Xích Phong Uyển (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Tiếng hô ‘tỷ tỷ’ của Bát Xích đã làm cho quan hệ của hai bên rối tinh rối mù.
Thế Quân Dương trong cơn giận dữ, nhanh chóng tung mình lên không, nhắm vào
Bát Xích bổ ra một chưởng cách không. Hắn vì tức giận mà ra tay, chưởng lực
hùng hậu như núi, lại không nghĩ rằng một chưởng này bổ về phía Bát Xích cũng
đồng thời bổ về phía đoàn xe. Một lão già đánh xe đang ngồi trên xe ngựa nhìn
thấy Thế Quân Dương đánh tới, tinh quang trong mắt chớp ngời, lập tức hừ một
tiếng nhảy vọt lên không, cũng tung ra một chưởng đón đỡ thế chưởng của Thế
Quân Dương. Chỉ nghe nổ ầm một tiếng, hai người va chạm trên không lập tức dội
ngược về phía sau. Thế Quân Dương đáp xuống đất, thân hình chỉ hơi lảo đảo một
chút, lão già kia rơi trở lại xe ngựa lại hộc ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên
công lực của lão còn kém đối phương khá nhiều.

Bát Xích lại điên cuồng hô lên:


  • Là người của Thiết Huyết Trấn tới!

Lần này, tất cả mọi người đều giật mình chấn động.

Cả trung tâm thành lập tức đại loạn, tất cả võ sĩ hộ vệ đoàn xe đồng thời bạt
kiếm giương cung. Dân chúng địa phương vừa nháo nhào chạy trốn vừa kêu trời
kêu đất, chỉ trong nháy mắt, thế cục đã trở nên khó mà khống chế. Uy danh của
Thiết Huyết Trấn quả nhiên làm cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật. Chỉ là
rốt cục tiếng kêu Thiết Huyết Trấn trong miệng Bát Xích vừa rồi là muốn chỉ
đoàn xe, hay muốn chỉ Thế Quân Dương, không ai biết được. Lúc này trong thành
đại loạn, Bát Xích nhân cơ hội này chuyển hướng bỏ trốn.

Thế Quân Dương đâu dễ cam tâm để cho Bát Xích bỏ trốn dễ dàng như vậy, vội vã
đuổi theo, không ngờ lão già khi nãy vừa nghe tới danh hiệu của Thiết Huyết
Trấn, sợ hãi tới mức mặt mày tái nhợt, hét to:


  • Đối phương là cao thủ, vài người giữ chân hắn lại, những người khác bảo vệ
    tiểu thư!

Giờ phút này lão ta không cần biết thật giả, bảo vệ chủ nhân rời khỏi nơi nguy
hiểm vẫn quan trọng hơn.

Đoàn hộ vệ chỉ trong nháy mắt đã chia làm hai toán, một toán vây quanh xe
ngựa, vội vàng đưa xe ngựa ra bên ngoài thành. Một toán võ sĩ khác liều mạng
lao về phía Thế Quân Dương, hiển nhiên đã hạ quyết tâm dù chết cũng phải ngăn
hắn lại cho bằng được.

Thế Quân Dương vừa sợ vừa tức giận, dù sao hắn cũng không phải là kẻ ngốc, lúc
này thấy Bát Xích không lên xe ngựa, ngược lại lẩn vào phía sau xe ngựa, chen
chúc vào trong đám đông mà chạy, lập tức hiểu ra chắc chắn đã bị Bát Xích lừa
gạt. Người trong xe rất có thể không phải là bọn Thủy Trung Liên, nhưng lúc
nãy biểu hiện của hắn đã làm kinh động đến đám võ sĩ hộ vệ đoàn xe, căn bản là
bọn họ không cho hắn cơ hội giải thích. Bảy, tám tên võ sĩ vung đao thương
xông về phía hắn, Thế Quân Dương bất đắc dĩ xoay tay chém ngược một đao, đánh
bay một tên võ sĩ xông tới trước nhất, sau đó hoành đao kêu lên:


  • Rốt cục các ngươi là ai? Dừng lại đã, ngàn vạn lần đừng trúng kế ly gián
    của kẻ gian! Trước hết hãy để cho ta đuổi theo tên tiểu tử kia, có chuyện gì
    lát nữa sẽ quay lại giải thích!

Một tên võ sĩ thấy người của mình đã bị trúng đao của Thế Quân Dương, mắt đỏ
ngầu lên, hét to:


  • Giải thích con bà ngươi, mọi người cùng xông lên làm thịt hắn!

Thế Quân Dương sai lầm ở chỗ không nên đả thương người rồi kêu dừng tay. Cả
đời hắn đã quen quát tháo người khác, diễu võ dương oai, phong cách không hề
quan tâm đến tính mạng người khác đã ăn sâu vào xương tủy hắn, đối với ‘chuyện
nhỏ’ đả thương người này, hắn chẳng xem là gì. Nhưng đối phương thì không nghĩ
như vậy, đều là chiến hữu lăn lộn sa trường đã lâu, cho tới bây giờ đã quen
với tính cách ‘ngươi đâm ta một đao, ta trả lại ngươi một thương’, tình cảm
huynh đệ với nhau đôi khi còn xem trọng hơn tính mạng của mình.

Lúc này vừa thấy huynh đệ của mình bị thương, mấy tên võ sĩ đỏ ngầu đôi mắt,
đồng thời vây lại, phát động thế công liều mạng vô cùng mãnh liệt đánh tới Thế
Quân Dương. Lần đầu tiên trong đời Thế Quân Dương bị người khác vây công như
vậy, trong lòng cũng vô cùng tức giận.

Chu dù hắn là tướng bại trận, nhưng dù sao cũng có thân phận cao quý. Hiện giờ
bị người vây công ngay trong quốc gia của mình, nói ra chỉ sợ người khác cười
đến trẹo quai hàm. Lúc này thế công đối thủ tới ào ạt, sát khí trong lòng hắn
nổi lên cao, không cần biết người tới là ai, cứ chặn đường là giết không tha.

Thế Quân Dương ôm hận ra tay, không giữ lại chút sức lực nào, trường đao trong
tay vừa khai vừa hợp, thành Khang Châu lập tức máu nhuộm khắp đường.

Những tên võ sĩ này tuy thân thủ cao minh, nhưng dù sao Thế Quân Dương cũng là
đại tướng sa trường, tuyệt kỹ Phong Vũ đao pháp gần như đứng đầu trong các
tướng của Đế quốc Kinh Hồng, tuy không dám nói có thể đối phó với hàng chục
hàng trăm người, nhưng đối phó một lúc bảy, tám người hãy còn dư. Chỉ là hắn
đang lo Bát Xích nhân cơ hội này chạy thoát, cho nên trong lòng không muốn
giằng co lâu, bởi vậy ra tay tàn nhẫn, cho dù thân mình bị thương cũng phải
giải quyết trận chiến nhanh một chút. Chiến đao của Thế Quân Dương trong nháy
mắt múa ra một vòng sáng màu máu. Sát khí của hắn bất chợt bốc cao, tay trái
xuất ra một quyền, một tên võ sĩ trúng quyền lập tức văng xa mấy trượng. Đối
mặt với mấy chiến đao của bọn võ sĩ đang chém tới, Thế Quân Dương vận đủ nội
lực gầm lên một tiếng, khiến cho tâm thần mọi người chấn động sững sờ, ngay
tức khắc, chiến đao của hắn đã chém bay đầu một tên võ sĩ.

Thế Quân Dương giết vài tên võ sĩ chỉ trong mấy nhịp thở, khiến cho tất cả
người nhìn thấy phát lạnh trong lòng. Một tên võ sĩ kêu lên:


  • Rốt cục ngươi là ai?

Thế Quân Dương cười hung ác:


  • Con bà nó, các ngươi để cho con tin của lão tử chạy thoát, bây giờ mới nhớ
    hỏi lão tử là ai hay sao?! Lão tử không cần biết các ngươi là ai, dám làm chậm
    trễ chuyện của lão tử, tất cả phải chết tại đây!

Ngay sau đó, Thế Quân Dương gào thét xông vào chém giết đám võ sĩ kia, không
tha một tên nào, giết sạch toàn bộ.

Chỉ là công phu của đám võ sĩ này cũng khá cao minh, gần chết phản kích lại
làm cho Thế Quân Dương lãnh ba đao, có một đao làm cho hắn bị thương ở cánh
tay trái, máu tươi từ vết thương chảy ra như suối.

Huyết tính cuồng dã của tên hán tử Thế Quân Dương trong giờ phút này đã bộc lộ
hoàn toàn. Một mặt hắn giết mấy tên võ sĩ, mặt khác không hề nhìn tới vết
thương của mình, lập tức chạy ra ngoài thành.

Bát Xích chạy theo xe ngựa, hiển nhiên tiểu tử này đã quyết tâm lôi đám người
kia xuống nước. Không cần biết bọn họ có phải là người của Thiết Huyết Trấn
hay không, nếu đã làm trở ngại chuyện của Thế Quân Dương hắn, nhất định phải
trả giá đắt. Cho dù không bắt được Bát Xích, nhưng xem ra hành tung của đám
người này cũng vô cùng quỷ dị, tổ chức rất tốt, cả bọn trung thành bảo vệ chủ
như vậy, tám phần trong xe cũng là một nhân vật lớn. Nếu đã là như vậy, cần
phải ngăn bọn họ lại, nếu là địch nhân, lập tức vung đao hạ sát, cũng coi như
vì nước lập công. Nếu là bằng hữu cũng có thể gánh vác tội danh vì đã làm mất
đi tấm bia đỡ đạn của hắn.

Thế Quân Dương vừa điên cuồng đuổi theo xe ngựa, trong lòng cũng không ngừng
tính toán các tình huống sẽ xảy ra, cân nhắc tới các hậu quả có thể xuất hiện,
bởi vậy đuổi theo đoàn xe không hề do dự.

Lão già đánh xe quay đầu nhìn lại thấy không ngờ Thế Quân Dương giết hết đám
võ sĩ chặn đường của phe mình, đuổi theo xe ngựa, lập tức ra roi giục ngựa
chạy nhanh hơn, mắt thấy sắp sửa tới cửa thành.


  • Chặn bọn chúng lại, bọn chúng là người của Thiết Huyết Trấn!

Thế Quân Dương điên cuồng gào thét, vì muốn ngăn chặn đối phương, hắn cũng mặc
kệ đối phương có phải là Thiết Huyết Trấn hay không.

Không ngờ mấy tên quan binh thủ thành vừa nghe đối phương là người của Thiết
Huyết Trấn, sợ hãi tới mức giạt sang hai bên. Thế Quân Dương thấy vậy tức tối
gần như hộc máu, lúc này hắn mới nhớ ra thành Khang Châu trước sau ba lượt bị
Thiết Huyết Trấn đánh hạ. E rằng tất cả binh sĩ thủ thành nơi này, không còn
một tên nào nghe tới Thiết Huyết Trấn mà còn dám ra mặt. Hiện giờ ở phía Đông
Đế quốc Kinh Hồng, uy danh Thiết Huyết Trấn đã lan rộng, rất nhiều binh sĩ Đế
quốc Kinh Hồng đã sợ hãi tới mức trốn không kịp.

Lúc này Thế Quân Dương không hơi đâu mà dạy dỗ đám binh sĩ này, vừa lúc thấy
gần đó có một lão già đang cỡi lừa buôn bán, lập tức ra tay cướp đoạt con lừa,
sau đó cỡi lừa đuổi theo xe ngựa ra khỏi thành.

o0o

Xe ngựa chạy như điên trên vùng hoang dã bên ngoài thành, trong xe vọng ra
tiếng trầm ổn của một nữ nhân:


  • Hùng bá, người xác định rằng kẻ kia là người của Thiết Huyết Trấn hay sao?

Lão già đánh xe trầm giọng nói:


  • Không xác định, nhưng thà tin rằng có, chứ đừng tin rằng không. Tiểu thư
    làm việc này vô cùng quan trọng, một khi bị Thiết Huyết Trấn phát hiện ra, vậy
    sẽ gặp phiền phức lớn!

Một tên võ sĩ hộ vệ kêu lớn:


  • Tiểu thư, phía sau có một đứa nhỏ vẫn đang chạy theo chúng ta, chính nó đã
    đưa tên kia tới!

Lão già đánh xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên tiểu tử Bát Xích vẫn đang chạy
đuổi theo xe. Sát khí chợt hiện trong mắt lão, đang muốn xuống tay diệt trừ
mầm mống tai họa này, nữ nhân trong xe đột nhiên cất tiếng:


  • Mang đứa nhỏ kia lại đây cho ta, ta muốn hỏi nó vài câu!


  • Tiểu thư, phải coi chừng gian trá!


  • Ta tự biết chừng mực!


  • Dạ!


Vài tên võ sĩ hộ vệ ra tay, bắt Bát Xích đưa lên xe ngựa, ngồi bên cạnh lão
già đánh xe.

Lão già đánh xe mắt lộ hung quang, đưa tay chộp cổ Bát Xích:


  • Tiểu tử, rốt cục ngươi là ai, nói mau!

Bát Xích bị lão bóp cổ gần như nghẹt thở, cố sức ho lên vài tiếng, tay lão già
hơi nới lỏng ra, lúc này nó mới nặn ra một nụ cười:


  • Đa tạ tỷ tỷ và gia gia cứu giúp, người đuổi theo chúng ta đằng sau là người
    xấu!

Nữ nhân trong xe cười hăng hắc lạnh lùng:


  • Thật là dẻo miệng, ngay cả bộ dạng của ta còn chưa thấy qua, cứ mở miệng là
    kêu tỷ tỷ. Ngươi nói người tới là người của Thiết Huyết Trấn, chính là chỉ
    người kia hay sao?

Bát Xích vội vàng gật đầu:


  • Đúng vậy, đúng vậy, kẻ kia chính là người của Thiết Huyết Trấn.


  • Nói bậy!


Đột nhiên nữ nhân trong xe ngựa nổi giận quát:


  • Trong Thiết Huyết Trấn dưới Thiển Thủy Thanh, nếu nói bề ngoài giống với
    người này chỉ có hai người, một là Phương Hổ, một là Lôi Hoả. Phương Hổ là độc
    nhãn, còn Lôi Hoả cũng không có khả năng rời khỏi Thiết Phong Kỳ hành động một
    mình, chưa nói đến chuyện dám đại khai sát giới ở thành Khang Châu, còn dám
    đơn độc đuổi theo chúng ta. Vừa rồi lúc chúng ta ra khỏi cửa thành, ta nghe kẻ
    nọ nói chúng ta là người của Thiết Huyết Trấn, rõ ràng là do ngươi đang âm
    thầm giở trò quỷ, đổi trắng thành đen! Nói, rốt cục các ngươi là ai, gây ra
    hỗn loạn như vậy là muốn làm gì?

Nữ nhân trong xe ngựa tâm tư vô cùng tinh tế, vừa rồi chuyện xảy ra bất thình
lình, nàng không kịp suy nghĩ, lúc này đã bình tĩnh lại, lập tức phát hiện ra
trong chuyện này có vấn đề. Lúc này Thế Quân Dương còn đuổi sát theo sau không
tha, tuy trong lòng nàng nghi ngờ nhưng cũng không dám dừng ngựa xuống xe để
cho đối phương đuổi kịp. Mấy tên võ sĩ hộ vệ của mình đã bị kẻ này giết chết,
vạn nhất hắn đuổi kịp, không phân biệt tốt xấu tiếp tục đại khai sát giới như
lúc nãy, vậy thì hỏng bét.

Lúc này, Thế Quân Dương ở phía sau thấy người trong xe ngựa đã cho Bát Xích
lên xe, trong lòng cũng thầm kêu khổ. Hắn đang cỡi lừa chứ không phải ngựa,
nếu thật sự đuổi theo đối phương là tuyệt đối không kịp, chỉ có thể liều lĩnh
kêu to:


  • Tại hạ Thế Quân Dương, vừa rồi e rằng đã có chuyện hiểu lầm cùng các vị.
    Tên tiểu tử bên cạnh các vị kia mới thật sự là gian tế Đế quốc Thiên Phong,
    nếu như các vị không phải là người của Thiết Huyết Trấn, mong rằng có thể giao
    trả nó lại cho ta!

Thân hình Hùng bá khẽ chấn động:


  • Tiểu thư, đối phương là Thế Quân Dương!

Nghe giọng của lão, không mừng cũng không lo.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #274