Trước Ngày Quyết Chiến (phần 1)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Nghiêm Chân Bình cười khổ đáp:


  • Bây giờ không phải ta đang bị tiểu tử ngươi nhốt trong này rồi sao? Ta cũng
    nhìn thấy được, lần này ngươi bắt giữ ta như vậy là không định rời đi trong
    khoảng thời gian ngắn. Nghiêm Chân Bình ta kém cỏi bất tài, bị ngươi nhốt
    trong một thư phòng nho nhỏ, không thể thấy ánh mặt trời, nếu là như vậy,
    không bằng lập tức tiến hành biện pháp này, dù sao cũng không còn bao lâu nữa,
    lệnh bãi miễn chức quan của ta cũng sẽ đưa xuống. Đến lúc đó, quân thủ vệ bên
    ngoài sẽ không hề e ngại gì tới sự sống chết của ta nữa, xông thẳng vào đây
    bắt lấy hai người các ngươi. Cho nên ngươi cũng không cần lo rằng bên ngoài
    miền Trung sẽ có người bắt chước biện pháp này của ta. Thế cục hỗn loạn mà
    Thiển Thủy Thanh đã gây ra, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể khống chế trong khu
    vực bốn tỉnh miền Trung mà thôi, bên ngoài bốn tỉnh, chỉ sợ thế cục vẫn hỗn
    loạn như trước, trừ phi có người dám bất chấp hậu quả bắt chước làm như ta.
    Chuyện chính trị là như vậy, có rất nhiều lúc không phải ngươi không có biện
    pháp giải quyết vấn đề, chỉ là có biện pháp nhưng không thể áp dụng mà thôi.
    Cho dù bệ hạ muốn tiến hành biện pháp này, e rằng cũng gặp phải khó khăn rất
    lớn, vì ngại rút dây động rừng!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi trước Lương Khâu Húc thỉnh giáo làm thế nào
để giải quyết thế cục hỗn loạn trước mắt, Nghiêm Chân Bình lại không trả lời.
Không phải là y không có biện pháp, mà là biện pháp này nhất định sẽ đắc tội
với rất nhiều người.

Quyết sách chính trị cho tới bây giờ đều là như vậy, cho dù có biện pháp, nếu
như không thể bảo vệ được kẻ có quyền lợi hiện hữu, nhất định sẽ gặp phải muôn
vàn khó khăn. Dưới tình huống như vậy, người dám không nhìn tới trở ngại mới
có thể đủ quyết đoán hành động. Nếu là Thương Dã Vọng ở Đế quốc Kinh Hồng, ông
ta nhất định sẽ áp dụng biện pháp này. Nhưng cũng vậy, đằng sau sự quyết đoán
ấy, ông ta cần phải đứng vững trước áp lực đến từ khắp nơi, nếu như ông ta
không chịu được, vậy không phải quyết đoán, mà là lỗ mãng. Cái gọi là hành vi
quyết đoán, ắt mang ý nghĩa phiêu lưu, nếu không có phiêu lưu, tại sao phải
cần quyết đoán? Hiện giờ Nghiêm Chân Bình bị nhốt trong thư phòng nho nhỏ này,
cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị cấp trên vứt bỏ, bởi vậy đơn giản
hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cứ phóng tay làm liều một
phen, bất chấp hậu quả đầy nguy hiểm.

Lúc này Bát Xích giơ ngón tay cái lên khen nức nở:


  • Bội phục, bội phục! Không thể ngờ rằng nhốt ông trong thư phòng này lại có
    thể học được ở ông nhiều điều ích lợi như vậy!

Nghiêm Chân Bình kinh ngạc:


  • Ngươi không lo lắng hay sao? Nếu như lão phu thật sự bị bãi miễn, ngươi lập
    tức không còn chỗ dựa, lúc đó sẽ gặp nguy hiểm.

Bát Xích vỗ vỗ vào vai Nghiêm Chân Bình:


  • Yên tâm đi, Nghiêm đại nhân, có ta ở đây, bảo đảm ông không thể nào mất
    chức được! Tốt xấu gì ông cũng là một viên Tổng đốc, chức quan cao như vậy,
    muốn bãi miễn ông cũng phải do Quốc chủ của các người lên tiếng. Vài hôm
    trước, huynh đệ ta đã xử lý một viên Ngự sử được phái tới đây điều tra chuyện
    này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tới nữa đâu. Trước trận quyết
    chiến Trung thu, ông vẫn là Tổng đốc bốn tỉnh. Lần này, tiểu gia là chỗ dựa
    vững chắc của ông, bảo đảm sau này ông tiền đồ hiển hách, thăng chức rất
    nhanh. Còn nữa, ông cho rằng nhờ có ông mà những kẻ bên ngoài không dám giết
    vào đây sao? Tiểu gia và Dạ Oanh tỷ, tốt xấu gì cũng có chút giá trị kia mà!

Nghiêm Chân Bình thở dài:


  • Chuyện này lão phu cũng biết, tuy nhiên với địa vị hiện tại của lão phu,
    nếu thăng chức quá nhanh như lời ngươi nói, vậy Ích Thừa tướng sẽ ngồi đâu?


  • Lão già vô dụng kia ư, lão ta chỉ giỏi đánh rắm mà thôi.


Bát Xích dõng dạc nói:


  • Nghiêm đại nhân, có ta ở đây, bảo đảm có một ngày ông sẽ ngồi trên chiếc
    ghế Thừa tướng Đế quốc Kinh Hồng. Lại đây, lại đây nào, chúng ta tiếp tục chơi
    cờ, ta còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo lão nhân gia ngài đó!

Dạ Oanh mỉm cười, ai có thể ngờ rằng kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc lại kết
thành đồng minh chính trị trong một thư phòng nho nhỏ như vậy…? Mà hết thảy
mọi chuyện, rốt cục sẽ được quyết định bằng trận quyết chiến vào ngày Trung
thu.

Trong sự chờ mong của tất cả mọi người, trận quyết chiến Trung thu làm chấn
động lòng người kia, rốt cục đang chầm chậm tới.

o0o

Ngày Mười Ba tháng Tám, đại quân của Lương Khâu Húc rốt cục đã chạy tới vùng
thành Thái Tang, chậm hơn bảy ngày so với kế hoạch đã định. Nguyên kế hoạch dự
định sẽ chạy tới chiến trường trong khoảng ngày Năm tới ngày Tám để quan sát
hoàn cảnh, kiểm tra quanh vùng đề phòng địch có gian trá gì không, nhưng do
tới trễ nên không thể thực hiện. Lỗ Thanh có thể đưa đại quân tới thành Thái
Tang trước ngày quyết chiến, xem như đã lập được đại công. Chuyện hành quân
của quân đội cho tới bây giờ là như vậy, người càng đông thì hiệu suất càng
thấp, khi nhân số đạt tới cực hạn, hiệu suất cũng sẽ giảm tới mức cực thấp,
đây gọi là kềnh càng mà vô dụng.

Tuy nhiên khi Lỗ Thanh dẫn quân đi vào chiến trường dự định, nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt lập tức nổi giận đến mức không nhịn được, mắng chửi Thiển Thủy
Thanh ầm lên.

Mặc dù lão đã biết trước rằng Thiển Thủy Thanh không phải là thiện nam tín nữ
gì, nhưng lão thật không ngờ Thiển Thủy Thanh lại vô sỉ đến như vậy…

Ngoài thành Thái Tang, trong chu vi trăm dặm chiến trường, căn cứ theo hiệp
nghị phân chia giữa hai phe, lấy thành Thái Tang làm ranh giới, chiến trường
chia làm hai bên trái phải, đến lúc đó quyết chiến một trận công bằng. Nhưng
Thiển Thủy Thanh giảo hoạt không định để cho đối phương dễ thở chút nào, trên
thực tế, hắn đã lợi dụng đầy đủ ưu thế sân nhà của mình.

Bên cạnh chiến trường là thành Thái Tang, hiện giờ cư dân ở đây đã bị dời đi
nơi khác, không được ở lại, trở thành một tòa thành trống rỗng, cửa lớn mở
rộng, liếc mắt nhìn qua vô cùng tĩnh mịch không thấy hơi người. Quân của hai
bên lấy thành Thái Tang làm ranh giới, trở về phía Bắc là chiến trường của Lỗ
Thanh, trở về phía Nam thuộc về Thiển Thủy Thanh. Ngày quyết chiến, cửa thành
Thái Tang đóng chặt, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.

Là người khởi xướng trận quyết chiến này, Thiển Thủy Thanh có thể nói là chiếm
hết tiện nghi, thời gian, địa điểm quyết chiến đều là do hắn quy định, bởi vậy
trước khi quyết chiến xảy ra, hắn đã nắm được thế chủ động trước. Vì thắng
lợi, có thể nói là Thiển Thủy Thanh không từ bất cứ thủ đoạn vô sỉ nào. Sau
khi định ra trận quyết chiến này, hắn lập tức ra lệnh cho binh sĩ chạy sang
chiến trường vùng phía Bắc thành Thái Tang đào rất nhiều hầm hố, khiến cho mặt
đất nơi đó trở nên lồi lõm gập ghềnh, lại thêm các mô đất nhấp nhô không bằng
phẳng. Ngoài chuyện đó ra, Thiển Thủy Thanh còn cho vứt trên mảnh đất ấy vô số
rác rưởi, phế liệu công trình, thức ăn thừa thối, phân, đá vụn, gỗ vụn… nơi
nào cũng có, coi như đã biến toàn bộ chiến trường phía Bắc của Lỗ Thanh trở
thành một bãi rác khổng lồ. Ở nơi đây muốn lập một đội hình nghiêm chỉnh, quả
thật còn khó hơn lên trời.

Mà ở đối diện, trên địa bàn của Thiển Thủy Thanh ở phía Nam, một ít phương
tiện phòng ngự tạm thời trên chiến trường đã sớm làm xong: cự mã, tường chắn,
hố bẫy ngựa, giáp xa phòng ngự, hầm chông, hàng rào cọc nhọn… bao phủ đầy khắp
chiến trường. Rất đông binh sĩ Thiết Huyết Trấn đã sẵn sàng trong trận địa,
chuẩn bị nghênh địch. Binh chủng các lộ đều có mặt đầy đủ, doanh trại bố trí
đúng thứ tự như binh pháp. Thiển Thủy Thanh đánh hạ mười hai thành thị khi
trước, đã cướp đoạt tất cả vũ khí trang bị phòng thủ của các thành ấy, lúc này
số vũ khí ấy được đưa lên sử dụng trên chiến trường. Quét mắt nhìn qua một
vòng, trận địa của Thiết Huyết Trấn giống như một con nhím với bộ lông nhọn
hoắt xù lên, nắm úp sấp trên mặt đấ. Bất cứ kẻ nào muốn vượt qua chướng ngại
này, đều phải cân nhắc thật kỹ tới cái giá phải trả.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, ưu thế sân nhà tuyệt đối không thể để lãng
phí một cách vô ích. Dù sao trong hiệp nghị quyết chiến cũng không nói rằng
trước khi quyết chiến không được làm công tác chuẩn bị trên chiến trường, cho
nên muốn làm gì cứ làm thôi…

Hơn nữa các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ không cho ta chiếm chút ưu thế
về địa lợi sao?

Gặp phải tình huống như vậy, Lỗ Thanh trước tiên là tức giận chửi mắng một
trận, nhưng sau đó cũng đành ngoan ngoãn hạ lệnh cho quân mình dọn dẹp chiến
trường, quét tước chung quanh, tranh thủ dọn bãi rác này trong vòng hai ngày,
ít nhất cũng phải làm sao cho nó giống chiến trường một chút.

Trên đầu thành Thái Tang, Thiển Thủy Thanh đang đứng sừng sững hiên ngang. Từ
trên cao nhìn xuống có thể quan sát hết tình hình chiến trường hai bên trong
tầm mắt.

Lúc này hắn đang cầm Thiên Lý Nhãn cẩn thận quan sát cảnh tượng quân Đế quốc
Kinh Hồng đang ra sức dọn bãi rác, nụ cười trên mặt ngày càng nở lớn:


  • Ngày Mười Tám tháng Bảy xuất binh, đến bây giờ đã đi mất hai mươi lăm ngày,
    vượt qua hành trình bảy trăm bảy mươi lăm dặm, chia ra trung bình mỗi ngày đi
    ba mươi mốt dặm. Cánh quân đi đầu tới sớm hơn cánh quân trung lộ hai canh giờ,
    nhưng sau khi tới nơi lại không có phản ứng quân sự gì cả. Từ đó có thể thấy
    rằng, ngoại trừ hiệu suất thấp ra, quân cồng kềnh mà vô dụng, năng lực của đám
    quan chỉ huy bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.

Bích Không Tình tiếp lời:


  • Bọn chúng đã tới chiến trường khoảng chừng mười vạn đại quân, chuyện đầu
    tiên mà bọn chúng làm là dọn dẹp chiến trường. Mà trong lúc bọn chúng dọn dẹp
    chiến trường như vậy, hiển nhiên là phòng ngự chung quanh lơi lỏng vô cùng,
    nếu vào lúc này đột nhiên chúng ta đánh qua, phỏng chừng có thể đánh cho bọn
    chùng tơi bời hoa lá. Từ đó có thể thấy rằng, Lỗ Thanh là người có tính tình
    bảo thủ, cứng nhắc, khuyết thiếu năng lực ứng biến. Ngoài ra còn chuyện từ hạ
    lệnh đến chấp hành mệnh lệnh…

Bích Không Tình quay đầu nhìn đồng hồ cát:

-… mất thời gian khoảng một khắc.


  • Đây chính là cái ta quan tâm nhất trước mắt.

Thiển Thủy Thanh bỏ Thiên Lý Nhãn xuống:


  • Mười vạn người, hệ thống truyền lệnh qua ba tầng, nhân số nhiều gấp ba
    chúng ta, hiệu suất chỉ bằng một phần tư chúng ta, thời gian thua kém cụ thể
    là…

Thiển Thủy Thanh nhắm mắt lại nhẩm tính:

-… gần mười phút!

Thiển Thủy Thanh vẫn còn quen phương pháp tính thời gian như thời trước.

Trên chiến trường, chi tiết quyết định đại cục, mặc dù chỉ là một hành động
dọn dẹp chiến trường nho nhỏ, Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình vốn lão
luyện sa trường vẫn căn cứ vào đó mà tính toán được tin tức quan trọng mà bọn
họ đang cần. Rất hiển nhiên, Lỗ Thanh cũng không cho rằng Thiển Thủy Thanh sẽ
to gan lớn mật tới nỗi dám phá vỡ hiệp nghị. Trên thực tế, mặc dù Thiển Thủy
Thanh giở thủ đoạn biến chiến trường thành bãi rác như vậy, ngược lại càng
khiến cho Lỗ Thanh tin chắc rằng tên khốn kiếp Thiển Thủy Thanh hắn chỉ là
người lợi dụng sơ hở, mà không có khả năng ngang nhiên làm ra chuyện vi phạm
hiệp nghị. Vì đây là cơ sở rất tốt để đánh lén bất ngờ ở mặt sau.

Nhìn bề ngoài, Thiển Thủy Thanh đang ngấm ngầm ngáng chân, gây ra phiền phức
cho đối thủ, không cho đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi, đồng thời làm suy yếu việc
chuẩn bị trước khi quyết chiến của đối phương. Nhưng mục đích chủ yếu của
Thiển Thủy Thanh là, thông qua hành động này để quan sát hiệu suất chỉ huy,
năng lực chấp hành và năng lực của các quan chỉ huy, còn có năng lực phối hợp
của binh sĩ địch, thông qua việc tổ chức hành động của chúng mà tìm ra điểm
yếu.

Mà hiện tại, thông qua một loạt hành động quân sự mà đối phương vừa tiến hành,
Thiển Thủy Thanh đã tìm được thứ mà hắn cần nhất, đó chính là thời gian chỉ
huy có hiệu suất rất kém.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #309