Sinh Nhật Cũng Là Tử Nhật


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lúc Hồng Thiên Khải chạy tới nơi, quân côn đã đánh xong.

Thấy ái tướng tâm phúc của mình bị đánh đến lột da tróc thịt, chỉ còn có thể
nằm trên giường rên rỉ, Hồng Thiên Khải ngây người ra trong giây lát.

Hắn trầm giọng hỏi:


  • Xảy ra chuyện gì?

Một tên binh sĩ lập tức tiến tới đem chuyện từ đầu tới cuối thuật qua một
lượt.

Sắc mặt Hồng Thiên Khải càng ngày càng trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Hành Trường Thuận là Vệ Giáo do Nam Vô Thương chỉ định, hắn lại còn có chút
quan hệ với tướng quân Lý Quy của Huyết Phong Kỳ, tuy rằng Hồng Thiên Khải vô
cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào xử lý chuyện này. Tuy rằng trong
quan có nói hết thảy nhờ vào chiến công, nhưng cũng không thể không biết tới
đạo làm quan. Cho dù là một tên hán tử thô lỗ, tuy biết chuyện có liên quan
đến cấp trên, nhưng sau lưng đều nói là không biết không rõ. Tuy rằng Hành
Trường Thuận chuyên quyền độc đoán, nhưng dù sao vẫn còn có chút lý lẽ, tuy
nói rằng hắn nguỵ biện, nhưng trong chốn quan trường, vô lý còn có thể nói
thành hữu lý, huống chi chỉ là chút nguỵ biện nho nhỏ?! Muốn ngồi chiếc ghế
của mình cho vững, cần nhất là phải nắm rõ thời cuộc.

Cho nên hắn chỉ còn nước thở dài:


  • Bảo hắn dưỡng thương cho tốt đi, trận chiến ngày mai hắn không cần đi, bảo
    Phương Hổ chỉ huy thay cho hắn!


  • Đại nhân, vừa rồi Hành Vệ Giáo đã nói Thích Lữ Úy phải đích thân lĩnh quân,
    bây giờ ngài lại sắp xếp như vậy, e rằng Hành Vệ Giáo sẽ lại gây sự.


Một tên binh sĩ vội nói.

Hồng Thiên Khải nổi giận:


  • Hắn là Doanh Chủ hay ta là Doanh Chủ? Hổ Báo Doanh trở thành của Hành
    Trường Thuận hắn từ khi nào vậy? Chuyện gì cũng do hắn làm chủ hay sao?

Tên binh sĩ kia sợ đến mức run rẩy không nói nên lời.

Thích Thiên Hữu lại nằm trên giường cười hăng hắc:


  • Hồng Doanh Chủ ngài làm sao vậy? Có chút chuyện nhỏ cũng đáng để cho ngài
    nổi giận hay sao? Chúng ta tham gia vào quân ngũ, nỗi khổ nào mà chưa nếm
    trải, vết thương nào mà chưa bị qua? Chỉ bị đánh vài côn đã không thể cầm quân
    đánh giặc sao? Ngài cứ yên tâm, ta nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, ngày
    mai đứng dậy vẫn là một hảo hán, ta sẽ ra sa trường giết vài tên địch cho ngài
    xem.

Hồng Thiên Khải đưa tay ấn Thích Thiên Hữu:


  • Tên khốn! Ngươi bị như vậy còn muốn ra trận đánh giặc sao? Mông đã bị dập
    nát, ngươi làm sao cỡi ngựa? Hừ, Hành Trường Thuận… Tên khốn này chỉ là một
    tên lỗ mãng, lòng dạ hẹp hòi, khó làm chuyện lớn. Trước trận bắt bẻ tướng sĩ
    vốn là điều tối kỵ, ta thật muốn cho hắn một đao!

Liên tiếp mắng Hành Trường Thuận bằng lời lẽ như vậy, có thể thấy rằng Hồng
Thiên Khải đã nổi giận đến mức nào.

Thích Thiên Hữu lại cười xoà nói:


  • Hồng Doanh Chủ không cần tức giận như vậy, thật ra Hành Trường Thuận cũng
    không làm sai, hắn vừa mới tới đây, đúng là lúc phải lập uy. Ngày đầu tiên
    nhận nhiệm vụ mà có cấp dưới không tuân lệnh, cũng khó trách hắn nổi giận, nếu
    như lần này ngài lại bác bỏ mệnh lệnh của hắn, chỉ sợ sau này hắn sẽ khó trị
    thuộc hạ. Thân là quan tướng, sợ nhất là lệnh ra từ nhiều cấp, có lệnh khó
    tuân, cho nên chuyện sửa lệnh là tuyệt đối không thể được. Trận chiến ngày mai
    Vệ số Ba chúng ta phụ trách tấn công đồn Sa Hà, đồn Sa Hà có ít nhất năm trăm
    quân cố thủ, cũng không phải dễ dàng đánh hạ, chính là cần tướng giỏi như Hành
    Trường Thuận đi đầu giết địch. Nếu như hắn có lòng oán hận làm cho lực chiến
    đấu của quân ta suy yếu, e rằng đối với ngài cũng là tội không nhỏ, cho nên
    Hồng Doanh Chủ vẫn cứ để ta xuất chiến là hơn!


  • Ngươi…


Hồng Thiên Khải bị hắn chọc tức nhưng không nói được lời nào, chức Tướng quân
Du Kích của hắn cũng là do chiến đấu anh dũng mà có, không dễ dàng chút nào,
đương nhiên cũng biết rõ trước khi chiến đấu kỵ nhất là làm giảm uy tín của
quan tướng. Thích Thiên Hữu nói rất đúng lý, vì đại cục hắn cũng chỉ có thể
nghe theo, bèn phất tay áo nói một câu:


  • Ngươi đã tự nguyện chịu chết như vậy, cứ việc ra trận đi!

Sau đó Hồng Thiên Khải nổi giận đùng đùng đi ra ngoài trướng.

Một tên binh sĩ không nhịn được đi tới hỏi Hồng Thiên Khải:


  • Tướng quân, Hành Trường Thuận không coi ai ra gì, tự tiện đánh mắng hạ
    quan, có cần trách phạt hắn hay không?

Hồng Thiên Khải giận dữ rống to:


  • Trách phạt con bà ngươi!

Một quyền tung ra, tên binh sĩ kia văng qua một bên.

o0o

Trong doanh trướng, Thiển Thuỷ Thanh đang cẩn thận đắp thuốc cho Thích Thiên
Hữu.

Thuốc vừa đắp lên mang đến cảm giác mát rượi, lập tức giảm đau được mấy phần.

Thích Thiên Hữu cảm thấy kỳ quái, không nhịn được lên tiếng hỏi:


  • Đệ dùng thuốc gì vậy, tác dụng quả thật là thần kỳ?

Thiển Thuỷ Thanh ghé sát tai hắn thấp giọng trả lời:


  • Chỉ là thuốc trị thương bình thường mà thôi, tuy nhiên đệ có trộn vào một
    ít Sinh Cơ Tán.


  • Sinh Cơ Tán?


Thích Thiên Hữu giật mình kinh hãi.

Hắn nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, chỉ thấy Thiển Thuỷ Thanh vẫn nhìn thẳng,
không hề tỏ ra yếu thế, trong ánh mắt trong suốt ấy, không ngờ lại ẩn chứa một
bí mật kinh thiên động địa.


  • Đệ… Tất cả những người khác ra ngoài!

Thích Thiên Hữu la to.

Tất cả những tướng sĩ quan tâm đến thương thế của Thích Thiên Hữu, bao gồm
Phương Hổ, thậm chí cả Mộc Huyết cũng bị hắn đuổi ra ngoài.

Mắt thấy trong trướng không còn ai khác, Thích Thiên Hữu không quan tâm đến
cơn đau của mình, lập tức hỏi Thiển Thuỷ Thanh:


  • Vì sao đệ có được Sinh Cơ Tán?


  • Là chính đệ làm ra.


Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên đáp:


  • Không dám dùng toàn bộ, sợ rằng sẽ có người nhìn ra, nên chỉ có thể pha
    trộn mà dùng.

Thích Thiên Hữu càng kinh ngạc hơn:


  • Cái gì? Không ngờ đệ lại biết được phương thuốc bí truyền của Vân gia? Vậy
    tiểu thư Vân Nghê…?


  • Nàng là nữ nhân tốt nhất mà đệ gặp trong đời, cũng là nữ nhân mà đệ yêu
    thương nhất…


Thiển Thuỷ Thanh trả lời, giọng đượm vẻ bi thương.

Bí mật trong lòng rốt cục có thể nói ra được với một người đáng tin cậy, Thiển
Thuỷ Thanh chỉ thấy cảm giác đau khổ trong mấy ngày qua theo một câu này bay
đi đâu mất, trong lòng hắn trở nên thoải mái rất nhiều.


  • Đệ…

Thích Thiên Hữu chỉ thấy lạnh toát toàn thân.

Nằm ngây người ra một lúc lâu, Thích Thiên Hữu mới chậm rãi thở dài:


  • Sau khi nàng và đệ từ thảo nguyên trở về, đúng ra ta phải nghĩ đến chuyện
    này. Quả nhiên… đã xảy ra rồi sao? Trai đơn gái chiếc, như lửa gần rơm, một
    người huyết khí sung mãn, một kẻ là mối tình đầu… Không có gì lạ, không có gì
    lạ! Tâm tư của tiểu thư Vân Nghê cũng quá thâm trầm, thủ đoạn cũng rất thông
    minh. Ngày đó ta còn bị chuyện nàng yêu cầu Nam Vô Thương giết đệ làm cho sợ
    hãi, không ngờ chỉ là nguỵ trang… Không ngờ tiểu tử ngươi cũng không đem việc
    này nói cho ta biết, ngươi quả thật là không biết sợ chết!

Thiển Thuỷ Thanh khổ sở nói:


  • Thích đại ca, trên thế gian này vốn đệ không có lấy một người thân, nhưng
    hiện tại đệ đã có hai người, một người là tri kỷ của đệ, đối xử như huynh đệ,
    như anh như thầy, như cha như mẹ, hắn bằng lòng chịu lỗi thay đệ, đệ đành cắn
    răng nhận lấy. Còn một người, nàng vì đệ mà sinh ra, vì đệ mà kiêu ngạo, dựa
    dẫm vào đệ, vì đệ mà phải chịu mang tiếng xấu, bảo vệ cho đệ một cách mù
    quáng, không oán không hối, đệ cũng tình nguyện vì nàng mà phấn đấu cho lý
    tưởng, chiến đấu hăng hái cả đời… Chuyện của hai huynh đệ chúng ta từ trước
    đến giờ thiên hạ đều biết, nhưng chuyện của đệ với nàng, ngoài huynh ra không
    còn người nào khác biết. Làm người có quá nhiều bí mật không phải là chuyện
    tốt, có những bí mật đệ không thể nói ra, vì nói ra sẽ bị người khác cho mình
    là kẻ điên rồ ngốc nghếch. Lại có những bí mật mà đệ không nói ra không được,
    chỉ vì muốn thổ lộ ra nỗi khổ dấu kín trong lòng, sẻ chia những ngọt bùi cay
    đắng. Nhưng đặc biệt bí mật có liên quan tới sinh tử của người khác, lại không
    thể tuỳ tiện nói ra, cho nên… Thích đại ca, huynh nghe xong bí mật của đệ,
    phải bảo vệ bí mật cho đệ, thật ra đệ… chính là đem áp lực tới cho đại ca! Đệ
    thân là đệ đệ, không làm nên được chuyện gì, ngược lại còn liên luỵ tới huynh,
    trong lòng đệ thật là xấu hổ….

Thích Thiên Hữu bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, vỗ vỗ vào vai Thiển Thuỷ Thanh:


  • Đệ quả thật là một huynh đệ tốt, thật ra nhiều lúc ta giúp đệ chỉ là trách
    nhiệm của ta. Đệ là binh sĩ do ta chọn, ta không chăm sóc cho đệ thì ai chăm
    sóc? Phiền phức mà hiện giờ đệ đang gặp phải, tội trạng phần lớn cũng là do
    một tiếng quát của ta ngày trước. Lúc ở điếm Trú Mã, nếu ta không quát bảo đệ
    đi gọi Hành Trường Thuận xuất binh, đệ cũng sẽ không gặp phải nhiều phiền phức
    như bây giờ. Ta nghĩ, đổi lại là một tên binh sĩ khác, nhiều nhất cũng chỉ là
    than trời trách đất năn nỉ người ta xuất binh, chứ không lớn gan đến mức dám
    bắt giữ tiểu thư như vậy! Cho nên rất nhiều khi ta giúp đệ là để trong lòng ta
    bớt áy náy vì chuyện ấy, thế nhưng hiện tại, đệ lại đem đến cho ta một gánh
    nặng mới, tiểu tử ngươi… thật là biết đón ý hùa theo người khác! Đệ không sợ
    ta sẽ mang việc này nói cho Nam Trấn Đốc sao?


  • Huynh sẽ không nói! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, e rằng toàn bộ Quân
    đoàn Bạo Phong, thậm chí toàn Đế quốc Thiên Phong sẽ xảy ra đại loạn. Vân Nghê
    và đệ đều đã thề sống chết có nhau, cuộc đời này nàng sẽ không lấy ai khác
    ngoài đệ, đệ cũng không cưới ai khác ngoài nàng! Nếu như đệ chết, Vân Nghê
    nhất định sẽ tự sát theo, nếu Vân Nghê chết, Vân gia ắt loạn, Đế quốc Thiên
    Phong nhất định cũng sẽ sụp đổ gần một nửa. Mối nguy hiểm như vậy, huynh nhất
    định sẽ không dám làm càn, huống chi huynh còn là đại ca tốt của đệ, không lẽ
    huynh nhẫn tâm nhìn đệ đi chết hay sao?


Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười hết sức vô sỉ.

Thích Thiên Hữu trợn mắt trắng dã:


  • Tiểu tử ngươi, có khí phách! Dám động tới nữ nhân của Nam Trấn Đốc, có khí
    phách hơn cả ta!

Thiển Thuỷ Thanh rất muốn giải thích lúc mình và Vân Nghê … với nhau, hắn vẫn
chưa biết nàng là vị hôn thê của Nam Trấn Đốc. Tuy nhiên nghĩ lại tình huống
lúc ấy, với dung mạo xinh đẹp rung động lòng người cùng với thân thể nõn nà
không chút tỳ vết đầy cám dỗ của nàng, e rằng lệnh của lão Nhị còn lớn hơn lão
Đại! Cho dù mình có biết trước đi chăng nữa, có lẽ cũng là động trước hãy nói
sau, cho nên cũng không khách khí tiếp nhận lời khen của Thích Thiên Hữu.


  • Vậy… sau khi từ thảo nguyên trở về, đệ và Vân Nghê có liên hệ với nhau
    không?


  • Có, chúng ta có cách liên hệ của riêng mình, chỉ là chưa đến lúc thật cần
    thiết, đệ và nàng sẽ không khinh suất sử dụng cách này.


  • Là nàng cho đệ biết những chuyện này đều do Nam Trấn Đốc gây nên hay sao?


Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười, gật gật đầu rồi lại lắc đầu:


  • Không cần nàng nói đệ cũng biết, thật ra tâm tư Vân Nghê vô cùng tinh tế,
    có rất nhiều chuyện đệ không nghĩ tới, nàng lại nghĩ tới. Lúc trở về, nàng cố
    ý không nói kế hoạch của nàng cho đệ biết, chuyện nàng bảo Nam Trấn Đốc giết
    đệ, thứ nhất là muốn rửa sạch lời đồn, thứ hai, e rằng nàng cũng muốn thử lòng
    của đệ!

Thích Thiên Hữu hơi ngẩn người, trong lòng không khỏi thầm khâm phục hai người
thông minh sắc sảo.

Đắp thuốc xong, Thiển Thuỷ Thanh mặc quần áo lại cho Thích Thiên Hữu, trong
lúc nhất thời không ai nói gì, không khí hơi có vẻ kỳ quái.

Vẫn là Thích Thiên Hữu phá tan sự im lặng, hắn hỏi:


  • Tiểu tử mà đệ mang về, hình như có vẻ không giống người bình thường.


  • Ừ, hắn tên là Vô Song, là một cao thủ có tài bắn cung. Cung của hắn rất kỳ
    quái, dường như được làm từ một loại gỗ đặc biệt, lúc ấy đệ chưa kịp hỏi hắn.
    Tuy nhiên sau khi trở về, hắn nói cho đệ biết một chuyện… Cung của hắn, có thể
    bắn xa tới hai trăm thước!


Hai trăm thước? Mắt Thích Thiên Hữu vụt sáng lên.

Cung bình thường, tầm bắn cũng chỉ đạt khoảng trăm mét, chất lượng khá một
chút có thể đạt được một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi thước. Loại trường
cung Tử Sam nổi danh trên đại lục Quan Lan, có thể bắn xa đến một trăm năm
mươi thước đã là cực hạn. Nhưng tên Vô Song ấy không ngờ có thể bắn ra tới hai
trăm thước, khoảng cách này là gấp đôi cung bình thường, chuyện này thật sự
làm cho hắn chấn động.

Khó trách Thiển Thuỷ Thanh liều chết bảo vệ Vô Song, nếu có người này chiến
đấu trong quân, hắn tuyệt đối sẽ là một tay chuyên săn giết quan quân của đối
phương rất giỏi.


  • Thì ra là bảo vật do ngươi chọn!

Thích Thiên Hữu nói.

Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:


  • Cho nên vẫn phiền huynh nói giúp vài câu với Hồng Doanh Chủ, tiểu tử này
    tính tình quật cường, hơn nữa lại khó chấp nhận sự thật. Vốn đệ muốn mang hắn
    trực tiếp đến gặp huynh, kết quả bị Hành Trường Thuận phát hiện ngăn lại, đệ
    bất đắc dĩ phải nói dẫn hắn đi gặp Hồng Doanh Chủ. Với tính tình của tiểu tử
    ấy, nếu thật sự đi gặp Hồng Doanh Chủ, chỉ sợ vừa nói vài câu đã gặp hoạ mất
    đầu. Hôm nay huynh đã lãnh quân côn, dưới tình huống biện hộ cho đệ, nể tình
    cái mông nát bấy của huynh, chắc chắn chuyện gì Hồng Doanh Chủ cũng đáp ứng.

Thích Thiên Hữu tỏ vẻ chán nản:


  • Tiểu tử ngươi, những chuyện rắc rối đều muốn lợi dụng ta từng chút một mới
    cam lòng sao!?

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:


  • Huynh là đại ca của đệ, đệ không cầu huynh thì cầu ai nữa? Nhưng đệ chưa
    từng muốn huynh chịu đòn thay cho đệ. Từ lúc đệ nhập ngũ tới giờ bất quá chỉ
    mới một tháng mấy ngày, thiếu mạng của huynh cũng không phải chỉ một cái, nợ
    nhiều đến mức không còn biết sợ nữa rồi, thêm chút nhân tình nữa có chi đáng
    kể?!


  • Vậy đệ làm thế nào để trả nợ cho ta?


Thích Thiên Hữu liếc xéo hắn.


  • Đệ hy vọng vĩnh viễn không có cơ hội trả nợ mạng cho huynh!

Thiển Thuỷ Thanh bình thản nói.

Mặc dù lời hắn đơn sơ, nhưng đã cạn tình huynh đệ, Thích Thiên Hữu thầm hiểu
trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ mỉm cười lạnh nhạt.

Hắn lục lọi trên người mình một chút, lấy ra một cái hộp gỗ màu đen, sau đó
giúi vào tay Thiển Thuỷ Thanh. Thiển Thuỷ Thanh hơi ngẩn người, Thích Thiên
Hữu liền nói:


  • Đừng xem, cũng đừng nên hỏi, ngươi cũng đừng nói gì cả! Giữ chiếc hộp này
    cho thật kỹ, trừ phi ta chết, nếu không vĩnh viễn cũng không mở được hộp này
    ra!

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh đại biến, vội đưa tay chụp lấy Thích Thiên Hữu:


  • Đại ca, huynh nói gì vậy? Huynh sẽ không chết, có đệ ở đây, đệ sẽ không để
    cho huynh chết đâu!

Thích Thiên Hữu bật cười ha hả:


  • Thích Thiên Hữu ta tung hoành sa trường đã năm năm, chưa bao giờ sợ chết,
    hôm nay chỉ là dặn dò lại một chút hậu sự cho đệ, đệ lo lắng làm gì? Được rồi,
    nam tử hán phải thật dứt khoát, không được dài dòng dây dưa, cất kỹ vật này
    đi, sau đó dìu ta đi gặp Hồng Doanh Chủ. Ta còn phải đi nói giúp cho đệ, cái
    tên tiểu tử thối này!

Thiển Thuỷ Thanh nghiêm nghị vâng lời, vội cất kỹ chiếc hộp vào trong người,
hắn quả thật nghe lời Thích Thiên Hữu, không xem, cũng không hỏi lời nào.

Thích Thiên Hữu miễn cưỡng đứng lên, nhờ Thiển Thuỷ Thanh dìu chậm rãi đi ra
ngoài doanh. Bên ngoài trướng trời trong vắt, mây trắng phất phơ, thế nhưng
trong lòng Thích Thiên Hữu lại trào dâng niềm thương cảm trước lúc biệt ly.

Huynh đệ của ta, đệ cũng biết ngày mai là ngày sinh nhật của ta…

Nhất định cũng là ngày chết của ta!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #30