Người đăng: khuynhtanthienha10@
Lúc này Bát Xích đang lén lút rời khỏi đám đông, thừa dịp mọi người không chú
ý, muốn lặng lẽ rời xa nơi nguy hiểm này. Không ngờ Hùng bá không hề quay đầu
nhìn lại, chỉ cười lạnh nói:
Một tên chiến sĩ du mục thảo nguyên đột ngột giơ cao cuộn dây thừng trong tay,
xoay giữa không trung hai vòng, sau đó ném về phía Bát Xích, không chút khó
khăn đã tròng ngay vào cổ nó.
Xích Phong Uyển trầm giọng nói:
Dây thừng siết chặt đến nỗi Bát Xích không thở nổi, tên chiến sĩ du mục kia
lại thét lên một tiếng, giục ngựa chạy đi. Hiển nhiên là hắn muốn kéo lê Bát
Xích trên mặt đất cho đến chết, đây chính là phương pháp giết người bằng dây
thừng mà dân tộc du mục sành sỏi nhất.
Ánh mắt Thế Quân Dương co rút lại, hắn tuyệt đối không muốn thấy Bát Xích chết
như vậy trước mặt mình, vừa muốn xông tới chém đứt dây thừng, Xích Phong Uyển
đã nở một nụ cười tươi tắn, thân hình nàng xoay tròn hai vòng, lập tức biến
thành một vầng mây đỏ. Nét diễm lệ lạnh lùng của nàng mang theo sát khí vô
tận, song loan đao giữa vầng mây đỏ hung hăng bổ về phía Thế Quân Dương, giọng
Xích Phong Uyển mang theo hơi thở lạnh lùng của thảo nguyên:
Hãy cho bản Công chúa thấy, rốt cục công phu của Đại tướng chỉ huy quân Sơn
cẩu ra sao!
Thả đứa nhỏ ra!
Thế Quân Dương điên cuồng hét.
Lúc này dây thừng đang siết chặt vào cổ Bát Xích, tới nỗi nó không thở được.
Lại thêm chiến mã chạy như điên, kéo lê thân thể nó trên mặt đất. Còn tiếp tục
như vậy, dù không bị tên chiến sĩ kia kéo lê đến chết, cũng bị dây thừng siết
cho nghẹt thở mà chết.
Thế Quân Dương phẫn nộ rống to:
Hắn cả đời ngang ngược kiêu ngạo, giết người vô số nhưng cũng có chỗ tốt, là
chưa từng xuống tay với trẻ con. Thế Quân Dương ở chung với Bát Xích khoảng
thời gian vừa qua, tiểu tử này thông minh lanh lợi, dọc trên đường đi, nhờ có
Bát Xích hầu hạ mà Thế Quân Dương sống no đủ không khác gì đại gia. Năng lực
và kỹ xảo sinh tồn của nó khiến cho Thế Quân Dương vô cùng tán thưởng. Mặc dù
Bát Xích đã từng nhiều lần có ý đồ chạy trốn, nhưng theo cách nhìn của Thế
Quân Dương, đây mới là biểu hiện bình thường, thể hiện ra tính cách khác người
của nó. Lúc này mắt thấy Bát Xích sắp sửa bị người khác siết cổ chết ngay tại
chỗ, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác vô cùng khó hiểu, chỉ cảm thấy là không
thể bỏ mặc Bát Xích chết như vậy được. Hai người tiếp xúc với nhau trong thời
gian dài, vô tình đã nảy sinh ra tình cảm với nhau. Cho đến giờ phút này Thế
Quân Dương mới phát hiện ra, dù rằng không phải chính hắn ra tay, nhưng hắn
vẫn không muốn nhìn thấy Bát Xích chết như vậy…
Lúc này cơn giận của hắn đã bốc lên cao, chiến đao trong tay càng múa càng
nhanh nhẹn, sắc bén hơn, toát ra khí thế sát phạt ngút trời. Nếu chỉ là một
chọi một, chắc chắn Xích Phong Uyển không phải là đối thủ của hắn, thế nhưng
bên cạnh Xích Phong Uyển còn có một đám chiến sĩ du mục bắn tên, lại thêm một
cuộn dây thừng đang không ngừng xoay tròn trên không. Lúc này hắn lấy sức một
mình đối phó với nhiều người như vậy đã là cố gắng hết sức, nếu muốn cứu Bát
Xích, đúng là lực bất tòng tâm.
Mắt thấy Bát Xích sắp sửa chết vì dây thừng, Thế Quân Dương rống giận, Xích
Phong Uyển cười lạnh, tất cả vẽ nên một cảnh tượng thê thảm nhất trong trời
đất. Ngay lúc ấy, chỉ nghe một tiếng xé gió sắc bén vang lên, từ đâu không
biết xuất hiện một mũi tên bay tới với khí thế xé nát hư không, bay nhanh như
chớp.
Mũi tên này chẳng những đã cắt đứt dây thừng đang siết chặt cổ Bát Xích, sau
đó còn hung hăng chui vào ngực tên chiến sĩ du mục đang ngồi trên ngựa chạy
phía trước.
Thân hình tên chiến sĩ du mục kia lảo đảo trên ngựa vài lần, sau đó rơi xuống
đất.
Bát Xích vất vả ngồi dậy, tay nó vừa mở dây thừng trên cổ vừa hưng phấn kêu
to:
Nó vừa kêu lên, tất cả mọi người đồng thời biến sắc.
Trong cánh rừng nhỏ cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện hai người, chính là
Vô Song và Dạ Oanh.
o0o
Vô Song vì tìm kiếm Bát Xích mà chạy tới Khang Châu.
Sau thất bại trong trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu, hắn và Dạ Oanh bị nước
lũ cuốn đi xa khỏi chiến trường, khiến cho bọn họ không thể trở lại chiến
trường chính kịp lúc. Đợi đến khi hai người đuổi tới Điệp Thúy lĩnh, tất cả
chiến sự đã chấm dứt. Sau đó không lâu, Vô Song biết được tình hình trận chiến
ở bến Thu Thủy, quân Sơn cẩu bị Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ đánh ở giữa
dòng, toàn quân bị diệt. Người khác không hiểu nguyên nhân bên trong, nhưng
thấy lời nhắn của Bát Xích, Vô Song lập tức hiểu ra đây là nhờ vào công lao
của tên tiểu tử kia. Nhưng theo lời nhắn của Phương Hổ để lại, Vô Song cũng
biết Thế Quân Dương chưa chết, Bát Xích vẫn còn kẹt trong tay địch như trước.
Bởi vì Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ phải nhanh chóng chạy tới thành Hỏa Vân
để nhận vật tư đã gần cạn kiệt, cho nên không rảnh cứu người, chỉ có thể chờ
về sau nghĩ cách. Vô Song đọc được lời nhắn này, bèn dứt khoát quyết định cứu
Bát Xích.
Mặc dù trên đường đi tới Khang Châu, Bát Xích không có cách nào để lại tin
tức, nhưng Vô Song bằng vào kỹ xảo truy tung xuất sắc của hắn, vẫn phát hiện
ra một chút dấu hiệu đặc biệt để lại, bèn lần theo chút dấu vết ít ỏi đó chạy
tới Khang Châu.
Chuyện mà Vô Song không ngờ chính là, bọn hắn còn chưa chạy vào thành Khang
Châu, đã gặp được Bát Xích bên ngoài thành, vả lại đang bị địch nhân buộc dây
vào cổ kéo lê.
Sau khi Vô Song bắn đứt dây thừng, Dạ Oanh lập tức chạy tới đón lấy Bát Xích,
đưa nó ra sau lưng mình.
Ánh mắt Thế Quân Dương co rút lại, lúc này Bát Xích đã được cứu, hắn cũng
không còn khẩn trương, không hẹn mà dừng tay cùng lúc với Xích Phong Uyển,
nhìn Vô Song lạnh lùng hỏi:
Vô Song lắp cung cài tên, chỉ xéo Thế Quân Dương:
Hắn lại quay đầu nhìn đoàn xe nói:
Bát Xích nấp sau lưng Dạ Oanh hét lớn:
Hùng bá tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, hừ lạnh:
Bát Xích thè lưỡi trêu chọc lão:
Nó vừa mới bị kéo lê gần chết, nhưng được Vô Song cứu. Lúc này đại nạn không
chết, tính khí can đảm hơn người lập tức biểu hiện ra, quả thật là to gan lớn
mật, vượt xa những đứa trẻ bình thường.
Dạ Oanh nói:
Bát Xích lại hét to:
Dù sao đi nữa cũng không phải là chuyện tốt lành gì, bởi vì Liệt Tổng Suất
chính là bị phong thư của tên Cách Long Đặc chọc cho tức chết!
Ngươi nói cái gì??
Vô Song và Dạ Oanh nghe vậy giật mình kinh hãi.
Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, cho tới nay
trong lòng các tướng sĩ vẫn có một mối nghi hoặc, chính là rốt cục Liệt Cuồng
Diễm đã chết như thế nào. Nhưng vì tin tức không thông, bên trong Đế quốc
Thiên Phong lại cố ý che giấu chân tướng, vì vậy cho nên mãi đến bây giờ,
Thiết Huyết Trấn từ trên xuống dưới vẫn chưa biết người nào đã làm hại bọn họ
tới nông nỗi như vậy, chân tướng về cái chết của Liệt Cuồng Diễm rốt cục là vì
đâu…
Bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, ngay cả Hòa Phi cũng không rõ ràng lắm về
nội tình cụ thể, nhưng Bát Xích lại biết rất rõ ràng. Vì sao người của Đại Đế
quốc Tây Xi sau khi đi vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng lại cẩn thận từng chút
một như vậy, ngay cả tên cũng không dám công khai? Chỉ sợ chẳng những họ phải
trốn những phần tử ngoan cố của Đế quốc Kinh Hồng như Thế Quân Dương, đồng
thời còn phải trốn cả Thiết Huyết Trấn. Nếu để cho người Thiết Huyết Trấn biết
rằng người Đại Đế quốc Tây Xi là hung thủ hại chết Liệt Cuồng Diễm, e rằng bọn
họ sẽ bất chấp hậu quả mà tiêu diệt đoàn xe, tuyệt đối sẽ không để cho đối
phương bình yên về nước.
Lúc này Bát Xích kêu lên vạch rõ nội tình, sắc mặt Hùng bá đại biến, Xích
Phong Uyển cũng lộ vẻ kinh hoàng, lập tức lớn tiếng quát:
Chuyện đã đến nước này, không cho phép nàng lãng phí thời gian, chậm trễ đại
sự.
Hùng bá kêu to.
Hàng chục tên võ sĩ hộ vệ của Xích Phong Uyển lập tức xông lên, tấn công về
phía Thế Quân Dương và bọn Vô Song. Thế Quân Dương múa chiến đao một vòng, gọi
to với Vô Song:
Trước hết liên thủ đối phó đám ngoại bang này, sau đó hãy giải quyết chuyện
giữa chúng ta, ngươi thấy sao?
Được!
Vô Song cao giọng đáp.
Hai phe vốn là thù địch với nhau, nhưng lúc này đối mặt với người Đại Đế quốc
Tây Xi, cả hai cùng chọn sát cánh chiến đấu với kẻ thù chung, chuyện này không
khỏi làm cho người ta thở dài than vãn: “Tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu
người…”
o0o
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên trong trẻo trên bầu trời bên ngoài thành
Khang Châu, giống như tiếng nhạc mê ly.
Đó là tiếng chiến đao của Thế Quân Dương va chạm với song loan đao của Xích
Phong Uyển. Trong ánh hoa lửa tóe ra rực rỡ, hai bóng người màu sắc khác nhau
quấn lấy nhau chém giết điên cuồng. Bóng xám chính là Thế Quân Dương, hùng hậu
như núi, bóng đỏ chính là Xích Phong Uyển, kịch liệt như lửa.
Cách đó không xa, loan đao của Hùng bá cũng đã chém ra hào quang như sấm chớp.
Vốn lão ta chuẩn bị tấn công bọn Vô Song, không ngờ Thế Quân Dương rộ lên một
tràng cười dài, đao quang cuốn tới, bất ngờ chặn đứng thế công của Hùng bá.
Thế Quân Dương gầm to.
Vô Song và Dạ Oanh đồng thời cười khổ, rất hiển nhiên, Thế Quân Dương có ý
định để lại phần khó đối phó nhất cho bọn họ. Tuy rằng Xích Phong Uyển và lão
già Hùng bá kia có võ nghệ cao cường, nhưng nếu so về lực chiến đấu, đám kỵ
binh du mục kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Chiến sĩ du mục trên thảo nguyên từ trước tới nay nhờ vào công phu cỡi ngựa
bắn cung mà vang danh thiên hạ, lại là đội cận vệ chọn ra từ hàng ngàn hàng
vạn chiến sĩ du mục tinh anh. Nếu chỉ có năm ba tên, có lẽ phong phải là đối
thủ của bọn Vô Song, nhưng nếu bọn chúng kết thành đội ngũ, phát động quần
công, dùng Liên Châu tiễn bắn ra liên tục, cao thủ bình thường quả thật khó mà
ứng phó.
Lúc này hàng chục tên kỵ binh du mục trong miệng đồng thời phát ra tiếng rít,
dây thừng trong tay bọn chúng xoay tròn trên không, cương đao múa may hùng hổ.
Hiển nhiên bọn chúng toan tính xử lý hai người bọn họ với tốc độ nhanh nhất,
sau đó mới quay sang trợ giúp Xích Phong Uyển. Bởi vậy có thể thấy rằng, một
mặt đương nhiên bọn chúng vô cùng khẩn trương cho sự an nguy của Xích Phong
Uyển, nhưng mặt khác bọn chúng cũng có tin tưởng vào năng lực của Xích Phong
Uyển.
Tuy nhiên đối mặt với thế cục như vậy, Vô Song và Dạ Oanh vốn dồi dào kinh
nghiệm chiến trận cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Từ khi tiến vào Đế quốc Kinh
Hồng hơn nửa năm qua, lúc nào bọn họ chẳng bị địch nhân vây đánh, lấy đông
hiếp ít? Chuyện gì dù không quen, tập mãi cũng trở thành thói quen, trước tình
cảnh hàng chục tên kỵ binh du mục gào thét xông lên tấn công, Vô Song và Dạ
Oanh đã tựa lưng vào nhau, Vô Song trầm giọng nói: