Xích Phong Uyển (2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Nữ nhân trong xe hung hăng mắng một tiếng, nhưng không dùng ngôn ngữ Đại
Lương, khiến cho Bát Xích nghe thấy giật thót trong lòng.

Thế Quân Dương chỉ thấy đoàn xe càng tăng tốc chạy nhanh hơn, trong lòng hắn
vừa sợ vừa giận. Vốn hắn nghĩ rằng chỉ cần đối phương không phải là người của
Thiết Huyết Trấn, chỉ cần mình để lộ ra thân phận, tự nhiên đối phương sẽ dừng
lại. Không ngờ sau khi bọn họ biết được lại càng chạy nhanh hơn, lập tức biết
rằng chỉ sợ thân phận của đám người này cũng có vấn đề.

Mắt thấy đoàn xe càng ngày càng cách xa mình hơn, Thế Quân Dương nghiến răng
một cái nhảy xuống khỏi lưng lừa, vận đủ nội lực, đột ngột nhấc bổng con lừa
lên cao, giống như nhấc một tảng đá, sau đó ném mạnh về phía trước. Con lừa vẽ
ra một đường cong thô to giữa không trung, nhanh như sao xẹt nhắm xe ngựa rơi
xuống.

Hiển nhiên người trong đoàn xe không ngờ tới Thế Quân Dương có công phu lợi
hại đến mức này, có thể ném con lừa bay đi như ném một hòn đá. Nếu như để hắn
ném trúng xe ngựa, người trên xe ngựa đang chạy với tốc độ cao, gặp phải lực
tấn công như vậy e rằng không chết cũng bị tàn phế.

Giây phút ấy, trong xe ngựa vang lên một tiếng mắng khẽ, một vầng mây đỏ đột
nhiên phá toạc nóc xe bay lên. Một nữ nhân toàn thân mặc quần áo đỏ trực tiếp
phá tan xe ngựa, song đao trong tay nàng toát ra một luồng sáng rực rỡ, đón
lấy con lừa vừa bay tới trên không. Tiếng kêu thê thảm của con lừa tội nghiệp
vừa vang lên đã ngưng bặt lại, mưa máu bay tung tóe giữa không trung.

Nữ nhân kia bay ra khỏi mưa máu đầy trời, còn có những mảnh vụn của con lừa
đáng thương, giống như tiên nữ giáng phàm hạ xuống mặt đất. Đôi mắt đẹp tuyệt
trần của nàng toát ra sát khí rợp trời, nhìn chằm chằm vào Thế Quân Dương.

Biến hóa lần này đã ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngay cả Thế Quân
Dương cũng không ngờ rằng trong đoàn xe này, người có công phu cao nhất không
phải là vị lão nhân Hùng bá kia, mà là vị chủ nhân của đoàn xe đang được bảo
vệ. Các võ sĩ hộ vệ đoàn xe cũng không ngờ Thế Quân Dương chỉ xuất ra một
chiêu đã buộc chủ nhân của bọn họ phải ra tay. Lúc này bọn họ vừa thấy chủ
nhân hiện thân, ai nấy đều khẩn trương, chỉ sợ xảy ra bất trắc, cả bọn vội vã
giục ngựa tới bên cạnh nàng bảo vệ. Ai nấy đều tuốt kiếm rút đao ra, còn có
một ít người lấy từ trên yên ngựa ra những cuộn dây thừng.

Thế Quân Dương vừa thấy các võ sĩ hộ vệ lấy ra những cuộn dây thừng, lại nhìn
tới nữ nhân toàn thân đỏ rực, công phu cực cao, trong tay cầm song đao kia,
trong lòng đột nhiên bừng hiểu. Rốt cục hắn đã biết được, người mà mình đuổi
theo tự nãy giờ là ai.

Ngay sau đó, Thế Quân Dương ngửa mặt lên trời cười rộ:


  • Ha ha ha, thật không ngờ Công chúa Phong Uyển của Đại Đế quốc Tây Xi giá
    lâm Đế quốc Kinh Hồng ta! Vì sao khách tới nhà chủ, lại phải trốn tránh chủ
    nhân như vậy? Sợ có người nhận ra chuyện mình làm hay sao? Hoặc giả có liên
    quan tới chuyện này, cho nên vừa nghe tới tên của Thế Quân Dương ta đã phải bỏ
    trốn mất dạng?

Bát Xích vừa nghe tới tên của Đại Đế quốc Tây Xi, trong đầu liền nổ đùng một
tiếng. Nó không thể nào ngờ rằng vận may của mình tốt đến như vậy, đầu tiên là
gặp phải Đại tướng Trọng Thúc Dạ trong truyền thuyết, ngay sau đó lại gặp được
ái nữ của Xích Đế!

o0o

Ở đại lục Quan Lan, nếu nói về địa vị của nữ nhân, đương nhiên là Công quốc
Thánh Uy Nhĩ cao nhất, nhưng nếu nói về quốc gia có nữ nhân tài ba nhất, so ra
kém xa Đế quốc khổng lồ thành lập từ dân tộc du mục trên Đại thảo nguyên Tây
Phong: Đại Đế quốc Tây Xi.

Nữ nhân trên thảo nguyên vốn không khác gì nam nhân, sống kiếp sống lăn lộn va
chạm mà luyện nên một thân bản lĩnh. Khi nam nhân của các nàng ra ngoài chiến
đấu, đám nữ nhân thảo nguyên ở nhà gánh vác trách nhiệm trông coi gia súc,
chăm sóc người già và trẻ nhỏ, bảo vệ nhà cửa. Hoàn cảnh thảo nguyên xưa nay
hiểm ác, nơi đây mọi người sống không khác gì lang sói, không chỉ chiến đấu
với người, còn phải chiến đấu với từng đàn dã thú để bảo vệ đàn gia súc của
mình. Tính cách hung hãn, phẩm chất cứng cỏi và thân thể cường tráng chính là
vốn sống của bọn họ. Bởi vậy trẻ nhỏ nơi đây bốn tuổi đã học cỡi ngựa, mười
tuổi đã có thể vung đao chiến đấu. Nữ nhân ở đây không hề thua kém nam nhân,
khi chủng tộc của mình rơi vào tình cảnh sống còn, bọn họ cũng có năng lực trở
thành chiến sĩ dũng cảm không thua kém nam nhân.

Trăm ngàn năm qua, các dân tộc thảo nguyên hùng mạnh vẫn được xem như bóng ma
ám ảnh đối với miền Trung đại lục Quan Lan. Bởi vì bọn họ từ già tới trẻ, cho
tới cả nữ nhân, ai ai cũng có thể cầm đao chiến đấu, mỗi người đều có được
năng lực chiến đấu bất phàm.

Đối với người trên thảo nguyên mà nói, lãnh địa thảo nguyên rộng lớn nhưng cằn
cỗi của bọn họ so ra vẫn kém đại lục Trung thổ phồn hoa. Mảnh đất Trung thổ
phồn hoa giàu tài nguyên này khiến cho tất cả chiến sĩ dân tộc du mục thảo
nguyên đều thèm khát. Hoàn cảnh sinh sống đặc thù đã khiến cho bọn họ có được
năng lực thích nghi độc đáo với điều kiện sống gian nan khốn khổ và khí hậu
phức tạp trên thảo nguyên, nhưng cũng càng làm cho bọn họ khao khát vươn tới
một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tình cảnh nghèo nàn tài nguyên khiến cho các dân
tộc du mục chia phương thức sinh sống ra làm hai loại cơ bản nhất: Một là tự
mình làm ra, hai là đi cướp đoạt.

Cách sống cạnh tranh đã thành tư tưởng chủ đạo tuyệt đối trong khu vực đặc thù
này. Khác với khu vực tối thiểu cũng còn truyền bá yêu thương và nhân nghĩa
kia, nơi đây mọi người chỉ tin vào vũ lực, sùng bái vũ lực, cũng chỉ bằng lòng
giải quyết vấn đề bằng vũ lực.

Bởi vậy người thảo nguyên ở một mức độ nào đó chính là giặc cướp trời sinh,
giỏi cướp đoạt mà không giỏi giữ gìn những gì mình đã có, đó là do hình thức
sống cạnh tranh của bọn họ hình thành. Phương thức sống như vậy làm cho bọn họ
hùng mạnh, cũng làm cho bọn họ tràn đầy dã tâm xâm lược. Cho nên mỗi lần bọn
họ tiến vào Trung thổ đều khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, cảm thấy đau
đầu, cảm thấy không chịu nổi.

Thế Quân Dương quả thật không thể nào ngờ được, chính mình lại gặp được nữ
nhân nổi tiếng nhất trên đại lục Quan Lan tại nơi này: Xích Phong Uyển.

Nàng cũng là con gái của tộc trưởng Xích Đế của tộc Tây Xi, bộ tộc hùng mạnh
nhất trên Đại thảo nguyên Tây Phong, một nữ nhân hùng mạnh, hung tàn nhưng
cũng vô cùng xinh đẹp.

Lời đồn rằng nữ nhân này có võ công không thua kém gì nam nhân, cũng có được
sắc đẹp khiến cho tất cả nam nhân đều mê đắm, hiện tại xem ra không phải lời
đồn nào cũng đều giả dối. Nếu không phải đám võ sĩ hộ vệ kia vì muốn bảo vệ
chủ nhân mà lấy dây thừng của bọn họ ra, Thế Quân Dương cũng không thể đoán ra
được thân phận của đối phương.

Loại dây thừng dùng trên ngựa này có thể nói là phương thức chiến đấu đặc thù
nhất, lâu đời nhất của các bộ tộc du mục. Nó có thể dùng để thắng ngựa, cũng
có thể phát huy tác dụng đặc thù trong chiến đấu. Trừ phi là người trời sinh
trên lưng ngựa giống như người thảo nguyên, những chiến sĩ của các dân tộc
khác không thể nào am hiểu phương thức chiến đấu với loại dây thừng này.

Lúc này thấy Thế Quân Dương giở giọng châm biếm cay độc, gương mặt mỹ miều của
Xích Phong Uyển lộ ra vẻ lạnh lùng khinh miệt. Song loan đao của nàng vẫn còn
nhỏ máu tươi, đôi mắt đẹp mê người toát ra sát khí bừng bừng như lửa:


  • Ta còn tưởng rằng Thế Đại Tướng quân đã tử trận ở bến Thu Thủy, cho nên
    muốn tới mặc niệm anh linh Tướng quân, không ngờ Tướng quân vẫn còn sống trên
    đời, quả thật rất đáng mừng!

Bị đối phương khơi lại nỗi nhục của mình, lửa giận trong lòng Thế Quân Dương
lúc này đã bốc cao, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn không để lộ ra chút nào:


  • Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Thế Quân Dương sống trộm trên đời,
    tuy nhiên hy vọng sau này sẽ có ngày tìm Thiết Huyết Trấn đòi nợ trước. Chỉ là
    Công chúa Phong Uyển đột nhiên giá lâm Đế quốc Kinh Hồng ta, lại hành sự bí
    mật như vậy, có vẻ như có vấn đề. Không biết Công chúa muốn làm gì, có định đi
    tới thành Bá Nghiệp hay không?

Xích Phong Uyển vẫn ung dung, không lộ vẻ gì là bối rối:


  • Đúng vậy thì sao, không đúng thì sao?

Thế Quân Dương bật cười hăng hắc:


  • Nếu như đúng vậy, bất quá chỉ là muốn mê hoặc Quốc chủ của ta, dùng độc kế
    làm hại thiên hạ như lúc trước mà thôi, Thế Quân Dương ta tự nhiên nên vì nước
    trừ gian, trừ mầm mống tai họa là nàng trước đi rồi hãy nói! Nếu như không
    phải, nàng lén lút xâm nhập Đế quốc Kinh Hồng chắc chắn có ý đồ gây rối, ta
    càng phải tận trung vì nước, tiêu diệt kẻ nghịch tặc như nàng!


  • Nói cách khác, bất kể thế nào, Thế Đại Tướng quân cũng muốn giết chúng ta
    chứ gì?


  • Đúng vậy!


Thế Quân Dương vung cao chiến đao bước tới, hung quang trong mắt chớp ngời,
khiến cho Bát Xích nhìn thấy trong lòng phát lạnh. Nó không ngờ rằng sau khi
Thế Quân Dương biết đây là xa giá của Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi, vẫn dám
ngang nhiên tấn công muốn giết chết đối phương. Bát Xích không hiểu đó là vì
nguyên nhân gì, lòng thầm nghĩ phải tìm cách trốn khỏi nơi đây là hay nhất.

Nó nghe giọng khinh thường của Xích Phong Uyển cất lên:


  • Tuy rằng nơi này là quyền sở hữu của Đế quốc Kinh Hồng, nhưng xem ra nơi
    đây người của ta nhiều hơn, nếu thật sự muốn đánh nhau, chưa chắc Thế Đại
    Tướng quân đã có thể thắng được. Nếu ta giết chết Thế Đại Tướng quân, có lẽ
    Quốc chủ của quý quốc cũng không dám làm khó ta, nhưng nếu Tướng quân giết ta,
    chỉ sợ Quốc chủ quý quốc sẽ không bỏ qua cho Tướng quân! Vốn ta mang theo ý
    định hòa bình tới quý quốc, tướng lĩnh của quý quốc lại muốn xung đột bằng võ
    lực, chỉ sợ không phải là đạo của các nước lớn cư xử với nhau chăng?


  • Thứ hòa bình của loài lang sói, người Đế quốc Kinh Hồng ta không dám nhận!
    Nếu được lựa chọn, ta thà là để cho Đế quốc Kinh Hồng mất vào tay người Đế
    quốc Thiên Phong, chứ tuyệt đối không thần phục Đại Đế quốc Tây Xi man di mọi
    rợ!


Thế Quân Dương sải bước đi tới, mặc dù địch có nhân số đông hơn, nhưng hắn vẫn
thản nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, giờ phút này hiển lộ ra phong thái oai hùng
của một chiến tướng thiết huyết.

Trong mắt Xích Phong Uyển bốc cao lửa giận rợp trời, nàng không thể không bội
phục tầm nhìn của lão Thừa tướng vô cùng độc đáo. Chính là vì suy nghĩ chung
của rất nhiều người Trung thổ rằng thà chịu giặc ngoại xâm Trung thổ, không
phục bọn man di, cho nên mỗi lần dân tộc thảo nguyên tấn công các quốc gia,
đều bị các nước Trung thổ liên kết với nhau chống cự. Năm xưa Đại đế Sa Tư Hãn
phát huy năng lực tác chiến hùng mạnh và nền thống trị dã man của dân tộc du
mục tới đỉnh điểm, đã khiến cho mọi người cảnh giác vạn phần. Cho dù là hiện
tại cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Thế Quân Dương, thà rằng chấp
nhận cho người Đế quốc Thiên Phong dùng vũ lực hoàn thành giấc mộng thống nhất
Đại Lương, chứ không chịu chấp nhận cho người Đại Đế quốc Tây Xi tiến vào
Trung thổ, dù là với phương thức hòa bình.

Cũng chính vì vậy, với thân phận và sứ mạng mà Xích Phong Uyển đang gánh vác
trên vai, rốt cục nàng không thể không tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng bằng phương
thức bí mật, thật sự là mỗi lần nghĩ tới đều uất nghẹn.

Càng không ngờ hơn nữa chính là, vận rủi lần này thật là đen đủi, đầu tiên là
bị đại chiến ở bến Thu Thủy bắt buộc phải đi đường vòng, tiếp theo đụng phải
Bát Xích, khiến cho bọn nàng bất đắc dĩ phải hiện nguyên hình. Bây giờ còn gặp
phải phần tử hết sức ngoan cố trong triều đình Đế quốc Kinh Hồng như Thế Quân
Dương.

Bát Xích không hiểu vì sao hai phe sau khi biết rõ thân phận của nhau vẫn còn
muốn giương cung bạt kiếm, nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ ràng.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #275