Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cứ như vậy, Thiển Thủy Thanh vận dụng của cải trong tay, vì dân chúng toàn Đế
quốc Kinh Hồng vẽ ra một chiếc bánh vẽ rất lớn. Chiếc bánh vẽ này phải dùng
tới lương tâm để đổi lấy, nhưng cái đổi được không phải là của cải hay châu
báu, mà là đổ máu và bạo loạn, cùng với một mùa Thu thiếu thốn đáng sợ sắp
tới…
Dụng tâm này quả thật là vô cùng hiểm ác và đáng sợ không còn nghi ngờ gì nữa,
nhưng trước sự hấp dẫn tuyệt đối của lợi ích, cho dù có rất nhiều người có thể
suy nghĩ cẩn thận hiểu ra đạo lý bên trong, nhưng cũng không có sức kháng cự
trước sức mạnh của một cơn lũ điên cuồng mạnh mẽ. Vượng Tán nói rất đúng,
quyết sách về chính trị có một đặc điểm là cần phải tích lũy trong một thời
gian dài, muốn hóa giải nó, cũng cần cố gắng chậm rãi lâu dài. Sự coi thường
của người Đế quốc Kinh Hồng đối với hành động La Tân Hán của Thiển Thủy Thanh
có thể nói là nguyên nhân gây ra trận cuồng phong bão tố này, mà cuộc sống của
dân chúng bản địa Đế quốc Kinh Hồng ngày càng trở nên khốn khổ. Sự tham lam
của cải cùng với sự thiếu hiểu biết, thiếu tầm nhìn xa và sự kỳ thị về lãnh
địa là nguồn gốc sinh ra trận bão tố phong ba lần này. Tình cảnh này khiến cho
quan phủ không thể giải quyết vấn đề trong một khoảng thời gian ngắn, huống
chi Thiển Thủy Thanh cũng sẽ không cho bọn chúng cơ hội để giải quyết vấn đề
này. Vì muốn đối phó người Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh chuẩn bị tổng
cộng ba trận cuồng phong, lúc này chỉ mới vừa xuất hiện hai trận mà thôi.
Nói theo cách nói của Thiển Thủy Thanh là tính người như nước, nước có thể chở
thuyền, cũng có thể lật thuyền, chỉ xem người lái thuyền vận dụng nó như thế
nào mà thôi. Cái mà hắn muốn làm không phải là tạo ra một trận sóng to gió dữ
trên mặt biển, mà là cấp cho con thuyền Đế quốc Kinh Hồng một ít nước ngọt,
tài nguyên… sau đó khiến cho bọn họ tranh đoạt lẫn nhau. Khi người lái con
thuyền Đế quốc Kinh Hồng còn đang tập trung chú ý vào con cá to dưới biển, hắn
hoàn toàn không chú ý đến đám thủy thủ bên cạnh mình đã mắt đỏ lên sòng sọc,
triển khai ẩu đả chém giết lẫn nhau. Khi đối tượng bị săn là con cá lớn Thiết
Huyết Trấn vẫn còn đang di chuyển loạn lên chung quanh con thuyền Đế quốc Kinh
Hồng, con thuyền Đế quốc Kinh Hồng cũng đã vì nội loạn mà trở nên nghiêng
ngửa, lệch khỏi hướng đi đúng đắn ban đầu.
o0o
Rốt cục sau khi suy nghĩ động cơ phía sau tất cả những hành động này, Thế Quân
Dương không nhịn được phải lắc đầu than khổ.
Từ xưa đến nay, phàm có cánh quân nào bị vây trong nước hắn, không có cánh
quân nào có thể phản kích hung hăng ngang ngược như Thiết Huyết Trấn của Thiển
Thủy Thanh, đồng thời lợi dụng lòng dạ xấu xa của con người một cách triệt để
tới mức như vậy. Lợi dụng cơ hội sau trận đại chiến thành Bình Dương, vận dụng
số vũ khí vô giá thu được, Thiển Thủy Thanh đã biến Đế quốc Kinh Hồng thành
một quốc gia có ngàn dặm đất hoang!!!
