Người đăng: khuynhtanthienha10@
Chiến tranh giống như một giàn nhạc giao hưởng lớn, do vô số âm thanh nhỏ khác
nhau tạo thành. Là người chỉ huy chiến tranh giống như là người chỉ huy dàn
nhạc, là trung tâm và là linh hồn của cả khúc nhạc. Họ tạo ra chiến tranh, nắm
giữ chiến tranh, khống chế chiến tranh, vung gậy chỉ huy trong tay, điều khiển
một khúc bi ca khẳng khái đượm mùi sinh tử.
Giữa khúc bi ca này có một nốt nhạc nhỏ chợt vút lên rồi trưởng thành, cuối
cùng hoà hợp thích nghi với tiết tấu của cả khúc nhạc, trở thành giọng chính
của cả khúc nhạc, cho dù sự xuất hiện của nó đột ngột, bất ngờ, cho dù nó
không được nhạc trưởng hoan nghênh…
Lúc chiến tranh mới bắt đầu, âm sắc của nó còn trầm đục và thấp nhỏ.
Đồn Sa Hà, chính là khúc nhạc dạo đầu cho một trường đại chiến công thành với
quy mô khổng lồ.
Mà chính tại khúc nhạc dạo đầu này, biểu diễn một nhịp đập bất khuất cùng linh
hồn dâng trào bộc phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, từ âm trầm đục đầu tiên,
chợt vút lên cao chất ngất…
Thiển Thuỷ Thanh ngồi trên một con chiến mã cao to, cẩn thận quan sát phía
trước.
Buổi sớm mai điểm chút nắng nhạt nhoà, sương mù ở xa xa dần dần tan biến, mọi
thứ dần hiện ra giống như là từ dưới đất chui lên.
Đồn Sa Hà, ngay trước mắt.
Đồn Sa Hà nằm ở bên sườn núi Đoạn Long, cho tới bây giờ chỉ là một thôn trang
nho nhỏ vô danh nằm lặng lẽ. Nhưng không ít lần chiến tranh trong lịch sử đều
là bắt đầu từ nơi đây, bản thân địa phương này cũng không có gì là hiểm yếu,
nhưng vì nó nằm ngay giữa Bắc Môn quan và Nam Môn quan, cho nên trở thành quan
trọng.
Từ đồn Sa Hà cỡi ngựa chạy thẳng lên núi có thể nhìn thấy con đường chuyển
quân ở hai cửa ải. Nhờ vào ánh sáng le lói xuyên qua khu rừng rậm rạp, đại
khái có thể nhìn thấy hành tung của quân địch. Vì muốn nhanh chóng biết được
hướng điều động quân của phe địch trong thời gian ngắn nhất, mỗi lần mở chiến
dịch công thành với quy mô lớn, quân Đế quốc Thiên Phong đều giành trước cửa
ải này, sau đó bắt đầu phát động tiến công từ Hổ Đầu lĩnh vào ngay chính diện
của quân địch.
Con đường từ Bàn Sơn đến núi Đoạn Long kéo dài trăm dặm, không phải chỗ nào
cũng là chiến trường, trước khi chính thức đoạt được quyền tấn công quan, đầu
tiên bọn họ phải phân bố một ít chiến trường nho nhỏ ở vài nơi, tiến hành chém
giết tranh giành, coi như là tập luyện vận động làm nóng trước khi cuộc chiến
lớn nhất sắp sửa diễn ra.
Đồn Sa Hà hiện giờ có năm trăm quân thủ, bất quá hiển nhiên nhìn ra được động
tĩnh khác thường xảy ra gần nhất của Đế quốc Thiên Phong, quân trinh sát của
đồn Sa Hà liên tục báo về tin tức đối phương sắp sửa tổ chức tấn công với quy
mô lớn. Lúc này quân thủ trong đồn Sa Hà cũng bắt đầu một loạt động tác tiến
hành tăng viện, cùng với cản trở và làm chậm bước tiến của quân địch, cùng lúc
đó nhanh chóng thu thập tin tức về tình hình tấn công của quân địch, để có thể
kịp thời làm ra phản ứng chính xác và thích hợp.
Tuy nói Đế quốc Chỉ Thuỷ đã suy yếu trong trăm năm qua, nhưng quân thủ ở Tam
Trùng Thiên đều là những binh sĩ hùng mạnh nhất trong Đế quốc, được lãnh đạo
bởi những tướng quân kinh nghiệm nhất.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn về phía trước, hỏi mà không quay đầu lại.
Sắc mặt Thích Thiên Hữu có vẻ ngưng trọng:
Đại chiến sắp sửa xảy ra, đệ hãy tính toán làm sao đánh trận này cho thật
tốt, mông của ta không cần đệ phải quan tâm.
Nói gì mà mập mờ quá vậy, ai nghe được sẽ nghĩ hai người là đồng tính đó!
Phương Hổ cười gian giảo xen vào câu chuyện của hai người.
Thích Thiên Hữu khẽ nhổm người, dùng cán mâu quất vào lưng Phương Hổ:
Phương Hổ vội hô ‘không dám’ liên tục.
Mỗi lần trước khi ra trận, thân là quan quân đều phải nói chuyện phiếm một
hồi, để xua tan nỗi ám ảnh chết chóc của mọi người. Giống như ai nấy đều đang
chờ đợi được ăn một bữa sáng ngon lành, mà không phải là một trận chiến đấu
sặc mùi chết chóc.
Trận chiến đồn Sa Hà, chính là bữa đại yến buổi sớm.
Nhưng hiển nhiên, buổi đại yến này cũng không phải dễ ăn như vậy.
Là một cứ điểm đã từng trải qua không biết bao nhiêu khói lửa chiến tranh, đồn
Sa Hà đã từng mấy lần đổi chủ, thay đổi giữa tấn công và phòng thủ. Binh sĩ
của hai nước đã hiểu biết rất rõ ràng về cách tổ chức phòng thủ, những nơi
giấu quân thích hợp, các khả năng phòng thủ và các loại bẫy rập có thể triển
khai tại nơi đây.
Chỉ là một thôn nhỏ, nó không có tường cao hào sâu, cũng không có sông hộ
thành, càng không có dân chúng làm hậu thuẫn, vì sau nhiều năm chiến tranh
liên tục, dân chúng đã chạy đi nơi khác.
Nhưng người của Đế quốc Chỉ Thuỷ vẫn lợi dụng ưu thế về địa lý của nó- nằm
trên sườn núi, xung quanh có nước bao quanh- để thành lập một hệ thống phòng
thủ vô cùng hiệu quả.
Bên phải đồn Sa Hà, một con sông nhỏ sâu đến thắt lưng, rộng chừng hai thước
đã trở thành vòng phòng thủ tự nhiên của đồn. Người của Đế quốc Chỉ Thuỷ cắm
đầy chông sắt, dựng thêm cọc gỗ giữa lòng sông, biến một con sông nhỏ hết sức
êm đềm trở thành một cái vũng đầy chết chóc.
Còn bên trái của đồn Sa Hà lại có một con đường, mặt đường đầy bùn đất chỗ cao
chỗ thấp, ngoại trừ chông sắt cắm đầy cản trở đường đi, còn có hầm bẫy ngựa,
dây thừng giăng giăng để làm vướng chân ngựa. Còn có các hố sâu trên nguỵ
trang bằng ván và bùn, các loại khói độc, dầy đặc tầng tầng, đâu đâu cũng có,
gây ra trở ngại và nguy hiểm rất lớn cho kỵ binh của địch.
Tuy rằng ở đây chỉ có năm trăm binh sĩ phòng thủ, nhưng lại bố trí đầy tiễn
tháp, công sự, tường cao và tách biệt.
Cánh rừng nhỏ trong thôn chính là một địa điểm giấu quân rất tuyệt vời, nếu
cho quân mai phục trong đó, bất chợt từ trên cao xung phong xuống dưới, sẽ tạo
thành thương tổn rất nặng nề cho phe tấn công đồn Sa Hà.
Đồn Sa Hà nhìn qua thì không có gì là quan trọng, thế nhưng lại có được hệ
thống phòng thủ chắc chắn nghiêm mật như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng được,
trọng địa Tam Trùng Thiên gồm Nam Môn quan, Bắc Môn quan và thành Kinh Viễn có
hệ thống phòng ngự hùng mạnh đến mức nào…
o0o
Đối với bọn binh sĩ mà nói, mỗi một trận chiến đều là một lần đắm mình trong
máu lửa, đều là một lần thử thách mang tính sống còn.
Mặc dù cái chết của bọn họ chưa chắc đã có giá trị, thắng lợi của bọn họ cũng
chưa chắc đã có thể quyết định thắng bại của cả cuộc chiến tranh, nhưng mỗi
một trận chiến bọn họ đều dốc hết sức mình.
Giây phút này, bên tay trái Thích Thiên Hữu hơi chếch lên phía trước, đội kỵ
binh năm trăm người còn cách đồn Sa Hà hai trăm thước liền dừng lại, nơi đây
nằm ngoài tầm bắn của cung tiễn thủ.
Xa xa là một đám quân Đế quốc Chỉ Thuỷ tay cầm vũ khí bày trận sẵn sàng phía
sau những hàng cự mã*, cẩn thận nhìn về phía này, trong ánh mắt bọn chúng tràn
ngập khao khát giết chóc vô tận. Đây là một đám lão binh dồi dào kinh nghiệm,
cảm giác khao khát giết chóc của chúng đã vượt qua nỗi sợ hãi chết chóc, làm
chủ từng bộ phận trong cơ thể chúng.
(*Cự mã: một loại chướng ngại vật được đóng bằng gỗ có thể di động được, gồm
có nhiều thanh gỗ tròn tạo thành hình chữ thập được buộc chặt vào một thanh gỗ
dài để cố định, trên thân những thanh gỗ tròn ấy còn được đục những lỗ thủng
nhỏ để cắm chông sắt vào đó. Bình thường được dùng chặn ở cửa thành hạn chế
người qua lại, đến khi chiến tranh, nó được dùng để làm trở ngại hành động của
kỵ binh bên địch, không mang tính sát thương.
Đây là một trận quyết đấu điển hình giữa hai bên, không bên nào có thể mưu lợi
bên trong cả!
Thiển Thuỷ Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Thích Thiên Hữu ra lệnh cho đội kỵ binh dừng lại, khum tay che trán, cẩn thận
nhìn về phía trận doanh của địch, miệng lẩm bẩm:
Kỳ quái, vì sao kỵ binh trong doanh địch phái ra ít như vậy? Thiển huynh
đệ, không phải hôm qua đệ nhận được tin tức có thêm ba trăm kỵ binh tiếp viện
hay sao?
Theo như phân tích tin tức nhận được ngày hôm qua, đội kỵ binh ấy đúng là
tới để chi viện cho đồn Sa Hà, nếu như bây giờ không có ở đây, rất có thể đang
mai phục trong cánh rừng phía sau đồn Sa Hà, bọn chúng muốn dùng cánh kỵ binh
chi viện kia làm quân mai phục.
Thiển Thuỷ Thanh bình tĩnh đáp.
Hắn quay nhìn về phía sau, cách bốn trăm thước, Lữ của Mộc Huyết cũng đang từ
xa nhìn lại.
Thích Thiên Hữu bình tĩnh hạ lệnh.
Lập tức tên quân truyền lệnh giơ cao một cây cờ nhỏ múa liên tục, truyền tin
tức về cho quân mình.
Hệ thống truyền tin của Đế quốc Thiên Phong vô cùng hùng mạnh và hiệu quả, bọn
quân truyền lệnh nhờ vào cờ mà truyền đạt mệnh lệnh của cấp trên, so với cách
truyền lệnh bằng khoái mã thời xưa hiệu quả và nhanh hơn rất nhiều. Trên sườn
một ngọn núi nhỏ ở xa xa, Hành Trường Thuận cùng Mộc Huyết và Lữ số Hai đang
đứng nghiêm ở đó. Nơi đó tầm nhìn trống trải, có thể quan sát rõ ràng tình
hình chiến đấu ở đồn Sa Hà, thế nhưng từ đồn Sa Hà lại không thể nhìn thấy
tình hình bên này. Duy có một chuyện hơi bất tiện, chính là khoảng cách có hơi
xa chiến trường một chút.
Nửa khắc sau, tên quân truyền lệnh báo lại:
Hành Vệ Giáo đã đồng ý, ra lệnh lập tức phát động tấn công, trước trưa nay
phải chiếm được đồn Sa Hà!
Trước trưa nay? Hành Trường Thuận quả thật quá xem thường huynh đệ chúng
ta!
Phương Hổ vung cao Loan Nguyệt Thứ Mâu, cất tiếng hừ tỏ vẻ bất mãn.
Thích Thiên Hữu hô to, hai chữ ‘xung phong’ còn chưa ra khỏi miệng, Thiển Thuỷ
Thanh đột nhiên giơ cao tay phải quát to:
Chờ một chút, Thích Lữ Úy, còn một chuyện ngài quên chưa dặn dò!
Chuyện gì vậy?
Thích Thiên Hữu không hiểu.
Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười bí ẩn.
Chiến tiền dự lập là hành động của sĩ quan chỉ huy chỉ định người thay thế
mình trước khi ra trận, hành động này không nằm trong sự bắt buộc của quân
quy, nó giống như một quy tắc ngầm tồn tại, vẫn lan truyền tới tất cả binh sĩ
trong âm thầm lặng lẽ. Thân là sĩ quan chỉ huy xung phong lên phía trước,
không ai có thể biết được sau đó ai sống ai chết, một cánh quân một khi mất đi
người chỉ huy lập tức sẽ giảm đi hơn phân nửa lực chiến đấu. Chiến tiền dự lập
chính là tình huống mà sĩ quan chỉ huy chuẩn bị trước nếu mình tử trận, chỉ
định người thay thế mình để chỉ huy. Chuyện này thực hiện trong hoàn cảnh
thiếu người thay thế nổi bật, có vẻ như vô cùng quan trọng.
Thế nhưng phần lớn các sĩ quan chỉ huy đều không thích thực hiện chuyện này,
bọn họ cho rằng làm như vậy giống như là nguyền rủa chính mình.
Không ai muốn dự đoán trước cái chết của mình.
Giây phút này Thiển Thuỷ Thanh đề xuất thực hiện chuyện chiến tiền dự lập
không nằm trong quân quy này, thật là làm cho người khác phải giật mình. Nếu
đổi lại là một sĩ quan chỉ huy khác, e rằng sẽ nổi cơn giận dữ.
Thích Thiên Hữu mỉm cười với vẻ rộng lượng, sau đó nói:
Thiển Thuỷ Thanh hai tay ôm quyền thi lễ không theo nghi thức quân đội, lớn
tiếng trả lời:
Dứt lời, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh đưa mắt nhìn ra sau lưng Thích Thiên Hữu,
hô lớn:
Thiển Thuỷ Thanh vừa dứt lời, Thích Thiên Hữu chỉ cảm thấy phía sau nổi lên
tiếng gió, một đòn rất nặng đã hung hăng bổ vào sau gáy hắn.
Trước khi hắn hoàn toàn hôn mê, vẫn còn nghe được tiếng cười ha hả đắc ý của
Phương Hổ và câu nói sau cùng:
(*Tuy Thích Thiên Hữu đã lên chức Lữ Úy, nhưng những huynh đệ thân thích của
hắn vẫn gọi là Thích thiếu, phần do quen miệng, phần là thân mật.)
Ánh mắt Thích Thiên Hữu trở nên vô thần, bất lực nằm rũ người trên lưng ngựa.
Ngay lập tức Thiển Thuỷ Thanh giục ngựa tiến lên, lãnh đạo toàn quân, rống lên
điên cuồng như sấm nổ:
Các dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong, chuẩn bị xung phong! Tất cả, hãy vì vinh
quang của Đế quốc!
Vì vinh quang của Đế quốc, giết!
Năm trăm kỵ sĩ vung cao mã đao sáng loáng, tay kia vung cao trường mâu, phát
ra tiếng thét rung động cả đất trời.
Gót sắt nện từng hồi, phá tan màn sương buổi sớm, mang theo khí thế phá nát
trời không, bao trùm tất cả, cuồn cuộn mênh mang xông thẳng về phía trận của
địch nhân.