Người đăng: khuynhtanthienha10@
Truy Nhật bên ngoài thư phòng vội đáp:
Dường như là bên Tây sương phát hỏa, bên đó có rất nhiều tiếng ồn, xem ra
có hơi rối loạn.
Đi, đi xem sao!
Nghiêm Chân Bình đi ra ngoài.
Bát Xích chộp lấy tay Nghiêm Chân Bình kêu to:
Nghiêm Chân Bình khựng lại, trừng mắt nhìn Bát Xích, Bát Xích một bước không
lùi, trừng mắt nhìn lại Nghiêm Chân Bình không hề né tránh. Nghiêm Chân Bình
tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hét lớn với bên ngoài:
Truy Nhật, ngươi dẫn người đi xem sao, nếu có tình huống gì thì chạy lại
bẩm báo cho ta. Hôm nay lão phu coi như đã gặp phải cao nhân, một tên tiểu tử
cũng ỷ vào chỗ dựa sau lưng giơ tay múa chân muốn điều khiển lão phu, ta không
dạy cho nhãi con này một bài học không được!
Dạ!
Truy Nhật vội vàng dẫn theo người rời đi.
Nghe thấy bọn Truy Nhật bên ngoài thư phòng đã rời đi, sát khí trong mắt Bát
Xích lúc này tăng lên rất nhiều, giọng của nó đột ngột trở nên âm trầm lạnh
lẽo:
Nghiêm đại nhân, thật ra nếu không có viện binh phái đi Hàn Phong quan cũng
không sao, tiểu nhân đã có một cách có thể giải quyết mối lo này của đại nhân!
Ngươi nói sao?
Nghiêm Chân Bình hơi sững sờ, không ngờ tên tiểu tử này lại đột nhiên đổi
giọng, lập tức lực chú ý bị thu hút.
Tay Bát Xích chầm chậm đưa ra sau lưng, miệng nghiêm túc nói với Nghiêm Chân
Bình:
Nghiêm Chân Bình không tự giác đưa tai đến gần Bát Xích, lúc ấy, Bát Xích đột
ngột hét to:
Trong tay nó hàn quang chợt hiện, một đạo đao quang mạnh mẽ đâm vào ngực
Nghiêm Chân Bình.
Ánh đao vừa lóe, khí lạnh xâm nhập lòng người.
Nghiêm Chân Bình kinh hãi vội cất bước định lui về phía sau, nhưng lại phát
hiện ra không lui được, lúc này y mới chú ý thấy tay phải của mình từ nãy giờ
vẫn bị tiểu tử kia giữ chặt.
Ánh đao âm trầm như nước, vang lên một tiếng phập, cắm ngập vào ngực Nghiêm
Chân Bình. Lúc lưỡi lao vừa đâm vào, một đóa hoa màu máu nở rộ mang theo chết
chóc.
Nghiêm Chân Bình điên cuồng gào lên một tiếng, hoàn toàn xuất phát từ bản
năng. Lúc lưỡi đao chui vào thân thể, tay trái y đưa lên ngăn chặn mũi đao.
Lưỡi đao sắc bén xuyên thẳng qua xương tay Nghiêm Chân Bình, máu tươi chảy
ròng ròng theo kẽ ngón tay y.
Lưỡi đao đâm vào thịt được ba phân nhưng không thể nào tiến thêm được nữa.
Tay trái Nghiêm Chân Bình vẫn nắm chặt lưỡi đao, râu tóc dựng đứng chất vấn
Bát Xích.
Bát Xích hoảng sợ, không ngờ vị quan văn trông yếu ớt như thư sinh này trong
giờ phút nguy cấp lại kiên cường như vậy. Con người trong những giờ phút nguy
cấp, theo bản năng thường hay bộc phát lòng can đảm đấu tranh cầu sinh tồn rất
lớn. Mặc dù Nghiêm Chân Bình là quan văn nhưng chuyện liên quan đến sự sống
chết của bản thân, cho nên có bao nhiêu sức lực bèn dốc ra hết, cho dù tay y
vô cùng đau đớn nhưng cũng không dám buông ra, sống chết gì cũng cố ngăn không
cho Bát Xích tiếp tục đâm tới.
Nhịp đập trái tim Nghiêm Chân Bình thậm chí có thể cảm thấy khí lạnh từ mũi
đao toát ra. Nếu như khí lạnh ấy hữu hình, Nghiêm Chân Bình chết chắc.
Bát Xích cũng hét to, bọn Truy Nhật nhất định không thể đi trong thời gian quá
dài, lúc này đã giết không được Nghiêm Chân Bình, nó đừng hòng chạy thoát. Nó
gần như đem toàn lực tập trung vào tay phải, cố sức đè xuống, Nghiêm Chân Bình
liều chết ngăn lại, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm xương tay trái của y bị
cắt đứt. Bát Xích thiệt thòi ở chỗ tuổi nó còn nhỏ, sức lực không bằng đối
phương, cũng may tuy Nghiêm Chân Bình giữ được đao, nhưng vì ngày thường y
không rèn luyện thân thể, mười phần sức lực phát huy ra không được ba phần,
bằng không đã sớm giật được thanh đao ra rồi.
Lúc này Nghiêm Chân Bình đau đớn thấu xương nhưng vẫn cố ngẩng đầu kêu to:
Thấy đối phương muốn kêu cứu, Bát Xích càng trở nên gấp gáp, đại kế ám sát
thấy có vẻ vô cùng thuận lợi, không ngờ vì người tiến hành sức lực có hạn cho
nên không có cách nào hoàn thành một đao chí mạng, kẹt ở giữa dòng. Tuy sức
lực của nó còn yếu nhưng phản ứng lại nhanh nhẹn vô cùng, Nghiêm Chân Bình vừa
kêu lên được một tiếng, nó đột ngột buông tay trái đang giữ người Nghiêm Chân
Bình, sau đó vung một quyền hung hăng nện vào miệng Nghiêm Chân Bình.
Nghiêm Chân Bình chưa kịp nói ra đến chữ thứ hai đã bị quyền của Bát Xích đánh
vào miệng. Nắm tay nhỏ bé của Bát Xích nhồi thẳng vào miệng y, còn mang theo
một chiếc răng gãy.
Lúc này Nghiêm Chân Bình không còn quan tâm tới hình ảnh một vị Tổng đốc đại
nhân nữa, sẵn tay Bát Xích đang nằm trong miệng, y bèn ra sức cắn chặt.
Bát Xích rên lên một tiếng, bốn ngón tay trái của nó lọt vào miệng Nghiêm Chân
Bình lập tức cảm nhận được lực cắn của vị Tổng đốc đại nhân này quá mạnh,
khiến cho nó đau đến mức gần như co rúm toàn thân, máu tươi chảy ra đầy miệng
Nghiêm Chân Bình.
Trong nháy mắt, cả hai người đồng thời kềm chế được đối phương, tay trái của
cả hai cùng chịu trọng thương. Hai người trừng mắt nhìn nhau, như hai con trâu
liều mạng giết nhau, thời gian lúc này như ngưng đọng lại…
Tuy nhiên tình trạng của Nghiêm Chân Bình nghiêm trọng hơn, mũi đao chỉ còn
cách trái tim y chừng một phân nữa, tay trái và ngực trái đồng thời bị thương
nặng. Nhưng y lại có một ưu thế khác, đó là tay phải y còn đang rảnh rỗi.
Cổ họng phát ra những tiếng ùng ục giận dữ, Nghiêm Chân Bình dùng cánh tay
phải rảnh rỗi của y tống mạnh hết quyền này đến quyền khác vào bụng Bát Xích
không chút do dự. Vì đấm loạn xạ như vậy, tay trái, tay phải và cả miệng y
đồng thời dùng sức, trong nháy mắt cả người đẫm máu tươi, trông vô cùng ghê
sợ, không còn nho nhã như bộ dáng lúc ban đầu.
Dù sao Bát Xích cũng tuổi nhỏ sức yếu, khó mà chịu được Nghiêm Chân Bình đánh
tới tấp như vậy. Cho dù y chỉ là một quan văn, nhưng là người trưởng thành thì
cũng có vài phần sức lực, quyền của y đánh ra một lúc, Bát Xích hộc máu tươi,
tay phải cầm đao dần dần yếu sức.
Nghiêm Chân Bình đánh tới nổi hứng, trong cổ họng y đột nhiên kêu lên ục ục,
đột ngột tung ra một cước đá văng Bát Xích ra ngoài. Lần này Bát Xích không
còn chịu đổi lực đá của một cước ấy, tay phải cầm đao vuột ra, tay trái rốt
cục cũng rút ra khỏi miệng Nghiêm Chân Bình, bị đá văng ra.
Vừa mới dạo một vòng ngang Quỷ Môn quan, Nghiêm Chân Bình may mắn không chết
tay giữ chặt thanh đao trên ngực, miệng đầy máu tươi kêu lớn:
Lúc này hồn vía Nghiêm Chân Bình còn đang ở tận đâu, nhưng y vẫn sải bước đi
tới đi tới cạnh Bát Xích đang nằm lăn trên đất:
Bát Xích đau tới nỗi đứng lên không nổi, nó nhìn nhìn bốn ngón tay trái của
mình suýt nữa bị Nghiêm Chân Bình cắn đứt, sau đó lại nhìn đến tay trái đối
phương cũng hiện ra xương trắng, không ngờ nó còn tâm trạng bật cười ha hả.
Nghiêm Chân Bình duỗi tay phải ra chộp lấy cánh tay trái Bát Xích lúc này đang
rũ xuống vì đau, muốn bẻ gãy cổ tay nó, đồng thời hét lớn:
Khốn kiếp, ta phải…
Ngươi phải coi chừng chính ngươi trước!
Bát Xích điên cuồng hét.
Chợt đâu ánh đao lấp lóe, Nghiêm Chân Bình hoảng sợ phát hiện ra, không biết
từ lúc nào trong tay Bát Xích lại xuất hiện một thanh chủy thủ sáng quắc.
Trong lòng kinh hoảng, Nghiêm Chân Bình muốn thối lui lại, nhưng phát hiện ra
lần này cũng giống hệt tình huống lần trước, tay phải của y lúc này ngược lại
đã bị tay trái Bát Xích giữ chặt, không cho y thối lui về phía sau.
Trong mắt Nghiêm Chân Bình toát ra vẻ tuyệt vọng, bên ngoài thư phòng vang lên
tiếng bước chân của bọn cận vệ đang nhanh chóng chạy đến. Ánh mắt quyết tuyệt
của Bát Xích như sao sáng giữa trời đêm, chủy thủ trong tay nhanh như chớp lóe
lên một đường sáng kinh hồn…
Ánh sáng vừa chớp lên, thư phòng truyền ra một tiếng hét thê lương thảm thiết:
Tất cả cận vệ dừng bước ngay lúc ấy…
Đó là tiếng gào lồng lộn mang đầy tuyệt vọng của Nghiêm Chân Bình…
o0o
Lúc tiếng cảnh báo vang lên, Dạ Oanh đã biết tình thế trở nên rất xấu, chắc
chắn là chuyện Bát Xích làm không hề trôi chảy.
Theo kế hoạch của Bát Xích, sau khi Hòa Phi bên ngoài đốt lửa gây hỗn loạn,
dẫn dụ đám cận vệ bên cạnh Nghiêm Chân Bình rời đi, Bát Xích sẽ lập tức động
thủ, còn Dạ Oanh thì ở sau phủ chuẩn bị tiếp ứng Bát Xích tẩu thoát.
Quân thủ vệ trong Nghiêm phủ rất đông, bởi vậy phải hành động tốc chiến tốc
thắng, một đao lấy mạng xong bỏ chạy, không được dừng lại. Toàn bộ kế hoạch
lấy Bát Xích làm trung tâm có thể nói là hết sức bất đắc dĩ, bởi vì chỉ có nó
mới có thể tiếp cận được Nghiêm Chân Bình dưới tình huống y không hề phòng bị.
Trong những ngày tháng đi theo Thế Quân Dương, nó hiểu biết được rất nhiều
tình huống khắp các nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Bởi vì lúc trước Thế Quân
Dương căn bản không cho rằng tiểu quỷ này còn có cơ hội sống mà rời khỏi hắn,
cho nên không hề giấu diếm hắn điều gì. Cũng chỉ có nó mới có thể tranh luận
về bố cục chiến lược với Nghiêm Chân Bình, từ đó khiến cho bọn cận vệ lơi lỏng
cảnh giác, mới tạo nên cơ hội ra tay.
Nhưng tuổi tác và sức lực không đủ của Bát Xích đã trở thành chướng ngại lớn
nhất của hành động lần này.
Lúc này tiếng Nghiêm Chân Bình kêu cứu tỏ ra thê lương và kinh khủng, Dạ Oanh
gần như có thể khẳng định rằng ít nhất y đã bị trọng thương. Nhưng đáng tiếc
Bát Xích không thể làm cho y câm miệng lại, cho nên y mới có thể gọi người tới
cứu. Thị vệ các nơi trong Nghiêm phủ đều tập trung về để cứu viện chủ nhân,
cũng không thấy Bát Xích từ trong thư phòng đi ra, Dạ Oanh trong lòng nóng như
lửa đốt. Đang không biết nên làm thế nào cho đúng, bỗng nhiên sau lưng có
người vỗ vai nàng, khiến cho nàng giật nảy mình. Dạ Oanh quay đầu lại, phát
hiện ra Ly Sở lưng đeo cung đang đứng sau lưng nàng, hù một tiếng để trêu
nàng.
Dạ Oanh vội nói.
Ta biết rồi, Thiển Tướng quân đã phái người truyền tin cho bọn Phong Nương
Tử, vừa lúc Bích Không Tình bên kia gặp phải chút phiền phức, Phong Nương Tử
phải vội vàng áp tải một số vật tư khẩn cấp tới cho Huyết Phong Kỳ, cho nên
giao ta xử lý chuyện này. Ta vốn nghĩ tiểu tử kia ít nhất phải trinh sát địa
hình trước, sau khi nắm rõ tình hình quân thủ vệ bên trong Nghiêm phủ rồi mới
ra tay hành động. Không ngờ nó vừa tới thành Hỏa Vân liền lập tức động thủ, kỳ
quái thật, vì sao Nghiêm Chân Bình lại chịu gặp mặt nó?
Sau này sẽ giải thích việc này, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?
Ly Sở tháo cung tên trên vai xuống, ghé người sát vào tường phủ:
Chúng ta không có nhiều thời gian bảo vệ Bát Xích, vệ đội thành phủ sẽ đến
đây rất nhanh, nàng lập tức vào trong cứu Bát Xích ra, ta sẽ ở bên cạnh yểm hộ
cho nàng!
Được!
Dạ Oanh nghiến răng, leo lên vai Ly Sở nhảy vào trong phủ.
Đám cận vệ vội vã chạy tới thư phòng lúc này nghe được tiếng kêu thê lương kéo
dài của Nghiêm Chân Bình, tên nào cũng nóng như lửa đốt.
Truy Nhật kêu to:
Hắn vừa muốn xông vào thư phòng, đột nhiên một kiếm từ đâu đâm về phía hắn.
Công phu của Truy Nhật giỏi hơn Nghiêm Chân Bình nhiều, thân hình đang chạy
rất nhanh của hắn lập tức dừng hẳn lại, để mặc cho kiếm kia lướt sát qua mặt.
Truy Nhật giơ một tay lên, không cần biết người vừa động thủ là ai, đánh về
phía bụng dưới đối phương, Dạ Oanh đỏ mặt lên mắng một câu: “Vô sỉ!”. Truy
Nhật nghiêng người tránh sang một bên, lúc này hắn mới phát hiện ra người vừa
tấn công mình là một nữ nhân, hiện tại hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều,
bèn tung ra ba quyền liên tiếp, đánh cho Dạ Oanh lui về phía sau từng bước
một.