Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp:
Bát Xích nghe vậy trong lòng phát lạnh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Thiển
Thủy Thanh nhìn nó chăm chú, nói với giọng nghiêm túc:
Lúc này Bát Xích mới bừng tỉnh ngộ, nó nhỏ giọng hỏi:
Vậy sau này…
Không có sau này!
Giọng Thiển Thủy Thanh vô cùng dứt khoát:
Hiện tại chuyện chúng ta cần lo lắng là làm sao để sinh tồn, Quân đoàn Bạo
Phong là bằng hữu của chúng ta, là sự giúp đỡ cho chúng ta, cho nên không có
cái gì gọi là ‘sau này’! Trong thời điểm này, biểu hiện của chúng ta là phải
càng ủng hộ Quân đoàn Bạo Phong hơn lúc trước, đây chính là chuyện mà ta đang
lo lắng, mà ngươi, chỉ cần làm tốt chuyện ta giao phó là đủ! Bát Xích, ta dạy
ngươi một bài học thứ hai, chính là đừng nên khinh suất làm thử những chuyện
mà mình không làm nổi, nếu không chỉ càng làm cho mọi chuyện trở nên hỏng bét
mà thôi!
Dạ, sư phụ!
Bát Xích nghiêm túc cúi đầu.
Trận chiến bến Thu Thủy chính là Bát Xích đã lập công lớn, sau đó còn tráo đổi
bồ câu đưa thư, phát hiện ra Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi. Từ khi tiến vào Đế
quốc Kinh Hồng trong hai tháng ngắn ngủi, tiểu tử Bát Xích không ngờ đã lập
được ba đại công, hiện giờ rất nhiều người đã xem nó như một tiểu anh hùng.
Nhưng chính vì như vậy, Thiển Thủy Thanh mới bắt buộc phải gõ đầu nó thật mạnh
một phen.
Ngọc bất trác bất thành khí, tiểu tử này có lá gan rất lớn, vận may cũng quá
tốt, nhưng nếu cứ để mặc nó tiếp tục như vậy, thần May mắn không thể nào đi
theo nó mãi. Địch nhân mà hiện giờ Thiết Huyết Trấn đang phải đối mặt, kẻ nào
kẻ nấy hung ác nham hiểm như hổ báo sài lang, nếu cứ để mặc Bát Xích mà không
dạy dỗ nó cẩn thận, e rằng sớm muộn gì nó cũng gây ra đại họa. Nhưng một đứa
nhỏ thông minh lanh lợi như Bát Xích, nếu kềm chế nó quá mức, ngược lại coi
như bóp chết một thiên tài đang dần trưởng thành. Vì vậy Thiển Thủy Thanh mới
dạy dỗ nó phát triển theo từng bước, đầu tiên là dạy cho nó hai bài học trên,
thứ nhất là học nhẫn nại, thứ hai là học cách buông bỏ, nhưng cũng không dám
mạnh mẽ ép buộc nó quá mức. Còn chuyện phân biệt rõ ràng lúc nào thì nên nhẫn
nại, lúc nào thì nên buông bỏ, vậy phải xem năng lực lĩnh ngộ của chính bản
thân nó mà thôi.
Thấy Bát Xích cúi đầu nghe theo lời dạy của mình, Thiển Thủy Thanh hài lòng
gật gật đầu:
Bát Xích, ngươi phải nhớ kỹ, có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài,
chuyện về Quân đoàn Bạo Phong càng không thể chỉ nghe theo lời nói từ một phía
của Cơ tỷ tỷ ngươi. Dù sao chuyện này còn có vài vấn đề trong đó, ta vẫn chưa
nghĩ thông suốt.
Vấn đề gì vậy?
Bát Xích ngạc nhiên hỏi.
Thiển Thủy Thanh không trả lời, hắn nhìn mây khói lượn lờ cuối chân trời, chậm
rãi thở dài:
o0o
Bóng đêm dày đặc, trên bầu trời lấp lánh vô số vì sao, đại đa số binh sĩ đều
đã ngủ say, chỉ có một ít binh sĩ phụ trách nhiệm vụ cảnh giới vẫn bí mật ẩn
trong một góc tối nào đó, cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Năng lực
thám báo và cảnh giới của quân Đế quốc Thiên Phong xưa nay là hùng mạnh nhất
trong các quốc gia trên đại lục. Hệ thống huấn luyện của người Đế quốc Thiên
Phong rất coi trọng tư chất của binh sĩ, nhờ vậy bọn họ mới có kỷ lục ít bị
địch nhân đánh lén nhất qua bao năm chinh chiến trong lịch sử chiến tranh của
đại lục. Hiện giờ thân đang ở trên đất địch, quân Đế quốc Thiên Phong càng
phải cẩn thận từng ly từng tý.
Thiển Thủy Thanh là một trong số ít những người vẫn còn chưa ngủ. Tình thế
biến hóa và phát triển quá nhanh, vượt xa ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Cuộc nói chuyện với Bát Xích vào lúc trời sụp tối đã cho hắn biết một vài việc
vô cùng quan trọng, đồng thời cũng cho hắn thấy nhiều cơ hội thắng lợi hơn.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, trong lúc vô tình Bát Xích đã phát hiện ra
trạm trung chuyển bồ câu đưa thư của người Đế quốc Kinh Hồng, cũng đã thực
hiện hành vi tráo đổi bồ câu. Chuyện này có ý nghĩa rằng nếu như Thiển Thủy
Thanh hắn có thể nắm chắc thời cơ, vậy hắn sẽ có rất nhiều khả năng lợi dụng
cơ hội đối phương bị rối loạn thông tin, hoàn thành được một chuyện hắn đã
muốn hoàn thành từ rất lâu mà vẫn chưa có cách nào hoàn thành.
Thiển Thủy Thanh cũng không thể ngờ rằng Thái tử Thương Lan lại làm ra chuyện
ngu xuẩn như vậy, sự lo lắng của Cơ Nhược Tử cũng trở thành sự lo lắng của
Thiển Thủy Thanh hắn.
Tuy nhiên chuyện lúc này đang khiến cho hắn đau đầu lại không phải là những
chuyện đã kể trên, mà là thu hoạch hoặc có thể gọi là phiền phức ngoài ý muốn
kia: Công chúa Phong Uyển.
Đừng tưởng rằng cướp được một vị Công chúa của một quốc gia là một chuyện tốt
đẹp hay ho, trên thực tế chỉ cần xử lý không cẩn thận một chút, ngược lại có
thể trở thành tai họa lớn. Đại Đế quốc Tây Xi có thể nói là quốc gia có thực
lực quân sự hùng mạnh nhất trên đại lục Quan Lan hiện tại. Mặc dù tại một vùng
Trung thổ của đại lục Quan Lan, trong thế giới của các quốc gia tranh hùng với
nhau, chưa từng có quốc gia nào có thể đơn độc sánh ngang với người Đế quốc
Thiên Phong về phương diện quân sự, nhưng đó cũng là vì chưa tính Đại Đế quốc
Tây Xi vào trong đó. Dân chúng Đế quốc Thiên Phong và dân chúng thảo nguyên,
ngoại trừ trận đánh năm xưa của Đại đế Sa Tư Hãn, gần như không qua lại hay
liên quan gì với nhau. Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa hai bên tuy không phải
là đồng minh, nhưng cũng không phải là địch nhân.
Mặc dù ngấm ngầm so tài cao thấp với nhau, nhưng đối với người thảo nguyên mà
nói, địch nhân của bọn họ là các nước như Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc… Còn
mục tiêu của người Đế quốc Thiên Phong là Chỉ Thủy, Đế quốc Kinh Hồng và Đế
quốc Mạch Gia, bởi vậy cho nên hai bên cũng không có xung đột trực tiếp với
nhau, biên giới của hai bên cũng không hề tiếp giáp nhau mà cách xa nhau như
trời với đất. Dưới tình hình như vậy, chuyện người Đế quốc Thiên Phong bắt
Công chúa của Đại Đế quốc Tây Xi làm tù binh, nếu như bị thổi phồng lên thành
sự kiện chính trị, rất có thể khiến cho hai bên trực tiếp xung đột với nhau,
cũng sẽ tạo cớ cho người thảo nguyên xuất quân tiến vào Trung thổ.
Dưới tình huống Thiết Huyết Trấn đang bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng như hiện
tại, bất kể là người Đế quốc Thiên Phong hay Thương Dã Vọng cũng không thể nào
chấp nhận nguy cơ vô duyên vô cớ đắc tội với một Đế quốc khổng lồ như vậy.
Nhưng nếu như thả Xích Phong Uyển đi, hiển nhiên cũng không được. Đầu tiên là
chuyện Cách Long Đặc đã chọc cho Liệt Cuồng Diễm tức chết, sau đó lại tới
chuyện trước lần biểu quyết công khai thứ hai đột nhiên xuất hiện quyển Lai
Sinh luận trong nơi ở của Cơ Nhược Tử. Tất cả những chuyện này đều nói rõ với
Thiển Thủy Thanh rằng, sau lưng trận chiến này, ở Đế quốc thảo nguyên xa xôi
kia, có một bàn tay mờ ám đang âm thầm vươn tới tận nơi đây, mục tiêu của nó
là Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn.
Vào lúc này, Công chúa của Đại Đế quốc Tây Xi đột nhiên xuất hiện, rốt cục có
ý nghĩa như thế nào đây…?
Ánh mắt của Thiển Thủy Thanh khẽ lóe lên trong đêm tối.
Cách đó không xa vọng tới tiếng quát tháo giận dữ của Xích Phong Uyển:
Tên binh sĩ canh giữ gần đó cất tiếng cười hăng hắc:
Hai nước không giáp giới với nhau, quý quốc muốn đánh tới địa phận Đế quốc
Thiên Phong ta, chỉ sợ phải qua vài cửa ải mới có thể tới được, không biết là
các nước Phong quốc, Khâu quốc… có bằng lòng mở cửa cho các người không, hắc
hắc!
Ngươi…
Trên mặt Xích Phong Uyển lộ ra vẻ ửng hồng vì giận dữ, Thiển Thủy Thanh nghe
vậy thoáng động trong lòng.
Hắn đứng lên, sải bước đi tới bên cạnh Xích Phong Uyển:
Xích Phong Uyển ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa
tin, người thanh niên có phong độ ung dung trước mắt mình chính là Thiên Phong
Huyết Đồ giết người không kể xiết, máu chảy thành sông trong lời đồn, cũng
chính là người mà Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc cũng phải hết sức e ngại:
Thiển Thủy Thanh.
Hắn đang đứng bên cạnh nàng, trông hệt như một người anh dễ mến, nụ cười hiền
hòa nở trên môi, ánh mắt lại ngập tràn vẻ lạt mùi sinh tử.
Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh một lúc lâu, cho đến khi đối phương khẽ đằng hắng
vài tiếng, lúc này mới sực nhớ ra là Thiển Thủy Thanh đang hỏi mình, mặt nàng
đỏ lên, lạnh lùng đáp:
Thiển Thủy Thanh lập tức đáp:
Xích Phong Uyển kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, nàng không ngờ được người
đứng trước mặt nàng sử dụng ngôn ngữ ngoại giao đã đạt tới mức xuất thần nhập
hóa.
Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:
Xích Phong Uyển cất cao giọng:
Thiển Thủy Thanh cười khổ lắc đầu:
Xích Phong Uyển còn đang sững sờ, Thiển Thủy Thanh đã cất tiếng thở dài:
Ký kết hiệp ước hòa bình… Sài lang trên thảo nguyên không ăn thịt nữa mà
đổi lại ăn cỏ từ khi nào vậy? Hòa bình… đây không phải là cái mà các dân tộc
thảo nguyên theo đuổi! Nửa câu sau của nàng ta có thể tin được, đi đường biển
là lựa chọn tốt, tuy nhiên nửa câu đầu thật sự là quá mức hoang đường, khiến
cho người khác khó mà tin được!
Sự thật chính là như vậy, ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao,
nếu không muốn giữa hai nước xảy ra chuyện binh đao, Thiển Thủy Thanh, ta cảnh
cáo ngươi, tốt nhất nên thả ta ra! Tự tiện bắt giữ Công chúa Đại Đế quốc Tây
Xi, dẫn tới chiến tranh, tội danh như vậy, một Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn nho
nhỏ như ngươi không thể nào gánh nổi!