Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tự nhiên nàng biết tên tiểu tử này tính toán chuyện gì, có Dạ Oanh gia nhập
vào Doanh của nó, chẳng những từ đây về sau có một lão binh đáng tin cậy giúp
nó. Lại thêm trên có Thiển Thủy Thanh chiếu cố, dưới có binh sĩ ủng hộ, không
chừng sẽ có một số lớn người muốn gia nhập, tiểu tử Bát Xích này chính là muốn
mựơn chiêu bài của Dạ Oanh giúp nó. Tuy có chút vô lại nhưng vẫn có thể xem là
một biện pháp tốt, sư phụ nó dạy rất rõ ràng, nói rằng chỉ cần mục đích, không
từ thủ đoạn, giỏi lợi dụng người khác cũng chính là một năng lực. Bát Xích học
rất nhanh, người thứ nhất mà nó lợi dụng chính là Thế Quân Dương, người thứ
hai chính là Dạ Oanh.
Bát Xích vỗ ngực nói:
Yên tâm đi, ta tự có biện pháp thu hút binh sĩ, Dạ Oanh tỷ, coi như tỷ giúp
ta, vào Doanh của ta trước tiên, để ta trang điểm bề ngoài của nó một chút,
vậy mới có thể tạo uy danh.
Thằng nhãi này thật là…
Dạ Oanh bất đắc dĩ gật đầu, chỉ còn biết cười khổ nhìn nó.
Bát Xích lập tức hưng phấn hẳn lên:
Dạ Oanh tỷ, ta đã nghĩ xong, Doanh của chúng ta sẽ đặt tên là Tiểu Ưng
Doanh.
Tiểu Ưng Doanh?
Dạ Oanh mở to hai mắt.
Bát Xích kiêu ngạo ưỡn ngực ra, khoe khoang chiếc huân chương Ưng Dực bằng gỗ
sơn đen của nó.
Sau đó thì sao?
Sau khi có tên Doanh rồi, chuyện đầu tiên cần làm không phải là trưng thu
binh sĩ, mà là thành lập Doanh quy và tiêu chí thống trị của Tiểu Ưng Doanh.
Quân không có lệnh không được, tướng không uy không thể đứng vững, nếu Bát
Xích ta đã thành lập nên Tiểu Ưng Doanh, vậy ta chính là người có tiếng nói
quyết định nhất trong Doanh, nếu có người dám phạm thượng, vi phạm quân lệnh,
vậy Doanh Chủ có toàn quyền xử trí, bao gồm cả Phó Doanh Chủ và Vệ Giáo, xin
hỏi hai vị thấy sao?
Dạ Oanh và Hòa Phi liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói với vẻ bất đắc dĩ:
Trong lòng cả hai đồng thời có cảm giác dường như đã mắc mưu…
Bát Xích lớn tiếng nói:
Hai người giật thót trong lòng, cùng gật đầu không nói gì. Nếu Bát Xích tìm
tới bọn họ, vậy từ giờ phút này trở đi, không cần biết ngày thường có giao
tình như thế nào, tuổi của Bát Xích nhỏ như thế nào, mệnh lệnh của kẻ làm
Tướng quân như nó ban ra, hai người nhất định phải tuân theo.
Sắc mặt cợt nhả vừa rồi của Bát Xích lập tức trở nên nghiêm túc, nó đột nhiên
lớn tiếng quát:
Hai người theo bản năng đứng nghiêm theo quân kỷ, còn chưa kịp có phản ứng,
Bát Xích đã lớn tiếng nói:
Dạ Oanh và Hòa Phi liếc mắt nhìn nhau, Dạ Oanh trầm giọng hỏi:
Bát Xích, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Bên trong quân doanh không được xưng hô tính danh của cấp trên, phải xưng
hô bằng chức vụ và quân hàm tương xứng, nếu không chính là phạm tội bất kính!
Lúc này vẻ mặt Bát Xích tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Chưa bao giờ thấy bộ dáng Bát Xích như vậy, Dạ Oanh không nhịn được thốt ra:
Tiểu quỷ này lộ ra vẻ âm độc trên nét mặt, giọng của nó lạnh thấu xương:
Hai người nghe xong sợ tới mức run rẩy cả người.
o0o
Đêm hôm đó…
Ngươi nói cái gì, Bát Xích mang theo Dạ Oanh và Hòa Phi chạy tới thành Hỏa
Vân ám sát Nghiêm Chân Bình sao?
