Ám Sát Nghiêm Chân Bình (phần 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Truy Nhật cung kính đáp:


  • Tự nhiên là nhờ đại nhân ngài nhìn xa trông rộng.

Nghiêm Chân Bình lắc đầu:


  • Không, ta đã nói ta không rành về quân sự, nhưng có đôi khi, chính trị và
    quân sự tương thông với nhau cùng một thể. Một Đế quốc khổng lồ, vì sao cần
    một vị Quốc chủ? Đó là vì con người ta trời sinh ra cần phải có người lãnh
    đạo. Tầng lớp lãnh đạo nếu không thống nhất đoàn kết, ắt người khổng lồ này
    cho dù to lớn đến đâu cũng chỉ là một cái xác rỗng không mà thôi…

Cho dù là một người lãnh đạo bất tài kém cỏi đến đâu đi nữa, nếu so với không
có người lãnh đạo cũng mạnh hơn nhiều, đây là thực tế mà lịch sử cho chúng ta
biết.

Mà một trung tâm chỉ huy có hiệu suất cao, chắc chắn là càng có ưu thế hơn một
người khổng lồ vụng về rất nhiều.

Xuất phát từ tầm nhìn trên phương diện quân sự của Mịch Tử Âu, hắn nhìn ra
được mặc dù Thiết Huyết Trấn lâm nguy ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng thứ nhất có
được ưu thế về tốc độ, thứ hai không phải chiến đấu trên lãnh thổ của mình,
nên căn bản không cần phải lo chiến tranh sẽ làm thương tổn đến dân chúng nước
mình, bởi vậy có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, không từ một thứ gì. Mà tầm
nhìn của Nghiêm Chân Bình xuất phát từ góc độ chính trị lại có thể nhìn ra một
ưu thế to lớn khác của Thiển Thủy Thanh: ưu thế quản lý.

Ở Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh là Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn, lời
hắn nói ra nhất ngôn cửu đỉnh, mệnh lệnh của hắn ban xuống, không có bất cứ ai
do dự chần chờ. Thiển Thủy Thanh vốn có uy tín cực cao trong quân, có thể
khiến cho các chiến sĩ chấp nhận hy sinh không oán không hối bất cứ lúc nŕo.
Cho nęn hắn mới có thể lięn tiếp lập nęn kỳ tích như lŕ Nhất Tuyến thięn hay
Ma Vân phong. Kỳ tích như vậy, chỉ sợ thay bằng một người khác chưa chắc đă có
thể thŕnh công.

Có được quyền thống trị tuyệt đối, thân trên đất khách không hề bị quan trên
khống chế, không cần e ngại gì cả, có thể phát huy ra hết năng lực của mình,
đây chính là một ưu thế lớn nữa của Thiển Thủy Thanh.

Binh sĩ của Thiển Thủy Thanh vì vậy mà trở nên có hiệu suất hành động rất cao,
chiến đấu dũng cảm hơn xa quân đội bình thường, chỉ huy có hiệu suất cao đưa
tới thành công là lẽ đương nhiên. Nếu so ra, tầng lớp thống trị của Đế quốc
Kinh Hồng lại thể hiện ra tệ nạn kém cỏi vô cùng. Hệ thống thống trị khổng lồ
mà quan liêu, cơ cấu quản lý cồng kềnh khiến cho rất nhiều quyết sách về chính
trị phải trải qua một khoảng thời gian dài thảo luận mới được đưa ra áp dụng.
Thất bại của Tô Nam Vũ thật ra là xuất phát từ cơ cấu quản lý cồng kềnh quan
liêu và tầng lớp cao cấp bất tài tùy tiện nhúng tay can thiệp từ xa, nên mới
sinh ra hậu quả đang sợ.

Khi Thiết Huyết Trấn vừa mới bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì tất cả
mọi người đều cho rằng Thiết Huyết Trấn chết chắc, cho nên về thủ đoạn xử lý
không khác nhau nhiều, mệnh lệnh ban xuống nhanh chóng kịp thời. Nhưng sau khi
Thiển Thủy Thanh tiêu dao được một khoảng thời gian, một loạt trận chiến thất
bại, tư tưởng mâu thuẫn bên trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng bắt đầu tăng lên,
đấu tranh nội bộ không hề giới hạn trong dân chúng, đồng thời cũng xuất hiện ở
tầng lớp cao cấp. Hai điểm rõ ràng nhất chính là: lúc trước có người đề nghị
thả Thiển Thủy Thanh về nước, tầng lớp cao cấp xuất hiện ý nghĩ thôi không
đánh nữa, tiếp theo là xuất hiện bất đồng rất lớn giữa chuyện trị loạn trước
hay là tiêu diệt Thiết Huyết Trấn trước, lại thêm đề nghị diệt cỏ toàn diện
của Cô Chính Phàm dẫn tới sóng gió và tranh luận nổi lên. Những chuyện này
khiến cho từ sau khi lần bao vây tiêu diệt thất bại hoàn toàn cho đến hiện
tại, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn không thể đưa ra phương án hiệu quả cho lần
bao vây tiêu diệt thứ tư.

Tâm lý thiếu kiên nhẫn đối với chiến sự, có lòng mà vô lực đối với thế cục hỗn
loạn trong nước, không coi trọng chiến tranh trong tương lai, lại thêm tình
hình ngoài nước chuyển biến xấu đi. Những điểm bất lợi này khiến cho rất nhiều
người ngày càng không tin tưởng về cuộc chiến này, mà Nghiêm Chân Bình chính
là một trong những người đó.

Từ lúc Thiết Huyết Trấn mới vừa tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, Nghiêm Chân Bình
nhìn thấy ưu thế chỉ huy mang hiệu suất cao của Thiển Thủy Thanh cùng với
những chiến tích huy hoàng ngày trước của hắn, đã biết rằng Thiết Huyết Trấn
sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt. Đến hiện tại Thiển Thủy Thanh khởi xướng phản
kích tạo nên thế cục hỗn loạn trong cả nước, đã khiến cho vị Tổng đốc đại nhân
vừa được thăng chức nhờ vào cẩn thận đề phòng này càng xác định rõ ràng hơn,
trong thời gian sắp tới, đối phó với Thiết Huyết Trấn sẽ càng trở nên khó khăn
hơn. Sau hơn nửa năm trời bị người đuổi giết, bị bao vây tiêu diệt, bị chặn
đánh, phải bỏ chạy như chó nhà có tang, Thiết Huyết Trấn đang nghênh đón ánh
sáng thuộc về bọn họ, mà tiền đồ của Đế quốc Kinh Hồng đang bắt đầu trở nên
tối tăm ảm đạm.

Lúc này thậm chí Nghiêm Chân Bình có thể quả quyết rằng, cho dù có một ngày
người Đế quốc Kinh Hồng có thể xử lý được Thiết Huyết Trấn, nhưng tương lai
không lâu, sẽ không còn lực để chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong sang xâm
lấn.

Nghĩ đến đây Nghiêm Chân Bình thở dài nói:


  • Xích Phong Uyển gả sang Đế quốc Kinh Hồng ta chính là phúc của Thiển Thủy
    Thanh. Thiển Thủy Thanh vẫn còn chưa chết, cho nên có thể khẳng định rằng
    trong tương lai, Đế quốc Kinh Hồng nhất định không còn thuộc về người Đế quốc
    Kinh Hồng nữa! Nếu không phải trở thành một phần lãnh thổ của Đế quốc Thiên
    Phong, vậy cũng sẽ trở thành nô lệ của bọn ngoại tộc thảo nguyên. Bệ hạ giao
    trọng trách cho ta, nhưng ta lại vô lực xoay chuyển đất trời. Có rất nhiều lúc
    ngươi có thể nhìn thấy tương lai, nhưng lại chưa chắc có thể thay đổi được
    tương lai. Bởi vì sở dĩ chúng ta có thể nhìn, đó là vì chúng ta sắp đi tới
    bước đó rồi!

Nói đến đây, Nghiêm Chân Bình thở dài:


  • Nếu như nói còn có biện pháp nào đó để giải quyết vấn đề khó khăn này,
    khuynh hướng của ta là: Lập tức thả Thiết Huyết Trấn về nước, sau đó giao ra
    Xích Phong Uyển, hoàn toàn cầu hòa với Đế quốc Thiên Phong, chấp nhận Đế quốc
    Thiên Phong là mẫu quốc, Đế quốc Kinh Hồng ta từ nay về sau chỉ xưng Vương mà
    không xưng Đế, chấp nhận tiến cống hàng năm. Chỉ có như thế mới bảo đảm cho
    thiên hạ thái bình, Đế quốc Kinh Hồng không phải lo lắng nữa.

Truy Nhật nghe vậy kinh hãi:


  • Đại nhân!

Nghiêm Chân Bình khẽ mỉm cười:


  • Ta biết đề nghị này không thể đưa ra, nếu không, nhất định bệ hạ sẽ lấy đầu
    ta. Vì vậy cho nên Đế quốc Kinh Hồng ta, bại cục đã định!

Những lời này như mõ sớm chuông chiều giáng thật mạnh vào đầu Truy Nhật, hắn
ngơ ngác nhìn Nghiêm Chân Bình, sau đó bỗng nghe người hầu bên ngoài kêu lên:


  • Đại nhân, có một đứa nhỏ tên là Quỷ Bát Xích cầu kiến!

o0o


  • Cái gì? Ngươi là tín sứ (người đưa tin) của Cô Đại Tướng quân ở Hàn Phong
    quan, có sứ mạng quan trọng muốn gặp đại nhân ta hay sao?

Hai tên binh sĩ thủ vệ nhìn Bát Xích với vẻ khó tin, rốt cục không nhịn được
bật cười ha hả.

Không biết từ đâu chui ra một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, lại dám giả mạo tín
sứ đi gặp Nghiêm Chân Bình, dứt khoát bắt bọn chúng phải nghe lệnh, khẩu khí
quả là không nhỏ chút nào. Hai tên binh sĩ thủ vệ mất kiên nhẫn xua tay:


  • Cút mau, cút mau, đừng lôi thôi ở đây nữa!

Bát Xích vênh mặt:


  • Thật to gan, dám vô lễ với bản sứ, coi chừng bản sứ xử trí theo quân pháp!
    Chờ sau khi ta gặp mặt đại nhân các ngươi rồi, cả bọn sẽ được nếm quân côn cho
    biết!


  • Ôi chao, ôi chao, ta sợ quá!


  • Đúng vậy đúng vậy, không biết từ đâu ra một thằng nhãi con, uy phong cũng
    không nhỏ chút nào!


  • Tên khốn, mau cút trở về, bằng không đừng trách bọn lão tử không khách sáo.
    Bằng vào một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng đòi gặp đại nhân
    ta sao?!


Bát Xích bật cười hăng hắc, lấy trong ngực áo ra một vật đưa qua đưa lại trước
mặt hai tên thủ vệ:


  • Có nhìn được đây là cái gì không, nếu như không biết, vậy gọi người nào
    biết đến đây xem đi!

Vật kia chợt lóe kim quang dưới ánh mặt trời, bất chợt bị Bát Xích thu về,
nhưng hai tên thủ vệ đồng thời sắc mặt đại biến. Hai tên trao đổi với nhau
bằng ánh mắt, sau đó một tên nói:


  • Vị tiểu huynh đệ này xin chờ cho một chút, ta đi tìm người tới đây chứng
    nghiệm vật này!


  • Không thành vấn đề!


Bát Xích ngạo nghễ đáp.

Một lúc sau, một tên hán tử từ trong Nghiêm phủ đi ra, vừa nhìn thấy Bát Xích
cũng lộ ra vẻ không tin, bèn hỏi hai tên thủ vệ:


  • Chính là thằng nhãi con này tự xưng là tín sứ của Hàn Phong quan hay sao?

Binh sĩ thủ vệ đáp:


  • Đúng vậy, vật trong tay nó rất giống Tướng quân lệnh, chúng ta không dám
    đuổi nó đi, đành phải mời ngài tới phân biệt chân giả.

Tướng quân lệnh? Hán tử kia đưa tay ra:


  • Đưa đây!

Bát Xích lấy lệnh bài trong ngực áo ra, đối phương vừa đưa tay định cầm lấy,
nó liền né tránh:


  • Như vậy xem là được rồi, không được cầm, Tướng quân lệnh ai cũng có thể cầm
    sao?

Vẻ tức giận trên mặt tên hán tử chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, sau khi nhìn
kỹ lệnh bài, lập tức tỏ ra hoảng sợ.

Chính là lệnh bài tín vật cấp Đại Tướng quân hàng thật giá thật, người ngoài
không thể nào ngụy tạo.

Nét kiêu ngạo của bọn chúng lập tức bay biến, hán tử kia cung kính nói với Bát
Xích:


  • Xin mời thượng sứ vào trong, không biết Cô Đại Tướng quân có gì muốn dặn
    dò?


  • Chuyện mà Cô Đại Tướng quân muốn dặn dò, thứ ngươi cũng có thể nghe được
    sao? Nghiêm Chân Bình ở đâu, bản sứ muốn gặp hắn, có chuyện quân tình đặc biệt
    chỉ có thể nói với một mình hắn!


  • Dạ, xin thượng sứ chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo, xin thượng sứ
    giao lệnh bài này cho tiểu nhân, tiểu nhân mang cho Nghiêm đại nhân xem!


  • Cầm đi!


Bát Xích tỏ vẻ hào phóng.

Hán tử kia vội vàng đi thông tri cho Nghiêm Chân Bình, không chú ý rằng Bát
Xích lén lút đưa mắt nhìn ra phía sau, vẻ mặt của nó vô cùng đắc ý. Dạ Oanh và
Hòa Phi nấp trong chỗ khuất chỉ có thể bắt đắc dĩ cười khổ, tên tiểu quỷ này
trời sinh to gan lớn mật, hiện giờ đơn thân độc mã xông vào long đàm hổ huyệt
mà vẫn có lòng dạ khoe khoang với bọn họ.

o0o

Dưới ánh mặt trời, Nghiêm Chân Bình săm soi tấm lệnh bài rất kỹ, khẽ cau mày:


  • Là đồ thật!


  • Vậy đại nhân ngài… Có muốn gặp nó hay không?


  • Nó có nói là chuyện gì hay không?


  • Không có, nhưng nó đặc biệt nhấn mạnh là muốn gặp một mình ngài. Đại nhân,
    để đề phòng vạn nhất…


Nghiêm Chân Bình lắc đầu cười:


  • Cái gì mà vạn nhất với không vạn nhất, chỉ là một đứa trẻ ranh mới hơn mười
    tuổi thôi mà, không phải ngươi nói rằng nó còn chưa nở ngực hay sao? Một đứa
    trẻ như vậy mà cũng sợ sệt, làm như vậy mới khiến cho người khác cười đến trẹo
    quai hàm. Nếu nó nói muốn gặp ta một mình, vậy dẫn nó vào đi, ta chờ nó ở thư
    phòng, các ngươi cứ chờ ở bên ngoài là được!


  • Dạ!


Tên người hầu lĩnh mệnh rời đi.

Nghiêm Chân Bình nhìn Truy Nhật, mân mê Tướng quân lệnh trong tay:


  • Một thằng nhãi con chưa dứt sữa cũng có thể trở thành tín sứ đặc biệt,
    không lẽ Đế quốc Kinh Hồng ta hết người rồi sao?

Truy Nhật thở dài lắc đầu, rốt cục cũng rời khỏi thư phòng.

Bát Xích được người hầu của Nghiêm phủ đưa vào, vênh vang tự đắc đi về phía
thư phòng của Nghiêm Chân Bình. Mặc dù thủ vệ bên trong Nghiêm phủ bố trí hết
sức sâm nghiêm, nhưng đối với nó mà nói, hết thảy đều là đồ trang sức mà thôi.

Tấm lệnh bài kia thật sự là đồ thật, bất quá không phải xuất xứ từ Hàn Phong
quan, mà là của Thế Quân Dương.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #295