Quân Tiếp Viện Hùng Mạnh (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Vừa nghe thấy chia tay vì làm ăn, Lạp Nhĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm:


  • Ha ha, Thiển Thủy Thanh, ngươi nói vụ làm ăn gì vậy?


  • Chủ yếu có hai chuyện. Thứ nhất: Không bao lâu nữa, Đại Đế quốc Tây Xi sẽ
    có một đội tàu tiến vào hải cảng của Liên minh các thành thị tự do, rồi từ đó
    vào Đế quốc Kinh Hồng. Đội tàu này chở theo năm vạn thớt chiến mã, hơn trăm
    vạn vàng bạc châu báu, chính là của hồi môn của Xích Phong Uyển gả sang Đế
    quốc Kinh Hồng. Với điều kiện thả nàng ra, mấy thứ này đã thuộc về chúng ta.
    Ta sẽ phái người sang đó mang về, nhưng ta cần phải có một số người rành rẽ về
    Liên minh các thành thị tự do ở đó để bảo đảm an toàn cho chúng ta và sự tình
    được tiến hành thuận lợi. Đây là một vụ làm ăn bí mật, ta không muốn có ai
    khác biết, Lạp Nhĩ, ngươi là người duy nhất mà ta có thể nhờ cậy!


  • Giao dịch với người thảo nguyên, chẳng khác nào kêu hổ lột da!


  • Lần đầu tiên ta ra chiến trường, ta đã từng lột da một con hổ để làm áo mặc
    cho nữ nhân của ta. Loại chuyện kêu hổ lột da như vầy, ta đã làm qua nhiều
    lần.


  • Thời gian là khi nào?


  • Khoảng đầu tháng Bảy.


  • Được, chuyện thứ hai là gì?


  • Ta cần nhiều lính đánh thuê hơn nữa tiến vào Đế quốc Kinh Hồng. Sau khi
    ngươi trở lại Liên minh các thành thị tự do, hãy truyền bá tin tức về ta trong
    toàn Liên minh các thành thị tự do. Nói với tất cả lính đánh thuê rằng ta có
    nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, tiền của ta nhiều không đếm xuể, đang
    chờ lính đánh thuê bọn họ tới lấy!


  • Ngươi cần bao nhiêu lính đánh thuê?


  • Hai mươi vạn, ba mươi vạn cũng được, càng nhiều càng tốt!


Lạp Nhĩ bị dọa cho sợ tới mức nhảy dựng lên:


  • Thiển Thủy Thanh, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn dùng lính đánh thuê của
    Liên minh các thành thị tự do chúng ta để chính thức khai chiến với người Đế
    quốc Kinh Hồng sao?


  • Không được hay sao?


  • Đại Nghị viện của Liên minh các thành thị tự do có thể thông qua yêu cầu
    như vậy hay không?


  • Chắc chắn là bọn họ không có quyền ngăn cản. Theo ta được biết, số lính
    đánh thuê ký kết hiệp ước phòng thủ với Đại Nghị viện của Liên minh các thành
    thị tự do chỉ có mười vạn người. Nói cách khác, ở Liên minh các thành thị tự
    do có ít nhất bảy mươi vạn lính đánh thuê là lính đánh thuê tự do, Đại Nghị
    viện không có quyền can thiệp vào hành động của bọn họ.


  • Chuyện này…


Lạp Nhĩ nghẹn lời:


  • Nhưng dù là như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng sẽ đóng cửa biên giới,
    không cho lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do tiến vào.


  • Năm vạn quân biên giới không thủ được đường biên giới quá dài giữa hai
    nước.


  • Nhưng bọn họ có thể phái thêm viện quân…


  • Chỉ khi nào thành Bá Nghiệp biết được tin tức về chuyện này. Ta tuyệt đối
    nắm chắc rằng, trong một khoảng thời gian ngắn, thành Bá Nghiệp không thể nào
    biết được tin tức!


  • Vì sao vậy?


Thiển Thủy Thanh cười bí ẩn, không trả lời. Không thể không nói, hành động
tráo đổi bồ câu đưa tin của Bát Xích đã cung cấp một cơ hội tuyệt vời cho
Thiển Thủy Thanh. Từ lúc này trở đi, hắn có thể lợi dụng thoải mái chuyện
người Đế quốc Kinh Hồng mù tịt về thông tin, lập ra một kế hoạch vô cùng ngoạn
mục nhắm vào sự sai biệt về thời gian. Có thể dự đoán trước rằng trong tương
lai, khi người Đế quốc Kinh Hồng sắp sửa khởi xướng lần bao vây tiêu diệt thứ
tư, Thiển Thủy Thanh sẽ lợi dụng đủ loại tình thế, mang tới cho Lương Khâu Húc
một phần lễ vật ‘kinh ngạc vui mừng’.

Lúc ấy, hắn chậm rãi nói:


  • Lạp Nhĩ, ngươi không cần do dự nữa, đi làm chuyện này đi, tìm cho ta ít
    nhất hai mươi vạn lính đánh thuê. Chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện này, đoàn
    lính đánh thuê của ngươi sẽ trở thành đoàn lính đánh thuê giàu có nhất trong
    số các đoàn lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do.


  • Nhưng nếu như Đế quốc Kinh Hồng bị diệt vong rồi, đối mặt với một Đế quốc
    Thiên Phong thống nhất, chúng ta cũng không thể sống yên lành!


Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời cao giọng:


  • Yên tâm đi Lạp Nhĩ, đối với bằng hữu, Thiển Thủy Thanh ta sẽ không vong ân
    bội nghĩa. Huống chi, theo câu danh ngôn của các ngươi: thế giới này, chỉ có
    tiền tài là vĩnh viễn! Không đúng vậy sao?

o0o

Ngày Hai Mươi Tám tháng Năm, vào buổi tối ấy ở vùng ngoại ô Khang Châu, tình
trạng bị đuổi giết của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh Hồng đã chính thức được
thay đổi. Từ ngày này trở đi, vận mệnh của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh
Hồng bắt đầu xuất hiện bước ngoặt mới. Xích Phong Uyển được Thiển Thủy Thanh
thả đi, lên đường tới thành Bá Nghiệp. Không ai biết giữa hai người có mưu đồ
bí mật cùng giao dịch gì, nhưng có thể đoán được tương lai vì vậy mà trở nên
tràn ngập máu tanh.

Ngày Hai Mươi Chín, đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu chính thức rời khỏi Thiển
Thủy Thanh, trở về Liên minh các thành thị tự do chấp hành sứ mạng bí mật mà
Thiển Thủy Thanh giao cho bọn họ. Cùng lúc đó, Thiển Thủy Thanh thay đổi ý
định làm cho dân chúng ở miền Đông Đế quốc Kinh Hồng nổi loạn lúc ban đầu, tạm
thời đè ép ngọn lửa chiến ý mênh mông trong lòng xuống, ngược lại xuất phát về
phía miền Trung của Đế quốc Kinh Hồng, tìm cách hội hợp với Linh Phong Kỳ và
Thiết Phong Kỳ.

Sau mấy tháng chia ly, Thiển Thủy Thanh lại sát nhập quân của hắn trở lại. Lần
này đây, hắn thề sẽ không bao giờ rời khỏi quân mình.

Từng sống cuộc sống phiêu bạt khắp nơi, gặp vô số chuyện sinh ly tử biệt, sau
vô số lần khảo nghiệm tranh đấu giữa lương tâm và sinh tồn, niềm đau khổ giống
như một con ác quỷ cắn nuốt chính bản thân mình, nhưng vẫn không có một ai có
thể chia sẻ cùng với hắn.

Hiện tại, hắn phải hội hợp với các huynh đệ của mình, sau đó mọi người cùng
nhau đối diện với tương lai, quyết chiến với vận mệnh.

Cùng nhau đi tới, hay cùng nhau diệt vong!

Ngày Năm tháng Sáu, Thiển Thủy Thanh mang theo Dạ Oanh, Bát Xích, còn có hơn
một trăm người của hắn lặng lẽ đi tới phụ cận thành Hỏa Vân. Bởi vì vùng này
từ trước tới giờ, Thiết Huyết Trấn vẫn chưa có cơ hội đặt chân tới, cho nên
binh sĩ ở đây không có tâm lý sợ hãi Thiết Huyết Trấn như binh sĩ ở những địa
phương khác. Ở đây cũng gần như không có dấu hiệu gì của dân chúng nổi loạn,
trở thành hàng rào kiên cố nhất của miền Trung Đế quốc Kinh Hồng. Lúc trước
thành Hỏa Vân từng có lực lượng phòng thủ không tới vạn người, nhưng sau khi
Thành chủ thành Hỏa Vân là Nghiêm Chân Bình mạnh mẽ xúc tiến, hiện nay đã có
tới hơn ba vạn quân phòng thủ. Diện tích phòng ngự lan tỏa từ thành Hỏa Vân
đến các thôn trấn xung quanh, thành lập một hệ thống phòng ngự có tốc độ cao
và vô cùng hiệu quả. Đài Phong Hỏa ở các nơi cũng đã làm xong, khắp các thôn
trấn cũng đã tăng cường lực lượng phòng ngự, bố trí khu vực cảnh giới, trạm
gác dày đặc.

Một chuỗi các hành động liên tiếp của Nghiêm Chân Bình lúc đầu bị cho là làm
chuyện thừa thãi, mọi ngươi đều châm chọc vị Thành chủ vốn xuất thân là quan
văn này là nhát như thỏ đế, Thiết Huyết Trấn đã bó tay chờ chết mà vẫn còn tỏ
ra sợ hãi như vậy. Nhưng sự thật đã chứng minh, Nghiêm Chân Bình lại là viên
quan địa phương có tầm nhìn xa trông rộng nhất ở Đế quốc Kinh Hồng. Từ ngày
Thiết Huyết Trấn bắt đầu tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, sự cẩn thận của hắn đã
khiến cho thành Hỏa Vân trở thành thành lũy tốt nhất không bị Thiết Huyết Trấn
xâm phạm. Khiến cho mỗi lần Thiết Huyết Trấn đi ngang qua vùng này, không thể
nào không tìm đường vòng mà đi.

Đối với hành động thành công của Nghiêm Chân Bình, Lương Khâu Húc càng thêm
tán thưởng, lại quát tháo đối với các nơi có biểu hiện bất lực trong việc
phòng thủ. Chiến tranh cho tới bây giờ đều là như vậy, có người thất ý, cũng
có người đắc ý. Trong trận chiến truy kích và tiêu diệt Thiết Huyết Trấn mà
rất nhiều danh tướng cũng phải gục ngã này, Nghiêm Chân Bình đã trở thành viên
quan địa phương duy nhất vì có biểu hiện xuất sắc mà được cất nhắc và coi
trọng.

Hiện giờ, tuy rằng người của Nghiêm Chân Bình còn tại thành Hỏa Vân, nhưng đã
được đề bạt làm Tổng đốc đại nhân của bốn tỉnh hai mươi sáu thành ở miền Trung
Đế quốc Kinh Hồng. Các nơi bắt đầu noi theo cách làm của Nghiêm Chân Bình, dựa
trên khái niệm co cụm tài nguyên của Mịch Tử Âu mà tiến thêm một bước, tăng
cường năng lực phòng ngự của địa phương, thôn trấn. Tuy rằng bắt đầu có muộn,
nhưng tóm lại so với trước kia vẫn khởi sắc hơn. Cũng dưới tình hình như vậy,
Thiển Thủy Thanh đi tới vùng này.

Thiết Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ, còn có Ly Sở đã tới thành Hỏa Vân từ mấy tháng
trước, tất cả bọn họ đang ở nơi này, tụ hợp lại ngay trước mũi của địch nhân,
sau đó thương thảo làm thế nào để nhổ đi cái gai Nghiêm Chân Bình.

Lần này là một lần so tài mặt đối mặt giữa Thiển Thủy Thanh và Nghiêm Chân
Bình. Mặc dù so về niên kỷ, Nghiêm Chân Bình phải lớn hơn Thiển Thủy Thanh rất
nhiều, nhưng trong trận chiến này, Nghiêm Chân Bình năm nay đã hơn bốn mươi
tuổi cũng không hơn không kém nhân tài mới vừa xuất hiện, con nghé con Thiển
Thủy Thanh không sợ hổ kia. Mà Thiển Thủy Thanh nghiễm nhiên đã trở thành một
gốc đại thụ vững vàng khó mà lay chuyển, một kẻ lão luyện tới mức giết người
mà trên mặt nước mắt chan hòa.

Ngày Bảy tháng Sáu, rốt cục ở một nơi hẻo lánh cách thành Hỏa Vân chừng trăm
dặm là núi Linh Lung, Thiển Thủy Thanh đã tìm được Thiết Phong Kỳ và Linh
Phong Kỳ đang chiếm cứ vùng này.

Khi Thiển Thủy Thanh mang theo hơn một trăm người xuất hiện trước mặt bọn
Phương Hổ, Thủy Trung Đường, tiếng hoan hô thật lớn vang vọng khắp không
trung, các tướng hai Kỳ mừng rỡ gần như phát điên, ai nấy nhảy dựng lên.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, không bao giờ muốn rời xa nhau nữa…

o0o

Sự trở lại của Thiển Thủy Thanh giống như một liều thuốc bổ cho chiến sĩ Thiết
Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ.

Nhất là đối với bọn Phương Hổ, Mộc Huyết mà nói, trận đại chiến tại bến Thu
Thủy kia chuyển hóa từ địa ngục đến thiên đường, cảm giác sống chết thay đổi
chỉ trong chớp mắt thật sự là làm cho người ta kinh hãi. Công bằng mà nói, mặc
dù về mặt chỉ huy tác chiến, bọn Phương Hổ, Mộc Huyết đã có tiến bộ một bước
dài, nhưng so với những lão tướng sa trường như Thế Quân Dương, vẫn thiếu phần
lão luyện, có thể thắng được chỉ là nhờ may mắn mà thôi. Cũng vì như vậy, sự
trở về của Thiển Thủy Thanh thật sự đã làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.


  • Lương Khâu Húc ra lệnh truyền bá khắp nơi, nói rằng ngươi đã chết trên Ma
    Vân phong. Mặc dù chúng ta đã nhiều lần nói với mọi người rằng đó chỉ là chiến
    thuật công tâm của địch, nhưng vẫn có nhiều chiến sĩ cảm thấy lo lắng. Sau
    thất bại của trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu, chúng ta đã cảm thấy cuộc
    chiến chống lại quân Sơn cẩu là dữ nhiều lành ít, may mắn là cuối cùng đánh
    thắng, nhưng tử thương cũng hết sức nặng nề. Thiển thiếu, sống cuộc sống không
    có ngươi, chúng ta vô cùng cực khổ, cho nên trong thời gian qua chỉ dám trốn ở
    nơi đây, tất cả đều nhờ bọn Liêm phu nhân nuôi dưỡng.

Phương Hổ cười khổ nói.

Cùng đi trên con đường nhỏ ở thôn quê, Thiển Thủy Thanh đi trước, hai bên trái
phải là Thủy Trung Đường và Phương Hổ, sau đó là bọn Mộc Huyết. Thiển Thủy
Thanh đưa mắt nhìn ra xa, mảnh ruộng trước mặt lúa đã nảy mầm, xanh tươi mơn
mởn, mang theo hy vọng của mọi người. Hắn khẽ cười cười chỉ vào đồng ruộng
hỏi:


  • Hổ Tử, biết hiện tại các ngươi là cái gì không?


  • Cái gì?


Phương Hổ hỏi lại.


  • Các ngươi chính là những mầm lúa non dưới ruộng kia, bây giờ vẫn còn chưa
    trưởng thành, nhưng chuyện trưởng thành từng ngày là chuyện đương nhiên không
    cần phải nói. Lúa non từ lúc nảy mầm cho đến lúc trưởng thành cần có thời gian
    một trăm lẻ tám ngày, từ binh sĩ trở thành một Tướng quân, ắt cần có thời gian
    dài hơn. Ta tin tưởng các ngươi, chỉ cần chúng ta còn sống, đến một ngày nào
    đó ắt có thể thật sự trưởng thành.


  • Vậy còn ngươi, Thiển thiếu, vì sao ngươi trưởng thành nhanh như vậy?


  • Ta không phải lúa non, ta là yêu quái!


Thiển Thủy Thanh trả lời hết sức nghiêm túc, các tướng bật cười ha hả.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #288