Ám Sát Nghiêm Chân Bình (phần 1)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Điểm này ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng thật không ngờ.

Ở điểm này không thể không thừa nhận Bát Xích quả thật là một thiên tài.

Định nghĩa của thiên tài, có khi cũng không nhất định phải là không học mà tự
nhiên biết được, chỉ là năng lực học tập và tiếp thu của họ thường là rất
nhanh, có thể đạt tới việc sử dụng tối đa những gì đã học, học được bao nhiêu
dùng hết bấy nhiêu, chứ không phải đơn giản chỉ là học không biết mệt.

Từ khi rời khỏi Đế quốc Thiên Phong tới nay, Bát Xích lần lượt đi theo Cơ
Nhược Tử, Thế Quân Dương rồi Thiển Thủy Thanh, cũng học được nhiều điều khác
nhau từ mỗi người. Mà sau khi thỉnh giáo các Tướng quân về đạo cầm quân, dùng
binh, hiểu ra mình còn kém cỏi, sự tiến bộ của Bát Xích có thể nói là ngày đi
ngàn dặm. Theo như nhận xét của rất nhiều người về đứa nhỏ này, nó đã có một
trình độ hiểu biết rất khá về sự hiểm trá của con người, lại có được lòng can
đảm lớn mật, lại thêm lối suy nghĩ toàn diện.


  • Hòa Phi ca ca, huynh không cần mặt mày rầu rĩ như vậy, yên tâm đi, ta bảo
    đảm lần này chúng ta nhất định có thể mã đáo thành công!

Trên đường chạy tới thành Hỏa Vân, Bát Xích bỏ bộ mặt quan trên đi, đùa giỡn
với Hòa Phi.

Hòa Phi tức giận nói:


  • Hừ, đệ chỉ khoác lác mà thôi, ta biết đi chung với đệ chắc chắn không phải
    là chuyện tốt. Lần trước thì đánh ta bất tỉnh giao cho Thế Quân Dương, lần này
    đây lại muốn lôi kéo ta đi ám sát Nghiêm Chân Bình, đệ cho rằng Nghiêm Chân
    Bình dễ ám sát lắm hay sao? Đệ có biết bên cạnh hắn có bao nhiêu hộ vệ hay
    không?

Bát Xích cười hăng hắc:


  • Thật ra muốn ám sát một tên Tổng đốc địa phương chưa chắc đã là khó khăn,
    khó khăn thật sự chính là làm thế nào để rút lui an toàn.

Hòa Phi đang muốn phản đối, Dạ Oanh nghe thấy bèn cất tiếng hỏi:


  • Bát Xích, ý của đệ là, đệ có cách tiếp cận Nghiêm Chân Bình hay sao?


  • Nếu không có cách nào, ta sẽ không đưa ra kế hoạch ám sát Nghiêm Chân Bình.


  • Cách gì vậy?


  • Tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó các người cứ làm theo sự sắp xếp của ta là
    được!


Bát Xích dương dương đắc ý nói.


  • Sau khi vào thành Hỏa Vân, đệ có muốn báo cho bọn Phong Nương Tử phối hợp
    với chúng ta hay không?

Bát Xích trừng mắt nhìn hắn:


  • Đương nhiên không được, nếu để cho bọn Phong tỷ tỷ và Thủy tỷ tỷ biết chúng
    ta tới đây làm gì, chắc chắn là bọn họ sẽ bắt ta đưa về. Ta đã nói với các
    người rồi, không được thông báo cho ai cả, chuyện này chỉ ba người chúng ta
    làm thôi, nếu không, cứ quân pháp mà xử trị!

Dạ Oanh và Hòa Phi nhìn nhau cười khổ, tên tiểu quỷ chết tiệt này lập ra kế
hoạch chu đáo, tâm tư cẩn mật, rất khó lừa gạt nó.

Ra khỏi núi Linh Lung coi như đã tiến vào chỗ có người ở, càng đi về phía Bắc,
cư dân càng nhiều.

Miền Trung Đế quốc Kinh Hồng là mảnh đất giàu có, mật độ dân cư khá dày, bởi
vì Nghiêm Chân Bình cai trị có khuôn phép, bạo loạn ở vùng này so với các vùng
khác ít hơn rất nhiều, cứ nhìn vùng chung quanh thành Hỏa Vân là có thể thấy
rất rõ ràng.

Bởi vậy dọc đường đi, ba người gần như không thấy cảnh tượng náo loạn nào cả,
nhưng trên quan đạo thường xuyên thấy có kỵ binh phi ngựa chạy qua. Mỗi khi
qua một đoạn đường còn gặp phải không ít trạm kiểm soát tạm thời, tra xét cẩn
thận từng người một. Tuy nhiên vấn đề này không làm khó được bọn Bát Xích vốn
có chuẩn bị từ trước. Hiện giờ thân phận của bọn họ là một vị thiếu gia con
nhà giàu có mang theo nha hoàn và hộ vệ của mình đi du sơn ngoạn thủy.

Đối với cách sắp xếp thân phận như vậy của Bát Xích, hai người bọn Dạ Oanh chỉ
có thể cười khổ không thôi. Cho dù tiểu tử kia ngụy trang thân phận, nó cũng
cố tình làm nổi bật vai trò thủ lĩnh của mình. Nhưng bọn họ cũng thật không
ngờ, Bát Xích làm như vậy thật ra mục đích chân chính của nó là muốn lừa gạt
bọn Phong Nương Tử. Nó biết mình trốn đi như vậy, chắc chắn là Thiển Thủy
Thanh sẽ phái người truy tìm, cho nên mới cải trang giả dạng một phen, chính
là không cho bọn Phong Nương Tử tìm được chính mình.

Kế hoạch đã định ra, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành.

Sau khi chạy hai ngày đường, rốt cục cũng đã tới thành Hỏa Vân.

Bát Xích nhìn tường thành cao lớn, còn có vô số quân thủ vệ sâm nghiêm trên
thành lâu, ánh mắt nó lộ ra vẻ giảo hoạt:


  • Thành Hỏa Vân, ta tới đây!

o0o

Trời đang giữa trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thành từng vòng sáng như ánh
lửa, đập vào thân một người trung niên trước cửa sổ, phản xạ thành những tia
sáng chói lòa.

Người trung niên này tuổi đã ngoài bốn mươi, dưới cằm là ba chòm râu dài, nhìn
bề ngoài lão luyện trầm ổn. Lúc này y đang cầm trong tay một quyển sách, xem
say mê đến mức xuất thần. Quyển sách kia chính là Thiển thị binh pháp mà hiện
tại đang vang danh trên đại lục.


  • Đại nhân!

Bên ngoài có tiếng người gõ cửa.


  • Là Truy Nhật phải không?

Ánh mắt người trung niên vẫn không rời sách, chỉ trầm giọng hỏi.

Giọng người trẻ tuổi bên ngoài đáp:


  • Dạ!


  • Vào đi.


Một thanh niên ăn mặc gọn gàng đi vào thư phòng, đứng nghiêm trước mặt người
trung niên, cung kính nói:


  • Hồi bẩm đại nhân, vừa mới được tin Công chúa Phong Uyển đã vào tới thành Bá
    Nghiệp, ngày đại hôn của Thái tử đã định xong, vào ngày mùng Hai tháng sau, là
    ngày Hoàng đạo do ty Thiên Giám chọn ra, lúc ấy sẽ thông cáo khắp thiên hạ.

Rốt cục ánh mắt cũng rời quyển sách, xếp sách lại, người trung niên thở dài.

Người này chính là Tổng đốc mới của bốn tỉnh miền Trung Nghiêm Chân Bình, là
người duy nhất có biểu hiện tuyệt vời từ khi Thiết Huyết Trấn tiến vào Đế quốc
Kinh Hồng tới nay.

Truy Nhật là một đứa trẻ mồ côi do y thu dưỡng năm xưa, luyện được một thân
hảo công phu, hết sức trung thành và tận tâm với Nghiêm Chân Bình, hiện giờ là
hộ vệ thân tín của y. Lúc này Nghiêm Chân Bình thở dài áo não:


  • Rốt cục người Đại Đế quốc Tây Xi đã thò móng vuốt của bọn chúng ra, đuổi hổ
    nuốt sói…

Truy Nhật thấp giọng nói:


  • Nghe nói Công chúa Phong Uyển lúc vừa mới tiến vào nước ta, bị bọn đạo tặc
    bắt giữ ở vùng Khang Châu, tất cả tiền bạc mang theo trên người bị cướp hết,
    ngay cả hộ vệ đi theo cũng bị giết sạch. Vị Công chúa Phong Uyển này nhờ vào
    một thân võ nghệ mới có thể trốn thoát một mình.

Nghiêm Chân Bình nhướng mày:


  • Có chuyện này sao? Lúc ấy bên cạnh Công chúa Phong Uyển có bao nhiêu người
    bảo vệ?


  • Do bí mật tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, cho nên không mang theo quá nhiều
    người, chỉ có không tới bốn mươi cận vệ, tuy nhiên đều là hảo thủ, trong đó đó
    một tên Thống lĩnh đội cận vệ tên là Lý Hùng, cũng đã bị giết chết.


  • Khang Châu…


Ánh mắt Nghiêm Chân Bình bất chợt lóe lên:


  • Vùng Khang Châu có bọn thổ phỉ nào mạnh đến mức như vậy? Bọn thổ phỉ bình
    thường nếu không có nhân số từ ba trăm tên trở lên, rất khó mà tiêu diệt hoàn
    toàn mấy chục tên kỵ binh Đại Đế quốc Tây Xi như vậy!


  • Chỉ sợ không phải là do thổ phỉ làm…


Do dự một chút, Truy Nhật lại nói:


  • Sau khi tra xét, chuyện xảy ra hôm đó đúng vào ngày bên trong Khang Châu
    xảy ra hỗn loạn, lúc ấy có người kêu to rằng Thiết Huyết Trấn tới. Quân trấn
    thủ Khang Châu sợ tới mức đóng cửa thành tự bảo vệ mình, mới dẫn đến cuộc
    chiến ở ngoại ô. Sau đó mới phát hiện ra đoàn xe bị bắt, mà Xích Phong Uyển
    hôm sau lại xuất hiện một lần nữa ở thành Khang Châu, chỉ là lần này, rốt cục
    nàng không che dấu thân phận nữa. Sau đó, quân trấn thủ thành Khang Châu hộ
    tống nàng trên đường tới thành Bá Nghiệp.

Nghiêm Chân Bình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:


  • Chuyện này có vẻ kỳ quái, nhưng sự tình quan hệ tới ái nữ của Xích Đế,
    không thể truy vấn quá nhiều, khiến cho người trong triều đau đầu, nhiệm vụ
    của chúng ta là bảo vệ bốn tỉnh miền Trung không loạn là đủ.


  • Nghe khẩu khí của đại nhân, dường như hơi lo lắng cho vận mệnh của miền
    Trung trước mắt phải không?


  • Không lo mới là lạ!


Nghiêm Chân Bình quả quyết.

Thân là một quan văn, hiểu biết của Nghiêm Chân Bình về quân sự cũng chỉ có
hạn, nhưng chính vì như vậy, cách nhìn nhận vấn đề của y lại càng vượt xa khỏi
tầm nhìn hạn hẹp của các Tướng quân, đạt tới một cấp độ rất cao.

Hiện giờ khắp nơi bên trong Đế quốc Kinh Hồng phân tranh không ngớt, rất nhiều
dân nổi loạn đang tấn công nền tảng thống trị của quốc gia này, khiến cho Đế
quốc Kinh Hồng ngày càng tiêu hao quốc lực, suy sụp nhanh chóng. Thiển Thủy
Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn giống như một mầm bệnh chui vào trong thân
thể một người. Tác dụng thật sự của nó không phải là giết chết người này, mà
là phá hư hệ thống miễn dịch của hắn, khiến cho các chức năng trong cơ thể rối
loạn, không thể chữa trị. Nếu nói Đế quốc Kinh Hồng nhiễm phải bệnh cảm ngay
từ đầu, như vậy trận đại chiến thành Bình Dương đã làm cho bệnh cảm này nhanh
chóng phát triển. Ba lần bao vây tiêu diệt vô ích ngược lại đã khiến cho sức
đề kháng bản thân của Đế quốc Kinh Hồng sút giảm rất lớn. Hiện giờ bệnh cảm đã
thăng hoa, những mầm họa mai phục từ trước giờ đây dần dần phát ra, đã khiến
cho một bệnh cảm tầm thường biến thành viêm phổi.

Dưới tình huống như vậy, người khổng lồ Đế quốc Kinh Hồng này mỗi ngày đều ho
ra máu, tình hình thân thể ngày càng suy yếu. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn
cũng sẽ có ngày bị tiêu vong.

Thiển Thủy Thanh tạo ra hai trận cuồng phong, hiện giờ nó đang càn quét với
khí thế hừng hực ở khắp các nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Nó như lửa cháy rừng
khô, càng cháy càng mạnh, dưới tình huống như vậy, chiến cục và loạn cục tập
hợp chung với nhau, người Đế quốc Kinh Hồng rất khó tập trung toàn lực đối phó
với Thiết Huyết Trấn.

Trước đó vài ngày, Cô Chính Phàm ở Hàn Phong quan đưa ra kế hoạch diệt cỏ toàn
diện, nhưng đã bị Ích Tử Khiêm cầm đầu đám cựu thần trong triều kiên quyết
phản đối. Thân là chính khách, bọn họ hiểu rất rõ hậu quả của việc diệt cỏ
toàn diện, người Đế quốc Kinh Hồng sẽ phải trả một cái giá hết sức nặng nề,
lớn đến mức người Đế quốc Kinh Hồng không thể gánh vác hậu quả này.

Đối diện với vấn đề đối phó với Thiết Huyết Trấn trước hay trị thế cục hỗn
loạn trước, người Đế quốc Kinh Hồng đã xuất hiện hai đường lối khác nhau. Bọn
quan văn cầm đầu các đại thần chủ trương trị loạn trước, sau đó hãy đối phó
với Thiết Huyết Trấn. Dù sao so với nền tảng của cả một quốc gia, Thiết Huyết
Trấn không đáng kể gì.

Bọn võ tướng lại cho rằng, chỉ cần Thiển Thủy Thanh còn ở một ngày trên Đế
quốc Kinh Hồng, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ đem tới càng nhiều phiền phức hơn
nữa, cho nên phải xử lý Thiết Huyết Trấn trước. Chữa bệnh phải chữa tận gốc,
nếu không diệt trừ mầm bệnh Thiển Thủy Thanh này, loạn cục ở Đế quốc Kinh Hồng
cũng sẽ không trị được.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, biểu hiện tương đối ổn định của miền Trung
dưới tình hình như vậy càng có vẻ nổi bật. Thậm chí Lương Khâu Húc tự thân
viết thư, hỏi cách nhìn của Nghiêm Chân Bình đối với chuyện diệt trừ Thiết
Huyết Trấn và trị loạn. Nhưng ra ngoài ý muốn chính là, thủy chung Nghiêm Chân
Bình vẫn không chịu trả lời.


  • Thuộc hạ không hiểu vì sao đại nhân lại phải ưu phiền như vậy, mặc dù trước
    mắt Thiển Thủy Thanh chiến thắng liên tiếp, nhưng trước mắt Thiết Huyết Trấn
    cũng tổn thất nặng nề. Hiện giờ binh lực của bọn chúng chỉ còn một nửa, hơn
    nữa trong số đó có rất nhiều tên tàn phế hay trọng thương, chiến lực ngay cả
    một nửa cũng không tới. Dưới tình huống như vậy, có lẽ lần bao vây tiêu diệt
    thứ tư của chúng ta có thể giết cho đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lúc này thấy Nghiêm Chân Bình lo lắng như vậy, Truy Nhật mới nói.

Nghiêm Chân Bình cười khổ:


  • Ta chỉ là một tên quan văn, không hiểu về quân sự, cho nên đối với chuyện
    có thể tiêu diệt Thiết Huyết Trấn thuận lợi hay không, không tiện đánh giá phê
    bình. Nhưng ta biết rằng nếu Thiết Huyết Trấn dễ bị tiêu diệt như vậy, vậy đã
    bị diệt từ sớm. Truy Nhật, ngươi có biết vì sau lúc trước vừa nghe Thiết Huyết
    Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, ta đã lập tức hạ lệnh thành Hỏa Vân cảnh
    giới toàn diện, không ngừng tăng binh điều lương, tăng cường phòng ngự, xây
    dựng đài Phong Hoả hay không?


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #294