Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thế nhưng nếu so sánh với sáu vạn quân chủ lực biên giới của Đế quốc Kinh Hồng
bị tiêu diệt trong bao vây tiêu diệt thứ ba này, Thiết Huyết Trấn vẫn có tư
cách tuyên bố rằng mình chiến thắng.
Bọn họ vẫn còn sống như trước, vẫn còn tung hoành trên mảnh đất này, vẫn khiến
cho người Đế quốc Kinh Hồng phải đau đầu vì họ, trở thành một khối u ác tính
trong lòng Đế quốc Kinh Hồng.
Không ai biết được trận đại chiến bến Thu Thủy này, kẻ đạo diễn thật sự ở sau
màn thật ra chỉ là một đứa nhỏ vừa tròn mười ba tuổi. Thậm chí ngay cả Thế
Quân Dương đang chạy trốn trối chết cũng không biết là do tên tiểu quỷ bên
cạnh hắn đã dùng phương pháp truyền tin bằng mật mã của Thiển Thủy Thanh, mang
tất cả dấu vết hành động của quân Sơn cẩu báo lại rất rõ ràng cho Linh Phong
Kỳ.
Mà để làm được tất cả chuyện này, chính là nhờ tin tức mà trước kia Hòa Phi đã
mang tới cho Thiết Phong Kỳ. Thông qua tin tức ấy, Bát Xích đã ước định phương
thức liên lạc với Thiết Phong Kỳ vô cùng thuận lợi. Trận chiến ngăn chặn ở Lão
Nha khẩu mặc dù Vô Song không thể ngăn trở quân Sơn cẩu thành công, nhưng vẫn
dùng phương thức truyền tin bằng mật mã theo quy ước kịp thời thông báo sự
tình ở đó, bao gồm cả tình hình của Linh Phong Kỳ tới cho Bát Xích.
Không thể không nói, tên tiểu quỷ Bát Xích vô cùng thông minh lanh lợi, lúc
trước nó chỉ nhìn Hòa Phi giải mật mã một lần, đã lập tức có thể biết được bí
quyết trong đó. Mật mã truyền tin mà Thiển Thủy Thanh thiết lập ra, kỳ thật
chỉ là phá giải bằng một quyển sách. Những chữ số mà Phương Hổ để lại trên cầu
gỗ lúc trước, trong mắt những người không biết chuyện chỉ cho rằng ai đó tiện
tay viết lên mà thôi, nhưng trong mắt người biết chuyện, nó có ý nghĩa hết sức
rõ ràng. Bởi vì thời kỳ này còn lạc hậu, cho nên Thiển Thủy Thanh đã thiết lập
mật mã vô cùng đơn giản, chính là nhờ Quốc Luận làm khóa giải mật mã. Tất cả
con số thật ra là chỉ đến vị trí một chữ ở một trang nào đó trong Quốc Luận,
ráp chúng lại với nhau thì sẽ nhận được tin tức đầy đủ. Khi Hòa Phi lấy cuốn
Quốc Luận ra để giải mã tin tức mà Phương Hổ để lại, Bát Xích nhìn qua một lần
là đã biết. Thế Quân Dương vô cùng yêu mến tên tiểu quỷ này, còn cho nó tự do,
cuối cùng tạo điều kiện tốt cho nó giở trò. Khi Bát Xích hỏi mượn Thế Quân
Dương cuốn Quốc Luận, hắn còn tưởng rằng Bát Xích chỉ là ham học mà thôi. Cho
nên hắn không ngờ Bát Xích lại lợi dụng phương thức này đọc lời nhắn do Vô
Song để lại, đồng thời cũng dùng mật mã ấy để tiết lộ ra ngoài toàn bộ hướng
đi và kế hoạch tác chiến của quân Sơn cẩu, mục tiêu tiết lộ của nó chính là
Linh Phong Kỳ.
Thủy Trung Đường dẫn dắt Linh Phong Kỳ đuổi theo tin tức do Bát Xích để lại,
cho nên khi Thiết Phong Kỳ còn chưa biết được tin quân Sơn cẩu đã đột phá được
Lão Nha khẩu, thật ra Linh Phong Kỳ đã biết được tình huống này trước bọn họ
một bước.
Nhưng lúc ấy, đối với địa hình phức tạp ở miền Nam Đế quốc Kinh Hồng, Thủy
Trung Đường cũng không nắm chắc chỉ dựa vào binh lực hiện có của hai Kỳ mà có
thể tiêu diệt được quân Sơn cẩu. Nhất là theo tin tức để lại của Bát Xích, Vô
Song vốn sở trường chiến đấu trong rừng mang theo năm trăm chiến sĩ, chiếm
được địa lợi trước, mà cũng không giữ nổi Lão Nha khẩu trong một canh giờ. Từ
đó có thể thấy được chiến lực của quân Sơn cẩu mạnh đến mức nào. Cho nên tuy
rằng Thủy Trung Đường theo đuôi quân Sơn cẩu, nhưng hắn cũng không dám hành
động thiếu suy nghĩ.
Không ngờ tin tức trên Ma Vân phong truyền tới rằng Tô Nam Vũ bị tiêu diệt
toàn quân, khiến cho Thế Quân Dương không dám ép Thiết Phong Kỳ quá mức, tạm
thời thay đổi chiến trường lại ở bến Thu Thủy, tình thế chiến trận xuất hiện
biến hóa, Bát Xích lập tức ý thức rằng cơ hội đã tới. Bởi vì ba bên thông tin
bất tiện, Bát Xích là người trung gian duy nhất, vì thế nó đã phá lệ trực tiếp
đưa ra mệnh lệnh hành động. Nó báo cho Linh Phong Kỳ lập tức chạy tới bến Thu
Thủy, đồng thời báo cho Thiết Phong Kỳ kế hoạch phục kích tại bến Thu Thủy,
yêu cầu giáp công hai mặt.
Cứ như vậy, Thiết Phong Kỳ chạy tới sau lưng của quân Sơn cẩu, và Linh Phong
Kỳ đều hoàn toàn dựa theo chỉ thị của Bát Xích, chạy như điên cuồng. Rốt cục
bọn họ đã xuất hiện trước sau quân Sơn cẩu của Thế Quân Dương ở thời điểm
thích hợp, tiến hành một trận chiến chặn đầu khóa đuôi vô cùng hung ác và
ngoạn mục.
Phải nói rằng kế hoạch lần này do Bát Xích bày ra không có gì gọi là cao minh
cho lắm, chỉ nhờ vào biết được tất cả hành động của quân Sơn cẩu nên mới có
thể thành công. Nhưng dù là như vậy, Bát Xích vẫn hoàn thành lần bày mưu tính
kế đầu tiên trong đời nó, cũng có thể nói là cuộc chiến đầu tiên của tên Tướng
quân tương lai này, vả lại hoàn thành vô cùng xuất sắc, hết sức thành công.
Trận này hoàn toàn là hành động chiến thuật tự nó nghĩ ra, về bản chất thật ra
hết sức ấu trĩ vụng về, vả lại còn nhiều sơ hở, lại khó mà chấp hành. Nhưng
lúc ấy Bát Xích vẫn còn chưa hiểu được cái gì gọi là vận dụng chiến thuật, nó
chỉ nghĩ đơn giản rằng phục kích quân địch là tốt, bị quân địch phục kích là
không tốt, giáp công người khác là tốt, bị người khác giáp công là không tốt.
Cho nên với suy nghĩ như vậy, nó mới bày ra kế hoạch phục kích giáp công trên
bến Thu Thủy. Chuyện khó được chính là, không ngờ cả Phương Hổ và Thủy Trung
Đường sau khi nhận được mệnh lệnh của tên nhãi con mười ba tuổi này, lại
nghiêm khắc chấp hành đúng như mệnh lệnh.
Có lẽ là vì dưới tình huống tin tức không thông, cho nên Phương Hổ và Thủy
Trung Đường không có nhiều lựa chọn tốt hơn. Cũng có lẽ trong lòng bọn họ, đây
cũng là một kế hoạch chiến đấu mang tính khả thi.
Bởi vậy sau này lúc Thiển Thủy Thanh nghe kể lại kế hoạch của trận chiến bến
Thu Thủy, hắn nói một câu như vầy: “Rất đơn giản, cũng không có gì mới mẻ,
nhưng đánh đúng vào nhược điểm, nắm được trọng tâm!”. Phần quan trọng nhất
trong kế hoạch chiến thuật chính là chấp hành, có thể làm được điểm này chính
là kế hoạch đã có khả năng thành công rất lớn. Về phần tuổi của người đưa ra
kế hoạch và sự tinh tế của nó, kỳ thật cũng không quan trọng.
o0o
Trận chiến trên bến Thu Thủy đã xong, chiến trường từng ồn ào huyên náo giờ đã
trở nên yên tĩnh như trước. Trên sông Mị Nhi trôi đầy thi thể của quân Sơn
cẩu, rất nhiều thi thể bị trôi xuống hạ du, kéo dài có tới hơn mười dặm. Hai
bên bờ sông đã bị máu nhuộm đỏ au, màu đỏ máu pha lẫn với đất bùn trông hết
sức ghê rợn.
Thi thể của tướng sĩ hai Kỳ cũng được những người còn sống thu gom rồi chôn
cất, sau đó vội vàng rời đi. Bọn họ vốn không có nhiều thời gian để ở lại nơi
này, cho nên trên bến Thu Thủy chỉ còn lại thi thể của quân Sơn cẩu.
Từng mảng lớn thi thể biến bến Thu Thủy thành thảm cảnh giống như địa ngục
trần gian, thỉnh thoảng còn có thể nghe văng vẳng tiếng kêu cầu cứu, đó chính
là tiếng kêu thét của những chiến sĩ còn chưa chết hẳn.
Trong rừng rậm trên bờ Bắc cách đó không xa, một bóng người lặng lẽ chui ra,
bên cạnh còn có một đứa nhỏ, rõ ràng là Thế Quân Dương và Bát Xích.
Không ai ngờ rằng Thế Quân Dương không chạy, mà ở giờ phút sau cùng trốn vào
rừng rậm, dựa vào bản lãnh che giấu hành tung của mình mà ẩn nấp. Hắn chôn vùi
chính mình cùng Bát Xích trong bùn đất và bụi cỏ, tận mắt chứng kiến quân Đế
quốc Thiên Phong chém giết tướng sĩ của mình, lòng đau như cắt, nhưng cũng lấy
tay bịt chặt miệng Bát Xích, không dám phát ra chút thanh âm nào. Trong số
chiến sĩ đi tìm kiếm bọn họ, có vài người giục ngựa qua sát cạnh hai người,
nhưng vẫn không phát hiện được Thế Quân Dương và Bát Xích. Bát Xích bị Thế
Quân Dương kề đao vào cổ, dù không bị bịt miệng cũng không dám kêu lên.
Cứ như vậy, sau khi nhìn thấy hai Kỳ hợp quân rồi cùng nhau rời khỏi, rốt cục
Thế Quân Dương mới chui ra.
Bàng hoàng đứng trên bờ sông, ánh mắt Thế Quân Dương còn đâu khí thế hào hùng
như ngày trước:
Hắn quỳ sụp xuống đất khóc rống lên.
Kẻ sắp đặt kế hoạch của trận chiến này -Bát Xích, nhìn thấy lúc này Thế Quân
Dương đang hết sức đau lòng, bèn rón rén muốn lẻn trốn. Thế Quân Dương không
thèm quay đầu lại, giọng hắn như từ Cửu U địa ngục vọng lên:
Bát Xích lập tức dừng bước, gương mặt nở một nụ cười hiền lành vô hại:
Thế Quân Dương nổi giận:
Tiểu tử, muốn giỡn mặt ta sao, ta không có tư cách, quân Sơn cẩu ta đã bại,
tướng thua trận không dám mạnh miệng, ta có mặt mũi gì thu ngươi làm đồ đệ?
Tuy nhiên thất bại lần này quả thật là không thể nghĩ bàn, ta nhất định phải
tra ra rốt cục là vì nguyên nhân gì mà quân Đế quốc Thiên Phong lại biết rõ
hành tung của quân ta đến như vậy. Tiểu tử, nếu như để ta biết được ngươi có
liên quan trong chuyện này, ngươi sẽ chết rất là đau đớn!
Vậy sao?
Bát Xích thè lưỡi ra.
Ngay sau đó, Thế Quân Dương đứng lên thộp cổ Bát Xích đi ra ngoài. Bát Xích
giãy dụa kêu to:
Này, ngươi vẫn còn muốn mang ta đi hay sao? Ngươi chỉ còn lại một mình, thả
ta ra, ai đi đường nấy là hơn!
Thả ngươi? Hừ, ngươi nghĩ đơn giản quá, ta đã mất ba vạn binh sĩ, chỉ còn
một mình trở về, Quốc chủ ắt sẽ lấy đầu ta, bây giờ ngươi chính là cọng rơm
cứu mạng của ta!
Bát Xích kêu to:
Lương Khâu Húc muốn giết ngươi, đó là chuyện của ngươi. Làm sao ta cứu được
ngươi?
Đương nhiên ngươi có thể cứu được, vì ngươi là đồ đệ của Thiển Thủy Thanh,
biết rất nhiều về chuyện của hắn, tất cả kế hoạch, bố trí hành động của hắn,
hẳn là ngươi hiểu biết không ít. Giao ngươi cho Quốc chủ ta sẽ lập công, có lẽ
còn có thể miễn được tội chết.
A, vì sao ta lại trở thành đồ đệ của Thiển Thủy Thanh?
Bát Xích không có phản ứng gì nhiều khi nghe chuyện này.
Thế Quân Dương hét lớn.
Rốt cục Bát Xích cũng đã hiểu ra, Thế Quân Dương cố ý đưa địa vị của nó ở Đế
quốc Thiên Phong cao lên, chính là muốn lấy nó làm bia đỡ đạn. Cũng khó trách
hắn làm như vậy, hắn vốn có tác phong ương ngạnh trong quân từ trước tới nay,
nhưng lúc trước cấp trên của hắn là Lương Trung Lưu bị giết, hiện tại, ba vạn
quân Sơn cẩu lại bị tiêu diệt toàn quân. Với tính kiêu ngạo xưa kia của hắn,
bị thất bại như vậy, chắc chắn là sẽ có một số người tìm tới gây phiền phức
cho hắn, Quốc chủ cũng sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng. Vốn hắn cũng
không phải là người giả dối, mạo nhận công lao như vậy, nhưng dưới tình huống
trước mắt, cũng chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ chính mình.
Bát Xích là người Đế quốc Thiên Phong, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu đã là như vậy, đề cao thân phận của tên gian tế này lên một chút, nói nó
là đồ đệ của Thiển Thủy Thanh, như vậy có thể khiến cho Quốc chủ coi trọng,
mới có hy vọng giữ được mạng sống.
Nhưng ta không biết cái gì là kế hoạch cụ thể của Thiết Huyết Trấn…
Không quan trọng, chuyện này ta đảm nhận. Hiện tại ngươi biết được những gì
hãy nói hết cho ta nghe, tiểu tử, đừng toan tính lừa gạt ta, bằng không ta sẽ
cho ngươi nếm mùi vị cực hình!
Tuy đã trở thành Tướng quân ‘sạch sẽ’, nhưng hiện tại đối phó với một đứa nhỏ
như Bát Xích, Thế Quân Dương chỉ cần một tay là đủ, cho nên hắn cũng không có
gì phải lo lắng. Hiện tại hắn đang mải mê suy nghĩ làm cách nào để đưa giá trị
của Bát Xích lên càng cao càng tốt, bởi vậy cũng không chú ý tới Bát Xích đang
bị mình cắp, đôi mắt của nó đang đảo liên hồi, đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì
đó…