Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cái gì? Thiển Thủy Thanh quả thật dám không để ý tới thông cáo quyết chiến, tự
hủy lời hứa, ban đêm đánh lén quân ta hay sao? Lỗ Thanh cảm thấy sợ hãi tới
nỗi toàn thân run rẩy. Tuy nói trước kia còn có một chút chuẩn bị về tâm lý,
nhưng giờ phút này chuyện thật xảy ra trước mắt, lão lại cảm thấy hết sức khó
tin.
Lão không kịp mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều như một con trâu sút
chuồng. Lúc này mới thấy, binh sĩ chung quanh đang kêu la chạy ngược chạy
xuôi, đuốc được đốt lên nơi nơi sáng rực, ánh đuốc soi sáng từng mảng lớn, kéo
dài hàng chục dặm. Nơi nơi vang lên tiếng kêu la, binh sĩ quân mình chạy đôn
chạy đáo, cảnh tượng trông hết sức hỗn loạn.
Xem ra người của Thiết Huyết Trấn còn chưa tới đây, Lỗ Thanh cảm thấy yên lòng
hơn một chút, lúc này mới rống to:
Mấy trăm tên binh sĩ nghe tiếng chạy vội tới:
Lỗ soái, chúng ta ở bên này!
Thiết Huyết Trấn đâu, bọn chúng đâu không thấy?
Lỗ Thanh điên cuồng gào lên.
Một tên chiến sĩ cao giọng đáp.
Lỗ Thanh rống to.
Hoảng loạn vẫn còn tiếp tục, nhưng lúc này quan quân tướng lĩnh các cấp đều đã
lao ra khỏi trướng, quát tháo chỉ huy binh sĩ cấp dưới, tổ chức nhân thủ lại.
Cục diện hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại, binh sĩ bắt đầu tổ chức đội ngũ,
xếp đội hình nghiêm chỉnh, chuẩn bị chiến đấu.
Một lát sau, một tên binh sĩ phi ngựa trở lại bên cạnh Lỗ Thanh, tung mình
xuống ngựa bẩm báo:
Hồi báo Lỗ soái, không thấy người của Thiết Huyết Trấn xông qua đây!
Vậy vừa rồi vì sao lại hoảng loạn như thế?
Hồi báo Lỗ soái, lúc nửa đêm, người Thiết Huyết Trấn đột nhiên gõ vang
trống trận, sau đó binh sĩ tuyến đầu của chúng khởi xướng xung phong về phía
quân ta. Đội cảnh giới ban đêm của quân ta lập tức phát tín hiệu cảnh báo, do
đó xảy ra biến cố.
Vậy bọn chúng đâu rồi?
Hồi bẩm Lỗ soái, bọn binh sĩ Thiết Huyết Trấn xông lên được nửa đường, thấy
tín hiệu cảnh báo của quân ta vang lên, bèn… trở về đi ngủ!
Cái gì… ngươi muốn nói…
Tên binh sĩ kia lấy hết can đảm nói:
Đúng vậy Lỗ soái, đối phương chỉ giả vờ mà thôi!
A!
Lỗ Thanh tung một cước đá tên binh sĩ kia ngã lăn quay, nổi giận tới mức rút
kiếm ra điên cuồng mắng lớn:
Bên trận địa Đế quốc Kinh Hồng, tiếng mắng chửi giận dữ của lão Tướng quân
theo gió bay xa, rốt cục bay tới tai Thiển Thủy Thanh đang ở trận địa đối
diện.
Buông Thiên Lý Nhãn, Thiển Thủy Thanh phì cười:
Bích Không Tình cũng cười nói:
Thủy Trung Đường bổ sung:
Phương Hổ tỏ ra kiêu ngạo:
Thác Bạt Khai Sơn:
Mộc Huyết:
Phương Hổ:
Thiển Thủy Thanh:
Lôi Hỏa:
Tông Trác:
Bích Không Tình:
Thủy Trung Đường:
Các tướng mỗi người nói lên cách nghĩ của mình, coi như đã nắm giữ toàn bộ
tình hình cơ bản của địch sau khi quan sát vụ rối loạn khi nãy.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười, vỗ vỗ tay:
Phía xa còn vang lên tiếng mắng chửi không ngớt của Lỗ Thanh. Đêm nay người Đế
quốc Kinh Hồng bị Thiết Huyết Trấn giả vờ tập kích, khiến cho không ai có thể
ngủ yên, ngược lại tướng sĩ Thiết Huyết Trấn bên này lại đánh một giấc ngon
lành. Quân Đế quốc Kinh Hồng rất muốn đánh thẳng sang đây, giết cho đối phương
máu chảy thành sông, thây phơi chật đất, nhưng lại không muốn gánh lấy tội
danh phá hoại một trận quyết chiến công bằng.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là như vậy, công lao thì ai cũng muốn, nhưng
tội trạng thì không ai muốn.
Thiển Thủy Thanh không sợ:
o0o
Ngày Mười Lăm tháng Tám, trận quyết chiến chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới.
Đây là một trận đại quyết chiến xưa nay chưa từng có. Một bên là vua một nước,
nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, bên kia là một Thống soái thiên tài, đã
đánh vô số trận kỳ tích lấy ít thắng nhiều.
Mặc dù binh lực hai bên chênh lệch khá xa, nhưng ngoài chênh lệch về binh lực
ra, về các phương diện khác như chuẩn bị trước khi xuất chiến, quan chỉ huy,
sĩ khí, huấn luyện hàng ngày của binh sĩ… rõ ràng là Thiết Huyết Trấn chiếm
phần ưu thế. Đây là một cánh quân tinh anh thật sự đã trải qua vô số lần trui
rèn trong máu lửa, trên mảnh đất Kinh Hồng, bọn họ đã giết được số địch nhân
đông gấp mười lần mình, dùng chiến công hiển hách để chứng minh vinh quang của
mình.
Nếu so ra, đối phương tuy có nhân số khổng lồ nhưng không tránh khỏi hiện
tượng tốt xấu lẫn lộn, lộ ra nhiều vấn đề nghiêm trọng tồn tại do quân thủ
thành ở các nơi tổ chức mà ra.
Chiến cuộc vì vậy mà trở nên khó bề phân biệt.
Hiện giờ tướng sĩ của cả hai phe đã lập xong trận hình, từ xa nhìn lại, thanh
thế của quân Đế quốc Kinh Hồng quả thật là đồ sộ, chính là cờ xí muốn che lấp
cả ánh dương quang! Cờ xí của bọn họ có đủ các loại lớn nhỏ: Từ Vương kỳ trên
nóc Long xa của Quốc chủ, soái kỳ của quan tổng chỉ huy, quân kỳ của các chiến
tướng, đội kỳ của các toán quân lớn nhỏ; lại có đủ các màu sắc vô cùng sặc sỡ:
đỏ, cam, vàng, xanh, tím…; đủ các loại hình vẽ trên đó: sư tử, gấu, báo, sói,
ưng, rắn, trâu, ngựa…; đủ các hình dạng: vuông, tam giác, chữ nhật… Bạn có thể
phối hợp ra đủ tất cả các loại, nơi đây muốn gì cũng có.
Tướng sĩ như mây, đại quân cuồn cuộn, rợp cả đất trời, đội ngũ chất chồng, dài
hàng chục dặm. Bất kể mặt đất có màu vàng hay màu xanh, hoặc đen, dưới sự phản
chiếu ánh mặt trời từ các màu khôi giáp của binh sĩ ra ánh sáng vô cùng rực
rỡ, giống như thuốc nhuộm được đổ ra, màu sắc nguyên bản của đất cũng bị che
lấp hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng loang loáng rạng rỡ của vũ khí và khôi
giáp.
Đao thương tua tủa, kiếm kích rợp trời. Trường mâu, loan đao, họa kích, trọng
kiếm, chiến phủ, thiết bổng, phàm là vũ khí được trưng bày ở bảo tàng vũ khí,
có thể tìm được trong cánh đại quân này. Thỉnh thoảng có một hoặc nhiều toán
quân giơ cao vũ khí trong tay hò hét, tạo ra một mảng hoặc nhiều mảng rừng
thương, rừng kiếm, rừng kích, rừng mâu… liên tiếp với nhau, vô cùng vô tận.
Sát khí sắc bén tỏa ra, bao phủ trong phạm vi hàng trăm dặm từ dưới đất lên
tới bầu trời. Vầng dương vì vậy mà dường như lu mờ nhan sắc, há hốc mồm, mặt
đỏ bừng, kinh ngạc nhìn xuống quan sát kiệt tác của con người.
Trống trận của ngưòi Đế quốc Kinh Hồng lúc này được nổi rền vang, tiếng địch,
tiếng tù và, tiếng loa… tạo nên một luồng sóng âm thanh như sấm động lưng
trời. Âm thanh này khiến cho núi đồi rung chuyển, như tiếng sét giữa trời
quang, xông thẳng lên chín tầng mây, chấn động màng tai tất cả mọi người.
Hình thức biểu diễn trông như duyệt binh này đương nhiên không phải là dùng để
phát động tiến công. Trước khi quyết chiến bắt đầu, ngoài tác dụng kích thích
tinh thần và sĩ khí của binh sĩ phe mình, chủ yếu nó còn triển khai một trận
tấn công tâm lý thanh thế hùng hồn về phía đối thủ.
Tuy nhiên hình thức tấn công tâm lý bằng cách mượn hình ảnh và âm thanh ngợp
trời này đối với bọn lão binh mà nói, thật sự là không có tác dụng gì nhiều.
Bản thân Thiển Thủy Thanh lại là nhân vật cấp đại sư về tâm lý chiến, đã sớm
phát bông gòn cho các binh sĩ của mình nhét kín hai tai. Trong tai được nhét
chặt bông gòn như vậy, mặc tình cho địch có khua chiêng trống thấu trời xanh,
cũng không thể làm cho mình lay động mảy may.
Không còn nghe được thanh âm, màn biểu diễn trước mặt các chiến sĩ Thiết Huyết
Trấn giống hệt một màn kịch câm của các nghệ sĩ hài, còn bọn họ giống như
những khán giả đang xem buổi diễn. Trong khi binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đang bị
âm thanh chấn động đến nỗi gần như nứt cả màng tai, chiến sĩ Thiết Huyết Trấn
đối diện lại uể oải ngáp dài, nét mặt ra vẻ ‘đánh giặc là phải dùng công phu
thật sự, kêu la như vậy cũng không khác gì đánh rắm!’
Tuy nhiên so với quy mô khổng lồ, khí thế hùng hồn của đại quân đối phương,
Thiết Huyết Trấn bên này mặc dù bản thân quy mô ba vạn quân cũng không thể nói
là quá nhỏ, nhưng nhìn qua cũng giống như là không biết tự lượng sức mình.
Cũng giống như một người thấp lùn đứng trước mặt một người khổng lồ, cũng có
vẻ không xứng. Nhưng dù là như vậy, tác phong của Thiết Huyết Trấn vẫn có nét
riêng của họ.
Đối mặt với đội hình đồ sộ của quân địch, Thiết Huyết Trấn bày binh bố trận có
vẻ hơi độc đáo. Đứng trước hết ngay giữa là các chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ đánh
trận đầu, những lá trọng thuẫn rất lớn và những thanh trường mâu làm bằng thép
ròng vừa cướp trong kho quân dụng của người Đế quốc Kinh Hồng không lâu, lúc
này tạo thành một mảng rừng mâu trận thuẫn. Phía sau mỗi hàng chiến sĩ trọng
trang bộ binh ấy, cung tiễn thủ, phi phủ thủ dày đặc như rừng. Giáp xa phòng
ngự, nỏ liên châu, xe bắn nỏ… các loại xe dã chiến bày lớp lớp hàng hàng. Hai
bên trái phải chiến trường là hai Doanh trọng trang bộ binh vừa mới bổ sung
quân: Thiết Sư Doanh thuộc Thiết Phong Kỳ và Sơn Tự Doanh của Linh Phong Kỳ.
Lần này bọn họ xuống ngựa chiến đấu, trở về vị trí ban đầu của mình.
Ở phía sau là Huyết Phong Kỳ an nhiên bất động, cánh trái là Hổ Báo Doanh của
Thiết Phong Kỳ và Vân Tự Doanh của Tô Vân.