quân tạo thành một cơn sóng thủy triều hung hãn, gặp phải phòng
tuyến chiến xa nổi danh tường đồng vách sắt, trào lên một cơn sóng mãnh liệt.
Nhưng mặc cho cơn sóng ngập trời hoành hành ngang ngược, con đập lớn kia vẫn
đứng sừng sững bất động. Đám trọng trang bộ binh bị bao trong lớp giáp sắt từ
đầu tới chân muốn làm chuyện gì khác thì không được, nhưng làm chuyện ngăn trở
đường đi này thì vô cùng hiệu quả.
Các chiến sĩ từng bị giày vò cực khổ một thời gian ở doanh tù binh này đang
dùng máu thịt và vũ khí của mình để trút hết lửa giận trong lòng. Bọn họ múa
may trường mâu để báo thù, tử chiến sa trường với địch nhân thề quyết không
lùi một bước. Thiển Thủy Thanh dùng bọn họ chặn quân Đế quốc Kinh Hồng lại,
xem như đã dùng đúng người. So ra, đánh giá của Tông Trác về Thang Thủ Vọng là
hoàn toàn chính xác, trạng thái cường công của quân trung lộ đối với Ưng Dương
Kỳ xem ra hết sức uể oải. Nếu nhìn qua toàn chiến trường, Ưng Dương Kỳ rõ ràng
phụ trách phòng ngự nhưng lại trông giống đang tiến công hơn…
Chiến sự đánh tới lúc này gần như không còn gì để nói, hàng chục vạn đại quân
kẹt bên ngoài không vào được, số quân vất vả vào được lại đang bị Thiết Huyết
Trấn tàn sát giày vò…
Lỗ Thanh khép hờ mắt lại, Thiển Thủy Thanh ở đối diện thì chậm rãi thở ra một
hơi dài.
Nếu nói không căng thẳng, đó là không thật.