Tướng Quân Oa Oa (phần 1)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Mộc Huyết chủ động tiếp lời, kéo Thác Bạt Khai Sơn ra khỏi hồi ức về người bạn
cũ:


  • Hiện tại Nghiêm Chân Bình đã trở thành Tổng đốc bốn tỉnh miền Trung, đốc
    thúc chính vụ quân vụ trong bốn tỉnh, có thể nói rằng Lương Khâu Húc vô cùng
    coi trọng hắn. Bốn tỉnh miền Trung là nơi trù phú phồn hoa, sản lượng lương
    thực dồi dào, buôn bán phát đạt, vả lại giao thông bốn phương đều thông suốt,
    bất kể muốn đi tới địa phương nào đều phải đi ngang qua bốn tỉnh miền Trung.
    Chúng ta chạy tới chạy lui ở Đế quốc Kinh Hồng, làm hại vùng này không ít,
    nhưng dù là như vậy, trong mười sáu tỉnh của Đế quốc Kinh Hồng hiện tại, dấu
    hiệu bạo động xảy ra ít nhất lại chính là ở miền Trung, từ đó có thể thấy được
    năng lực của người này.

Thiển Thủy Thanh tạo ra trận náo loạn này vốn là bắt đầu từ miền Trung khuếch
tán đi bốn phía, nếu nói về lý thuyết, miền Trung phải là nơi chịu ảnh hưởng
nặng nề nhất. Nhưng kết quả tình hình bạo loạn ở bốn tỉnh miền Trung lại bị
khống chế trong một phạm vi thích hợp, ngược lại sự hỗn loạn của các nơi khác
bùng phát ngày càng nghiêm trọng, đây là nhờ vào năng lực của Nghiêm Chân
Bình.


  • Năng lực của địch nhân thần kỳ như vậy chính là tai họa của chúng ta.

Thủy Trung Đường thở dài:


  • Kinh Hồng Tứ Kiệt, xử lý được một tên, chạy trốn một tên, hai tên còn lại
    đều ở Hàn Phong quan. Nguyên lão trọng thần không còn được mấy ai, mắt thấy
    không còn nhân tài nữa, không ngờ từ đâu lọt ra một tên quan văn như vậy, quả
    thật là kỳ lạ.

Thác Bạt Khai Sơn dùng bàn tay to tướng của mình mở bản đồ ra, lấy một ngón
tay to bè của hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ nói:


  • Từ sau khi Nghiêm Chân Bình trở thành Tổng đốc bốn tỉnh miền Trung hai
    tháng trước, hắn đã hạ lệnh cho bốn tỉnh miền Trung tu sửa và xây dựng thêm
    đài Phong Hỏa loại nhỏ trên quy mô lớn. Đài Phong Hỏa loại nhỏ này vô cùng
    giản dị, là kiến trúc được xây dựng tạm thời, hết sức thô sơ, không chịu được
    mưa dập gió vùi, chỉ có thể sử dụng được khoảng một năm là hư hỏng. Nhưng nó
    có ưu điểm là chi phí rất rẻ, tốc độ thi công rất nhanh, có thể trong quãng
    thời gian ngắn làm ra rất nhiều. Mặc dù Bát Xích đã tráo đổi bồ câu đưa tin,
    nhưng có loại đài Phong Hoả này rồi, bọn chúng vẫn có thể cầu viện rất nhanh.


  • Nhưng tức giận nhất chính là không ngờ Nghiêm Chân Bình còn phát minh ra
    một loại khói báo động có màu sắc rực rỡ. Cũng không biết hắn kiếm đâu ra món
    đồ chơi này, sau khi đốt lên có thể sinh ra khói có nhiều màu sắc khác nhau.
    Thông qua màu sắc của khói, có thể tiến hành thông báo tình hình cụ thể hơn
    nhiều.


Thủy Trung Đường nói.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:


  • Có bao nhiêu màu?


  • Trước mắt còn chưa rõ lắm, nhưng chúng ta đã biết được ba loại, khói màu đỏ
    biểu thị cho quân chính quy tiến công, chính là ám chỉ Thiết Huyết Trấn chúng
    ta. Khói bình thường biểu thị rằng dân chúng địa phương bạo loạn, màu cam biểu
    thị tình huống không rõ, cẩn thận cứu viện. Sở dĩ cục diện bạo loạn của dân
    chúng miền Trung không phát triển rộng thêm, là vì có liên quan tới việc bố
    trí loại khói báo động này. Nghiêm Chân Bình có thể được tin sớm nhất, sau đó
    nhanh chóng có phản ứng thích hợp, điều quân trợ giúp, lại không dễ gì trúng
    kế phục binh.


Thiển Thủy Thanh không thể không nói một tiếng bội phục. Chế tạo ra khói báo
động nhiều màu thật ra không lấy gì làm khó khăn, chuyện làm người ta giật
mình chính là một loạt hành động của Nghiêm Chân Bình hoàn toàn là việc làm có
chủ đích rõ ràng, chứng tỏ hắn không phải là người bất tài. Một khi Thiển Thủy
Thanh dẫn Thiết Huyết Trấn tấn công bất cứ một nơi nào như Lao Sơn hay Thạch
Cương, có thể tưởng tượng ra rằng Nghiêm Chân Bình sẽ nhận được tin tức cụ thể
trong thời gian sớm nhất. Cho dù không có hệ thống bồ câu đưa tin, hắn cũng có
thể lập tức đưa ra lựa chọn chính xác, kịp thời ngăn cản kế hoạch hành động
của Thiển Thủy Thanh. Như vậy kết cục của chuyện này rất có thể là, Thiển Thủy
Thanh dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể cứu được tù binh ở một nơi mà thôi, tù
binh ở hai nơi còn lại sẽ vì vậy mà bị giết hại toàn bộ.


  • Quả thật là một chuyện phiền phức, mà vấn đề lớn nhất chính là phải giải
    quyết phiền phức này trong một khoảng thời gian ngắn.

Thiển Thủy Thanh cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.


  • Đúng rồi, còn có một việc, là về cái chết của Liệt Tổng Suất, Liêm phu nhân
    nói cho chúng ta biết…

Mộc Huyết nói với vẻ do dự.


  • Việc này ta đã biết, các ngươi không cần nói lại, từ bây giờ trở đi, ta
    không muốn trong quân có bất cứ kẻ nào bàn tán về việc này!


  • Tuân mệnh!


Các tướng Thiết Huyết Trấn cùng quát to, trong mắt lại bừng bừng lửa nóng.

o0o

Hội nghị đã xong, tiệc vẫn còn đang tiếp tục, các binh sĩ vô cùng hưng phấn,
uống đến say khướt. Đây là cơ hội cho bọn họ vui chơi thoải mái đầu tiên từ
khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng cho tới nay.

Vài binh sĩ sau khi ăn uống no say bèn rút vũ khí ra đến mảnh đất trống ở giữa
biểu diễn đơn đao, trường thương, múa may vô cùng đẹp mắt, xung quanh vang lên
những tiếng khen ngợi trầm trồ. Bát Xích đang xem vô cùng chăm chú, phía sau
nó đột nhiên vang lên tiếng kêu của Phương Hổ:


  • Bát Xích, ngươi lại đây!


  • Có chuyện gì vậy, Phương Chưởng Kỳ?


Bát Xích chạy tới.


  • Lại đây, cho ngươi đeo thứ này trước đã!

Phương Hổ cẩn thận lấy ra một chiếc huân chương khắc hình một con chim ưng
đang tung cánh giống như bằng sắt và một tấm thẻ bài binh sĩ đeo vào trước
ngực Bát Xích.


  • Đây là…?

Bát Xích nghi hoặc hỏi.

Thiển Thủy Thanh đi nhanh tới:


  • Binh sĩ Quỷ Bát Xích!

Bát Xích theo bản năng đứng nghiêm:


  • Tham kiến sư phụ!


  • Trong quân đội, cấp dưới không thể xưng hô với cấp trên bằng cách gọi
    riêng!


  • Dạ, Quỷ Bát Xích tham kiến Thiển Trấn Đốc!


Thiển Thủy Thanh cười cười, sắc mặt nghiêm túc chợt giãn ra, vỗ vai Bát Xích
nói:


  • Tiểu tử, từ bây giờ trở đi, ngươi chính thức trở thành một binh sĩ của
    Thiết Huyết Trấn ta!


  • A!


Bát Xích hưng phấn kêu to.

Phương Hổ lại nói:


  • Chiếc huân chương Ưng Dực này là phần thưởng đặc biệt ban cho những gì mà
    ngươi đã cống hiến. Bởi vì hiện tại chúng ta đang ở trên đất địch, không có
    huân chương chính thức để ban thưởng cho ngươi, cho nên chỉ có thể dùng tạm
    vật thay thế vậy!


  • Không sao!


Bát Xích đón lấy chiếc huân chương Ưng Dực bằng gỗ sơn đen:


  • Giá trị của huân chương ở chỗ sau lưng nó có vinh quang và trách nhiệm, chứ
    không phải là bằng sắt hay không. Chỉ cần là của các Tướng quân ban cho, cho
    dù là một cục phân người, nếu nói nó là huân chương Ưng Dực, vậy nó chính là
    huân chương Ưng Dực!


  • Giỏi cho tiểu tử, càng ngày càng biết nói chuyện hơn!


Phương Hổ bật cười sờ đầu Bát Xích:


  • Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là binh sĩ của Thiết Phong Kỳ ta. Tuy rằng
    tuổi của ngươi còn nhỏ, nhưng công lao mà ngươi đã lập cũng rất lớn, Thiển
    Trấn Đốc đã thảo luận qua với chúng ta, chúng ta quyết định cho ngươi một cơ
    hội.


  • Cơ hội gì vậy?


Bát Xích chớp chớp mắt.


  • Trường Cung Doanh đã không còn, Thiết Sư Doanh cũng đã gần sạch, hiện giờ
    Thiết Phong Kỳ chỉ còn lại Hổ Báo Doanh và Hữu Tự Doanh. Thiển Trấn Đốc quyết
    định xây dựng thêm hai Doanh, nhưng cái tên của Trường Cung Doanh sẽ bị hủy
    bỏ. Tên xú tiểu tử Vô Song kia…

Nhắc tới Vô Song, Phương Hổ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, không ngờ tên
khốn này bỏ cuộc giữa chừng, quay về Nhai quốc chơi trò chính biến cung đình,
để lại một bọn lão ca tiếp tục chém giết ở nơi đây… Lúc này hắn mới thu liễm
tinh thần, nói tiếp:


  • Tuy nhiên, biên chế bốn Doanh dưới trướng Thiết Phong Kỳ vẫn không thay
    đổi, cho nên còn trống một chức Doanh Chủ, Thiển Trấn Đốc quyết định cho
    ngươi!


  • Cho ta?


Bát Xích kinh hãi:


  • Ngài muốn nói… để… để ta làm Doanh Chủ sao?


  • Đúng vậy, cho ngươi làm Tướng quân, cho ngươi làm Doanh Chủ, tự xây dựng
    một Doanh cho chính mình, ngươi có dám hay không?


Thiển Thủy Thanh nói.

Vẻ mặt Bát Xích lập tức trở nên đau khổ:


  • Sư phụ… Như vậy không phải là quá khó khăn cho con hay sao, làm sao con có
    thể làm được…


  • Ta còn tưởng rằng chuyện gì Bát Xích ngươi cũng dám làm.


  • Nhưng làm Tướng quân không giống như đánh giặc! Làm Doanh Chủ phải chỉ huy
    tác chiến, bày mưu tính kế… Hiện tại con còn rất nhiều điều chưa hiểu biết,
    sao có thể làm được? Vả lại tuổi của con còn nhỏ như vậy, mọi người sẽ không
    phục…


Thiển Thủy Thanh cười nói:


  • Tuổi nhỏ có cái lợi của tuổi nhỏ, làm Doanh Chủ cũng không phải chỉ có duy
    nhất một cách là khiến cho binh sĩ của ngươi phải sợ ngươi. Con người ta luôn
    luôn phải có áp lực mới có thể trưởng thành, cứ cho rằng mình làm không được
    mãi, vậy đến khi nào mới có thể trưởng thành đây? Mười ba tuổi… Hừ hừ, đúng
    vậy, lứa tuổi này còn hơi nhỏ, trẻ mười ba tuổi bình thường còn đang ở nhà, có
    cha mẹ lo cho cơm ăn áo mặc. Nhưng Bát Xích, đó là vì bọn chúng không có cơ
    hội được rèn luyện! Tâm tính trưởng thành cũng không phải là không thể vượt
    qua được giới hạn của tuổi tác. Sự trưởng thành của một người không liên quan
    tới tuổi tác của người đó, từng trải nhiều, tự nhiên sẽ hiểu ra!


  • Nhưng binh sĩ có thể nói rằng sư phụ lấy công làm tư…


  • Cho nên ngươi cần phải lập công để rửa sạch tội danh cho ta! Nếu như ngươi
    làm không tốt, ta đây quả thật là lấy công làm tư, còn nếu ngươi làm tốt, thậm
    chí làm xuất sắc hơn so với người khác, vậy đây là đề cử theo năng lực, bất kể
    thân hay không!


Bát Xích nghe xong cảm thấy lần này mình chết chắc, Thiển Thủy Thanh quả thật
đã đem danh dự trong quân của hắn đặt hết lên người nó. Trọng trách này thật
sự quá nặng nề, khiến cho tên tiểu tử từ trước tới nay vốn to gan lớn mật này
cũng sợ tới mức tim đập loạn xạ. Chuyện đưa một đứa nhỏ mười ba tuổi vừa ra
chiến trường lên làm Tướng quân như vầy, cũng chỉ có Thiển Thủy Thanh mới dám
làm. Lúc này Bát Xích mới ý thức được rằng cái gọi là to gan lớn mật đạt tới
như cảnh giới của Thiển Thủy Thanh, mới thật sự là ‘bất cứ chuyện gì cũng có
thể làm được’.

Vẫn là Phương Hổ cười an ủi nó:


  • Bát Xích, với công lao mà ngươi đã lập, cho ngươi làm Doanh Chủ, người khác
    không có lời nào để nói. Chỉ có về tuổi tác của ngươi, có thể sẽ có rất nhiều
    binh sĩ có ý kiến. Vì vậy cho nên ngươi cũng không cần quá căng thẳng như vậy,
    bởi vì chúng ta sẽ không cấp phát cho ngươi bất cứ một binh sĩ nào!


  • A?


Bát Xích kinh ngạc, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thiển Thủy Thanh lại nói:


  • Tuy nhiên, một khi chúng ta đánh chiếm doanh tù binh để bổ sung binh lực
    cho Thiết Huyết Trấn, lúc đó sẽ có nguồn chiêu mộ binh sĩ. Cho nên nhiệm vụ
    của ngươi là hãy chuẩn bị các hạng mục để xây dựng Doanh của mình trước khi có
    nguồn chiêu mộ binh sĩ. Sau khi đã có nguồn chiêu mộ binh sĩ, ta không cần
    biết ngươi dùng bất cứ phương pháp gì như là ép buộc, lừa gạt, mua chuộc… tóm
    lại, lúc ấy ngươi phải bắt đầu xây dựng Doanh của mình. Đây là nhiệm vụ đầu
    tiên của ngươi!


  • Sư phụ nói là để cho tự con chiêu binh hay sao?


  • Đúng vậy, Bát Xích, không phải ngươi sợ mình không đủ lực cai quản hay sao?
    Không quan trọng, chỉ cần ngươi có thể chiêu binh, vậy ngươi sẽ có đủ tư cách
    lãnh đạo bọn họ.


  • Đây rốt cục là thưởng hay phạt con đây…?


Bát Xích gần như sắp khóc.

Thiển Thủy Thanh cười nói:


  • Đây là khảo nghiệm, cũng là rèn luyện, lại là ban thưởng, coi như là nhất
    cử tam đắc, vì sao ngươi lại không vui?


  • Trước hết hãy tìm một cái tên thật hay cho Doanh của ngươi đi, hay gọi là
    Xích Tự Doanh?


Phương Hổ cười nói.

Vẻ mặt Bát Xích giống như vừa ăn sống một trái khổ qua:


  • Chữ Xích khó nghe quá…


  • Hay là Bát Tự Doanh?


  • Không được, nghe giống thầy tướng số!


  • Vậy chỉ có thể gọi là Quỷ Tự Doanh.


Thiển Thủy Thanh thở dài:


  • Quỷ càng khó nghe hơn nữa…


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #290