Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thiển Thuỷ Thanh ngồi ở giữa thôn, tay mân mê Hổ Nha đao, mặt mỉm cười nhìn
thiếu niên kia hiện tại đã bị trói thành một chiếc bánh chưng. Trong giây phút
này, ánh mắt thiếu niên vẫn toát ra sự phẫn nộ và bất khuất.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi.
Thiếu niên ngước mặt trả lời.
Thiển Thuỷ Thanh nhíu mày.
Nghe câu đáp này, trong lòng Thiển Thuỷ Thanh khẽ run lên.
Hắn hỏi tiếp.
Thiếu niên lớn tiếng đáp:
Một tên binh sĩ đi tới, nhỏ giọng bẩm báo với Thiển Thuỷ Thanh tin tức mà mình
mới vừa thu được:
Ủa? Quả thật có chuyện này sao?! Thiển Thuỷ Thanh khẽ nhướng mày.
Hắn đã cảm thấy có hứng thú với thiếu niên quật cường trước mặt, giây phút này
tiểu tử ấy vẫn không sợ chết, giọng nói vẫn lộ vẻ không phục.
Hắn hỏi.
Thiển Thuỷ Thanh không nén nổi buồn cười, lập tức bật cười ha hả như điên.
Xem ra tên tiểu tử này giống một đứa trẻ thích xem tiểu thuyết anh hùng hơn là
một đứa trẻ đơn thuần.
Vô Song thấy hắn cười thoải mái phóng túng như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận:
Thiển Thuỷ Thanh cười đến trẹo cả quai hàm:
Đương nhiên là buồn cười, ta hỏi ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là anh
hùng hay không?
Anh hùng chính là người cứu vớt lê dân khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng, cứu dân
chúng khỏi nạn đao binh, mang một tấm lòng hào hiệp, dám hy sinh vì đại nghĩa,
chuyện này có gì mà không biết?
Thiển Thuỷ Thanh nhìn gương mặt còn đầy nét ngây thơ của trẻ con kia, trầm
giọng thở dài:
Thiếu niên ngẩn ra.
Thiển Thuỷ Thanh đứng lên, dáng hắn ung dung tiêu sái, nhìn về dãy núi xa xa,
hạ giọng nói:
Dường như đang ngâm thơ, giọng Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi:
-… Một anh hùng chân chính phải thoát ra khỏi ràng buộc của thế tục, vẫy vùng thiên hạ, thoả chí bình sinh, thừa thắng xông lên, thẳng đến khi thiên hạ đều bái phục!
-… Một anh hùng chân chính phải cười ngạo thế gian, ung dung tiêu sái, không bị bất cứ tình cảm gì làm cho trói buộc tay chân!
Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục nói:
Thiếu niên tên Vô Song căm tức nhìn Thiển Thuỷ Thanh:
Thiển Thuỷ Thanh làm như không thấy Vô Song đang trừng mắt nhìn mình, lại tiếp
tục nói:
-… Ta chỉ mới nói rằng sẽ phóng hoả đã ép được ngươi đi ra, chỉ dùng sinh mạng của vài thôn dân đã khiến cho ngươi tự động đầu hàng. Người như ngươi vậy, không biết cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ, không biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên thoái, cam tâm tình nguyện ở lại đòi bảo vệ tất cả thôn dân, làm sao được? Nếu như ta là một người hiếu sát, giây phút này tính mạng của ngươi và tất cả thôn dân đã không còn, lúc ấy ngươi còn mạng để làm anh hùng hay sao?!
Thiển Thuỷ Thanh nói một hơi khiến cho Vô Song giật mình kinh hãi toát mồ hôi,
trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, chỉ lớn tiếng kêu:
Thiển Thuỷ Thanh bật cười lạnh lẽo:
Giọng Thiển Thuỷ Thanh càng lúc càng lớn, vang vọng cả bốn phương:
Nhìn thiếu niên với vẻ tàn nhẫn, Thiển Thuỷ Thanh ghé sát vào tai hắn gằn từng
chữ một nhưng nhỏ giọng:
Những lời này gần như là đại nghịch bất đạo, cho nên Thiển Thuỷ Thanh phải hạ
giọng cho mỗi mình thiếu niên nghe mà thôi. Trong mắt của Thiển Thuỷ Thanh,
những anh hùng thiên hạ ôm ấp hoài bão thật ra đều là những kẻ dám mạo hiểm
mang đầy dã tâm và lòng riêng xuất hiện mà thành. Nhìn trong lịch sử từ trước
tới nay, trong số các vị thánh hiền nhân đức, có được mấy người không bị biến
đổi trở thành kẻ tiểu nhân chỉ biết lợi riêng cho mình? Những kẻ nhờ vào cái
gọi là giúp đỡ chính nghĩa lo cho dân chúng để leo lên địa vị chí cao, có được
mấy người không phải là vì lợi riêng của bản thân mà tranh quyền đoạt lợi? Cái
gọi là Hoàng đế anh minh lại có mấy ai chủ động buông bỏ chức vị Hoàng đế? Chủ
động gạt bỏ tư tưởng độc chiếm thiên hạ? Chủ động buông bỏ tư tưởng làm Hoàng
đế suốt cả đời mình, sau đó lại truyền lại đời đời cho con cháu? Bọn họ anh
minh, đơn giản là vì muốn xây dựng một triều đình đời đời cho bản thân bọn họ,
cho con cháu bọn họ nên mới cố gắng mà thôi!
Thiển Thuỷ Thanh không tin anh hùng, hoặc nói cách khác hắn tin rằng phàm là
anh hùng đều máu nhuộm đôi tay.
Vấn đề duy nhất chính là hiện tại hắn cũng đang cố gắng trở thành một anh
hùng. Hắn không nghĩ rằng mình có chỗ bất đồng với những người khác, có lẽ
điểm khác duy nhất chính là: Hắn tuyệt đối không lừa gạt chính mình.
Vĩnh viễn hắn cũng không nói rằng mình nhân nghĩa bao trùm thiên hạ, ôm ấp
lòng thương cho dân chúng lầm than, cũng không nói rằng mình trung quân ái
quốc, có tấm lòng nghĩa hiệp. Nếu như có thể, hắn rất vui vẻ bằng lòng sau khi
mình làm một phần chuyện ác đem nói ra ngoài thành mười phần đại ác, dùng bộ
mặt mười phần đại ác này chường ra với thế nhân.
Hắn nguyện chỉ làm một chân tiểu nhân, vĩnh viễn không làm một nguỵ quân tử.
Bậc quân vương, cũng chỉ như nguỵ quân tử mà thôi…
o0o
Vô Song kinh ngạc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh vẫn mỉm cười nhìn
hắn.
Thiển Thuỷ Thanh nói:
Vô Song lắc đầu:
Ngươi giết ta đi! Ta thấy ngươi khẳng khái nói ra những lời này, hẳn là
ngươi sẽ không làm thương tổn đến dân chúng trong thôn, ta cảm ơn ngươi… Còn
về cách nghĩ của ngươi, ta không dám đồng ý một cách bừa bãi, vạn nhất tới tai
triều đình, e rằng có thể hại đến ngươi, ngươi nên giết ta đi, như vậy sẽ an
toàn hơn!
Ta đã dám nói thì không sợ ngươi truyền ra, lời nói của ta ra khỏi miệng
truyền vào tai ngươi, không có người thứ ba nghe thấy. Nếu như ngươi có muốn
truyền ra, ta cũng sẽ phủ nhận, nói là ngươi vu cáo cho ta, cho nên vấn đề này
cũng không cần phải lo lắng, tuy nhiên nếu như ngươi muốn sống, vậy thì khó
khăn hơn một chút.
Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng nói.
Hổ Nha đao đang mân mê trong tay đột ngột kề sát vào cổ Vô Song, Thiển Thuỷ
Thanh thản nhiên nói:
Vô Song nhìn hắn chăm chú, cuối cùng chỉ nói một câu:
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả, Hổ Nha đao vẽ ra một vòng sáng lạnh:
Hắn chỉ những lão nhân trong thôn đang chết lặng cả người.
Vô Song giận dữ.
Thiển Thuỷ Thanh ghé sát tai Vô Song, hạ giọng nói:
Ngươi xem, trong đời người ta có rất nhiều lựa chọn gian nan, ta chọn con
đường sống cho ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi chọn con đường mọi người cùng
sống hay là chọn con đường mọi người cùng chết?
Ngươi không sợ ta theo ngươi rồi sẽ tìm cách giết ngươi sao?
Theo như tư cách của ngươi, nếu ngươi theo ta rồi, nhất định sẽ không phản
bội ta.
Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên đáp:
Vô Song trợn mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, đối phương vẫn thản nhiên
bất động. Hắn nghiến răng hét:
Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười hài lòng.
Trên đường trở về, một tên binh sĩ không nhịn được khẽ hỏi Thiển Thuỷ Thanh:
Thiển Thuỷ Thanh liếc nhìn hắn với vẻ lạnh lùng nhưng không nói lời nào.
Tên binh sĩ kia cảm thấy dường như vừa rơi xuống một hố băng, toàn thân lạnh
toát, không nhịn được phải rùng mình một cái.
Cái liếc mắt ấy làm cho hắn sởn tóc gáy, lại sinh ra cảm giác sợ hãi bất lực.