Tướng Quân Oa Oa (phân 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Tiết trời tháng Sáu nóng bức, đại đa số binh sĩ đều cởi quần áo nhảy xuống
sống tắm mát, thậm chí còn dẫn cả chiến mã xuống tắm, cảnh tượng người kêu
ngựa hí dưới sông vô cùng ồn ào huyên náo.

Bát Xích chống cằm nhìn xuống sông đến ngây dại người ra.

Dạ Oanh nhẹ nhàng đi tới sau lưng nó, thấy nó tỏ ra buồn phiền như vậy, nàng
bèn mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh nó:


  • Này Bát Xích, đệ đang nghĩ gì vậy?

Bát Xích nhất thời giật nảy mình, đến khi nhìn rõ là Dạ Oanh, nó mới kêu lên,
để lộ hai chiếc răng khểnh hết sức đáng yêu:


  • Dạ Oanh tỷ tỷ!


  • Đang buồn phiền vì nhiệm vụ mà Thủy Thanh giao cho đệ sao?


  • Đúng vậy!


Bát Xích tỏ ra đau khổ, bẻ vụn cành dương liễu trong tay:


  • Sư phụ bảo đệ tự xây dựng Doanh của mình, nhưng không cho một binh sĩ nào
    cả, bảo đệ chờ sau khi đánh hạ doanh tù binh xong mới được đi chiêu mộ. Nhưng
    tỷ tỷ nói xem, ai chịu gia nhập vào Doanh của đệ đây, đệ chỉ mới có mười ba
    tuổi, ai chịu nghe theo đệ chứ?


  • Vậy phải tìm cách thôi.


  • Đệ đã nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra được.


Dạ Oanh phì cười, xoa xoa đầu nó:


  • Tên ngốc này, ai bảo đệ tự suy nghĩ chứ, nếu muốn học cách cầm quân, đương
    nhiên là phải đi thỉnh giáo người quen cầm quân!

Bát Xích vội nói:


  • Nhưng sư phụ đã bảo chính bản thân đệ phải tự giải quyết vấn đề!


  • Cho nên ta mới nói đệ là tên ngốc, sư phụ bảo đệ tự giải quyết, chính là
    nói sư phụ sẽ không giúp đệ, nhưng đâu có cấm đệ đi tìm người khác giúp!? Nghĩ
    kỹ lại xem, trong việc cầm quân, các Tướng quân hay làm gì? Xét cho cùng,
    không phải là dùng người như thế nào hay sao? Bước đầu tiên, đệ phải học cách
    dùng người trước đã. Khi trí tuệ của mình còn chưa đủ, vậy phải nghĩ cách mượn
    trí tuệ và kinh nghiệm của người khác mà dùng, nhất là đối với một đứa nhỏ như
    đệ vậy, chính là chuyện hợp với lẽ thường. Nhớ kỹ, học cách nắm bắt cơ hội là
    vô cùng quan trọng!


Bát Xích bừng tỉnh ngộ:


  • Đệ hiểu rồi, Dạ Oanh tỷ tỷ, à, không nói chuyện với tỷ nữa, đệ đi tìm bọn
    Phương Chưởng Kỳ, Mộc Doanh Chủ đây!

Bát Xích nhảy dựng lên, thoáng cái đã chạy mất.

Dạ Oanh nhìn theo bóng nó chạy đi xa dần, bật lên một tràng cười thoải mái:


  • Tên đồ đệ bảo bối này của chàng… Thật sự không hiểu được, chàng có biết
    rằng làm như vậy là tạo ra áp lực rất lớn cho tiểu tử kia hay không?

Giọng bình thản của Thiển Thủy Thanh từ sau một gốc cây gần đó chợt vang lên:


  • Áp lực có thể khiến cho con người ta suy sụp, cũng có thể khiến cho người
    ta trưởng thành. Nếu Bát Xích không chịu nổi áp lực này, vậy nó không cần tham
    gia quân ngũ, về sau cũng đỡ phải tử trận sa trường. Nếu đã vào quân ngũ, phải
    học cách một mình đối mặt với đủ thứ chuyện. Tuy nhiên ta tin Bát Xích, đứa
    nhỏ này không chỉ thông minh, càng hiếm có hơn là có tính kiên nhẫn và kiên
    cường. Chỉ cần nó không bị ngã quá đau, vậy một ngày nào đó nó sẽ trở thành
    một quân nhân chân chính!


  • Có chúng ta ở đây, nó sẽ không có việc gì!


