Trưởng Thành


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Bích Không Tình lại nói:


  • Thật ra cũng phải nói, chúng ta hứa rằng không dùng thủ đoạn đánh lén, đối
    đầu trực diện mà không lảng tránh, nhưng không hứa rằng sẽ không gian trá,
    không bố trí bẫy rập, càng chưa nói rằng sẽ không mời viện quân! Chiến thuật
    trên chiến trường thiên biến vạn hóa, bao vây đánh quân tiếp viện, thọc thẳng
    trung ương, ở giữa nở hoa, tiền hậu giáp công, dương Đông kích Tây, mai phục
    kỳ binh, tập kích đường lui… nhiều không đếm xuể. Các chiêu số nham hiểm nhiều
    như sao trên trời, đâu phải chỉ có mỗi đánh lén mà thôi. Lương Khâu Húc hắn
    không hiểu rõ ý nghĩa của từ ‘đánh lén’, không hiểu về sự khác nhau của các
    loại chiến thuật, vậy chỉ có thể nói là do hắn ngu xuẩn mà thôi. Ngay cả binh
    lực thật sự của đối phương là bao nhiêu cũng không biết, lại tự đâm đầu vào
    đường chết, danh dự của Thiển Trấn Đốc cũng chưa chắc là mất hết!

Ánh mắt Thác Bạt Khai Sơn tỏ vẻ hết sức khinh thường:


  • Cuộc đời bản nhân ghét nhất là dùng chữ nghĩa để đùa giỡn qua mặt người
    khác, không ngờ lần này lại đi theo các người thông đồng làm bậy, cá mè một
    lứa. Ôi…

Thiển Thủy Thanh nói một câu đầy ý nghĩa:


  • Cái này gọi là mang xử nữ giả ra bán với giá của Công chúa!

Mọi người đều bật cười ha hả.

o0o

Trận quyết chiến Trung thu sắp sửa diễn ra ở miền Trung Nam Đế quốc Kinh Hồng
gần như chấn động toàn đại lục. Ngoài một số lãnh tụ quân sự của các quốc gia
có tầm nhìn trác tuyệt ra, đại đa số người trên đại lục đều cho rằng trận
chiến này Thiển Thủy Thanh tất bại, dù sao cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng
có thể vượt qua chướng ngại chênh lệch tuyệt đối về binh lực một cách dễ dàng.

Nhưng cũng có một ít người tuy không hiểu biết lắm về quân sự, nhưng lại tràn
ngập niềm tin với Thiển Thủy Thanh.

Ở Phong quốc.

Ánh mắt ngắm bụi dây Trường Xuân rốt cục thu lại, biến thành ánh mắt trong
suốt như làn thu thủy, toát ra ánh sáng động lòng người, đó là ánh mắt của Cơ
Nhược Tử.

Lúc này Cơ Nhược Tử đã hoàn thành sứ mạng chính trị của nàng. Sau Công quốc
Thánh Uy Nhĩ và Lê quốc, nàng đã thành lập quan hệ hợp tác ngoại giao chính
thức với người Phong quốc, tạo nên một sự kiện ngoại giao quan trọng mang tính
đột phá trong lịch sử Đế quốc Thiên Phong. Vị nữ sứ thần ngoại giao này vận
dụng thủ đoạn và sức hấp dẫn của mình hoàn thành chuyện mà đại đa số nam nhân
của Đế quốc Thiên Phong không thể hoàn thành: Tại quốc gia thượng võ này lấy
sức lực của thân mình vì Đế quốc mà lôi kéo vô số đồng minh, giải quyết vô số
nguy cơ và phiền phức, trở thành viên minh châu chói sáng nhất trong lịch sử
Đế quốc Thiên Phong. Nếu xét về thành tựu này, thậm chí ngay cả các vị Tổng
Suất của các Quân đoàn lập công vô số cũng phải tự thẹn không bằng.

Nghe nói Quốc chủ Phong quốc từng nói rằng:


  • Đế quốc Thiên Phong có được nữ nhân này, quả thật đáng giá trăm vạn đại
    quân. Nếu Dã Vương cho phép, bản nhân nguyện lấy năm tòa thành trao đổi nàng
    với người Đế quốc Thiên Phong.

Có thể thấy ông ta đánh giá Cơ Nhược Tử cao tới mức nào.

Mặc dù không thể khiến cho người Phong quốc tăng cường binh lực ở biên giới Đế
quốc Kinh Hồng, nhưng Cơ Nhược Tử cũng không có gì tiếc nuối. Trong lịch sử
xưa nay, mối quan hệ giữa người Phong quốc và người Đế quốc Kinh Hồng gần như
hết sức hòa bình, cơ bản là chưa từng xảy ra va chạm lớn, cho nên binh lực
đóng ở biên giới hai nước cũng là rất ít. Nếu người Đế quốc Kinh Hồng muốn rút
quân ở biên giới Phong quốc ra sử dụng, cũng không rút được bao nhiêu, Cơ
Nhược Tử đã hoàn thành được mục đích thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Phong
quốc và Đế quốc Thiên Phong, cho nên không cần lo lắng người Phong quốc sẽ
xuất binh tương trợ Đế quốc Kinh Hồng.


  • Cơ đặc sứ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người của ngài đang chờ bên ngoài!

Phòng ngoài vang lên tiếng của người hầu.


  • Được, ta sẽ ra ngay!

Cơ Nhược Tử đáp.

Nàng chuẩn bị đi Khâu quốc, là quốc gia sau cùng trong chuyến đi này. Chỉ cần
hoàn thành trách nhiệm phá hoại mối quan hệ của hai nước Kinh Khâu, coi như Cơ
Nhược Tử đại công cáo thành. Một khi Thiển Thủy Thanh đánh bại lần bao vây
tiêu diệt thứ tư của Lương Khâu Húc ở thành Thái Tang, còn Cơ Nhược Tử hoàn
thành sứ mạng phá hoại, như vậy đường về nhà của Thiết Huyết Trấn coi như rộng
mở. Có lẽ trong tương lai không lâu, người Đế quốc Kinh Hồng sẽ chủ động mở
cửa biên giới, mời Thiết Huyết Trấn về nhà.

Bọn họ không chứa nổi vị ôn thần kia… Cơ Nhược Tử nở một nụ cười thích thú.

Đứng ở cửa sổ giống như một pho tượng nữ thần, dung mạo của Cơ Nhược Tử khiến
cho người khác trông thấy phải mê mẩn tâm thần. Khẽ mấp máy môi, Cơ Nhược Tử
chậm rãi nói:


  • Thủy Thanh đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, chuẩn bị nghênh đón tương
    lai sáng rỡ!


  • Vì sao tỷ tỷ có thể khẳng định rằng Thiển Tướng quân tất thắng? Dù sao
    Lương Khâu Húc cũng có ba mươi vạn đại quân kia mà!


Hồng Nhạn cất tiếng hỏi.


  • Ta chỉ là một nữ nhân, không thể nào cân nhắc vấn đề trên góc độ quân sự,
    cho nên cũng không thể nào đưa ra một lời giải thích hợp lý cho muội. Nhưng
    Hồng Nhạn muội muội, chiến tranh cũng vậy, chính trị cũng vậy, nói trắng ra
    đều là so về sự hiểm ác của lòng người. Thế gian này, so là so xem ai giảo
    hoạt hơn ai, ai hung tàn hơn ai. Nói về năng lực, Lương Khâu Húc kém Thủy
    Thanh quá xa, nếu Thủy Thanh cho rằng chàng không phải là đối thủ của Lương
    Khâu Húc, vậy cho dù có bị chặt gãy chân, chàng cũng sẽ dùng tay bò đi, tuyệt
    đối không ở lại thành Thái Tang chờ chết. Trái lại, nếu chàng đã dám quyết
    chiến, vậy nhất định chàng đã nắm chắc phần thắng. Chuyện gì mà có chuẩn bị từ
    trước thì không phải lo lắng về sau, muội theo ta mấy ngày nay, tưởng cũng nên
    hiểu đạo lý này.


  • Dạ, muội hiểu rồi!


Hồng Nhạn gật đầu:


  • Vận mệnh của Thiết Huyết Trấn chỉ có thể do bản thân Thiết Huyết Trấn quyết
    định, còn chúng ta phải làm tốt chuyện mà chúng ta phải làm. Đúng rồi, muội đã
    bảo Cẩu Tử, Thanh Lăng chuẩn bị một ít thư họa của Triển Tử Khiên, Phong Nhan…
    Nghe nói người Khâu quốc có tính phong nhã, tin rằng tỷ sẽ có chỗ dùng tới.

Cơ Nhược Tử hài lòng gật gật đầu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Nhạn:


  • Coi như là muội thông minh, ta còn đang lo lắng lần này tới Khâu quốc,
    không biết nên chuẩn bị lễ vật gì cho họ đây…


  • Tỷ tỷ bận trăm công ngàn việc, giao tiếp với nhiều quan viên quý tộc như
    vậy, hẳn là mệt mỏi tâm lực vô cùng. Muội nhìn thấy mà lo lắng trong lòng, lại
    không thể giúp được gì, chỉ có thể hết sức làm tốt công tác trợ thủ cho tỷ!


  • Muội đã giúp được rất nhiều, thời gian gần đây muội đi theo cạnh ta, có rất
    nhiều người muội cũng phải đối mặt, cũng phải xử lý rất nhiều chuyện. Ta từng
    lo rằng muội làm không tốt, nhưng hôm nay xem ra muội đã thành thục rất nhiều.


Hồng Nhạn chỉ cười mà không nói.

Hiện giờ Hồng Nhạn đã không còn là Đại tiểu thư của Hồng gia cái gì cũng không
biết như trước kia. Hoàn cảnh khiến cho người ta trưởng thành, áp lực khiến
cho người ta tiến bộ. Trong thời gian đi theo Cơ Nhược Tử, Hồng Nhạn được mở
rộng tầm mắt rất nhiều, ra khỏi khuê phòng, nàng đã nhìn thấy thế giới có vô
số chuyện mới lạ mà trước kia nàng chưa bao giờ thấy qua. Thiết Huyết Trấn bị
khốn ở Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, cố nhiên là nàng vô cùng lo lắng cho
Lâm Dược, nhưng cũng trong thời gian hơn nửa năm này đã khiến cho nàng trưởng
thành, học được nhiều điều ích lợi nhất trong đời. Lúc này nàng đã không còn
là một vị tiểu thư yếu ớt như trước nữa, chỉ mới nghe vài lời đồn đãi mà đã
muốn tự sát, trên thân thể bị vẽ một bức Xuân Cung đồ mà đã xấu hổ tới mức
suốt một tháng không dám gặp mặt người khác.

Huống chi người luôn bên cạnh dạy bảo nàng lại là một Cơ Nhược Tử nổi danh trí
tuệ, giảo quyệt, là hào kiệt trong đám nữ nhân.

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối, Cơ Nhược Tử thu lại kỳ vọng ở phương xa,
nhẹ giọng nói:


  • Đi thôi, Hồng muội!


  • Dạ!


Cơ Nhược Tử mở cửa phòng, người hầu vừa bẩm báo lúc nãy ăn mặc trang phục gọn
gàng, xuôi tay đứng nghiêm một bên. Ngoài hành lang của sứ quán lúc này không
có một ai, ngoại trừ tên người hầu kia, hắn có bộ mặt xa lạ mà Cơ Nhược Tử
chưa từng gặp bao giờ.

Cơ Nhược Tử khẽ cau mày hỏi:


  • Những người khác đâu, ngươi là ai?

Tên người hầu kia đột nhiên mỉm cười với Cơ Nhược Tử.

Đột nhiên trong lòng Cơ Nhược Tử sinh cảnh giác, nhanh chóng né sang một bên.
Một đạo hàn quang bỗng đâu xuất hiện, một thanh đoản kiếm xanh biếc từ tay tên
người hầu kia nhanh chóng vẽ ra ánh sáng xanh đoạt mạng đâm về phía Cơ Nhược
Tử:


  • Tiểu nhân phụng mệnh của Đại Tướng quân Cách Long Đặc vấn an Cơ phu nhân.


  • Không…


Phía sau vang lên tiếng la thê lương của Hồng Nhạn, hoa máu nở rộ trên người
Cơ Nhược Tử. Nhát kiếm hung hãn kia đâm vào người nàng, một luồng sức mạnh
hùng hậu từ đoản kiếm phát ra, đẩy Cơ Nhược Tử bay nhanh về phía sau.

Một đóa hoa- vua của các loài hoa- trong giờ phút này lìa cành rơi xuống, theo
gió phất phơ giữa không trung.

Phịch.

Cơ Nhược Tử rơi xuống thật mạnh trên hành lang.


  • Tỷ tỷ!

Hồng Nhạn điên cuồng gào thét gần như lạc giọng.

Bên ngoài sứ quán, rất nhiều vệ sĩ nghe động nhanh chóng xông vào. Tên người
hầu kia cười lên một tiếng quái dị, đẩy Hồng Nhạn sang một bên rồi chạy ngược
vào phòng, nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Lúc này toàn thân Cơ Nhược Tử đã bị máu
tươi tuôn ướt đẫm, chảy loang ra trên hành lang thành một dòng suối máu…

o0o

Ngày Bốn tháng Tám năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong.

Cơ Nhược Tử bị ám sát ở sứ quán của Phong quốc.

Việc này khiến cho giông tố nổi lên khắp cả Phong quốc từ trên xuống dưới.
Thậm chí Quốc chủ của Phong quốc phải đích thân tới nơi thăm hỏi, chỉ được trả
lời là Cơ Nhược Tử trọng thương hôn mê, chết sống chưa nói được…

Bởi vì Cơ Nhược Tử là đặc sứ của Đế quốc Thiên Phong, lần này gặp chuyện có
liên quan đến chuyện thủ vệ của người Phong quốc kém cỏi bất lực, chuyện này
khiến cho hiệp ước đồng minh vừa được thành lập giữa hai bên bị bao phủ bởi
một lớp mây đen. Nếu như xử lý vô ý một chút, rất có thể khiến cho quan hệ
giữa hai nước vỡ tan, chẳng những không thể thành bằng hữu, ngược lại sẽ biến
thành kẻ thù. Quốc chủ Phong quốc phái ngự y tới dốc hết toàn lực chữa trị,
nhưng vẫn không vãn hồi sinh mạng, chỉ có thể chờ xem ý trời. Truy nã hung thủ
trở thành chuyện quan trọng hàng đầu, bất kể thế nào cũng phải có một câu trả
lời thỏa đáng cho người Đế quốc Thiên Phong. Nhưng trời đất bao la, nếu hung
thủ đã chạy trốn, muốn tìm còn khó hơn lên trời. Bao nhiêu tâm huyết cố gắng
mà Cơ Nhược Tử đã bỏ ra lúc này mắt thấy sắp sửa trôi theo dòng nước. Tên
thích khách kia đâm ra một dao không chỉ cướp đi sinh mạng Cơ Nhược Tử, đồng
thời cũng cướp đi cố gắng của nàng tạo nên hoàn cảnh bên ngoài thuận lợi cho
Thiển Thủy Thanh.

Trong sứ quán, Hồng Nhạn đang ngồi ngây ra canh giữ bên giường Cơ Nhược Tử.

Nàng nắm chặt tay Cơ Nhược Tử lúc này vẫn còn hôn mê:


  • Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải kiên trì, tỷ nhất định phải trụ vững! Đoàn đặc sứ
    không thể nào không có tỷ, Thiết Huyết Trấn cũng không thể không có tỷ! Nếu tỷ
    đi rồi, bọn muội phải làm sao… Tất cả tâm huyết của chúng ta… sẽ trở nên uổng
    phí…

Giọng nàng nức nở, khiến cho người khác nghe thấy cũng phải buồn bã khóc theo.
Lúc này Cẩu Tử đang quỳ trước giường Cơ Nhược Tử, vẻ mặt đầy đau khổ, hắn đột
ngột đập đầu xuống đất:


  • Cơ phu nhân, là tiểu nhân bất tài, không thể bảo vệ tốt sự an toàn của
    người. Nếu người đi rồi, tương lai tiểu nhân cũng không còn mặt mũi nào gặp
    lại Trấn Đốc đại nhân. Không bằng ở nơi này đi trước một bước, mai này trên
    đường xuống suối vàng cũng sẽ có tiểu nhân dẫn đường cho phu nhân!

Dứt lời, đột nhiên hắn rút chiến đao trên người ra, nhanh như chớp đâm vào
ngực mình.

Hồng Nhạn khẩn trương, nhanh tay chụp vào chiến đao ngăn Cẩu Tử lại. Lưỡi
chiến đao sắc bén làm cho tay nàng bị đứt một đường dài, máu tươi chảy ra như
suối. Nhưng lúc này nàng không hề quan tâm tới vết thương của mình mà cao
giọng hét to:


  • Cẩu Tử, ngươi điên rồi sao?! Ngươi chết thì có ích gì, có thể cứu sống tỷ
    tỷ sao? Ngươi chết như vậy là vô ích!

Cẩu Tử còn đang ngây người kinh ngạc, bên cạnh hắn đã có người đoạt lấy chiến
đao, băng bó vết thương cho Hồng Nhạn. Nhưng Hồng Nhạn lại đẩy người bên cạnh
ra, chỉ tay vào mặt Cẩu Tử mắng to:


  • Bất kể là Cơ tỷ tỷ hay là Thiển Thủy Thanh, bọn họ đều không thích huynh đệ
    bên cạnh chết theo bọn họ. Cho dù trong giờ phút khó khăn nhất, lúc tất cả cố
    gắng đều trôi theo dòng nước, bọn họ cũng cố gắng nghĩ cách làm thế nào để
    xoay chuyển tình thế. Bọn họ ghét nhất là cam chịu, khinh thường nhất thái độ
    cho rằng bản thân mình kém cỏi bất tài. Bọn họ rất thích nói như vầy: “Trời
    không giúp người, người phải tự giúp mình, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất
    cũng không được từ bỏ hy vọng!”

-… Cơ tỷ tỷ đã từng nói, chỉ cần người còn sống, vậy hy vọng sẽ không mất!

-… Nhưng ngươi thì sao, ngươi đang làm gì, tự sát ư? Nếu như ngươi chết có thể đổi cho Cơ tỷ tỷ sống lại, ta sẽ là người đầu tiên làm thịt ngươi, nhưng hiện tại cho dù một trăm tên Cẩu Tử ngươi chết đi, Cơ tỷ tỷ cũng không có cách nào tỉnh lại. Hiện tại nàng bị thương nặng như vậy, nếu sau khi tỉnh lại nghe nói ngươi đã chết đi, nàng sẽ thế nào? Có thể thương thế vốn đang chuyển biến tốt đẹp, lại vì cái chết của ngươi mà lập tức phát tác, chuyển biến trở nên xấu đi! Đến lúc đó nếu chuyện không may xảy ra, Cẩu Tử, ngươi mới là hung thủ thật sự hại chết nàng!

Mọi người trong phòng nghe Hồng Nhạn nói đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, Cẩu Tử
cũng không ngờ Hồng Nhạn lại nói những lời như vậy.

Có lẽ chỉ vì kích động nhất thời, sau khi mắng Cẩu Tử một trận, Hồng Nhạn trở
nên bình tĩnh lại rất nhiều. Máu trên tay nàng vẫn còn đang rỉ, nhưng nỗi đau
đớn trong lòng đã giảm bớt rất nhiều. Dường như nàng đang suy nghĩ gì đó,
miệng lẩm bẩm:


  • Không thể cam chịu, đúng, tuyệt đối không thể cam chịu…

Nàng ngây người nhìn ra cửa sổ, nhìn bụi Trường Xuân ngoài sân. Tất cả những
lời mà Cơ Nhược Tử dạy bảo nàng trong khoảng thời gian nàng đi theo Cơ Nhược
Tử đột nhiên vang vọng bên tai. Nàng lại khẽ nói:


  • Cơ tỷ tỷ đã từng nói, bình tĩnh càng có giá trị hơn là mưu trí. Không có
    một lối suy nghĩ bình tĩnh, vậy không thể nào đối mặt chính xác với tất cả thế
    cục phức tạp. Cơ tỷ tỷ còn nói, tất cả những nỗi sợ hãi lo lắng đều xuất phát
    từ tình cảm trong lòng chúng ta, bất kể chúng ta ở trong tình cảnh gian nan
    phức tạp đến mức nào cũng phải bình tĩnh đối mặt với hết thảy, trước hết phải
    quên đi tất cả đau buồn, lo lắng, sợ hãi, tất cả những gì khiến cho ta vướng
    bận. Khi chúng ta đang dốc hết sức mình cứu vãn đại cục, chuyện duy nhất chúng
    ta không được nghĩ tới chính là người mà chúng ta lo lắng cho họ. Bởi vì sự
    tồn tại của họ sẽ ảnh hưởng tới sự bình tĩnh suy nghĩ của chúng ta…

Giây phút này, Hồng Nhạn vì Cẩu Tử muốn tự sát mà đột ngột từ trong đau buồn
tỉnh táo lại, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả những lời Cơ Nhược Tử đã
từng dạy bảo nàng. Đúng vậy, trong giờ phút hết sức quan trọng này, cái không
cần thiết nhất chính là đau buồn.

Nàng bắt đầu đắm chìm vào trong suy tư rất lâu, trong phòng lúc này yên lặng
như tờ.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, dường như nàng đã có quyết định, nét mặt lộ ra
vẻ hết sức trang nghiêm, còn có tinh thần không sợ hãi, không lùi bước. Hồng
Nhạn trầm giọng nói:


  • Cơ tỷ tỷ bị thương hôn mê, sống hay chết đều do ý trời, chúng ta ngồi đây
    đau buồn khóc lóc chỉ là vô dụng, hãy cố nén nước mắt lại, suy nghĩ xem nên
    làm thế nào mới là có ích!

Mọi người trong phòng nghe vậy ngẩn ra, Hồng Nhạn lại nói tiếp:


  • Hiện tại việc cấp bách có ba chuyện. Chuyện thứ nhất là dốc hết toàn lực
    cứu sống Cơ tỷ tỷ, bất kể thế nào cũng không thể để cho nàng chết. Chuyện này
    chúng ta bất lực, chỉ có thể trông cậy vào các đại phu. Chuyện thứ hai là phải
    bảo đảm sứ mạng của chúng ta không vì vậy mà thất bại, cho nên phải lập tức
    phái người tỏ thái độ với Quốc chủ của Phong quốc, rằng chuyện Cơ tỷ tỷ không
    may gặp nạn không có liên quan tới Phong quốc, bất kể thế nào cũng sẽ không để
    cho quan hệ giữa hai nước tan vỡ!

Cẩu Tử không nhịn được nói:


  • Nhưng bọn thủ vệ người Phong quốc lần này quá tệ…

Hồng Nhạn lạnh lùng nói:


  • Cẩu Tử câm miệng, địch nhân có chuẩn bị mà tới, cho dù phòng bị nghiêm mật
    đến đâu cũng khó mà không có sơ hở. Việc cấp bách trước mắt chính là, bất kể
    thế nào cũng không thể để cho nhiệm vụ của đoàn đặc sứ chúng ta thất bại!

Vệ Thanh Lăng thấp giọng nói:


  • Hồng cô nương nói rất đúng, nên làm như vậy!

Lúc này Hồng Nhạn mới tiếp tục nói:


  • Còn có chuyện thứ ba, chính là về hung thủ. Rất may mắn là khi Cơ tỷ tỷ gặp
    nạn, ta có mặt bên cạnh nàng, tên thích khách kia có nói một câu, lúc ấy ta
    nghe được. Lúc người Phong quốc cho người tới hỏi thăm tình hình, lúc ấy ta
    quá đau lòng nên không nhớ tới những lời này, nhưng hiện tại đầu óc ta đã
    thanh tĩnh lại, cho nên mới nhớ ra…

Cẩu Tử vội hỏi:


  • Hồng cô nương, tên thích khách kia đã nói những gì?


  • Hắn nói hắn phụng mệnh Đại Tướng quân Cách Long Đặc tới vấn an Cơ tỷ tỷ!


  • Hừ, lại là tên khốn kiếp Cách Long Đặc này!


Tất cả mọi ngưòi tức giận mắng to.

Đột nhiên Hồng Nhạn lại nói:


  • Tuy nhiên đó chỉ là vu oan, lần ám sát này không có liên quan gì tới Cách
    Long Đặc!


  • Cái gì, vì sao Hồng cô nương lại khẳng định như vậy?


Hồng Nhạn cười lạnh:


  • Bởi vì tên thích khách đã nói sai, Cách Long Đặc là Đại Nguyên soái Binh Mã
    của Đại Đế quốc Tây Xi, không phải là Đại Tướng quân! Cho nên, người thật sự
    phái hắn tới giết hại Cơ tỷ tỷ, chính là Cô Chính Phàm ở Hàn Phong quan! Cũng
    chỉ có hắn mới hiểu rõ tầm quan trọng của Cơ tỷ tỷ đối với Thiết Huyết Trấn
    lớn đến mức nào, cũng chỉ có hắn mới có gan không sợ khơi lên sóng gió về mặt
    ngoại giao mà phái người ám sát Cơ tỷ tỷ. Cũng chỉ có hắn mới nghĩ đến chuyện
    hãm hại Cách Long Đặc, thu hút sự chú ý của người Đế quốc Thiên Phong ta về
    phía người Đại Đế quốc Tây Xi. Cho nên hung thủ thật sự chính là hắn!

Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm, Cẩu Tử bật cười ha hả:


  • Hồng cô nương… thật không ngờ trí tuệ cô nương lại đến mức này, tuy nhiên
    dù sao việc này cũng chỉ là phỏng đoán, vạn nhất chúng ta đoán lầm…


  • Lầm thì đã sao?


Hồng Nhạn lắc đầu:


  • Thiết Huyết Trấn đang ở Đế quốc Kinh Hồng, địch nhân chủ yếu của chúng ta
    hiện tại cũng là Đế quốc Kinh Hồng, hiện tại chúng ta không nên vô duyên vô cớ
    mà trêu chọc tới một Đại Đế quốc thảo nguyên, mà phải dốc hết toàn lực giải
    quyết vấn đề Đế quốc Kinh Hồng trước đã.

Nàng nhìn sang Vệ Thanh Lăng, trầm giọng nói:


  • Vệ huynh đệ, cảm phiền ngươi đi gặp người của Phong quốc, nói cho bọn họ
    biết rằng Hồng Nhạn ta tận mắt nhìn thấy là người của Đế quốc Kinh Hồng phái
    tới ám sát Cơ tỷ tỷ, hắn nói giọng của người Đế quốc Kinh Hồng, tự nhận là
    lĩnh mệnh của Cô Chính Phàm tới ám sát. Ta mặc kệ việc này có phải là do Cô
    Chính Phàm gây ra hay không, vì sứ mạng của Cơ tỷ tỷ, vì sự an nguy của mấy
    vạn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, mối oan này Cô Chính Phàm nhất định phải gánh
    chịu. Muốn chúng ta nghĩ rằng kẻ gây họa tới từ phía Tây ư… Cô Chính Phàm hắn
    đang nằm mơ!

Những lời của Hồng Nhạn vang lên rắn rỏi mà hữu lực, như vàng rơi trên đá,
không ai ngờ rằng một Hồng Nhạn nhìn qua hết sức tầm thường, trong giờ phút
quan trọng này lại có được sự quyết đoán như vậy, bình tĩnh như vậy. Lúc này
dường như là Cơ Nhược Tử không bị thương, không hôn mê, dường như linh hồn của
Cơ Nhược Tử đã rời khỏi thể xác của nàng, mượn thể xác của Hồng Nhạn để trở
lại bên cạnh mọi người, tiếp tục cai quản sứ mạng của đoàn đặc sứ, tiếp tục
hoàn thành trọng trách mà đoàn đặc sứ chưa thể hoàn thành.

Nhìn quanh một vòng, Hồng Nhạn lại nói tiếp:


  • Chủ sứ của đoàn đặc sứ gặp chuyện, phó sứ còn đang chủ trì đại cục ở Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ, trước mắt đoàn đặc sứ đang như rắn không đầu, tóm lại cần
    phải có người đứng ra gánh vác đại cục, hoàn thành nhiệm vụ mà Cơ tỷ tỷ chưa
    thể hoàn thành. Hồng Nhạn ta tuy bất tài cũng bắt chước theo Mao Toại, tự đề
    cử mình, tự nguyện tiếp nhận trọng trách do Cơ tỷ tỷ để lại, tiếp tục sứ mạng
    còn đang dang dở, không biết các vị có bằng lòng tiếp tục giúp ta không?

Mọi người rốt cục không nói gì.

Ngày Sáu tháng Tám năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, sau khi Cơ Nhược Tử
gặp nạn hai ngày, Phong quốc phát ra thông cáo trong phạm vi toàn đại lục,
phẫn nộ chỉ trích Cô Chính Phàm phái người lẻn vào Phong quốc, ám sát Cơ Nhược
Tử, có ý định phá hoại sự vụ chính trị ngoại giao của người Phong quốc, quả là
bụng dạ thâm trầm, động cơ bất lương, càng xem Quốc chủ của hắn như không có.
Sau đó buộc người Đế quốc Kinh Hồng phải có một câu trả lời thỏa đáng cho
Phong quốc, nếu không sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ đồng minh, cũng sẽ tăng
cường binh lực đóng ở biên giới hai nước Phong- Kinh.

Cô Chính Phàm bất chấp hậu quả, lập kế hoạch ám sát Cơ Nhược Tử, không ngờ bởi
vì sự tồn tại của Hồng Nhạn mà bị phá hỏng hoàn toàn. Tuy rằng bản thân việc
ám sát thành công, nhưng sứ mệnh chính trị ngầm che giấu sau lưng đã hoàn toàn
thất bại, ngược lại còn thúc đẩy quan hệ giữa hai nước tiến thêm một bước trở
nên xấu hơn. Về điểm này tuy Cô Chính Phàm đã có chuẩn bị, nhưng rốt cục vẫn
không ngờ tới.

Ông ta không ngờ rằng sau Cơ Nhược Tử, Vân Nghê, lại có một nữ nhân khác tiếp
tục đứng lên, tiếp tục gánh vác trọng trách của đoàn đặc sứ Đế quốc Thiên
Phong, biến tất cả những bất lợi thành có lợi, tiếp tục hành trình mà các nàng
chưa đi hết.

Hồng Nhạn trở thành lãnh tụ tạm thời của đoàn đặc sứ, mặc dù có nhiều chuyện
nàng vẫn còn non nớt như trước, nhưng trong lúc không hay không biết, nàng đã
bắt đầu trưởng thành, cũng trải qua những thử thách nặng nề, chậm rãi trưởng
thành, trở nên một nữ nhân anh kiệt.

o0o

Ở Hàn Phong quan.

Cô Chính Phàm dường như vừa trở nên già đi hàng chục tuổi.

Ông ta đang ngồi trên ghế Chủ soái, tay cầm viết không khỏi hơi run rẩy.


  • Hồng Nhạn… Hồng Nhạn… Thật không ngờ trong số các nữ hào kiệt không phải
    chỉ có Vân Nghê, Cơ Nhược Tử. Hồng Nhạn này không ngờ cũng có thể thay thế Cơ
    Nhược Tử, tạo thành phiền phức cho chúng ta. Đúng là khí số Đế quốc Thiên
    Phong chưa hết…

Ông ta rên rỉ với vẻ bất lực.

Hai bên trái phải của Cô Chính Phàm, Cô Viễn Ảnh và Mịch Tử Âu chia nhau đứng,
không ai dám nói gì.

Ám sát Cơ Nhược Tử chính là một độc chiêu mà Cô Chính Phàm đã nghĩ ra trước
khi Thế Quân Dương thất bại. Mặc dù không biết chuyện Cơ Nhược Tử âm thầm bày
ra tuyến vật chuyển vật tư bí mật, nhưng chỉ dựa vào chuyện nàng thuyết phục
Lê quốc trở mặt, khiến cho áp lực giữa biên giới hai nước Kinh Lê tăng lên, là
có thể tưởng tượng ra Cơ Nhược Tử mang phiền phức tới cho Đế quốc Kinh Hồng
nhiều tới mức nào. Lúc Thế Quân Dương chưa thất bại, Cô Chính Phàm không cần
làm như vậy, bởi vì ông ta biết rằng ám sát đặc sứ của một nước khác bên trong
lãnh thổ của Phong quốc, một khi thất bại có thể gặp phải phiền phức lớn đến
mức nào. Nhưng sau khi Thế Quân Dương thất bại, ông ta không còn đường lựa
chọn, lập tức phải nghĩ ra biện pháp xử lý trợ lực lớn nhất của Thiển Thủy
Thanh ở nước ngoài, vì thế ông ta mới không ngại mạo hiểm đắc tội với người
Phong quốc.

Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, một vụ ám sát vốn hết sức hoàn hảo,
cuối cùng lại trở thành sân khấu cho Hồng Nhạn leo lên biểu diễn.

Mà giờ đây, ông ta đang chuẩn bị nhận lấy cơn giận của Quốc chủ.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #306