Cầu Thân (trung)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt đáp:


  • Trong thiên hạ không có chuyện gì mà Thiển Thủy Thanh ta không dám làm.
    Thiết Huyết Trấn đang ở Đế quốc Kinh Hồng, làm chuyện gì, không làm chuyện gì,
    ngoại trừ ta ra, không có bất cứ kẻ nào có thể quyết định thay ta. Công chúa
    điện hạ, không cần lấy quan hệ của hai nước ra đe dọa ta như vậy, nàng nghĩ
    Thiển Thủy Thanh ta là người dễ bị người khác đe dọa như vậy sao? Về phần cái
    mà nàng gọi là sự thật… hắc hắc, nếu như lời nàng nói là sự thật, xin hỏi vì
    sao Thế Quân Dương lại muốn giết nàng?

Xích Phong Uyển ngạc nhiên nghẹn lời, đương nhiên nàng biết rằng Thiển Thủy
Thanh không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, lúc này đôi mắt mê hồn
của nàng xoay chuyển mấy vòng, trong lòng cũng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ.
Đột nhiên, mặt Xích Phong Uyển sáng ngời, sau đó nàng đúng lên, tư thế trông
vô cùng quyến rũ tiến lại sát cạnh Thiển Thủy Thanh.

Nhìn Thiển Thủy Thanh, Xích Phong Uyển dùng giọng tràn đầy mê hoặc nói với
hắn:


  • Nếu ta nói với Thiển Tướng quân rằng ta đến nơi đây là vì muốn trợ giúp
    Thiết Huyết Trấn vượt qua hiểm cảnh trước mắt, để có thể tiếp tục sinh tồn ở
    nơi này, không biết Tướng quân có tin không?

Nữ nhân này lúc ban ngày khi chiến đấu thì dũng mãnh tuyệt luân, nhưng trong
giờ phút này đột ngột biến hóa vô cùng nhanh chóng, trở nên một nữ nhân thiên
kiều bá mị, vô cùng hấp dẫn, tràn ngập phong tình. Năng lực biến hóa này thật
sự khiến cho người ta phải thở dài thán phục.

Thiển Thủy Thanh làm như không thấy, để mặc cho tay Xích Phong Uyển lướt nhẹ
sau lưng hắn, chạy lên bờ vai hắn, cho đến khi gần chạm đến hai má, hắn mới
khẽ cười nói:


  • Nếu tay nàng còn dám tới gần động mạch cổ của ta thêm một phân nữa, vậy
    đừng trách đao của ta đâm vào thân dưới của nàng!

Xích Phong Uyển cảm thấy có vật gì cứng mà lạnh lẽo chạm vào thân dưới của
mình, tay nàng chợt ngừng lại, nhìn Thiển Thủy Thanh:


  • Xem ra cho dù ta nói rằng thật sự không có ý xâm phạm tới ngươi, ngươi cũng
    không tin, có phải không?


  • Chỉ cần nàng đưa ra nguyên nhân đầy đủ và hợp lý, vậy cũng có thể cân nhắc
    tiếp thụ.


  • Thiển Thủy Thanh, ngươi có biết rằng có một số việc, chỉ cần ngươi bằng
    lòng tin tưởng, nó lập tức sẽ trở thành sự thật hay không?


  • Nàng nói như vậy là có ý gì?


  • Đơn giản lắm, hiện tại chỉ cần ngươi tin theo lời nói của ta là được: Ta
    tiến vào Đế quốc Kinh Hồng chính là vì muốn giúp đỡ Thiết Huyết Trấn, như vậy
    là ngươi sẽ có năm vạn chiến mã, cùng rất nhiều vàng bạc châu báu! Ta biết
    ngươi không cần tiền bạc, nhưng ngươi không thể nào không quan tâm tới chiến
    mã! Đây chính là năm vạn thớt chiến mã tốt nhất của Đại thảo nguyên Tây Phong!
    Có lẽ… chiến mã của Thiết Huyết Trấn cũng không còn nhiều lắm…


Thiển Thủy Thanh cảm thấy trong lòng thoáng động:


  • Chúng ở đâu?


  • Sau khi ta tới thành Bá Nghiệp, lúc ấy ta sẽ nói cho ngươi chúng ở nơi nào!


  • Nếu như ta không thả nàng đi thì sao?


  • Vậy ngươi sẽ không có gì cả.


  • Vậy nếu ta nhất quyết muốn biết vì nguyên nhân gì mà các người tiến vào Đế
    quốc Kinh Hồng…


Ánh mắt của Xích Phong Uyển nhìn Thiển Thủy Thanh lập tức ngập tràn lửa giận:


  • Thiển Thủy Thanh, ngươi không thể nào muốn trọn cả đôi đường như vậy được!
    Đừng nghĩ rằng ngươi có thể ép ta nói ra, ta biết ngươi không dám giết ta! Chỉ
    cần ngươi vẫn còn ý muốn trở lại Đế quốc Thiên Phong, vậy ngươi tuyệt đối
    không dám giết ta! Ngươi sẽ không dám thay thế Thương Dã Vọng làm ra chuyện
    trở mặt với Đại Đế quốc Tây Xi, cho nên một người thông minh như ngươi, hẳn
    phải biết nên lựa chọn như thế nào!

Ngay lúc ấy, một giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên:


  • Nữ nhân kia, nàng đừng uổng phí tâm cơ nữa! Thiển Thủy Thanh, về chuyện vì
    sao Xích Phong Uyển muốn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng ta, vì sao ta muốn giết
    bọn họ, ta có thể trả lời cho ngươi!

Người lên tiếng chính là Thế Quân Dương.

o0o

Cho dù đây là lần đầu tiên Thế Quân Dương gặp mặt Thiển Thủy Thanh, hắn cũng
không khỏi thở dài, thầm than lời đồn trên giang hồ đôi khi sai lạc đến mức
như vậy. Trong lời đồn, tên Tướng quân như hung thần ác sát thực tế lại là một
nam tử anh tuấn nho nhã, ung dung tiêu sái. Cho dù là nghe Thế Quân Dương hắn
đề cập tới âm mưu đáng sợ quan hệ tới sự tồn vong của cả đại lục, Thiển Thủy
Thanh vẫn hết sức bình tĩnh, hết sức lạnh lùng.

Ngồi trên sườn núi chỉ có hai người Thiển Thủy Thanh và Thế Quân Dương. Dường
như trong lúc này hai người không phải là oan gia đối đầu, mà là lão bằng hữu
vừa gặp lại sau nhiều năm xa cách. Cách đó không xa, Bát Xích lặng lẽ đi tới,
nó không ngủ tiếp vì nó biết rõ, có lẽ cuộc nói chuyện của hai vị Đại tướng sa
trường này sẽ làm cho cả đời nó nhận được ích lợi khôn cùng.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:


  • Bát Xích đã kể cho ta một vài điều về ngươi. Trên đường chạy trốn, tuy rằng
    đều là nó hầu hạ ngươi, nhưng tóm lại, ngươi đối xử với nó cũng không tệ,
    không ngược đãi nó, trước hết ta cảm tạ ngươi về chuyện này. Đúng rồi, ta mới
    vừa thu nó làm đồ đệ, từ bây giờ trở đi, nó là đồ đệ thật sự của ta. Nếu như
    ngươi còn có cơ hội đưa nó tới thành Bá Nghiệp, như vậy dự định trước đây của
    ngươi cũng không mang tội khi quân!

Thế Quân Dương cười hăng hắc:


  • Lão tử đã lọt vào tay các ngươi, là tù binh của các ngươi, còn mặt mũi nào
    trở về gặp Quốc chủ? Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, ta thà chết dưới đao của
    người Đế quốc Thiên Phong, ít nhiều gì cũng được xem là vì nước tận trung!


  • Đáng tiếc, không phải mỗi anh hùng đều có kết quả tốt, cũng không phải ai
    cũng là người trung thành vì chủ của mình đều có thể khiến cho chủ nhân hiểu
    được lòng trung của mình. Không nói xa xôi, chỉ mỗi việc ngươi dám chém giết
    đoàn đặc sứ cùa Đại Đế quốc Tây Xi cũng thừa sức để Lương Khâu Húc giết cả nhà
    ngươi. Ta tin rằng với tình huống hiện tại, Lương Khâu Húc tuyệt đối không dám
    đắc tội với Xích Đế.


Vừa nhắc tới người Đại Đế quốc Tây Xi, Thế Quân Dương tức giận hừ lạnh:


  • Người thảo nguyên lòng lang dạ sói, muốn không đánh mà chiếm lấy Đế quốc
    Kinh Hồng ta. Nước ta có vô số người giàu lòng yêu nước, nhưng chỉ có lòng mà
    không đủ sức. Từ Đại Tướng quân Lương Trung Lưu cho tới Cô Chính Phàm, phàm là
    quân nhân có cốt khí của Đế quốc Kinh Hồng ta không ai phản đối, chỉ có Ích Tử
    Khiêm sùng bái phương Tây mà đem lòng oán hận phương Đông, thà dẫn đường cho
    bọn sài lang thảo nguyên vào chứ không chịu bảo vệ quốc gia, quả thật vô cùng
    xấu hổ!

Câu chuyện dưới sự dẫn dắt khéo léo của Thiển Thủy Thanh tự nhiên dần dần
chuyển tới mục tiêu bàn luận của bọn họ. Thiển Thủy Thanh chợt lóe lên trong
mắt một tia sáng, nhẹ nhàng hỏi:


  • Chuyện không đánh mà chiếm được Đế quốc Kinh Hồng là sao vậy?

Thế Quân Dương nghiến răng thốt ra hai chữ gọn lỏn:


  • Cầu thân!

Thiển Thủy Thanh lập tức bừng tỉnh ngộ, hiểu ra rõ ràng mọi chuyện.

Hôn nhân chính trị cho tới bây giờ vẫn là vũ khí ngoại giao cực kỳ quan trọng
trong thời kỳ phong kiến.

Không nên xem thường thứ vũ khí này, nó có ý nghĩa sâu xa, vô cùng quan trọng.

Cái gọi là Đế quốc, thật ra cũng chỉ là Gia quốc mà thôi, Hoàng đế là Quốc
chủ, cũng chính là gia chủ. Tư tưởng này chính là tư tưởng chủ đạo của tuyệt
đại đa số quốc gia phong kiến. Cũng chính vì như vậy, gia sự của Hoàng đế cũng
là quốc sự, hôn nhân chính trị vì vậy mà cũng đạt tới một cấp độ chính trị cao
hơn.

Từ hai mươi năm trước, Đại Đế quốc Tây Xi do thái độ căm ghét vì cùng chung kẻ
địch của các quốc gia chung quanh đối với người thảo nguyên mà đưa ra sách
lược chính trị xa thân gần đánh: Tức là giao hảo với các nước như Đế quốc Kinh
Hồng, Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Độc Lập lĩnh, Đế quốc Mạch Gia, Đế quốc Thiên
Phong… Cô lập các nước như Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc, Á Đề…, tạo cơ hội
cho người thảo nguyên lấn ra khỏi thảo nguyên.

Nhưng mà tâm lý đề phòng trời sinh của các nước ở đại lục đối với người thảo
nguyên khiến cho dù trong nội bộ bọn họ đấu đá với nhau đến nỗi long trời lở
đất, nhưng tuyệt đối không bao giờ chịu thiết lập mối quan hệ hữu hảo với
người Đại Đế quốc Tây Xi. Giống như lời của Thế Quân Dương từng nói với Xích
Phong Uyển: “Thà là để Đế quốc Kinh Hồng mất vào tay người Đế quốc Thiên
Phong, ít nhất cũng cùng chung dòng máu Đại Lương, chứ không chịu sự thống trị
của bọn sài lang thảo nguyên, sống cuộc sống không bằng trâu ngựa!”

Sau khi sách lược chính trị xa thân gần đánh thất bại, năm năm trước, Thừa
tướng Vượng Tán của Đại Đế quốc Tây Xi đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề
này, chính là dùng thủ đoạn hôn nhân chính trị, muốn đem gả Công chúa Phong
Uyển năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi cho Thái tử Đế quốc Kinh Hồng Lương Hồng.
Nếu như kế sách này thành công, ắt từ đây về sau người Đế quốc Kinh Hồng và
người Đại Đế quốc Tây Xi trở thành quan hệ thông gia. Nếu Xích Phong Uyển có
thể trở thành Hoàng hậu của Đế quốc Kinh Hồng, sau này con nàng sinh ra cũng
mang trong người dòng máu của tộc Tây Xi. Nếu như nó được kế thừa sự nghiệp
của Đế quốc Kinh Hồng, như vậy đối với cháu ngoại của mình, vị ngoại công –
Quốc chủ Đại Đế quốc Tây Xi Xích Đế sẽ có rất nhiều cơ hội có thể lợi dụng như
mượn sức, chèn ép, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn dựng nên một vị Quốc chủ bù
nhìn, thậm chí thúc đẩy việc hợp nhất hai Đế quốc. Đương nhiên đối với thực
lực của Đại Đế quốc Tây Xi mà nói, cái gọi là hợp nhất hai Đế quốc, thật ra
chỉ là một cách nói khác của việc nước lớn gồm thâu nước nhỏ mà thôi.

Chuyện thôn tính quốc gia khác bằng phương thức hòa bình như vậy, so ra vẫn an
toàn hơn phương thức thôn tính bằng vũ lực rất nhiều. Chỉ có điều phương thức
này có khuyết điểm là tốn thời gian quá dài, vả lại xác suất thành công cũng
không lớn lắm.

Nhưng người Đại Đế quốc Tây Xi vẫn làm như vậy, ba năm trước đây họ đã phái ra
một đoàn đặc sứ đi thành Bá Nghiệp để du thuyết, cũng để thuyết phục nhân vật
quan trọng nhất của Đế quốc Kinh Hồng: Thừa tướng Ích Tử Khiêm.

Nhưng chuyện này đã bị các Võ tướng trong nước phản đối hết sức mạnh mẽ. Đối
với sự tham lam, hung ác, hùng mạnh của người thảo nguyên, bọn họ thật sự hiểu
rất rõ ràng.

Cũng vì như vậy, Thế Quân Dương có thể nói là hận thấu xương người Đại Đế quốc
Tây Xi. Cho nên vừa biết được đoàn xe của người Đại Đế quốc Tây Xi, hắn đã lập
tức rút đao hạ sát thủ. Trong ba năm qua, người Đại Đế quốc Tây Xi luôn vì
chuyện Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng mà cố gắng làm ra đủ mọi
chuyện. Đối với Thế Quân Dương mà nói, khó có cơ hội gặp được Công chúa Phong
Uyển đích thân tới Đế quốc Kinh Hồng, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua một cơ
hội tốt như vậy, cho dù liều chết cũng nhất định phải giết cho bằng được Công
chúa Phong Uyển.

Thiển Thủy Thanh là người thông minh, không cần nói nhiều cũng hiểu, cho nên
Thế Quân Dương chỉ cần nói ra hai chữ ‘cầu thân’, hắn lập tức hiểu ra âm mưu
trong đó của người Đại Đế quốc Tây Xi. Tuy nhiên cũng vì như vậy, hắn cũng có
chuyện chưa hiểu rõ, cho nên lúc này mới hỏi Thế Quân Dương:


  • Nếu là như vậy, vì sao Thừa tướng Ích Tử Khiêm vẫn muốn liên kết đám quan
    văn trong triều chấp nhận thỉnh cầu cùa người Đại Đế quốc Tây Xi?

Trong mắt Thế Quân Dương hiện ra một vẻ tàn nhẫn:


  • Không phải là vì người Đế quốc Thiên Phong các ngươi uy hiếp hay sao? Thiển
    Thủy Thanh, nếu như người Đế quốc Kinh Hồng ta thật sự liên kết cùng người Đại
    Đế quốc Tây Xi, Đế quốc Thiên Phong của ngươi còn dám tấn công Đế quốc Kinh
    Hồng ta không kiêng nể gì sao?

Thiển Thủy Thanh cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Đúng vậy, nếu quả thật là như vậy, Thương Dã Vọng nhất định sẽ hết sức thận
trọng đối với chuyện tấn công Đế quốc Kinh Hồng.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #280