Lời Thề Trước Khi Xuất Chiến (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Từ lúc bắt đầu ám sát cho tới bây giờ, Bát Xích vẫn cố gắng kiên trì, cho dù
gặp phải hoàn cảnh hiểm ác đến đâu cũng tuyệt đối không xuôi tay bỏ cuộc. Thời
gian nó đi theo Thiển Thủy Thanh không dài, nhưng cũng đã đủ để học được phẩm
chất quan trọng nhất của Thiển Thủy Thanh: quyết không bỏ cuộc! Lúc này thấy
Bát Xích hôn mê, còn Dạ Oanh đang tức giận nghiến răng oán hận Nghiêm Chân
Bình, y thở dài một tiếng, chậm rãi nói:


  • Tiểu tử này quả thật có bản lãnh, không ngờ dưới tình huống như vậy còn có
    thể an bày hết thảy, vả lại tâm tư cẩn mật, không hề lộ ra chút sơ hở, Nghiêm
    mỗ bội phục vô cùng. Xem ra quả nhiên Thiết Huyết Trấn đã xâm nhập vào bốn
    tỉnh miền Trung, có lẽ sắp có hành động lớn, mà Nghiêm mỗ là người có khả năng
    nhất để ngăn trở hành động của Thiết Huyết Trấn, cho nên mới xảy ra vụ ám sát
    này. Chỉ là Thiển Thủy Thanh lại phái ra đồ đệ và nữ nhân của hắn tới chủ trì
    việc này, xem ra có vẻ hơi khác thường. Ta thấy tiểu tử này hành sự tàn nhẫn
    nhưng tác phong cẩn thận, giảo hoạt mưu trí không kém gì sư phụ của nó, lại
    rất có chủ kiến, hay là… Nó tự mình lén chạy tới đây?

Mặc dù Dạ Oanh không nói gì với y, nhưng Nghiêm Chân Bình vẫn bằng vào tài trí
của mình mà phán đoán ra đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này. Chỉ là rốt cục miền
Trung này có chuyện gì đáng để Thiển Thủy Thanh gây chiến như vậy, y không thể
nghĩ ra. Lúc này y đưa mắt nhìn Dạ Oanh, Dạ Oanh không biết làm sao, chỉ thản
nhiên nói:


  • Nghiêm đại nhân, chỉ cần ông bằng lòng hợp tác, không bao lâu sau, tự nhiên
    ông sẽ biết mục tiêu hành động của chúng ta. Còn trong lúc này, xin đại nhân
    đặt hết tinh thần vào việc điều dưỡng thương thế là hơn.

o0o

Ngày Chín tháng Sáu năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, tin Nghiêm Chân Bình
bị ám sát ở thành Hỏa Vân lan truyền ra. Kẻ ám sát Quỷ Bát Xích trở thành
thích khách trẻ tuổi nhất trong đại lục hiện tại, cũng nhờ vậy mà được sử sách
lưu danh. Tuy rằng hành động ám sát thất thủ, nhưng hành động giữ chân Nghiêm
Chân Bình để sửa sai đã trở thành một nước cờ tuyệt diệu. Thị vệ phủ Tổng đốc
vì ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên không thể nào không lui lại, kẻ ám sát và mục
tiêu vì vậy mà chung sống trong một căn phòng bình an vô sự, chuyện này cũng
khiến cho thiên hạ vô cùng kinh ngạc. Từ hôm đó thành Hỏa Vân giới nghiêm toàn
thành, không để cho bất cứ kẻ nào dễ dàng xuất nhập. Phủ Tổng đốc từ trong ra
ngoài triệu tập ngàn tên giáp sĩ vây chặt, không cho bất cứ người nào tới gần.

Ngày Mười Hai tháng Sáu năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh
dẫn quân chạy tới Lao Sơn. Ở đó, hắn phát động cuộc chiến trấn Lao Sơn khiến
cho người đời kinh hãi, cứu ra thành công rất nhiều tù binh của Quân đoàn Ưng
Dương khi trước. Trong trận này, Thiển Thủy Thanh dẫn bảy ngàn binh sĩ hai Kỳ,
nội ứng ngoại hợp với tù binh trong doanh tù binh, đại phá quân trấn thủ Lao
Sơn, giết địch mấy ngàn, những kẻ còn sống đều chạy trốn giữ mạng. Mặc dù bồ
câu đưa tin báo Lao Sơn bị nguy đã được thả ra, nhưng do bồ câu đã bị Bát Xích
tráo đổi từ trước cho nên không bay tới được địa điểm chỉ định. Vì vậy hai nơi
giam giữ tù binh khác là vịnh Kim Sa và Thạch Cương trong khi ấy vẫn đắm chìm
trong mộng đẹp, không hề phát giác ra Lao Sơn đã xảy ra chuyện.

Ngày Mười Ba tháng Sáu, tức là một ngày sau, đài Phong Hoả ở Lao Sơn được đốt
lên cảnh báo cho thành Hỏa Vân. Nghe Truy Nhật bên ngoài thư phòng báo cáo
khẩn cấp, Nghiêm Chân Bình rốt cục đã hiểu ra mọi chuyện, y đưa mắt nhìn Bát
Xích lúc này đang ngủ mê mệt bên cạnh mình. Lúc này chuyện duy nhất mà y có
thể làm là phát ra một tiếng thở dài áo não, sau đó bất đắc dĩ nói:


  • Việc này giao cho người khác xử trí đi thôi!

Sau đó, y nhắm mắt lại, không để ý tới chung quanh nữa.

Uy hiếp do Nghiêm Chân Bình tạo ra với Thiết Huyết Trấn, coi như đã bị Bát
Xích dùng phương pháp ‘bắt giữ’ này mà hóa giải trong vô hình.

Lúc ấy, không ai nghĩ tới lần ‘bắt giữ’ này sẽ có kết thúc ra sao. Mà sự thật
là lần ‘bắt giữ’ này cuối cùng lại phát triển thành lần ‘bắt giữ’ có thời gian
kéo dài nhất, có kết cục ly kỳ nhất trên đại lục Quan Lan từ trước tới nay.
Trong khoảng thời gian đó, Bát Xích và Dạ Oanh vẫn sống trong thư phòng nho
nhỏ ấy, cùng Nghiêm Chân Bình sống cuộc sống gần như tù tội sau song sắt nhà
giam này, cho đến khi kinh biến xảy ra.

o0o

Trên Lao Sơn, những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc hội tụ thành những tiếng
gầm thật lớn, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.

Rất nhiều tù binh trên người còn mặc chiếc áo tù nhân, tay cầm cuốc xẻng vứt
ra xa, đó là bọn họ đang giải phóng lửa hận trong lòng. Gần hai năm trời sống
kiếp sống lao động khổ sai không được thấy ánh mặt trời, rất nhiều người đã
chết… Trong lòng của tuyệt đại đa số bọn họ vốn đã tuyệt vọng, nghĩ rằng vận
mệnh cả đời mình sẽ kết thúc như vậy mà thôi. Nếu không chết dưới đòn roi của
địch thì cũng ngã gục vì kiệt sức khi lao động nặng nề mà không được ăn uống
đầy đủ.

Một số chiến sĩ tuổi hơn lớn một chút, hình dung tiều tụy thậm chí quỳ rạp
xuống đất, nhìn trời, nhìn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn mà gào khóc nức nở. Rất
nhiều người trong số họ hai năm qua từng nếm trải biết bao đau khổ, nhưng chưa
bao giờ chảy một giọt nước mắt. Lúc này được gặp lại người bên mình, sau khi
biết rõ mình đã được tự do, không còn đè nén được nỗi kích động trong lòng,
tất cả nhẫn nhịn và thù hận trong giờ phút này đều hóa thành nước mắt, như
nước sông cuồn cuộn chảy xuôi…

Rất nhiều binh sĩ Thiết Huyết Trấn nhìn cảnh tượng trước mắt mình mà lặng lẽ
âm thầm rơi nước mắt. Mặc dù trong khoảng thơi gian qua, bọn họ đã biết bao
lần vào sinh ra tử, nếm trải biết bao gian khổ, nhưng ít ra bọn họ còn được
sống như một con người, cho dù ngã xuống cũng là một chiến sĩ chân chính. Mà
các chiến sĩ của Quân đoàn Ưng Dương trước mặt họ, cả bọn lại trải qua cuộc
sống gian khổ như loài súc vật trong gần hai năm đằng đẵng. Bọn họ còn có thể
sống sót cho tới bây giờ đã là một kỳ tích.

Trên mảnh đất doanh tù binh Lao Sơn, nước mắt và máu hòa lẫn với nhau thành
một con sông, vô số thây người nằm ngổn ngang la liệt. Có thi thể của các tù
binh, có thi thể của binh sĩ Thiết Huyết Trấn, nhưng tuyệt đại đa số là quân
trấn thủ Đế quốc Kinh Hồng. Một ít tù binh từng chịu cực hình dưới tay quân
coi giữ nhìn thấy bọn chúng chết đi, trong lòng vẫn còn chưa hết hận, cầm lấy
roi da quất vào thi thể chúng một trận. Cuộc sống bị giam giữ, lao động cực
khổ lâu ngày đã làm cho con người biến thành dã thú, cho nên rất nhiều người
hơi bị biến đổi về tâm lý.


  • Thiển Tướng quân đâu? Thiển Tướng quân ở đâu?

Rất nhiều tù binh cao giọng kêu to. Bọn họ biết Thiển Thủy Thanh dẫn theo
Thiết Huyết Trấn tới đây cứu họ, nên hiện tại bọn họ muốn mau chóng được gặp
mặt vị Tướng quân truyền kỳ này.

Vài tên binh sĩ Thiết Huyết Trấn bị các tù binh kích động vây lại hỏi, bèn
dùng roi ngựa chỉ về phía sau:


  • Tướng quân ở phía sau, ngài còn rất nhiều việc phải làm. Các ngươi đừng gấp
    gáp, theo chúng ta đến đây tập hợp trước đã, Tướng quân có lời muốn nói với
    các ngươi!

Một tên quan quân Thiết Huyết Trấn cỡi ngựa chạy về phía đám tù binh, cao
giọng kêu to:


  • Trong doanh tù binh có quan quân hay không? Cần cấp bậc từ Vệ Giáo trở lên!
    Ai là quan quân mau ra đây, báo tên tuổi, chức vụ, quân hàm, Thiển Trấn Đốc
    muốn gặp các người!

Một tên tù binh giơ cao tay:


  • Huyết Chiến Doanh thuộc Liệp Ưng Quân Quân đoàn Ưng Dương, Vệ Giáo Lữ Bân!


  • Tiên Phong Doanh thuộc Huyết Ưng Quân, Vệ Giáo Quan Hải Sơn!


  • Thiết Tự Doanh thuộc Dương Uy Quân, Vệ Giáo Sùng Minh Viễn!


Tên quan quân Thiết Huyết Trấn gật gật đầu:


  • Còn ai nữa không? Có ai cấp Doanh Chủ trở lên không?

Có người kêu to:


  • Có một Trấn Đốc!

Tên quan quân ngẩn ra:


  • Có Trấn Đốc sao? Ở đâu?

Mấy chục tên tù binh cùng chỉ về phía sau:


  • Bị thương nằm ở đó!

Tên quan quân kia lập tức hạ lệnh:


  • Vài người khiêng vị Trấn Đốc kia tới gặp Thiển Tướng quân, còn nữa, trong
    số tù binh còn ai có uy danh nổi bật hay không? Ý ta muốn nói ngoài quan quân
    chính thức ra, còn có ai trong số binh sĩ có uy danh nổi trội hay không? Cho
    các ngươi ba vị trí, tuyển bọn họ ra, sau đó bảo họ đến chỗ Tướng quân. Số
    người còn lại lập tức tập hợp!

o0o

Trên chiến trường.

Sau đại chiến, khói súng chưa tan đi hết, Thiển Thủy Thanh đứng giữa mảnh đất
ngổn ngang thi thể, ngửa mặt nhìn trời.

Từ khi vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay giết được bao nhiêu địch nhân rồi?

Hắn không đếm xuể, hai mươi vạn? Ba mươi vạn? Hay nhiều hơn nữa? Thiết Huyết
Trấn đơn độc tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, hành trình hàng
ngàn dặm, trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, giết chết địch nhân với số lượng
nhiều gấp hàng chục lần mình. Chiến công vinh quang như vậy, ngay cả Đại đế Sa
Tư Hãn năm xưa cũng chưa từng lập được.

Mà hiện tại, Thiết Huyết Trấn trải qua nhào nặn trong máu lửa đã trở nên hùng
mạnh hơn, cũng càng thêm trưởng thành hơn, lão luyện hơn.

Các chiến sĩ đang chúc mừng thắng lợi tưng bừng, tù binh của Quân đoàn Ưng
Dương cũ ôm chặt các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn, ai nấy đều đẫm lệ vui mừng.
Một tên quan quân thuộc Hổ Báo Doanh mang theo vài người đi tới, báo cáo với
hắn:


  • Tướng quân, một Trấn Đốc, hai Vệ Giáo, hai Lữ Úy và một Khúc trưởng đã được
    đưa tới. Số người còn lại đang tập hợp, kiểm kê nhân số.


  • Đã biết, ai là Trấn Đốc?


  • Người đang nằm.


Tên quan quân nằm trên cáng nhìn thấy Thiển Thủy Thanh, bất đắc dĩ cười khổ
nói:


  • Thiển… Thiển Tướng quân phải không? Tại hạ là Tướng quân Long Tướng Tông
    Trác, Trấn Đốc Xích Dực Trấn thuộc Dương Uy Quân, đã sớm nghe qua đại danh của
    Thiển Tướng quân, không thể ngờ rằng kiếp này còn có thể hữu duyên gặp mặt,
    thật là hổ thẹn.


  • Vì sao ngươi bị thương?


Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng hỏi.


  • Trước khi khai chiến, chúng ta dựa theo kế hoạch đã định đi chiếm kho vũ
    khí. Không ngờ xui rủi thế nào mà gặp phải Chu Quốc An đang kiểm tra kho khí
    giới, mang theo năm trăm tên chiến sĩ. Sau một hồi quyết chiến, ta giết được
    Chu Quốc An nhưng cũng bị hắn chém một đao.


  • Chu Quốc An là ai?


  • Hắn là Thống lĩnh nơi này!


  • Chẳng trách vừa rồi đánh nhẹ nhàng thoải mái như vậy.


Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Thì ra trước khi khai chiến, các ngươi đã xử lý được Thống lĩnh nơi này.
    Đúng rồi, vì sao người Đế quốc Kinh Hồng lại phát hiện ra được thân phận của
    ngươi?

Tông Trác nói:


  • Trong trận đại bại trên sông Tiểu Lương hai năm về trước, Tây Phó Suất dẫn
    người đoạn hậu, Dương Uy Quân của ta là người đầu tiên nhận lệnh rút lui khỏi
    chiến trường. Tuyệt đại đa số binh sĩ của Xích Dực Trấn đều được bảo lưu.
    Nhưng lúc ấy bản thân ta dẫn dắt một Doanh cùng Tây Phó Suất đoạn hậu, sau đó
    toàn Doanh tử trận, những người đi theo ta chết hết, ta bị người Đế quốc Kinh
    Hồng bắt làm tù binh. Bởi vì đại đa số binh sĩ của Quân đoàn bị bắt không
    thuộc Trấn của ta, cho nên số người biết ta không nhiều lắm. Một ít người biết
    ta đều là quan quân từ Lữ Úy trở lên, trung thành và tận tâm với Đế quốc, tự
    nhiên sẽ không bán đứng ta.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lời nói dối trước kia của Tây Lĩnh
Dã không ngờ lại thật sự ứng nghiệm vào Tông Trác hôm nay. Mà Thiển Thủy Thanh
hoàn toàn không cần lo lắng Tông Trác nói dối, bởi vì có rất nhiều người có
thể chứng minh lời hắn nói. Thiển Thủy Thanh nhìn Tông Trác nói:


  • Có thể chủ động ở lại đoạn hậu vì đại quân, có năng lực nhẫn nhục hai năm
    trời, ở giờ phút cuối cùng giết chết Đại tướng Thống lĩnh của quân địch, lập
    công lớn trong trận chiến Thiết Huyết Trấn ta phá phòng tuyến Lao Sơn. Tông
    Tướng quân, ngươi là một anh hùng!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #299