Lời Thề Trước Khi Xuất Chiến (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Tông Trác cười khổ:


  • Kẻ làm tù binh không dám mạnh miệng, không thể nào theo kịp Thiển Tướng
    quân.


  • Vậy thì chưa chắc, Thiết Huyết Trấn ta ở Đế quốc Kinh Hồng không phải cũng
    là sống kiếp sống ngục tù sao, chẳng qua nhà ngục lớn chút mà thôi, mà chúng
    ta chưa chịu buông vũ khí!


  • Vậy cái gì đã khiến cho Tướng quân có thể kiên trì cho tới bây giờ?


  • Hy vọng.


Tông Trác nở một nụ cười:


  • Đúng vậy, là hy vọng. Ta ở doanh tù binh mấy hôm nay, mỗi ngày mỗi đêm đều
    hy vọng, mong chờ. Hy vọng có thể nhìn thấy đại quân Đế quốc Thiên Phong ta
    đánh chiếm Hàn Phong quan, giải cứu chúng ta. Ta cũng biết hy vọng này quá xa
    vời, rất có thể là trước khi chúng ta chết đi không thể nhìn thấy nó, nhưng
    chỉ cần có một chút hy vọng, ta cũng không bỏ cuộc. Hãy xem những huynh đệ bên
    cạnh ta đã chịu biết bao gian khổ, mỗi người chúng ta đều vì hy vọng này mà
    tiếp tục kiên trì… Cảm tạ ngươi, Thiển Tướng quân, ngươi đã khiến cho chúng ta
    biết rằng, hy vọng này không phải là giấc mộng!

Thiển Thủy Thanh nhìn một đám tù binh gầy gò, mình đầy thương tích trước mặt,
trong lòng cũng cảm thấy xót xa:


  • Doanh tù binh này có tối đa là bao nhiêu người?


  • Sau khi Quân đoàn Ưng Dương đại bại, quân ta có tổng cộng hơn ba vạn người
    bị bắt. Hàn Phong quan giết hết một số, để lại một số, cuối cùng đưa tới ba
    doanh tù binh có tổng cộng hai vạn ba ngàn người. Trong đó vịnh Kim Sa có chín
    ngàn, phụ trách khai thác mỏ vàng, nơi đây và Thạch Cương mỗi nơi có bảy ngàn,
    nhưng hiện tại nơi đây chỉ còn không tới năm ngàn. Trong hai năm qua có không
    ít người đã chết đi, có rất nhiều người từng là anh hùng có công lao lớn vì Đế
    quốc…


Nói đến đây, giọng Tông Trác lộ vẻ nghẹn ngào.

Mặc dù doanh tù binh từng giam giữ hai vạn ba ngàn tên tù binh, nhưng số lượng
trên thực tế lại nhỏ hơn con số này rất nhiều. Có thể ước đoán rằng, trong mỗi
doanh tù binh trong hai năm qua, số tù binh chết đi không dưới hai ngàn. Bởi
vậy vừa nhắc tới vấn đề nhân số, rất nhiều người vì đau lòng mà rơi lệ.

Gã Vệ Giáo tên là Quan Hải Sơn nói:


  • Trong thời gian mấy tháng gần đây, Minh Thành đột nhiên có hành động khác
    thường. Trước kia thức ăn của tù binh còn không bằng thức ăn cho heo chó,
    nhưng gần đây đột nhiên lại có canh thịt cải trắng, khối lượng công việc phải
    làm cũng giảm đi rất nhiều, chúng ta bèn nghĩ có thể có vấn đề. Sau Ly Sở đại
    ca cho người tới đây giám thị, chúng ta mới biết thì ra Tướng quân đã bắt đầu
    có kế hoạch cứu chúng ta, mọi người liền bừng lên hy vọng, càng cố gắng hết
    sức để sinh tồn. Cho nên trong khoảng thời gian này gần như không có ai chết
    cả.


  • Đúng vậy Thiển Tướng quân, thân thể của chúng ta hiện tại đã khỏe mạnh hơn
    so với trước kia rất nhiều. Tướng quân, ngài hãy nói vài câu với mọi người đi,
    tất cả mọi người đang chờ! Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ đi theo ngài, giết
    sạch bọn chó Đế quốc Kinh Hồng!


Gã Vệ Giáo tên Lữ Bân cũng kêu lên.


  • Đúng vậy, giết sạch người Đế quốc Kinh Hồng!

Vài người ở đó cũng đồng thanh kêu lên.

Thanh âm này vốn chỉ do mấy người kêu lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, âm thanh
nho nhỏ ấy lại hội tụ thành một mảng tiếng gầm rất lớn, như sóng biển hung
hăng đánh mạnh vào vách núi. Thiển Thủy Thanh ngẩng đầu lên, thì ra không biết
từ bao giờ, số tù binh đã tập hợp lại đứng trước mặt hắn. Mấy ngàn người tụ
tập lại thành một phương trận khổng lồ trông rất chỉnh tề, trên mặt từng người
đều ngập tràn vẻ hưng phấn chờ mong. Bọn họ giơ cao một tay, hô khẩu hiệu:
“Giết sạch người Đế quốc Kinh Hồng!” như điên cuồng, trong ánh mắt mọi người
đều rực lửa chiến ý, phát tiết ra cho bằng hết mọi áp lực khổ đau mà họ phải
gánh chịu từ trước tới giờ.


  • Tướng quân, nói với bọn họ vài câu đi, bọn họ đang đợi ngươi đó!

Tông Trác nói.

Thiển Thủy Thanh đi ra phía trước.

Từng gương mặt gầy gò còn in hằn dấu vết của những tháng ngày gian khổ, từng
thân thể ốm yếu đầy thương tích, còn có những ánh mắt ngập tràn hy vọng, tất
cả làm cho linh hồn Thiển Thủy Thanh chấn động bàng hoàng.

Hắn đứng trước bọn họ, nhìn bọn họ, sau đó hét to:


  • Các huynh đệ quân Đế quốc Thiên Phong, ta chính là Thiển Thủy Thanh, ta tới
    cứu các ngươi!


  • Rống!


Mọi người rống to.


  • Tuy nhiên bây giờ ta muốn nói với các ngươi một câu, đó là các ngươi vẫn
    chưa được tự do đúng nghĩa, bởi vì chúng ta vẫn còn chưa rời khỏi Đế quốc Kinh
    Hồng! Cho nên tạm thời các ngươi còn chưa được về nhà hưởng thụ khoái lạc và
    hạnh phúc, nhưng các ngươi vẫn có được cơ hội một lần nữa cầm lấy vũ khí, tự
    do đi xung phong giết địch, liều chết một phen! Cơ hội này có lẽ sẽ làm mất đi
    khả năng kéo dài sự sống của các ngươi, nhưng cũng có thể cho phép các ngươi
    đoạt lại danh dự và kiêu ngạo mà mỗi chiến sĩ cần phải có! Như vậy, rốt cục là
    các ngươi muốn sống cuộc sống nhục nhã ở nơi này hay là cầm vũ khí chiến đấu
    để rồi chết đi đầy kiêu ngạo, hãy cho ta biết lựa chọn của các ngươi?


  • Anh dũng tử trận!


Mọi người đồng thanh hô to.


  • Được!

Thiển Thủy Thanh hét lớn:


  • Trước khi ta tới đây, ta và các chiến sĩ của ta từng có một nỗi lo. Đó là
    sau gần hai năm trời sống cuộc sống lao động khổ sai như vậy, chiến ý trong
    lòng các ngươi có bị tiêu tan hay không, không biết các ngươi có quên rằng
    chính mình là những chiến sĩ dũng cảm nhất của Đế quốc hùng mạnh nhất hay
    không? Dòng máu chiến sĩ từng chảy trong thân thể các ngươi có bị ngủ say hay
    đã chết rồi? Hoặc không biết các ngươi có còn giữ được lòng can đảm chiến đấu
    anh dũng hay không? Có còn giữ được lòng dũng cảm không biết sợ hay không, có
    còn vì quốc gia, vì danh dự mà hiến dâng tất cả hay không…? May mắn là hiện
    tại ta đang nhìn thấy, các ngươi vẫn còn là những dũng sĩ nhẫn nhịn mà sống,
    chứ không phải là những kẻ hèn hạ nhất gan, có đúng không?


  • Đúng!!!


  • Chúng ta vẫn là chiến sĩ, vĩnh viễn là chiến sĩ!


  • Cho dù thân thể chúng ta yếu đi, nhưng lòng ta vẫn là chiến sĩ, là quân
    nhân Đế quốc Thiên Phong! Tất cả những gì đã có, chúng ta sẽ không quên!


  • Chúng ta vẫn có kỷ luật của chính mình, cho dù là sống cuộc sống đầy gian
    khổ chúng ta cũng chưa bao giờ quên thân phận của mình, cũng chưa bao giờ từ
    bỏ hy vọng cầu sinh và cơ hội tìm kiếm tự do!


  • Chúng ta từng nổi loạn hai lần, có tám trăm chiến hữu đã chết đi dưới tình
    huống như vậy, nhưng chúng ta vẫn không hối hận, bởi vì chúng ta chiến đấu vì
    tự do!


Các tù binh Quân đoàn Ưng Dương nhao nhao trả lời, khiến cho các tướng sĩ
Thiết Huyết Trấn kích động thật sâu. Sống kiếp sống ngục tù đày đọa gần hai
năm qua, nhưng tình cảm mãnh liệt trong lòng họ vẫn không bị tiêu ma, ngược
lại còn làm tăng thêm cừu hận trong lòng bọn họ. Những kẻ sợ chết, nhu nhược,
ý chí yếu đuối đã sớm đầu hàng người Đế quốc Kinh Hồng, những người còn lại ở
đây đều là những hảo hán tử có ý chí kiên cường. Doanh tù binh cũng giống như
một nơi tẩy luyện con người, những kẻ chịu đựng không nổi, nếu không chết đi
cũng đã đầu hàng, những người còn lại đều là những con người sắt đá, không
những có ý chí kiên cường, ngay cả thân thể cũng kiên cường không kém.

Thiển Thủy Thanh gật đầu hài lòng:


  • Có khí phách, rất có khí phách! Nhìn các ngươi, Thiển Thủy Thanh ta lấy làm
    hổ thẹn!

-… Thiển Thủy Thanh ta không phải là người tốt lành gì, thời gian trước đây, ta từng giết qua rất nhiều người vô tội. Trên mảnh đất Đế quốc Kinh Hồng này, ta lại liên tục gây ra chiến loạn, khiến cho vô số người trôi giạt khắp nơi, không có nhà để về. Tay của ta đã giết qua hàng chục vạn sinh mạng chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng, còn có hàng trăm vạn sinh mạng của bá tánh vô tội từ trước đó, cũng có thể là sắp sửa… Sát lục của một mình ta có lẽ có thể lên tới cả một quốc gia, nhưng ta không hề hối hận! Nhất là hôm nay, sau khi ta gặp được các ngươi, ta càng vững tin hơn rằng ta không có làm sai!

-… Nhìn lại bề ngoài của các ngươi đi, người Đế quốc Kinh Hồng đối xử với các ngươi như loài trâu ngựa, căn bản không xem các ngươi như con người! Tuy Thiển Thủy Thanh ta là một tên đồ tể, nhưng ít ra Thiển Thủy Thanh ta cũng chỉ giết người trên chiến trường, chưa bao giờ ngược đãi tù binh! Ta càng chưa bao giờ xem tù nhân không phải là người, chà đạp lên danh dự của bọn họ! Đại lục Quan Lan từng rất nhiều lần lập ra hiệp ước không được ngược đãi tù binh, nhưng có được mấy quốc gia thật sự làm được điều này? Quân đoàn Ưng Dương ta từng có hơn ba vạn hai ngàn người, đến bây giờ còn lại được bao nhiêu?!

-… Cho nên hôm nay ta không hề hối hận, không hề hoài nghi về tất cả những gì ta đã làm với quốc gia này, bởi vì ta không có sai! Ta là một quân nhân, trách nhiệm của ta là bảo vệ nước nhà của chúng ta, bảo vệ chiến sĩ của chúng ta, mà không phải là bảo vệ địch nhân! Hãy gạt bỏ tất cả những hòa bình, nhân quyền, nhân nghĩa rắm thối gì đó đi thôi! Nhìn thấy những binh sĩ của chúng ta trở nên hình hài như vậy, nhìn những thương tích trên người các ngươi, thấy bộ dáng các ngươi đứng không muốn vững, ta tuyệt đối không còn bất cứ tình cảm nhân nhượng gì đối với địch nhân!


  • Tuyệt không nhân nhượng! Tuyệt không nhân nhượng! Tuyệt không nhân nhượng!

Tất cả các chiến sĩ đồng thanh rống to.


  • Được rồi!

Thiển Thủy Thanh lại lên tiếng gào to:


  • Ở Thạch Cương và vịnh Kim Sa còn có những tù binh giống như các ngươi đang
    chờ đợi chúng ta giải cứu, đợi chúng ta cởi trói hai tay cho bọn họ, đợi chúng
    ta đưa bọn họ trở về kiếp sống con người một lần nữa, cầm lấy vũ khí chống lại
    địch nhân. Vậy chúng ta nên làm thế nào?


  • Đi Thạch Cương, đi vịnh Kim Sa, cứu bọn họ ra!


  • Được! Nhưng có hai vấn đề cần giải quyết, thứ nhất, chính là ta không có
    thời gian chấn chỉnh mọi người. Ta biết các ngươi từng là những chiến sĩ ưu tú
    nhất của Quân đoàn Ưng Dương năm xưa, nhưng thật đáng tiếc, ta không có cách
    nào biên chế các ngươi dựa theo biên chế của Quân đoàn Ưng Dương một lần nữa.
    Thiết Huyết Trấn của ta đã hy sinh rất nhiều huynh đệ, đang cần bổ sung binh
    lực, như vậy các ngươi có bằng lòng dùng thân phận mới, thân phận là chiến sĩ
    Thiết Huyết Trấn gia nhập dưới trướng Thiển Thủy Thanh ta, chịu sự lãnh đạo
    của ta, nghe theo lệnh ta, vì ta mà xung phong lên phía trước, huyết chiến sa
    trường, khẳng khái không sợ chết, không oán không hối, có được không!


  • Chúng ta bằng lòng!


  • Như vậy còn có vấn đề thứ hai. Chiến mã của Thiết Huyết Trấn hiện tại không
    còn nhiều lắm, mặc dù ta chắc chắn sẽ tìm một số chiến mã đủ cho các ngươi,
    nhưng thời gian không cho phép chúng ta chờ lâu như vậy. Đã là như vậy, các
    ngươi đã chịu vô số cực khổ, còn có thể tiếp tục chịu khổ, chạy bộ theo kỵ
    binh chúng ta hay không? Ta muốn các ngươi dùng chân chạy với tốc độ như các
    tướng sĩ Thiết Huyết Trấn chúng ta, bởi vì trong cuộc chiến không biết bao giờ
    kết thúc này, tốc độ là điều duy nhất bảo đảm chúng ta sống sót. Mặc dù sau
    khi các ngươi ra khỏi doanh tù binh rồi không còn là thân phận tù binh nữa,
    nhưng cuộc sống của các ngươi không vì vậy mà trở nên tốt hơn. Hoàn toàn ngược
    lại, các ngươi sẽ gặp phải những thách thức càng gian nan hơn nữa! Các ngươi
    không chỉ có thể tử trận sa trường, thậm chí còn có thể chết vì hành quân hay
    chạy trốn quá mệt, hãy nói cho ta biết, các ngươi có chấp nhận số phận như vậy
    hay không?


Tất cả tù binh nhìn nhau, bọn họ chần chờ một chút, sau đó rốt cục cất tiếng
hô:


  • Chúng ta bằng lòng, thà làm quỷ tự do còn hơn!


  • Thà là làm quỷ tự do!


Tất cả tù binh cuối cùng cũng đã hô lên tiếng lòng từ trong lòng ngực sục sôi
máu nóng của họ, tiếng hô kích động không trung, âm vang thật lâu không dứt.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười, rốt cục hắn đã có thể yên tâm nở nụ cười.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #300