Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nhìn xem tình hình trên toàn chiến trường, quân của Thiển Thủy Thanh bày đội
hình theo thế tả khinh hữu trọng, có thể thấy rằng Thiển Thủy Thanh đã tính
đột kích bên cánh phải là chủ yếu để đối phó với hai lộ trái phải của quân Đế
quốc Kinh Hồng bố trí đều nhau, hiển nhiên là đấu pháp bẻ gãy hai cánh của thế
trận Lưỡng Dực Tề Phi.
Trước khi xuất chiến, hai bên bày trận đều cố gắng giấu giấu diếm diếm, để đối
phương không thể phát hiện ra động cơ và mục đích của mình. Chỉ khi nào trận
hình được triển khai, tất cả tự nhiên phơi bày ra ánh sáng rõ như ban ngày,
lúc này giấu diếm đã không còn ý nghĩa.
Thay đổi tạm thời trên chiến trường thông thường chỉ là biến hóa trong phạm vi
nhỏ, với biên độ nhỏ mà thôi, mục đích của nó là hoàn thành yêu cầu chiến
thuật, làm cho năng lực bản thân phát huy ra hết mức có thể, nhưng không thể
nào làm ra thay đổi lớn trên bố cục chiến lược. Không thể nào có chuyện quan
chỉ huy vừa hô một câu biến trận, người bên trái lập tức chạy hết sang bên
phải. Đại chiến diễn ra, trận hình hai bên đã hình thành, cho dù là phát hiện
ra đối phương có âm mưu gì cũng không kịp thay đổi, chỉ có thể ứng phó trong
phạm vi nhỏ mà thôi.
Giờ phút này, Lỗ Thanh vừa nhìn thấy đội hình đối phương, lập tức biết ngay
trọng tâm công kích của đối phương chỉ có thể là bên cánh trái của mình, bởi
vậy lập tức ra mệnh lệnh:
Nhưng biết thì biết vậy, cụ thể nên đánh như thế nào, ứng phó ra sao, vậy phải
đánh mới biết.
Tuy nhiên trước khi quyết chiến bắt đầu, Lỗ Thanh còn muốn làm một chuyện…
o0o
Chiến sự chưa bắt đầu, hai quân vẫn còn đang trong tình trạng giằng co, bên
này nhe răng trợn mắt nhìn bên kia, mũi thở hồng hộc, giống như trâu đực trước
giờ thả vào sới chọi.
Sự chờ đợi trước khi xuất chiến này bởi vì thời gian kéo dài mà làm cho mọi
người đều khó chịu.
Sự giày vò trước khi xuất trận này dù đối với các quan quân, cũng là một thử
thách quan trọng về ý chí và thần kinh. Nếu ai không chịu đựng được, chỉ sợ
đại chiến chưa xảy ra, người đã suy sụp mất rồi.
May mắn là trong quân Đế quốc Kinh Hồng rất nhanh đã xuất hiện biến hóa. Một
tên lính liên lạc đột nhiên từ trong quân giục ngựa một mình chạy ra giữa
chiến trường, cao giọng hô to:
Sau khi giao thư, tên lính liên lạc kia nhanh chóng lui về.
Sau khi kiểm tra trên thư không có độc, thư được đưa tới tay Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên lướt qua, đột ngột sắc mặt đại biến, thân hình
lảo đảo vài cái.
Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có lưa thưa vài chữ: “Cơ Nhược Tử bị ám
sát ở Phong quốc, bản soái nghĩ tới lòng nhân của trời cao, thông tri việc này
cho Thiển Tướng quân, xin Thiển Tướng quân cố nén đau buồn…”
Không phải là không kinh hãi.
Cơ Nhược Tử bị ám sát, sống hay chết? Đoàn đặc sứ phải giải quyết ra sao? Rốt
cục ai gây ra chuyện này? Hết thảy đều không có câu trả lời. Đối phương rất
giảo hoạt, chỉ nói Cơ Nhược Tử bị ám sát, nhưng không nói kết quả như thế nào,
khiến cho lòng Thiển Thủy Thanh nổi lên sóng gió ngập trời, không thể nào bình
tĩnh như trước nữa.
Trước khi đại chiến xảy ra, Lỗ Thanh lại đưa tới một phong thư như vậy, nói
cho hắn một chuyện động trời như vậy, quả thật là có ý đồ muốn làm loạn tâm
trí của hắn, muốn cho Thiển Thủy Thanh không thể chỉ huy tác chiến hữu hiệu.
Một đòn tâm lý chiến này giáng vào Thiển Thủy Thanh không thể nói là nhẹ được.
Lâm Dược bên cạnh hắn vội hỏi.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại, tay cầm thư cũng đã siết chặt lại thành
quyền, khiến cho phong thư kia nát nhừ ra.
Nhìn đại quân khổng lồ trước mặt của địch, Thiển Thủy Thanh hít một hơi thật
sâu, nhanh chóng bình phục tâm tình kích động của mình. Trong giờ phút này,
cho dù trời có sập xuống đi chăng nữa, hắn cũng phải hết sức bình tĩnh. Tất cả
mọi chuyện chờ đánh xong trận chiến này rồi hãy tính.
Đối mặt với đòn tấn công tâm lý của Lỗ Thanh, Thiển Thủy Thanh lật tay phản
kích lại một đòn ngoạn mục. Mặc dù hai quân chưa khai chiến, nhưng chủ soái
hai bên đã trao đổi một chiêu.
Đoán rằng Thiển Thủy Thanh khi biết được tin này, nhất định tinh thần sẽ ảnh
hưởng nặng nề, cờ xí của quân Đế quốc Kinh Hồng lập tức lay động, trống nổi
đùng đùng, lính liên lạc chạy nháo nhào, các Tướng quân đều động viên lần cuối
để khích lệ sĩ khí, rốt cục đại quân Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu hành động.
Hai cánh quân tiên phong trái phải của quân Đế quốc Kinh Hồng, cứ một ngàn
người thì lập thành một phương trận, tay cầm thuẫn, kiếm, Trảm Mã đao, trường
mâu… bắt đầu nện bước rầm rập tiến tới. Bọn chúng nện bước hết sức vững vàng,
ý chí chiến đấu sục sôi, nhịp bước rền vang như sấm động, mặt đất vì vậy mà
run lên.
Quân bắn nỏ chuẩn bị!
Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Phi phủ thủ chuẩn bị!
Thấy quân địch bên kia nghênh ngang tiến tới, các quan quân của Thiết Huyết
Trấn vừa cẩn thận quan sát khoảng cách của địch, vừa ban ra các loại mệnh
lệnh. Các lão binh lão luyện sa trường nhanh chóng chấp hành chính xác theo
mệnh lệnh của các quan quân. Mặc dù đối thủ có lực lượng hùng hậu, nhân số
đông đảo, vừa ra tay đã phái ra bốn vạn quân, nhưng các chiến sĩ Thiết Huyết
Trấn đã sớm rèn luyện thần kinh vững chắc như sắt thép nên không hề tỏ ra
hoang mang sợ sệt, bởi vì ở sau lưng họ còn có một vị anh hùng như trong
truyền thuyết.
Bọn họ tin tưởng ở Thiển Thủy Thanh, chỉ cần có hắn, Thiết Huyết Trấn nhất
định sẽ không thua!
Tình cảm tôn sùng của binh sĩ đối với Tướng quân chính là tất cả cơ sở làm nên
thành tựu của quân nhân, là ngọn nguồn khiến cho bọn họ tin tưởng, dũng cảm
xông lên phía trước, là cơ sở cho chuyện thường thắng bất bại của bọn họ. Nó
cũng giống như tín ngưỡng của tôn giáo, khiến cho các chiến sĩ cuồng nhiệt,
anh dũng, tràn ngập tinh thần hiến dâng.
Ngay sau đó, hiệu lệnh của quan quân vang lên:
Vô số cung nỏ bắn ra mưa tên thẳng lên không, nhắm vào quân địch phía trước,
lập tức hoa máu nở rộ…
o0o
Khi quân Đế quốc Kinh Hồng tiến vào trong tầm bắn của Thiết Huyết Trấn, các
quan chỉ huy cơ sở của Thiết Huyết Trấn lập tức hạ lệnh bắn, đồng thời bên
phía quân Đế quốc Kinh Hồng cũng vang lên tiếng gào thét như sấm động.
Bộ binh phương trận đang bước tới đột ngột tản ra, vốn phương trận vuông vức
chỉ trong nháy mắt đã tản ra thành đội hình tán loạn kéo dài vài dặm, do nhiều
thế trận mai rùa nhỏ hợp thành, từ từ tiến về phía trước như một ngọn sóng
thần đang chậm rãi ép về phía Thiết Huyết Trấn.
Bọn chúng cao giọng hô to khẩu hiệu xung phong liều chết, thuẫn giơ cao che
kín đỉnh đầu, như cuồng phong bạo vũ thổi quét về phía trước. Nghênh đón bọn
chúng là hỏa tiễn, độc tiễn, nỗ tiễn, đá… đủ loại vũ khí công kích tầm xa, tạo
ra trên bầu trời đủ thứ vũ khí dày đặc như mưa rồi trút mạnh xuống đầu bọn
chúng.
Tiếng bật dây cung lúc này vang lên ong ong không dứt, giống như tiếng sét
đánh ngang tai, hoa máu nở rộ khắp nơi, tấu lên khúc nhạc vô cùng bi tráng.
Trong chiến trận, phạm vi xung phong nằm trong tầm bắn của đối phương được gọi
là khu vực tử vong, phe chủ động tấn công nhất định phải chịu các loại vũ khí
công kích tầm xa của phe phòng ngự tấn công mạnh mẽ. Nếu so ra, vì nguyên nhân
về khoảng cách, phe chủ động tấn công không được vũ khí công kích tầm xa của
quân mình hỗ trợ, cho nên có vẻ vô cùng chật vật.
Muốn xông qua khu vực tử vong kia, nhất định phải trả giá bằng sinh mạng, từng
chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng cứ như vậy thi nhau ngã xuống trên đường xung
phong. Những lão binh dày dạn kinh nghiệm vận dụng những bước chạy thành thạo
và lá thuẫn trong tay để ngăn cản tên rót xuống như mưa. Bọn tân binh thì thê
thảm hơn nhiều, chỉ biết lấy mắt mà nhìn những mũi tên đòi mạng lao xuống đầu
mình, hoàn toàn không biết ứng phó như thế nào, từng đám cứ kêu lên thê thảm
rồi ngã xuống. Nhưng dù là đối với bọn lão binh đã dày kinh nghiệm xung phong,
muốn xông qua khu vực tử vong này không phải là chuyện dễ dàng. Thủ đoạn tấn
công tầm xa của Thiết Huyết Trấn vô cùng hung hãn điên cuồng, ngay trước tuyến
đầu của Thiết Huyết Trấn, từng cánh nỏ rất lớn được đẩy ra, liên tục bắn ra
những mũi tên nỏ to như cánh tay, vô cùng mạnh mẽ. Những mũi tên nỏ này được
bắn thẳng, xuyên qua thuẫn của quân Đế quốc Kinh Hồng, sau đó còn xuyên qua
thân thể của ít nhất vài tên binh sĩ nữa mới chịu dừng lại. Cho dù vất vả
tránh khỏi được số tên nỏ chết người này, xông tới trước trận địa của Thiết
Huyết Trấn, quân Đế quốc Kinh Hồng còn phải đề phòng những lưỡi búa hung hãn
của phi phủ thủ đối phương.
Nhưng lấy sinh mạng trả giá để xung phong, không thể nào không thu hoạch được
gì. Người Đế quốc Kinh Hồng tổ chức đợt xung phong như cơn hồng thủy ngập trời
này, tuy chịu đựng công kích tầm xa nặng nề của đối phương, nhưng cũng đang
không ngừng ép về phía trước. Một chiến sĩ ngã xuống, hai ba chiến sĩ ùa lên,
lấp vào chỗ trống ở tuyến đầu.
Cơn hồng thủy màu đen khí thế hùng hồn từ từ ập tới, binh sĩ Thiết Huyết Trấn
chỉ nở nụ cười khinh miệt. Mắt thấy cơn hồng thủy kia ngày càng tới gần mình,
các chiến sĩ đứng ở hàng đầu tiên đồng thời quát to một tiếng, trọng thuẫn
trong tay dựng thẳng lên, trường mâu chĩa lên trời, tạo thành một tuyến phòng
ngự như tường đồng vách sắt, giống như một con đập lớn ngăn giữa dòng sông,
thề sống chết cũng phải ngăn cản thế công đối thủ.
Ầm!
Cơn hồng thủy vỗ thật mạnh vào con đập.
o0o
Chiến sự vừa bắt đầu, tâm trạng của Thiển Thủy Thanh cũng đã khôi phục lại
bình thường.
Sau khi đã trải qua nhiều lần ngấp nghé bên bờ vực sinh tử, đã lạt mùi sinh
tử, Lỗ Thanh có ý đồ dùng chuyện Cơ Nhược Tử bị ám sát để ảnh hưởng tới tâm
trạng Thiển Thủy Thanh, nhưng không biết rằng những thử thách về tâm lý như
vậy đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, hắn đã trải quá nhiều, chuyện này quả
thật không đáng kể. Không phải hắn coi thường an nguy của Cơ Nhược Tử, nhưng
hắn có thể đè nén sự vướng bận này xuống, sau đó tập trung tất cả lực chú ý
vào trận chiến trước mắt.
Trong giờ phút mà sinh mạng của vô số người đang như ngàn cân treo sợi tóc
này, sự an nguy của một người đã không còn đáng kể…
Bốn vạn đại quân của Lỗ Thanh chia làm hai lộ tiến lên, bất quá sau khi cơn
hồng thủy xông lên gặp phải sự ngăn trở của con đập, cơn hồng thủy liền bị
chặn đứng lại. Bất kể về kinh nghiệm chiến đấu, hiểu suất tổ chức, phẩm chất
binh sĩ… binh sĩ của Thiết Huyết Trấn đều hơn xa đối thủ. Lúc này thấy đối
phương đang xông tới, bọn họ không chút hoang mang, dựa theo kế hoạch đã định
mà khởi xướng phản kích. Các chiến sĩ đứng ở hàng đầu chính là trọng trang bộ
binh bày thế trận mai rùa chặt chẽ, trọng thuẫn và trọng giáp trên người là
công cụng thích hợp của bọn họ để ngăn trở đối phương, một tay còn lại liều
mạng múa tít chiến đao trong tay mà không cần nhìn, dù sao thì phía trước cũng
toàn là địch. Sau lưng bọn họ, các cung nỗ thủ lúc trước, lúc này lui về phía
sau, mà trường mâu binh nhanh chóng tiến lên lập đội hình tấn công quân địch.
Trường mâu của họ dài tới bốn thước, là chuyên môn dùng đối kháng trong những
trận đối đầu trực diện. Trường mâu được đặt trên vai của trọng trang bộ binh
phía trước, hoặc đặt trên chỗ lõm của trọng thuẫn đang dựng đứng, sau đó không
ngừng đâm ra thụt vào. Mỗi lần đâm ra thụt vào như vậy đều khiến cho máu quân
địch chảy đầm đìa, thịt xương vỡ nát. Kế tiếp chính là cự ly thích hợp cho các
phi phủ thủ phát huy.