Dạ Oanh tự tin đáp.

o0o

Thói quen của Phương Hổ là buổi trưa hàng ngày nhất định phải uống vài chén
rượu.

Khi Bát Xích ba chân bốn cẳng chạy tới, trong tay nó còn có cầm theo một bình
rượu lớn:


  • Phương đầu lĩnh, ta tới hiếu kính ngài đây!


  • Nhãi con kia, vì sao đột nhiên có lòng tốt đến như vậy?


Độc nhãn của Phương Hổ quét nhìn Bát Xích:


  • Chuyện mà sư phụ ngươi giao phó, ngươi hoàn thành chưa vậy?

Bát Xích bèn than thở:


  • Ôi, nếu đã hoàn thành thì còn gì bằng, Phương đầu lĩnh, ngài nghĩ xem người
    như ta làm sao có thể thu nhận binh sĩ đây? Bọn binh sĩ tên nào tên nấy đều là
    hán tử cao to cường tráng, ai cũng có thể chỉ cần dùng một bàn tay là đủ ném
    ta ra xa còn gì, bảo ta làm Tướng quân của bọn họ, ai chịu bội phục ta chứ?
    Lần này sư phụ cho ta một vấn đề vô cùng nan giải…


  • Cho nên mới chạy tới chỗ lão tử kể khổ phải không?


Phương Hổ không thèm ngẩng đầu lên, rót đầy một chén rượu, sau đó bóc đậu
phộng ăn rất ngon lành.

Bát Xích cười hăng hắc:


  • Cũng không thể gọi là kể khổ, chỉ là muốn hỏi lão nhân gia ngài, xem có
    biện pháp nào dạy cho ta một chút không?

Phương Hổ cũng không thèm ngẩng đầu lên:


  • Biện pháp cái rắm, lão tử không có!

Bát Xích sầm mặt xuống.

Phương Hổ thấy bộ dáng Bát Xích như vậy không đành lòng, ngẫm nghĩ một chút
lại nói:


  • Phương pháp thì ta không có, đạo lý thì một kẻ quê mùa dốt nát như ta nói
    không thông. Được rồi, hay là để lão tử kể lúc lão tử tham gia vào quân ngũ
    năm xưa, có thể sẽ có chút hữu dụng đối với ngươi!


  • Hay quá!


Phương Hổ gãi gãi đầu:


  • Đó là chuyện khi ta vào quân ngũ không bao lâu, đã được vào Hổ Báo Doanh,
    làm Ngũ trưởng. Còn nhớ năm ấy, Hồng Doanh Chủ dẫn dắt chúng ta chiến đấu, hai
    bên đánh nhau kịch liệt vô cùng. Bên nào cũng đã cạn kiệt sức lực, nhưng không
    ai dám lùi về phía sau một bước. Bởi vì kẻ nào duy trì không được, kẻ đó chỉ
    có nước thất bại.

-… Đánh tới lúc trời gần tối, mắt thấy phe chúng ta sắp sửa không chống đỡ nổi nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy hơi hoảng loạn, càng đánh càng trở nên yếu ớt. Đúng vào lúc ấy, đột nhiên ở xa xa xuất hiện một số người, bởi vì khoảng cách quá xa nên không trông rõ là ai, chỉ biết là có rất nhiều người đang chạy về phía chúng ta. Mọi người cũng không chắc chắn đó rốt cục là ai, sau đó ta chợt nghe thấy có người trong đội ngũ hô lên: “Viện binh đến rồi, viện binh của chúng ta đến rồi!”, lập tức tất cả mọi người trong Hổ Báo Doanh đều hưng phấn, ai nấy cũng hô to: “Viện binh đến rồi, giết, giết sạch đám con rùa kia!” Đối phương nghe thấy lập tức chân mềm nhũn, vậy là chúng ta thừa cơ lấn tới, hăng hái tinh thần đánh cho địch nhân đại bại.

Nói đến đây, Phương Hổ lắc đầu cười khổ:


  • Kết quả, trong lúc chúng ta còn chưa giết hết địch nhân, lúc ấy đã nhìn rõ
    đám người đang chạy tới kia căn bản không phải viện binh, mà là một đám dân
    chạy nạn, nghe có tiếng ồn ào nên chạy tới xem sao, rốt cục biết chúng ta đang
    đánh nhau, ai nấy đều bỏ chạy tứ tán. Nhưng nhờ như vậy, chính vì một tiếng hô
    khi trước đã lập tức thay đổi tình thế trên chiến trường, khiến cho chúng ta
    thu hoạch được một trận đại thắng, cũng nhờ vậy mà rất nhiều người còn sống.

Bát Xích lắng nghe chăm chú, Phương Hổ nói xong bèn cúi đầu, nâng chén rượu
lên nốc một hơi cạn sạch.

Sau đó hắn lại nói tiếp:


  • Sau chuyện đó Hồng Doanh Chủ nói với chúng ta: binh sĩ không có lòng tin sẽ
    không cầm nổi vũ khí. Tướng quân không có lòng tin, vĩnh viễn sẽ không thắng
    trận. Có rất nhiều lúc ngươi phải tin rằng ngươi mạnh, vậy ngươi sẽ mạnh. Nếu
    ngươi tin rằng ngươi yếu, vậy ngươi sẽ yếu…. Một tiếng hô kia, chính là do
    Hồng Doanh Chủ cố ý hô lên…

Nói đây, Phương Hổ nhìn Bát Xích:


  • Này Bát Xích, ta biết ngươi chỉ mới mười ba tuổi, nhưng lúc ngươi dùng
    phương thức truyền tin bằng mật mã chỉ huy hai Kỳ chúng ta đánh trận bến Thu
    Thủy, ngươi có nghĩ rằng ngươi chỉ mới mười ba tuổi hay không? Lúc ngươi tráo
    đổi bồ câu đưa tin, ngươi có nghĩ rằng ngươi chỉ mới mười ba tuổi hay không?
    Tuổi tác là gì? Chỉ là cái rắm thôi! Nghĩ kỹ lại mà xem, tuổi nhập ngũ thấp
    nhất của Đế quốc Thiên Phong ta là mười sáu tuổi, mười sáu tuổi so với ngươi
    thì sao? Chỉ lớn hơn ba tuổi mà thôi. Năm nay Thiển thiếu chỉ vừa hai mươi lăm
    tuổi, số binh sĩ bị hắn chỉ huy lớn hơn hắn mười tuổi có rất nhiều, nhưng có
    ai vì hắn nhỏ tuổi mà không phục hắn đâu?

Nói đến đây, Phương Hổ vỗ vỗ vào vai Bát Xích:


  • Ngươi phải có lòng tin! Lòng tin là nền tảng của thành công. Nếu như ngươi
    cảm thấy tuổi của ngươi có vấn đề, như vậy quả thật là ngươi có vấn đề. Nhưng
    nếu như ngươi cảm thấy tuổi của ngươi không có vấn đề, vậy tức là không có vấn
    đề gì cả. Lão tử không có chiêu gì hay ho để dạy ngươi, chỉ có thể nói với
    ngươi rằng, lòng tin là vô cùng quan trọng. Nếu muốn làm một Tướng quân tài
    giỏi, đầu tiên phải tin tưởng rằng mình có năng lực làm tốt, còn lại chính là
    cố gắng. Đi đi, đừng quấy rầy lão tử uống rượu nữa!


  • Dạ!


Bát Xích cung kính chào theo nghi thức, sau đó chạy đi.

o0o

Mộc Huyết đang đọc sách trong lều.

Bát Xích trước khi vào còn lén lút quay đầu nhìn quanh, sau đó mới cười hì hì
tiến vào:


  • Mộc Tướng quân vẫn khỏe, Bát Xích tới thỉnh an ngài!

Mộc Huyết cười nói:


  • Không cần khách sáo như vậy, hiện tại ngươi đồng cấp với ta.

Bát Xích hai tay ôm quyền:


  • Không dám đánh đồng cùng Mộc Tướng quân, mặc dù cấp bậc ngang nhau, nhưng
    bối phận thì chênh lệch.


  • Hảo tiểu tử, hạ mình trước người khác, có phải có yêu cầu gì không?


Bát Xích cười hăng hắc:


  • Đúng là chỉ có Mộc Tướng quân hiểu ta nhất, thật ra cũng không có gì, chỉ
    là sau khi sư phụ giao nhiệm vụ cho ta, ta cảm thấy quá khó xử lý cho nên muốn
    tìm vài vị Tướng quân để thỉnh giáo một chút, để học hỏi một chút!


  • Quả nhiên là vậy, ai chỉ cho ngươi đi tìm chúng ta?


  • Dạ Oanh tỷ tỷ.


Mộc Huyết gật gật đầu:


  • Tốt, khi chính mình không giải quyết được vấn đề, vậy hãy đi tìm người khác
    thỉnh giáo, đây cũng là một biện pháp tốt. Tuy nhiên Bát Xích à, ngươi có nghĩ
    tới chuyện này không, cầm quân đánh giặc không phải là chuyện một sớm một
    chiều, nếu như người khác chỉ cho ngươi vài câu, lập tức có thể khiến cho
    ngươi trở thành một Tướng quân ưu tú, vậy không phải là chức Tướng quân này
    quá dễ làm sao?


  • Đúng vậy!


Bát Xích gật đầu lia lịa:


  • Phương Chưởng Kỳ dạy ta phải có lòng tin, nhưng lòng tin cũng không phải
    nói có là có. Hiện tại ngoại trừ tuổi ta còn nhỏ, vần đề lớn nhất chính là
    thật ra ta còn không biết rất nhiều chuyện ở quân doanh. Dưới tình huống này
    bảo ta cầm quân, vậy quả thật là rất khó khăn!

Mộc Huyết cười to:


  • Ha ha, nếu như ngươi đã phát hiện ra vấn đề, vậy tự nhiên nên nghĩ cách
    giải quyết vấn đề. Ngươi nói ngươi không thông quân vụ, vậy thì rất đúng, nếu
    đã là như vậy, ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?

Bát Xích lắc đầu:


  • Vẫn chưa nghĩ ra.

Mộc Huyết vỗ vỗ vào đầu nó:


  • Bình thường ngươi rất thông minh, vì sao lúc này lại u mê như vậy? Chính
    mình không biết quân vụ, chẳng lẽ không thể tìm người hiểu biết quân vụ giúp
    ngươi sao? Đó gọi là vừa học vừa làm. Ngươi nghĩ Nghiêm Chân Bình làm thế nào,
    hắn chỉ là một quan văn?

Bát Xích bừng tỉnh ngộ:


  • Ý của Mộc thúc thúc là…

Mộc Huyết vênh mặt trả lời:


  • Muốn học thì phải mượn sức mà dùng sức, băng đóng dày ba thước cũng không
    phải do giá lạnh một ngày, tự mình về suy nghĩ thật kỹ lại đi!


  • Dạ!


Bát Xích lớn tiếng đáp lời, vừa định đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn Mộc Huyết
nói:


  • Mộc Tướng quân, ngài có binh sĩ nào nhàn rỗi không dùng tới hay không, cho
    ta mượn trước vài người?

Mộc Huyết suýt nữa sặc, xua tay lia lịa kêu to:


  • Cút, cút mau! Đừng tìm nơi lão tử, Hữu Tự Doanh chỉ còn lại có vài người,
    ngươi muốn tìm người giúp đỡ lâu dài, vậy đi nơi khác mà lôi kéo!


  • Thật là nhỏ mọn…


Bát Xích than thở một câu, sau đó đùng đùng bỏ ra ngoài.

o0o


  • Biết hiện tại vấn đề của ngươi là gì không?

Thủy Trung Đường đang tắm cho chiến mã của mình.

Bát Xích thành thật đáp:


  • Tuổi còn quá nhỏ, thiếu kinh nghiệm, không biết quân vụ, thiếu uy tín.


  • Tốt lắm, ít nhất cũng tự mình hiểu được!


Thủy Trung Đường hài lòng gật gật đầu:


  • Lúc ta bằng tuổi ngươi, vẫn còn chưa tham gia quân ngũ, nhưng thường xuyên
    đi theo phụ thân, xem người và các Tướng quân thủ hạ thảo luận tình hình chiến
    sự. Cũng giống như ngươi, lúc đó ta luôn quấn quít lấy phụ thân, nói với người
    rằng ta muốn làm Tướng quân, muốn ra chiến trường, tung hoành sa trường, uy
    phong lẫm lẫm…

Vừa nhắc tới phụ thân của mình, vẻ mặt Thủy Trung Đường trở nên buồn bã, tuy
nhiên rất nhanh hắn đã trở lại bình thường, quay đầu nhìn Bát Xích, vừa vỗ về
chiến mã của mình vừa nói:


  • Phụ thân bị ta quấn lấy suốt ngày, người không còn cách nào khác bèn cho ta
    con ngựa này, khi đó là một con ngựa non. Phụ thân nói với ta: “Trung Đường à,
    khi nào con có thể cỡi được con ngựa này tác chiến, lúc ấy con có thể làm một
    Tướng quân!”


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #291