Quân Tiếp Viện Hùng Mạnh (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh không có nhiều cảm tình với mảnh đất mà hắn đang đứng bây
giờ, đây chính là cơ sở cho tất cả thành tựu của hắn, là nguyên nhân quan
trọng khiến cho hắn vẫn giữ được bình tĩnh khi đối mặt với thế cục vô cùng
phức tạp. Thân phận là khách tới từ bên ngoài này đã khiến cho hắn không thể
sinh ra cảm tình quá nhiều với mảnh đất này, cũng khiến cho hắn luôn luôn hoài
nghi tính chân thật của tất cả mọi chuyện. Bất kể sự việc xảy ra sát bên cạnh
hắn, bất kể dao chém lên người gây ra đau đớn đến mức nào, Thiển Thủy Thanh
luôn có cảm giác như mình đang ở trong giấc mộng. Chuyện này càng khiến cho
hắn có thể bất chấp mọi hậu quả, không cần lo lắng quá nhiều đến giá trị sinh
mạng con người, bởi vì hắn không biết rằng tất cả mọi việc mà hắn đang trải
qua, là thật hay là không thật…!


  • Cố hương…

Thiển Thủy Thanh cúi đầu lẩm bẩm:


  • Con người ta có cố hương… quả thật là tốt!


  • Thời gian qua đi theo cạnh ngươi, ta đã học được từ ngươi rất nhiều. Ta bắt
    đầu hiểu được những lời mà ngươi đã nói trước kia: có một số việc, có những
    trách nhiệm mà chúng ta không thể nào trốn tránh. Ta phải trở về khiêu chiến
    với thúc thúc của ta, đoạt lại những gì vốn thuộc về ta, nhưng không phải vì
    ta muốn như vậy, mà vì đó là trách nhiệm của ta. Nếu như ta đã mang họ Nhai,
    ta nhất định phải gánh vác sứ mệnh mà họ Nhai phải gánh!


  • Chỉ vậy thôi sao?


  • Chỉ vậy thôi.


  • Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?


  • Tạm thời còn chưa có kế hoạch.


  • Suy nghĩ cẩn thận hãy làm!


  • Không cần, sau khi trở lại Nhai quốc, tự nhiên sẽ có người bày mưu tính kế
    cho ta. Chuyện ta phải làm không phải là suy nghĩ nên làm như thế nào, mà là
    lựa chọn nên làm như thế nào.


Thiển Thủy Thanh mỉm cười, hắn nhìn Vô Song nói:


  • Vô Song, ngươi đã trưởng thành!


  • Trường Cung Doanh đã không còn, tất cả đều đã chết, máu đã đổ ra ngập tận
    trời cao. Nhai quốc cũng không lớn, cho dù ta khởi xướng nội chiến, số người
    phải chết cũng không thể nhiều hơn số địch nhân mà ta đã tiêu diệt trong mấy
    năm nay, cùng với số chiến hữu đã chết của ta. Có nhiều chuyện sau khi trải
    qua nhiều lần sẽ không còn cảm giác, cho nên không phải là ta trưởng thành, mà
    là đã trở nên chai sạn.


Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:


  • Khi nào thì đi, đi bằng cách nào?


  • Bây giờ, đi theo hành lang Thánh Khiết.


Vô Song sờ vết sẹo đáng sợ trên mặt, cười khổ:


  • Xem như đã bị hủy đi nửa mặt, nhưng lại có lợi vô cùng. Chỉ cần hóa trang
    thêm một chút, quan trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng sẽ không nhận ra ta!

Thiển Thủy Thanh nhìn Vô Song, khóe mắt hắn hơi liếc nhìn về một hướng khác.

Hướng một người đang đứng cô độc…

Hắn thừa biết vì sao Vô Song vội vã đến mức phải đi ngay lập tức, nhưng hắn
biết nói gì đây? Làm một hành động ngu xuẩn là cho Dạ Oanh đi theo Vô Song
sao? Hay nói với Vô Song rằng cây trong rừng nhiều không đếm xuể, đâu cần phải
nhất định chỉ tránh nắng dưới một gốc cây duy nhất? Chuyện cảm tình có đôi khi
làm cho người ta khó có thể cân nhắc, lại càng khó mà khống chế.

Hắn chỉ còn cách giả hồ đồ không biết.

Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thủy Thanh lấy giấy bút ra, viết một lá thư ngay tại
chỗ, sau khi viết xong bèn đưa cho Vô Song:


  • Mang phong thư này tới cho Vân Nghê, nàng sẽ an bày chuyện trở về Nhai quốc
    cho ngươi. Nếu như ngươi cần quân đội, vậy có thể nói với Vân Nghê, Thiên Hạ
    Vân gia có thể giúp ngươi.

Vô Song nhận lấy phong thư:


  • Chuyện an bày trở về nước, ta coi như là thù lao chiến đấu mà quân Đế quốc
    Thiên Phong trả cho ta. Còn chuyện quân đội thì… ta không muốn chuyện này phát
    triển thành nội chiến quốc gia, tốt nhất vẫn nên giải quyết bằng phương pháp
    chính biến cung đình. Hơn nữa cho dù phát động nội chiến cũng không thích hợp
    để người ngoài nhúng tay vào, ta càng không muốn mắc nợ người khác, cho nên
    miễn đi thôi!

Thiển Thủy Thanh biết nếu như là Vô Song hai năm trước, nhất định sẽ không nói
ra những lời này, nhưng Vô Song hiện tại quả thật đã trở nên từng trải. Hắn
mỉm cười nói:


  • Nếu vậy, Vô Song, ta sẽ tặng cho ngươi một món lễ vật, ngươi nhận lấy nó có
    được không? Nó sẽ có ích trong việc trợ giúp ngươi trở lại địa vị cũ!


  • Lễ vật gì vậy?


  • Hùng tộc võ sĩ.


Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:


  • Hy vọng ngươi sẽ thích lễ vật này.

Vô Song kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, hắn có nằm mơ cũng thật không ngờ
Thiển Thủy Thanh lại làm chuyện này. Ba ngàn tên chiến sĩ Hùng tộc đối với một
quốc gia có lãnh thổ nhỏ hẹp, chiến lực yếu đuối như Nhai quốc mà nói, nhất
định sẽ trở thành một bóng ma đáng sợ. Chính biến cung đình rất cần có tinh
binh, có chiến sĩ Hùng tộc tham gia, khả năng hắn trở về vị trí cũ thành công
cũng tăng lên rất nhiều. Mà quan trọng nhất là chiến sĩ Hùng tộc không hề lệ
thuộc vào bất cứ quốc gia nào, không cần lo lắng bất cứ thế lực bên ngoài nào
mượn cơ hội này lăm le dòm ngó Nhai quốc.


  • Làm thế nào?

Vô Song hỏi.


  • Ngươi đi theo hành lang Thánh Khiết, sẽ do người của Quân đoàn Tường Long
    phụ trách đưa ngươi về Nhai quốc, tổ chức nhân mã của mình, sau đó chiến sĩ
    Hùng tộc sẽ vào Nhai quốc theo đường biển. Vân Nghê sẽ nhờ Sở Hâm Lâm an bày
    việc này ổn thỏa, ngươi không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.

Vô Song trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nói:


  • Cảm tạ ngươi, ta thiếu ngươi một món nợ nhân tình!


  • Là ta trả nợ cho ngươi mà thôi, huynh đệ, đây là thù lao cho mấy năm nay
    ngươi đi theo ta vào sinh ra tử!


Thiển Thủy Thanh vỗ vai hắn nói.

Vô Song bật cười ha hả thê lương, hắn nhìn Thiển Thủy Thanh, gằn từng tiếng
một:


  • Thiển Tướng quân, ngươi không thiếu ta bất cứ món nợ nào cả, bởi vì ta đã
    lấy trước thù lao của ta từ tay ngươi…

Hắn nhìn về phía Dạ Oanh, nàng vẫn đứng yên trong gió không nhúc nhích.

Sau đó hắn thản nhiên nói tiếp:

-… Ta đã hôn Dạ Oanh rồi!

Thiển Thủy Thanh sững sờ, Vô Song đã bắt đầu thối lui từng bước một về phía
sau.

Hắn vừa thối lui vừa lớn tiếng nói:


  • Thiển Thủy Thanh, ta hận ngươi! Ta thích Dạ Oanh tỷ, ta yêu nàng! Ta đã hôn
    nàng sau khi chúng ta thoát khỏi đại nạn!

-… Ta muốn ở với nàng cùng một chỗ, chúng ta đã ước hẹn với nhau, đời này đã không thể là người của nhau, nhưng kiếp sau nhất định sẽ ở bên nhau! Thiển Thủy Thanh, ta cảnh cáo ngươi, ngươi phải đối xử thật tốt với nàng, nếu ngươi dám làm cho nàng đau lòng, như vậy một ngày nào đó ta sẽ quay lại tìm ngươi, giết ngươi!

Dứt lời, hắn quay đầu chạy như điên.

Thiển Thủy Thanh im lặng cúi đầu, Dạ Oanh lúc này nước mắt tuôn rơi lã chã…
o0o

Tình cảm đè nén trong lòng cần phải được giải phóng, chú dê lạc đường cần phải
tìm được đường về, áp lức đè nặng lên sinh mạng càng cần phải dỡ bỏ… Lời tuyên
bố yêu Dạ Oanh trước khi Vô Song ra đi chứng tỏ rằng hắn đã học được cách đối
diện với thực tế, dùng cách của mình để giải quyết vấn đề. Lần này đây, hắn đã
không cần trốn tránh.

Trời dần dần sáng, Dạ Oanh tựa vào lồng ngực Thiển Thủy Thanh, nàng không giải
thích gì, chỉ ngồi lặng lẽ, ánh mắt ngây dại.

Thiển Thủy Thanh ôm nàng, hai người yên lặng ngồi cạnh nhau trong nửa đêm còn
lại.

Có rất nhiều điều muốn nói ra, có rất nhiều tâm sự muốn biểu lộ, nhưng rốt cục
cũng giải quyết tất cả bằng phương thức vô thanh thắng hữu thanh. Thiển Thủy
Thanh hiểu rõ Dạ Oanh, có những chuyện cũng không cần phải giải thích.

Về phần Bát Xích, nó lén lút lui về doanh, nằm mở trừng trừng hai mắt nhớ lại
tất cả những chuyện đã xảy ra trong đêm nay.

Mười ba tuổi, lứa tuổi đúng ra không biết gì cả, nhưng lại cái gì cũng biết,
đứa nhỏ trưởng thành trước tuổi này đã bắt đầu hiểu được những sự việc phức
tạp của thế giới chung quanh. Nhưng khác với đại đa số đứa nhỏ khác, đối mặt
với những việc phức tạp này, nó không có cảm giác sợ hãi muốn lùi bước, mà
ngược lại tràn ngập hưng phấn và hướng tới.

Tiếng gà gáy phá vỡ sự yên tĩnh của vùng ngoại ô Khang Châu, gương mặt lộ vẻ
ngái ngủ của Lạp Nhĩ xuất hiện trên sườn núi. Thiển Thủy Thanh vẫn đang ôm Dạ
Oanh không nhúc nhích.


  • Tối qua các ngươi ồn ào quá mức!

Lạp Nhĩ nói với giọng vừa bất mãn vừa than thở.

Thiển Thủy Thanh quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói:


  • Đã xảy ra rất nhiều chuyện…

Lạp Nhĩ còn đang ngạc nhiên, Thiển Thủy Thanh đã nhẹ nhàng đặt Dạ Oanh nằm
xuống đất, cẩn thận cởi chiến bào Thủy Vân của mình đắp lên người nàng, sau đó
nói với Lạp Nhĩ:


  • Theo ta đến đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Hai người bước đi một trước một sau, chậm rãi dạo trên sườn núi. Thiển Thủy
Thanh chắp hai tay sau lưng đi trước một mình, dáng vẻ như đang suy nghĩ
chuyện gì vô cùng trọng đại.

Chợt hắn dừng lại:


  • Lạp Nhĩ, nói cho ta biết, người Liên minh các thành thị tự do các ngươi có
    cái nhìn như thế nào về người Đại Đế quốc Tây Xi?


  • Bọn họ là sói, một bầy sói hung ác!


Lạp Nhĩ đáp không do dự.


  • Vì sao không phải là hổ, sư tử hay báo?


  • Chúng nó không hùng mạnh bằng sói!


Lạp Nhĩ trả lời đơn giản nhưng rất rõ ràng:


  • Sói hung ác, sói tham lam, sói gian trá kết thành từng bầy hoạt động, vì
    kiếm ăn, bất cứ sinh vật hùng mạnh tới mức nào, chúng cũng dám trêu chọc. Sói
    bầy là sinh vật đáng sợ nhất trên thảo nguyên, ít thì mấy mươi, nhiều thì hàng
    trăm hàng ngàn con, không có bất cứ sinh vật nào dám đối địch cùng với chúng.
    Người Đại Đế quốc Tây Xi chính là vua của sói bầy, những dân tộc thảo nguyên
    khác chính là những con sói đi theo vị Lang Vương này săn mồi khắp nơi. Nếu
    như chỉ có một mình người Đại Đế quốc Tây Xi, vậy cũng không đáng sợ, nhưng
    nếu toàn bộ dân tộc thảo nguyên liên kết lại với nhau, không ai có thể chống
    nổi bọn họ!


  • Không ngờ ngươi lại hiểu biết sâu sắc như vậy!


  • Đại đế Sa Tư Hãn năm xưa đã làm cho tất cả mọi người hiểu biết sự đáng sợ
    của bầy sói này.


  • Lúc ấy dường như còn chưa có Liên minh các thành thị tự do kia mà?


Lạp Nhĩ lắc lắc đầu:


  • Khi đó Liên minh các thành thị tự do còn là một mảnh đất hoang vu, sỏi đá
    khô cằn. Thiển Tướng quân, ta biết có rất nhiều người khinh thường thương nhân
    Liên minh các thành thị tự do, khinh thường lính đánh thuê Liên minh các thành
    thị tự do chúng ta. Nhưng con người ta tôn sùng tiền tài cũng không phải là
    một chuyện sai lầm. Thương nhân dùng đầu óc và tiền bạc để kinh doanh buôn bán
    kiếm lợi, lính đánh thuê như chúng ta đổ máu bán mạng đổi lấy đồng tiền, nếu
    so với bầy sói thảo nguyên tham lam đáng sợ kia, chúng ta còn có tính người
    hơn. Sở dĩ chúng ta cố gắng theo đuổi tiền tài là bởi vì chúng ta tin tưởng
    một câu…


  • Câu gì vậy?


  • Trong thế giới mà chiến tranh xảy ra thường xuyên, đất đai, quyền lực, công
    danh, tất cả chỉ là nhất thời, chỉ có tiền bạc mới là vĩnh viễn!


Thiển Thủy Thanh khẽ giật mình, hắn không ngờ người Liên minh các thành thị tự
do đã thăng hoa sự sùng bái tiền tài của bọn họ tới tầm cao của triết học. Chỉ
là triết học về tiền tài này lại mang theo một vẻ lãng tử phiêu bạt không nhà…
Hắn mỉm cười, sau đó nói:


  • Ta sẽ nhớ ngươi, Lạp Nhĩ!


  • Cái gì?


Lạp Nhĩ nghe vậy kinh ngạc ngẩn ra.


  • Chúng ta phải chia tay thôi…

Thiển Thủy Thanh nói:


  • Cũng đã đến lúc chia tay…


  • Thiển Thủy Thanh, rốt cục ngươi có ý gì? Sự hợp tác của chúng ta chỉ vừa
    mới bắt đầu kia mà…


Lạp Nhĩ lập tức lộ vẻ khẩn trương. Lạp Nhĩ khi nãy mới vừa biểu lộ vẻ của một
nhà hiền triết, vừa nhắc tới vấn đề về sự thật và tiền tài, lập tức trở lại
với bản chất tham lam khi trước. Bảo hắn buông một vị chủ nhân có thể moi được
nhiều tiền như Thiển Thủy Thanh, chuyện này hắn tuyệt đối không làm được!


  • Chia tay không có nghĩa là không thể hợp tác, ta có một mối làm ăn lớn nhờ
    các ngươi đi làm, cho nên ta cần các ngươi quay về Liên minh các thành thị tự
    do một chuyến.

Vừa nghe thấy chia tay vì làm ăn, Lạp Nhĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm:


  • Ha ha, Thiển Thủy Thanh, ngươi nói mối làm ăn gì vậy?


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #287