Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tất cả chân tướng đã được nhất nhất vạch trần trong giờ phút này, Thiển Thủy
Thanh đột nhiên có một cảm giác sợ hãi vô cùng.
Hắn biết nỗi sợ hãi này từ đâu mà tới, cho nên chỉ có thể tự mình trấn tĩnh mà
không thể chia sẻ với bất kỳ ai.
Hắn cứ đứng như vậy một mình nơi này rất lâu, tất cả mọi người chỉ có thể đứng
từ xa nhìn lại, không được phép tới gần.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ những gì, bọn họ chỉ biết rằng nếu như có một
chuyện gì đó khiến cho Thiển Thủy Thanh phải trầm tư suy nghĩ trong thời gian
dài như vậy, tức là chuyện này gây ra phiền phức rất lớn.
Nhưng bất kể là ai cũng không hiểu được, chuyện có liên quan tới Tần Nghi, vì
sao lại khiến cho Thiển Thủy Thanh khó lòng quyết định, đau đầu nhức óc tới
mức như vậy.
Bọn họ không hiểu, nhưng Thiển Thủy Thanh hiểu rất rõ ràng, hắn là vì câu ‘thỏ
hết giết chó, chim hết bẻ cung’ của Xích Phong Uyển mà đau đầu.
Bởi vì trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hắn và Bát Xích mới biết được một
chuyện, mà chuyện này gần như có thể khiến cho Thiển Thủy Thanh lâm vào hoàn
cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn đau đầu là vì hắn phải quyết định một chuyện, để
đến khi khả năng này xảy ra thì lúc ấy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đau đầu không phải là vì hắn không có quyền lựa chọn, mà vì lựa chọn này
ắt sẽ làm xúc phạm tới một số người. Trong số những người này có Vân Nghê, có
cả Mộc Huyết, bao gồm tất cả những quân nhân của Thiết Huyết Trấn trung thành
với quốc gia mình.
Cho nên hắn không thể không đau đầu.
Khi đến nửa đêm, quân cảnh giới đã đổi phiên được hai lượt, người phụ trách cả
cánh quân này là Thiển Thủy Thanh vẫn không thấy lộ ra chút gì là mệt mỏi.
Cùng đứng yên với hắn như vậy có Thế Quân Dương, có Xích Phong Uyển, có Bát
Xích, có Dạ Oanh, còn có tám binh sĩ Thiết Huyết Trấn canh giữ tù binh vẫn một
mực yên lặng không nói lời nào.
Thiển Thủy Thanh rốt cục cũng quay đầu lại, nói với tám tên binh sĩ:
Tám tên binh sĩ khẽ giật mình:
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
Tự do? Xích Phong Uyển kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh:
Ngươi muốn thả ta sao?
Không thả thì làm gì đây? Giữ nàng lại để hao tổn lương thực của chúng ta
sao? Hay là giết nàng đi, sau đó đợi quý quốc xuất binh báo thù một cách danh
chính ngôn thuận?
Thiển Thủy Thanh hỏi lại.
Xích Phong Uyển che miệng bật cười:
Nếu sớm biết tên khốn ngươi nâng lên được thì cũng buông xuống được như
vậy, vừa rồi ta đã không nói cho ngươi nghe chuyện ấy!
Điều này không cần nàng quan tâm lo lắng…
Thiển Thủy Thanh cười nói, sau đó hắn quay đầu nói với tám tên binh sĩ kia:
Tất cả đi ngủ đi, tuy nhiên nhớ kỹ, tất cả những chuyện các người nghe thấy
hôm nay, nhất là chuyện về Tần Nghi và Kế Hiển Tông, phải quên hết cho ta! Ta
không muốn sáng mai tỉnh dậy, khắp cả đội ngũ lan truyền chuyện này! Tóm lại
là hôm nay các ngươi không hề nghe thấy gì cả, có hiểu không?
Tuân lệnh Tướng quân!
Tám tên binh sĩ này cũng biết những chuyện mà họ nghe thấy đêm nay, chuyện nào
chuyện nấy đều kinh tâm động phách, nếu để lan truyền ra ngoài, chỉ sợ thiên
hạ đại loạn, tự nhiên là không dám mở miệng bừa bãi. Nhưng bọn họ không biết
rằng Thiển Thủy Thanh bảo bọn họ đi ngủ trước, là vì còn có chuyện càng kinh
tâm động phách hơn nữa, bất kể thế nào cũng không thể để cho bọn họ biết.
o0o
Thế Quân Dương đã ra đi không hề do dự.
Hắn biết vì sao Thiển Thủy Thanh lại thả cho hắn ra đi…
Chuyện tấn công đoàn xe của Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi, sẽ làm cho Lương
Khâu Húc nổi trận lôi đình, nếu như hắn dám trở về, chắc chắn là chỉ có con
đường chết.
Hiện giờ lựa chọn tốt nhất của Thế Quân Dương là tìm một nơi bí mật nào đó để
ẩn cư, từ đây về sau không hỏi tới chuyện đời, không còn khả năng sinh ra uy
hiếp gì với Thiết Huyết Trấn nữa. Nếu một ngày nào đó, Thế Quân Dương hắn muốn
tái tạo lại thành tích huy hoàng của quân Sơn cẩu, như vậy hắn sẽ không còn
thuộc quyền khống chế của Lương Khâu Húc, mà sẽ thuộc quyền của Thiển Thủy
Thanh.
Lúc hắn ra đi có vẻ hoang mang, ánh mắt nhìn Bát Xích có vài phần không nỡ,
ngay cả Bát Xích cũng đột nhiên cảm thấy không nỡ rời nhau. Cảm tình giữa
người với người đôi khi kỳ diệu như vậy, từng ở chung với nhau, ngươi lừa ta
gạt, cố hết sức đấu đá với nhau, cũng tràn đầy giết chóc máu tanh. Nhưng lúc
này cả hai người, một lớn một nhỏ, lại thật lòng cảm thấy rằng mình yêu mến
đối phương.
Bát Xích nhìn về phía xa hô to.
Thân thể Thế Quân Dương khẽ run lên một chút, rốt cục cũng không nói gì, cứ
như vậy cô độc rời đi…
o0o
Quay đầu sang nhìn Thiển Thủy Thanh, Bát Xích hỏi:
Sư phụ, con làm như vậy là đúng hay sai?
Chọc gậy bánh xe đương nhiên là không đúng, nhưng có thể chọc một cách hợp
tình hợp lý, còn có thể làm ra vẻ rằng mình vô tội như vậy, vậy thì đúng rồi!
Làm rất tốt, Bát Xích!
Thiển Thủy Thanh đáp.
Bát Xích bật cười hăng hắc.
Tiễn bước Thế Quân Dương xong, Thiển Thủy Thanh quay sang nhìn Xích Phong
Uyển:
Xích Phong Uyển cười to:
Thiển Thủy Thanh lấy văn điệp ra trả lại cho Xích Phong Uyển. Đã có lúc đột
nhiên hắn có cảm giác kích động trong lòng, muốn lợi dụng văn điệp này để trà
trộn vào trong thành Bá Nghiệp, giết chết Lương Khâu Húc, nhưng sau khi cân
nhắc lại rốt cục vẫn từ bỏ.
Ý tưởng này quá mức phiêu lưu, quá mức không thực tế.
Nhìn Xích Phong Uyển nhận lại văn điệp, Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi:
Xích Phong Uyển tao nhã gật đầu:
Rốt cục Thiển Thủy Thanh thở hắt ra, hiện tại, chỉ còn vấn đề cuối cùng làm
cho người ta đau đầu nhất…
Hắn hỏi Xích Phong Uyển:
Xích Phong Uyển sảng khoái trả lời:
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên trả lời một câu mang hàm nghĩa sâu xa:
Thiển Thủy Thanh vừa nói ra những lời này, bốn người bên cạnh Thiển Thủy Thanh
gồm có Xích Phong Uyển, Dạ Oanh, Vô Song và Bát Xích đồng thời giật mình chấn
động.
Xích Phong Uyển đưa tay chỉ mặt Thiển Thủy Thanh hỏi:
Lúc này hai mắt nàng sáng rực, vội hạ thấp giọng nói tiếp:
Thiển Thủy Thanh đã lập tức ngắt lời nàng:
Ai nói rằng ta muốn đầu hàng các người??
Vậy rốt cục là ngươi có ý gì?
Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài:
Hắn nhìn thẳng vào mắt Xích Phong Uyển, nói từng chữ một:
Xích Phong Uyển hoàn toàn chết lặng, ngay cả Dạ Oanh, Vô Song cũng không hiểu
Thiển Thủy Thanh suy nghĩ những gì, vì sao phải làm như vậy. Dạ Oanh không nói
gì, Bát Xích cũng không nói gì, mà Vô Song từ nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cục tức
giận khẽ nói:
Thiển Thủy Thanh, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi phản quốc!
Cái mà người Đại Đế quốc Tây Xi muốn… Bọn họ muốn một cái cớ để xuất binh,
muốn giảm thiểu tối đa trở ngại cho chuyện xuất binh, muốn người Đế quốc Thiên
Phong gánh vác tất cả những khiển trách về chính trị cho chuyện xuất binh của
họ!
Đây đúng là cái mà ta muốn cho bọn họ!
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ ngẩng cao đầu:
Còn nữa, ta không có phản quốc, ta có lý do của ta, ta chỉ muốn bảo vệ tính
mạng của tất cả mọi người trong Thiết Huyết Trấn.
Lý do gì vậy?!
Mọi người đồng thanh hỏi.
Bất kể là Xích Phong Uyển hay là bọn Vô Song, ai cũng cần một lời giải thích
hợp lý.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh bỗng nở một nụ cười khổ:
Bát Xích cúi đầu đáp khẽ:
Sau khi Bát Xích nhỏ giọng thuật lại chuyện này cho tất cả mọi người, ai ai
cũng cất tiếng thở dài. Vô Song lại hỏi:
Thiển Thủy Thanh không trả lời hắn, lại quay sang hỏi Xích Phong Uyển:
Xích Phong Uyển không do dự đáp:
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, giọng hắn trầm thấp rót vào tai mọi người như
những âm thanh xuất phát từ cuối chân trời:
Đêm nay quả thật là một đêm có những chuyện làm cho người ta phải sợ hãi chết
người.
Từng âm mưu một bị vạch trần, từng chuyện bí mật được công bố, một số chuyện
xưa tích cũ được moi ra, từng phỏng đoán rốt cục cũng đã được chứng thực chỉ
trong buổi tối hôm nay.
Tình cảm vua tôi là tình cảm mang tính khảo nghiệm khó khăn nhất trên thế gian
này. Một khi tình cảm vua tôi đã bị rạn nứt, nếu xuất hiện thêm vấn đề quan
trọng, thường là rất khó mà cứu chữa.
Sự ngu xuẩn của Thái tử Thương Lan đã khiến cho quan hệ giữa Thiển Thủy Thanh
và Thương Dã Vọng xuất hiện một vết nứt không thể nào vá nổi. Bất kể Thương Dã
Vọng lựa chọn thủ đoạn như thế nào cũng không thể tu sửa hoàn thiện như trước,
biện pháp duy nhất cũng là tốt nhất, chính là sử dụng thủ đoạn bí mật lặng lẽ
diệt trừ Thiển Thủy Thanh.