Thiển Thủy Thanh quắc mắt đứng lên, trước mặt hắn là Mộc Huyết đang cười khổ.
Phương Hổ cũng bị dọa cho giật thót người, vội hỏi.
Mộc Huyết trả lời:
Phương Hổ kêu lên:
Còn phải hỏi, lập tức cho người đuổi theo bắt bọn họ trở về!
Không!
Thiển Thủy Thanh đột nhiên lắc đầu:
Đừng đuổi theo.
Vì sao vậy, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn binh sĩ mang theo bọn Dạ Oanh đi
chết hay sao? Thành Hỏa Vân là đầm rồng hang hổ, tiểu tử này không biết trời
cao đất rộng là gì, xông vào ám sát Nghiêm Chân Bình, chỉ sợ chưa thấy được
mặt mũi hắn ra sao đã trở thành quỷ dưới đao người khác!
Thiển Thủy Thanh cười khổ:
Phương Hổ còn đang cảm thấy nghi hoặc, Thiển Thủy Thanh đã giải thích:
Nếu như Bát Xích quả thật có thể ám sát Nghiêm Chân Bình, vậy phiền phức lớn
nhất trong việc giải cứu tù binh coi như đã dễ dàng giải quyết. Đây không thể
nghi ngờ, chính là một cách giải quyết tiết kiệm sức lực và thuận lợi nhiều
nhất.
Thiển Thủy Thanh chắp tay sau lưng suy nghĩ rất lâu, mặc dù hắn không biết Bát
Xích dựa vào cái gì mà có thể ám sát được Nghiêm Chân Bình giữa hàng ngàn hàng
vạn hộ vệ. Nhưng hắn tin rằng tên tiểu quỷ kia nhất định có cách riêng của nó,
chắc chắn còn có cả con bài tẩy chưa lật, tuyệt đối sẽ không hành động một
cách tùy tiện. Hắn dứt khoát quyết định:
Hổ Tử, lập tức xuất phát, chúng ta đi Lao Sơn!
Kéo quân tới Lao Sơn?
Phương Hổ kinh hãi:
Ngươi cho rằng Bát Xích có thể thành công sao?
Bất kể nó có thành công hay không, trận này chúng ta cũng phải đánh.
Thiển Thủy Thanh quả quyết:
Thành thì coi như là may mắn, bại thì coi như rủi ro, thời cơ chỉ khẽ
thoáng qua, không chấp nhận cho chúng ta sợ trước sợ sau như vậy. Lập tức phái
người thông tri cho bọn Ly Sở và Phong Nương Tử, nếu tìm được Bát Xích thì bắt
nó mang về, sau đó sẽ phái người khác ám sát Nghiêm Chân Bình. Hiện giờ thời
gian chúng ta không còn nhiều nữa, một khi bỏ qua khoảng thời gian quan trọng
nhất này, để cho người Đế quốc Kinh Hồng phát hiện ra bồ câu đưa tin có vấn
đề, lúc ấy chúng ta sẽ lỡ mất cơ hội, muốn cứu ra tù binh ở ba nơi còn khó hơn
lên trời.
Đúng!
Mộc Huyết gật đầu:
Đại quân không nên ở lâu nơi đây, nếu là như vậy, chi bằng dứt khoát kéo
tới Lao Sơn, dọc đường chúng ta thiết lập trạm truyền tin. Một khi thành Hỏa
Vân có tin tức truyền đến, bất kể Bát Xích thành công hay không, cũng sẽ khiến
cho thành Hỏa Vân đại loạn một trận. Đến lúc đó, thời cơ chúng ta tấn công Lao
Sơn đã tới, Ly Sở sẽ sớm an bày tất cả, chờ chúng ta động thủ.
Nhưng vạn nhất bọn Phong Nương Tử không tìm được Bát Xích…
Phương Hổ còn chưa dứt lời, Thiển Thủy Thanh đã dứt khoát cắt ngang lời hắn:
Sự vô tình của chiến tranh chính là như vậy, Thiển Thủy Thanh không có quyền
vì một, hai người mà bỏ mặc cả một chiến dịch. Giờ phút này, hắn chỉ có thể
ngửa mặt lên trời than dài, hy vọng Bát Xích có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm
vụ.
o0o
Ám sát Nghiêm Chân Bình cũng không phải là ý nghĩ bốc đồng vì muốn lập công
hay một phút máu nóng sục sôi của Bát Xích, mà là kết quả sau khi nó đã cân
nhắc cẩn thận nhiều lần.
Trong quá trình thỉnh giáo các tướng, Bát Xích hiểu được một đạo lý: trên sa
trường chỉ nhìn nhận quân công, tuổi tác lớn hay nhỏ không quan trọng, quan
trọng là năng lực đến mức nào. Bối phận và tư cách cố nhiên có thể khiến cho
người ta tôn trọng, nhưng quan trọng là ý nghĩa ẩn chứa sau lưng nó, kẻ không
có chỗ dựa lại không có năng lực, rốt cục sẽ không thể nào khiến cho người
khác bội phục và kính ngưỡng.
Bởi vậy tuổi còn trẻ, ở một mức độ nào đó mà nói, thật ra chính là uy tín và
uy danh không đủ. Nhưng uy tín không phải nhờ lớn tuổi có thể bù lại được, mà
quân công lập được mới là thủ đoạn bù lại có hiệu quả nhất. Cho nên Bát Xích
rất cần lập một công lớn để chứng minh năng lực của chính mình, đề cao uy tín
của chính mình.
Đáng tiếc chính là những công lao mà nó đã từng lập được lại không thể tuyên
dương.
Trận chiến ở bến Thu Thủy, Bát Xích dùng phương pháp truyền tin đặc biệt, cho
đến bây giờ Thế Quân Dương cũng chưa biết được ngọn nguồn. Nếu như hắn biết là
do Bát Xích làm ra, chỉ cần nhớ lại lúc trước hàng ngày Bát Xích đều giở Quốc
Luận ra coi, lập tức sẽ hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra. Tuy rằng hắn không dám
gặp mặt Lương Khâu Húc, nhưng viết một phong thư chẳng khó khăn gì. Cho nên
việc này không thể tiết lộ, không thể để cho Thế Quân Dương có cơ hội lập
công, ngóc đầu trở lại. Hơn nữa, bọn Phương Hổ, Thủy Trung Đường cũng không
muốn việc này bị tiết lộ ra ngoài, nếu để cho binh sĩ biết rằng trận chiến bến
Thu Thủy là do Bát Xích an bày, uy danh của bọn họ trong quân sẽ bị tổn thương
nghiêm trọng. Về công lao tráo đổi bồ câu đưa tin và bắt được Xích Phong Uyển,
càng không thể nói, cho nên Bát Xích nghĩ tới nghĩ lui, thấy rằng chỉ có một
biện pháp: tiếp tục lập công.
Kế hoạch ám sát Nghiêm Chân Bình là kết luận được rút ra sau khi Bát Xích cân
nhắc rất lâu. Trong hội nghị tác chiến hôm trước, gần như mọi người ai cũng
đau đầu vì tên Nghiêm Chân Bình này, nhưng trong lúc nhất thời cũng không ai
tìm ra được biện pháp cụ thể. Nhưng cũng không ai ngờ rằng, cách giải quyết
lại được Bát Xích nghĩ ra.
Ám sát là phương pháp giải quyết thẳng thắn, đơn giản nhất, lại mang hiệu quả
thực tế vô cùng đáng sợ.
Rất nhiều khi, các Tướng quân lão luyện chinh chiến sa trường cũng giống như
những tay chơi cờ lâu năm, đã quen với ý nghĩ giải quyết tất cả mọi chuyện
trên bàn cờ. Nhưng Bát Xích thì khác, bởi vì hiểu biết của nó về đạo lý quân
sự còn giới hạn, không thể có ý tưởng mang tính đột phá, cho nên nó mới nảy ra
kế hoạch liều lĩnh này.
Bát Xích cảm thấy rằng nếu không thể giải quyết tên Nghiêm Chân Bình hết sức
phiền phức này trong một thời gian ngắn trên sa trường, vậy dứt khoát không
thèm phân thắng bại với hắn trên sa trường nữa, mà đổi lại dùng thủ đoạn trực
tiếp tiêu diệt đối thủ, từ đó sẽ giải quyết được tất cả mọi phiền phức trong
vô hình, đã chơi không lại ngươi thì dứt khoát không chơi nữa.