Hắn không phải là một tay đao phủ cầm dao giết người, nhưng là người đứng sau
màn giật dây tất cả những chuyện này. Kích động dân chúng phản loạn có đôi khi
cũng không cần nhiều lý do, cảm giác muốn vùng lên phản kháng của mọi người
luôn theo sự khó khăn của cuộc sống hàng ngày mà gia tăng không ngừng. Thiển
Thủy Thanh đã thông qua thắng lợi bước đầu mà dần dần có được niềm tin, cũng
nhờ vào niềm tin ấy mà có thể phát triển trong tình cảnh gian nan lạc lối.
Chuyện dân quân khởi nghĩa trong thời đại phong kiến luôn đi đôi với hỗn loạn,
vô tổ chức, vô kỷ luật, thiếu mục tiêu cụ thể và tư tưởng lãnh đạo, đồng thời
cũng rất dễ lan tràn giống như bệnh dịch. Sai lầm lớn nhất của người Đế quốc
Kinh Hồng là ngay từ đầu đã coi thường Thiển Thủy Thanh và những thủ đoạn mà
hắn đã sử dụng, nghĩ rằng hoàn toàn không có gì phải sợ hãi một Thiển Thủy
Thanh thân hãm vào tình thế nguy hiểm, đến nỗi hoàn toàn không đề phòng tới
nội bộ quốc gia xảy ra mâu thuẫn như tình cảnh hiện giờ.
Thế Quân Dương không thể nào không bội phục, cũng không khỏi kinh hãi trong
lòng. Hắn cười khổ nói:
-… Thế Quân Dương ta cũng từng kiêu ngạo tới trời, ngay cả Đông Tây hai đại Chiến thần gì đó, ta cũng không xem vào đâu, chỉ thấy bọn họ chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi. Nếu như có một ngày nào đó phải liều mạng sinh tử với bọn họ một trận, cũng chưa biết hươu chết về tay ai. Không ngờ chỉ một mình Thiển Thủy Thanh đã khuấy động khiến cho toàn Đế quốc Kinh Hồng ta náo loạn không yên, dân chúng xôn xao…
-… Ta thật sự phục rồi!
Thế Quân Dương nói với vẻ hết sức suy sụp.
Bát Xích hỏi hắn.
Khi nói những lời này, ánh mắt Thế Quân Dương toát ra vẻ hung ác vô cùng,
khiến cho Bát Xích nhìn thấy phải phát lạnh trong lòng.
Lúc ấy, Thế Quân Dương còn nói thêm một câu sau cuối với Thiển Thủy Thanh:
o0o
Khi cơn cuồng phong hỗn loạn bên trong Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu hiện ra
manh mối, cũng bắt đầu thổi quét tới khắp các hang cùng ngõ hẻm bên trong Đế
quốc Kinh Hồng, kẻ tạo ra cơn cuồng phong này, người thiết kế nên cục diện đại
loạn động trời này là Thiển Thủy Thanh, hiện đang ung dung nhàn nhã nghỉ ngơi
trong một thôn nhỏ.
Tên đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu Lạp Nhĩ đang bực bội đi qua
đi lại, miệng không ngừng mắng chửi:
Đối với chuyện bảo tàng của Thiển Thủy Thanh hiện đang làm xôn xao khắp cả Đế
quốc Kinh Hồng, Lạp Nhĩ vẫn tưởng là do những thủ hạ lính đánh thuê của hắn
sau khi trà dư tửu hậu vui miệng tiết lộ ra ngoài. Những chuyện có liên quan
tới tiền bạc của cải, luôn luôn chắp cánh mà bay rất nhanh, ít nhất ở Liên
minh các thành thị tự do chính là như vậy. Nhưng đối với Lạp Nhĩ mà nói, hắn
không hề quan tâm tới chuyện cả Đế quốc Kinh Hồng đang náo loạn, chuyện hắn
quan tâm chính là nơi đâu cũng có vô số người đang đào tìm số của cải mà Thiển
Thủy Thanh chôn giấu. Chuyện này có nghĩa là con đường dẫn tới sự phát tài của
đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu đang ngày càng thu hẹp lại, vả lại con số thu
được cũng ngày một ít đi.
Thiển Thủy Thanh không thèm quan tâm tới Lạp Nhĩ, hắn chỉ uể oải nói:
Ánh mắt Lạp Nhĩ lập tức sáng rực lên:
Vân lão bản, ngươi lại có biện pháp hay ho gì nữa vậy?
Biện pháp thì ta có rất nhiều, vấn đề là các ngươi có hứng thú, có can đảm
để tiến hành hay không?
Hãy nói ta nghe thử trước đã!
Thiển Thủy Thanh mỉm cười vỗ vỗ vai Lạp Nhĩ, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình,
đoạn nói:
Lạp Nhĩ, theo ta được biết, thương nhân từ trước tới nay vẫn là loại người
khôn khéo nhất trên đời. Bọn họ có tầm nhìn đầu tư, biết mối làm ăn nào đáng
để bắt tay vào làm, mối làm ăn nào không đáng làm. Ngươi là thủ lĩnh của một
đoàn lính đánh thuê, ta nghĩ rằng trên người ngươi cũng có tiềm năng kinh
doanh buôn bán của thương nhân, có thể phát hiện được mục tiêu tiềm năng đáng
để đầu tư. Bây giờ Lạp Nhĩ, ngươi hãy nói cho ta biết, trong một quốc gia đang
loạn lạc như vầy, ngành nghề nào là đáng để đầu tư nhất, đáng để bỏ vốn ra làm
nhất?
Chuyện này…
Lạp Nhĩ gãi gãi đầu, nở một nụ cười xấu hổ:
Vân lão bản, chuyện này rất khó nói…
Không sao đâu, cứ việc nói thoải mái.
Vậy… là kinh doanh vũ khí trang bị, có phải Vân lão bản có ý này không?
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
Buôn bán vũ khí là một ngành kinh doanh rất tốt, tuy nhiên đáng tiếc, nếu
nói nó tốt nhất thì chưa chắc!
Lương thảo ư?
Thiển Thủy Thanh tiếp tục lắc đầu.
Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng, đứng lên:
Lạp Nhĩ à, tầm mắt của ngươi chỉ mới dừng lại ở cấp độ mua bán trao đổi
thương phẩm mà thôi. Đúng vậy, kinh doanh thương phẩm chính là đạo lý cơ bản
để phát tài của các thương nhân, mua vào giá thấp, bán ra với giá cao, đó
chính là cách kiếm tiền cơ bản nhất. Nhưng cái mà người kinh doanh mua vào
cũng không nhất định phải là thương phẩm hữu hình, cũng có thể là một thứ gì
đó vô hình. Thứ vô hình này nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có giá trị
rất cao, số tiền thu được càng cao hơn nữa!
Hả?
Ánh mắt Lạp Nhĩ lóe ra những tia sáng tham lam:
Vân lão bản, rốt cục ngươi muốn nói tới cái gì? Còn có cách kiếm tiền nào
có giá trị hơn là đào bảo tàng, có giá trị hơn là buôn bán vũ khí, ngựa…?
Đương nhiên là có!
Giọng của Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:
Chính trị? Lạp Nhĩ vừa nghe đã cảm thấy đầu óc choáng váng, Thiển Thủy Thanh
đã nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
Lạp Nhĩ cảm thấy trong đầu mình nổ đùng một tiếng.
Không thể không nói rằng, tuy ngôn ngữ của Thiển Thủy Thanh ngắn gọn, nhưng
lại có sức hấp dẫn chết người.
Đầu tư chính trị luôn luôn là sự đầu tư nguy hiểm nhất, cũng thu được lớn nhất
trong tất cả các ngành nghề kinh doanh.
Nhất là trợ giúp cho những phe còn đang ở giai đoạn yếu ớt khó khăn ban đầu,
có thể chỉ cần trợ giúp một chuyện nho nhỏ gì đó, trong tương lai có thể nhận
được một sự báo đáp vô tận. Nhưng đầu tư chính trị cũng có ý nghĩa nguy hiểm
vô cùng, một khi phe được đầu tư thất bại, tất cả những người đã tham gia đầu
tư rất có thể gặp phải sự trả thù vô tình của phe chiến thắng. Đây không phải
là chuyện đầu tư đơn giản bình thường, nếu như thất bại thì coi như tất cả
tiền tài, nhân lực, vật lực theo nước chảy về Đông, mà nghiêm trọng tới mức
nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng sự tình cũng không phải là đơn giản như vậy, đối với người dân Đế quốc
Kinh Hồng mà nói, đó là chuyện kinh doanh chết người, nhưng đối với người nước
ngoài mà nói thì chưa chắc đã là như vậy.
Vì sao Bối Lý Mạn lại chủ động tới tìm Thiển Thủy Thanh? Chính vì là một người
có tầm nhìn đầu tư tuyệt hảo, hắn không chỉ tin tưởng rằng Thiển Thủy Thanh
không dễ dàng chết, đồng thời cũng hiểu rằng cho dù Thiển Thủy Thanh xong đời
đi nữa, người Đế quốc Kinh Hồng cũng rất khó tìm hắn trả thù. Bởi vì hắn không
phải là người Đế quốc Kinh Hồng, hắn là thương nhân của Công quốc Thánh Uy
Nhĩ. Nếu như Thiển Thủy Thanh thất bại, nhiều nhất là khiến cho hắn từ đây về
sau cả đời không thể tiến vào Đế quốc Kinh Hồng. Thế nhưng nếu Thiển Thủy
Thanh thành công, lại có thể khiến cho hắn trở thành thương nhân có quyền lực
nhất ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Về điểm này, Bối Lý Mạn hiểu hết sức rõ ràng.
Sở dĩ thương nhân nước ngoài luôn luôn có thể giúp đỡ hết sức đối với các thế
lực nhỏ trong nước, chính là vì loại đầu tư mang tính phiêu lưu tới cực độ
đồng thời càng có thể thu lợi nhiều đến mức không thể nào kể xiết này.
Nếu Thiển Thủy Thanh muốn tiếp tục sinh tồn ở Đế quốc Kinh Hồng, cần phải có
đồng minh giúp đỡ và ủng hộ. Bên trong Đế quốc Kinh Hồng, hắn gần như không
thể tìm được người có thể ủng hộ hắn, nhưng hắn có thể tìm được bên ngoài Đế
quốc Kinh Hồng. Lúc ban đầu, Thiển Thủy Thanh còn thiếu chiến tích, cho nên
muốn thuyết phục người khác giúp đỡ hắn là một chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vì
nhà đầu tư cần phải nhìn thấy hy vọng thành công, như vậy mới có thể bằng lòng
bỏ vốn đầu tư.
Nhưng sau khi đánh bại ba lần bao vây tiêu diệt của Đế quốc Kinh Hồng, danh
vọng của Thiển Thủy Thanh đã trở nên cường thịnh, bắt đầu càng ngày càng nhiều
người tin tưởng vào năng lực sinh tồn của Thiển Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh
Hồng. Vì vậy cho nên, bọn họ dần dần cảm thấy mục tiêu đầu tư này đáng giá để
bỏ vốn.
Bối Lý Mạn là thương nhân đầu tiên đầu tư vào con người của Thiển Thủy Thanh,
đó là vì hắn không chỉ cân nhắc tới lợi ích lâu dài, về lợi ích ngắn ngủi
trước mắt hắn cũng cần Thiển Thủy Thanh trợ giúp, nhưng hắn cũng không phải là
người cuối cùng quan tâm và đầu tư vào Thiển Thủy Thanh. Lúc lính đánh thuê
của Liên minh các thành thị tự do còn đi khắp thế gian tìm thủ cấp của Thiển
Thủy Thanh để đổi lấy tiền thưởng, Thiển Thủy Thanh đã ý thức được, đây rất có
thể là nhóm người mạo hiểm đầu tư thứ hai sau Bối Lý Mạn.
So với Bối Lý Mạn, lính đánh thuê cũng không phải là chủ đầu tư tốt nhất, bọn
họ thiếu tiền tài. Nhưng bọn họ có vũ lực, có được bản sắc dám bán mạng vì
tiền và lòng tham coi tiền như mạng. Chuyện này có ý nghĩa rằng bọn họ có thể
đầu tư vào Thiển Thủy Thanh thông qua phương diện vũ lực.
Thiển Thủy Thanh chỉ cần bọn họ tin tưởng một điều duy nhất, chính là cuộc
sống đi theo Thiển Thủy Thanh không phải là một trận chiến chắc chắn thất bại.
Hoàn toàn ngược lại, mỗi một trận chiến tranh gian khổ đều có nghĩa là thu
được vô số tiền tài.
Đầu tư chính trị nhất định là phải có phiêu lưu, kẻ có gan vì tiền mà liều
mạng, tin rằng hắn sẽ không chỉ có một chút máu phiêu lưu mạo hiểm trong người
mà thôi. Bởi vậy trong lúc thế cục của Đế quốc Kinh Hồng đang hỗn loạn vô
cùng, Thiển Thủy Thanh mạnh dạn giương cờ, đề xuất với Lạp Nhĩ một bước hợp
tác sâu xa hơn, cũng xác định rõ ràng yêu cầu hợp tác, đó chính là chuyện hết
sức tự nhiên, hợp với lẽ thường.
Giờ phút này, khi Thiển Thủy Thanh nói ra những lời này, cho dù một người ngu
xuẩn nhất cũng có thể đoán ra hàm nghĩa trong lời của hắn. Lạp Nhĩ kinh ngạc
nhìn Thiển Thủy Thanh, dùng ánh mắt sặc mùi tiền tài quan sát đánh giá hắn một
hồi, sau đó nhanh chóng rút trong ngực áo ra một bức tranh, so sánh với dung
mạo Thiển Thủy Thanh một hồi lâu. Rốt cục, Lạp Nhĩ chậm rãi nói:
o0o
Lạp Nhĩ chưa từng nghĩ rằng vận may của mình tốt đến mức như vậy, chạm mặt với
chính Thiển Thủy Thanh. Đáng tiếc là hắn có mắt không tròng, chẳng những không
giết Thiển Thủy Thanh, ngược lại còn để hắn làm chủ nhân của mình.
Nếu như có thể, thật ra, Lạp Nhĩ rất muốn dùng thủ cấp của Thiển Thủy Thanh đi
đổi một vạn lượng hoàng kim. Làm như vậy bớt được nhiều chuyện, thu lợi cũng
nhanh.
Tuy nhiên rất nhanh, hắn hiểu ra rằng đây là ý tưởng không thực tế.
Không nói tới Thiển Thủy Thanh có trăm chiến sĩ rất khó chơi, chỉ là cho tới
bây giờ, đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu của hắn cũng đã đi theo Thiển Thủy
Thanh tập kích quân Đế quốc Kinh Hồng rất nhiều lần. Một khi để cho người Đế
quốc Kinh Hồng biết được chuyện này là do lính đánh thuê bọn hắn làm, chỉ sợ
tiền thưởng không có, ngược lại đầu hắn cũng không còn ở yên chỗ cũ.
Lạp Nhĩ vô cùng nản chí, lắc đầu thở dài sườn sượt, tặc lưỡi liên hồi, gương
mặt của hắn giờ đây lộ ra vẻ hệt như vừa mất đồng thời cả cha lẫn mẹ. Nếu như
hắn biết câu danh ngôn kia, không chừng hắn sẽ nói như vầy:
Thiển Thủy Thanh buồn cười quá sức, hắn nhìn Lạp Nhĩ, vỗ vai an ủi Lạp Nhĩ:
Lạp Nhĩ nhìn Thiển Thủy Thanh, nước mắt rưng rưng:
Thiển Thủy Thanh buồn bực không nói gì, đám lính đánh thuê của Liên minh các
thành thị tự do này quả thật đã si mê tiền tài đến mức hết nói nổi…
Ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh nói với Lạp Nhĩ:
Hứng thú của Lạp Nhĩ lập tức trỗi lên:
Thiển Thủy Thanh bất đắc dĩ cười khổ:
Nói thật ra, chính ta cũng không đếm xuể. Trong thời gian ở Đế quốc Kinh
Hồng, ta lệnh cho các huynh đệ liều mạng cướp đoạt của cải, tới chỗ nào chôn
chỗ đó, có nhiều, có ít. Cho đến bây giờ, Huyết Phong Kỳ vẫn còn đang làm
chuyện này tại miền Bắc Đế quốc Kinh Hồng… bọn họ cái gì cũng cướp…
Lão tử làm!
Vừa nghe tiền tài nhiều tới mức chính bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không đếm
xuể, Lạp Nhĩ kêu to:
Thiển Thủy Thanh cười nói:
o0o
Ngay khi Thiển Thủy Thanh ký kết hiệp ước mới với Tử Vong Điểu, Thế Quân Dương
mang theo Bát Xích rốt cục cũng đã nhìn thấy đại môn của Khang Châu ở xa xa.
Bát Xích đảo mắt liên hồi, đưa tay chỉ về phía trước kêu lên:
Ở phía trước, khu trung tâm thành.
Vậy chúng ta đi tới đó, nếu như không tìm thấy tuyến vận chuyển vật tư bí
mật của Thiển Thủy Thanh, hừ, tiểu tử, lúc ấy ngươi đừng trách ta không cảnh
cáo! Đến lúc đó cho dù ta mến tài tới mức nào, cũng không có thể nào không
giết ngươi cho được!
Bát Xích cảm thấy kinh hãi trong lòng, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, nó
cũng chỉ có thể cố gắng cứng cỏi nói:
Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy dắt tay đi vào thành Khang Châu.
Mặc dù trên đường đi, nhìn qua bọn họ vô cùng thân mật, nhưng ai cũng mang ý
đồ quỷ quái trong lòng, chuyện này không cần nói cũng biết. Thế Quân Dương một
lòng muốn tìm ra tuyến vận chuyển vật tư bí mật của Thiết Huyết Trấn để tự tay
phá hủy, dọc đường đi tự nhiên hết sức cẩn thận. Bát Xích lại biết rõ rằng ở
Khang Châu không có cái gì gọi là tuyến vận chuyển vật tư bí mật, nếu còn tiếp
tục như vậy, lời dối trá của nó sớm muộn gì cũng bị lộ, lúc ấy e rằng mạng nhỏ
khó mà giữ được.
Hai người đều căng thẳng trong lòng, đi trên đường lớn vô cùng náo nhiệt nhưng
ánh mắt toát ra sát khí lạnh lùng hung ác.
Đã sắp tới trung tâm thành, nơi đây ngựa xe như nước, người người lui tới vô
cùng nhộn nhịp, cửa hàng san sát, hàng hóa rất nhiều. Bởi vì cơn cuồng phong
bạo loạn là bắt đầu từ miền Trung khuếch tán ra bốn phía, vùng này vẫn chưa bị
ảnh hưởng, cho nên trật tự an ninh ở thành Khang Châu có thể coi là ổn định.
Thế Quân Dương đứng ở trung tâm thành, quét mắt nhìn quanh đâu đâu cũng thấy
người người tấp nập. Hắn trầm giọng quát hỏi:
Rốt cục cửa hàng nào là tai mắt của các ngươi?
Chuyện này…
Bát Xích khẩn trương đến nỗi vò đầu bứt tai.
Thế Quân Dương đã bắt đầu trở nên không kiên nhẫn:
Tiểu tử, ngươi muốn đùa giỡn với lão tử sao?
Không có… không có…
Bát Xích vội kêu lên.
Vừa may cách đó không xa có một đoàn xe, xe ngựa đẹp đẽ quý phái khác thường,
ở xa cũng có thể nghe hương thơm thoang thoảng. Hiển nhiên người bên trong xe
là nữ nhân, chung quanh còn có rất đông hộ vệ tùy tùng.
Đôi mắt Bát Xích sáng ngời, chỉ vào đoàn xe kêu lên:
Thế Quân Dương quét mắt nhìn qua, chỉ thấy đoàn xe có nhân số không ít, khoảng
bốn năm mươi người. Tuy rằng những hộ vệ đi theo chỉ mặc trang phục bình
thường, nhưng ai nấy đều có nghi biểu khác thường. Với ánh mắt lão luyện của
Thế Quân Dương, chỉ cần liếc qua là có thể biết ngay rõ ràng đó là quân nhân
được huấn luyện nghiêm chỉnh cải trang, vả lại còn là những lão binh chân
chính đã trải qua trăm trận chốn sa trường. Tuy nhiên quan trọng nhất là, theo
như cách mà bọn họ cỡi ngựa, thói quen lập đội, cùng với cách thức kêu gọi,
nói chuyện với nhau, hiển nhiên không phải là quân nhân của Đế quốc Kinh Hồng.
Thế Quân Dương có nằm mơ cũng không ngờ, Thiển Thủy Thanh bố trí tuyến vận
chuyển vật tư bí mật ở nơi này lại phái ra rất nhiều chiến sĩ tinh anh đi theo
hộ vệ, lại dám nghênh ngang đi lại khắp nơi như vậy. Nhất thời hắn cũng sững
người ra, còn đang do dự chưa biết nên làm thế nào, Bát Xích đột nhiên chạy
vọt ra thật nhanh về phía đoàn xe, điên cuồng hô to:
Tiếng la cứu mạng của Bát Xích đã làm kinh động cả hai bên.
Thế Quân Dương giật mình chấn động, không ngờ tên tiểu tử kia trong giờ phút
quan trọng này đột nhiên phản bội, tuy giận dữ nhưng không còn thời gian suy
nghĩ, lập tức đuổi theo Bát Xích. Hắn vừa cất bước, lập tức đã kinh động đến
những hộ vệ của đoàn xe. Thế Quân Dương có thể nhìn ra những tay hộ vệ của
đoàn xe có lai lịch khác thường, lẽ nào những võ sĩ hộ vệ kia lại không nhìn
ra Thế Quân Dương cũng không phải là người lương thiện bình thường. Vừa rồi
hắn cẩn thận quan sát đoàn xe đã khiến cho những người hữu tâm chú ý, lúc này
thấy Thế Quân Dương chạy về phía đoàn xe, cả đám võ sĩ đồng thời rút vũ khí
ra, chuẩn bị ngăn chặn Thế Quân Dương.
Bát Xích vừa chạy vừa hô to:
Câu tỷ tỷ của Bát Xích hô lên lúc này vô cùng tuyệt diệu, lọt vào tai Thế Quân
Dương, hắn liền nghĩ đó là Bát Xích kêu bọn Thủy Trung Liên. Lọt vào tai người
của đoàn xe, họ bèn nghĩ nó đang gọi chủ nhân của mình. Chỉ là chuyện xảy ra
bất thình lình, các hộ vệ của đoàn xe cũng không kịp hỏi người trong xe có
quen biết Bát Xích hay không.