Người đăng: khuynhtanthienha10@
Mệnh lệnh của Thế Quân Dương có thể nói là kịp thời và tàn độc, để bảo đảm
chiếm bờ sông bên kia thành công, hắn hạ lệnh bắn bao trùm không hạn chế phạm
vi, bất kể địch ta. Chính vì vậy, quân Sơn cẩu đa phần ngay cả giáp nhẹ cũng
không mặc, cho nên thương tổn nhiều hơn đối thủ, nhưng Thế Quân Dương hoàn
toàn không quan tâm đến chuyện này: “Ta có ba vạn người, ngươi lại chỉ có sáu
ngàn người, cho dù là lấy hai đổi một, lão tử vẫn có lời!”
Kết quả là mưa tên của cả hai bên điên cuồng bay trên không như một bầy châu
chấu đông vô kể, khiến cho người ta nhìn thấy phải dựng tóc gáy. Tên của Linh
Phong Kỳ chủ yếu là bắn xuống giữa sông, còn tên của quân Sơn cẩu lại bắn sang
bờ bên kia. Tên của cả hai phe dệt thành một tấm lưới dày đặc giữa không
trung, hễ tấm lưới này chụp xuống nơi nào, nơi đó lập tức tràn đầy chết chóc.
Dòng sông Mị Nhi bị máu tươi hoàn toàn nhuộm thành một màu đỏ sẫm, kỵ binh của
Linh Phong Kỳ trên bờ bên kia cũng bị mưa tên của quân Sơn cẩu làm cho thương
vong nặng nề. Dưới làn mưa tên điên cuồng của quân Sơn cẩu, từng chiến sĩ Linh
Phong Kỳ thay nhau ngã xuống trong vũng máu. Rất nhiều tên quân Sơn cẩu sau
khi đã may mắn sống sót dưới làn mưa tên của Linh Phong Kỳ, qua được bờ bên
này, bèn liều mạng chém giết với kỵ binh của Linh Phong Kỳ. Tuy đám hán tử
rừng núi này đều mặc khinh trang cầm đoản đao, nhưng tên nào tên nấy thân hình
lực lưỡng, sức mạnh hơn người, can đảm không sợ chết.
Một tên chiến sĩ Linh Phong Kỳ xông lên, mười mấy tên quân Sơn cẩu đồng loạt
xúm lại, lôi cả người lẫn khí giới của hắn rơi khỏi lưng ngựa. Sau đó đao chém
búa chặt, thương mâu đâm loạn, biến đối thủ thành một đống bùn máu trên bờ
sông.
Vì muốn nhanh chóng lên bờ, một số quân Sơn cẩu dưới sông thậm chí vứt bỏ vũ
khí, trực tiếp bơi qua sông cho nhanh. Dù sao bờ bên kia cũng có vô số thi
thể, nơi nơi đều có vũ khí, chỉ cần lên bờ được, có thể nhặt được vũ khí ở bất
cứ chỗ nào.
Chuyện tồi tệ nhất chính là hai Doanh của Linh Phong Kỳ cũng không phải chỉ có
cung tiễn thủ là chủ lực, cung tên dùng cho kỵ binh của bọn họ là loại cung
nhỏ, tầm bắn có hạn, vả lại số lượng tên cũng ít. Bởi vậy sau khi bắn vài đợt
mưa tên hung hãn lúc đầu, mật độ bắn tên lúc này đã giảm sút rõ rệt, điều này
khiến cho quân Sơn cẩu càng có nhiều cơ hội hơn để tranh thủ đột nhập phòng
tuyến quân địch. Cùng với quân Sơn cẩu xông lên bờ sông càng ngày càng nhiều,
ba ngàn kỵ binh của Linh Phong Kỳ bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề, sự chênh
lệch binh lực ngày càng tăng, lúc đầu chiếm ưu thế hơn đối phương đã trở thành
ngang bằng, sau đó dần dần thua kém đối thủ. Năng lực khống chế bờ sông của
bọn họ cũng dần dần giảm xuống, bắt buộc phải lui về phía sau.
Không thể trách Linh Phong Kỳ kém cỏi bất tài, uy lực của kỵ binh là ở chỗ
xuyên phá. Nhưng trong trận chiến đánh ở giữa dòng này, bởi vì quân Sơn cẩu
tựa lưng vào sông Mị Nhi, Linh Phong Kỳ không thể tiến hành chiến thuật xuyên
phá, coi như đã bị hạn chế uy lực ở một mức độ nhất định. Vả lại Thế Quân
Dương cho quân Sơn cẩu bắn tên không phân biệt địch ta đã tạo nên điều kiện có
lợi giúp cho quân hắn chiếm được bờ sông.
Cán cân thắng lợi của trận chiến này dưới sự chỉ huy hiệu quả của Thế Quân
Dương, bắt đầu nghiêng từng chút một về phía quân Sơn cẩu. Mặc dù phải trả một
cái giá rất nặng nề, nhưng chỉ cần tiếp tục như vậy, bằng vào ưu thế rất lớn
về nhân số, Thế Quân Dương vẫn có thể giành thắng lợi trong trận chiến xảy ra
bất thình lình này.
Đối mặt với tình huống trước mắt, Thủy Trung Đường tức giận giậm chân mắng to,
nhưng hoàn toàn không có biện pháp nào cứu vãn tình thế.
Thủy Trung Đường đã nổi giận gần muốn phát điên.
Không thể không nói, là đội quân hùng mạnh nổi tiếng từ lâu của Đế quốc Kinh
Hồng, quân Sơn cẩu quả thật có chỗ đáng để kiêu ngạo, bất kể chiến lực hay ý
chí chiến đấu cũng không hề thua kém đối thủ.
Thường Nhạc của Sơn Tự Doanh phát ra tiếng thở dài.
Liễu Dịch của Phong Tự Doanh cũng không nhịn được nói.
Lúc này quân Sơn cẩu sắp sửa chiếm cứ hoàn toàn bờ sông Mị Nhi, sau khi trả
giá thương vong rất lớn, khoảng gần vạn người, rốt cục Thế Quân Dương vẫn đưa
được quân Sơn cẩu của hắn qua sông Mị Nhi. Đương nhiên, lúc này Linh Phong Kỳ
vẫn còn thừa sức rút lui, có thể ỷ vào sức ngựa mà chạy trốn. Lần này quân Sơn
cẩu vượt sông mạnh mẽ như vậy, Linh Phong Kỳ đã không đánh bại được đối thủ
hoàn toàn, không bằng rút lui để bảo tồn chính mình. Dù là như vậy, Thế Quân
Dương tuy bại mà vinh.
Thủy Trung Đường cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý:
Đối mặt với tình huống như vậy, lại phải hạ mệnh lệnh như vậy, Thủy Trung
Đường cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng, nghiêm khắc mà nói, trận này Linh
Phong Kỳ đã thua. Thế nhưng đúng lúc này, bàn tay vận mệnh của Thượng Đế không
ngờ lại một lần nữa vươn ra xoay chuyển thế cục, đưa tới một lợi thế mới,
khiến cho chiến cuộc ở bến Thu Thủy lại có biến hóa rất lớn.
o0o
Phía sau quân Sơn cẩu đột ngột xuất hiện một cánh quân, rõ ràng là Thiết Phong
Kỳ mà quân Sơn cẩu đang định phục kích.
Bọn họ chạy tới sớm hơn thời gian mà Thế Quân Dương dự tính tập kích tới hai
canh giờ, đúng vào giờ phút chết người này chạy tới chiến trường bến Thu Thủy.
Người dẫn đầu rõ ràng là Độc nhãn Sát thần Phương Hổ.
Trường thương chỉ thẳng về phía trước, Phương Hổ quay đầu lại lớn tiếng rống
to:
Gần bốn ngàn kỵ binh Thiết Phong Kỳ dọc theo sườn núi lao xuống mạnh mẽ, hung
hăng xông thẳng tới sau lưng quân Sơn cẩu.
Đây quả thực là một kiếp nạn rành rành đối với quân Sơn cẩu.
Thế Quân Dương chết lặng nhìn trân trối cánh kỵ binh xuất hiện phía sau mình,
lần này hắn không còn cách nào để xoay chuyển tình thế.
Linh Phong Kỳ ở bờ bên kia sau khi nhìn thấy Thiết Phong Kỳ xuất hiện, tất cả
chiến sĩ phát ra tiếng hoan hô dậy đất. Sau gần một canh giờ chiến đấu giằng
co với quân Sơn cẩu, thể lực vốn đã giảm sút một lần nữa lại trở về với thân
thể bọn họ. Hy vọng cũng đã trở lại, một lần nữa bọn họ triển khai chém giết.
Vận mệnh đôi khi lại buồn cười như vậy đó, Linh Phong Kỳ vốn là kỳ binh cứu
viện, không ngờ giờ phút này đã trở thành quân chủ chiến, mà Thiết Phong Kỳ
vốn đã cùng đường, dưới tình hình này lại sắm vai quân cứu viện.
Kỵ binh của hai Kỳ đồng thời phát huy, áp dụng chiến thuật giống nhau, chia kỵ
binh của mình ra làm hai toán. Một toán kỵ binh rất mạnh tiến hành đột kích,
lui tới qua lại, gây áp lực liên tục không ngừng. Một toán kỵ binh khác triển
khai ra như một tấm lưới lớn, đuổi địch nhân dồn vào dòng sông Mị Nhi.
Quân Sơn cẩu dưới sông Mị Nhi muốn lên bờ, binh sĩ phe mình trên bờ lại bị
đuổi ngược xuống sông, giẫm đạp lẫn nhau, tình huống hỗn loạn mà Thế Quân
Dương lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.
Quân Sơn cẩu dưới dòng sông Mị Nhi không người trợ giúp, giữa sông nước sâu
tới bụng, bọn chúng căn bản không có lực trả đòn. Mà kỵ binh của địch ung dung
xông thẳng xuống sông, chém giết vô cùng thoải mái.
Nước sông hóa đỏ, thây chật cả dòng sông Mị Nhi….
Đánh ở giữa dòng còn thêm hai mặt giáp công, kỵ binh khắc chế bộ binh, sinh
lực tràn trề, mặc dù tổng cộng Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ chỉ có không
tới vạn người, nhưng dưới thế cục như vậy mà không thắng được quân Sơn cẩu,
Phương Hổ và Thủy Trung Đường chỉ còn nước tự sát để tạ tội.
Dưới tình huống như vậy, chiến sự ở bến Thu Thủy trở nên thoải mái nhẹ nhàng,
một trận truy kích chiến cuối cùng lại biến hóa thành một trận chiến tiêu diệt
oanh oanh liệt liệt. Trận chiến này dưới tình huống như vậy, từ tiết tấu mạnh
mẽ thanh thoát lúc đầu, nay đã trở thành một khúc nhạc du dương chậm rãi, rất
nhanh đã đi vào giai đoạn kết thúc.
Ba vạn quân Sơn cẩu dưới sự chém giết điên cuồng của kỵ binh địch ở hai bên bờ
sông gần như chết hết. Chỉ có một số ít binh sĩ phản ứng nhanh nhẹn, thừa dịp
trận chém giết ở hai bên bờ sông còn đang bừng bừng khí thế, lập tức lặng lẽ
men theo hai bên rừng rậm mà chạy trốn.
Một cánh quân đặc chủng xuất sắc nhất, có năng lực đánh ở vùng rừng núi nhất
của Đế quốc Kinh Hồng dưới tình huống như vậy đã bị tiêu diệt toàn quân. Mà
cho đến khi thất bại, Thế Quân Dương và Lê Xương Kiệt cũng chưa hiểu được rốt
cục là vì nguyên nhân gì mà Linh Phong Kỳ đột nhiên xuất hiện trên bến Thu
Thủy, còn Thiết Phong Kỳ lại đuổi tới nơi đây trước thời gian mà bọn chúng dự
tính.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ, cả trận chiến này là do con rắn độc nhỏ
bên cạnh bọn chúng, Bát Xích, lặng lẽ bố trí.
Bất kể là Thủy Trung Đường hay Phương Hổ chẳng qua chỉ là con rối bị tên tiểu
tử này điều khiển, nghe theo sự chỉ huy của nó mà thôi.
Mà hiện tại, khi trận chiến đã gần tới hồi kết thúc, trên bờ sông Mị Nhi gần
như không còn thấy bóng một tên quân Sơn cẩu nào nữa, Lê Xương Kiệt dẫn dắt
một toán quân liều chết chiến đấu tới cùng, nhưng không thể nào chống nổi kỵ
binh của địch thay phiên nhau quần cho tơi tả. Khi tất cả vệ binh bên cạnh đều
chết hết, Phương Hổ nhanh chóng giục ngựa chạy tới, đâm một thương vào đùi Lê
Xương Kiệt, cắm chặt hắn xuống bờ sông, lớn tiếng quát hỏi:
Lê Xương Kiệt cười to đầy vẻ quật cường, sau đó xoay tay rút đao cắt cổ tự
vẫn.
Phương Hổ dõi mắt nhìn khắp chung quanh, hai bên bờ sông Mị Nhi, binh sĩ hai
Kỳ đang reo mừng chiến thắng, nhưng vì sao không thấy bóng dáng của Thế Quân
Dương và Bát Xích…?
o0o
Ngày Mười Hai tháng Tư, quân Sơn cẩu triển khai một trận đại chiến liều chết
với Linh Phong Kỳ và Thiết Phong Kỳ, cuối cùng hoàn toàn đại bại, ba vạn quân
Sơn cẩu rốt cục chỉ trốn thoát được không tới ba ngàn. Đây cũng là trận đại
thắng huy hoàng đầu tiên mà Thiết Huyết Trấn lập nên lúc không có sự chỉ huy
của Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ chút nào.
Linh Phong Kỳ tử trận hơn một ngàn tám trăm người, bị thương gần ba ngàn
người, trong đó số trọng thương chiếm gần một nửa. Thiết Phong Kỳ đỡ hơn một
chút, nhưng nếu tính cả tổn thất ở Lão Nha khẩu và Điệp Thúy lĩnh cũng hết sức
nặng nề. Binh lực của cả hai Kỳ cộng lại lúc này chỉ còn trên dưới bảy ngàn,
trong đó bị thương quá nửa, chiến lực còn thua kém cả một Thiết Phong Kỳ lúc
thời kỳ cường thịnh.
So ra, Huyết Phong Kỳ dưới tay Bích Không Tình hiện đang tung hoành tại miền
Trung Đế quốc Kinh Hồng, hiện giờ chủ lực ba Doanh vẫn được bảo tồn, binh lực
vẫn còn giữ nguyên ở con số khoảng bảy ngàn người, tổn thương hầu như không
đáng kể. Quân số chủ yếu của Huyết Phong Kỳ bị tổn thất chỉ là do lúc trước bị
Thiển Thủy Thanh rút ra hai ngàn người, vì vậy mà đột ngột trở thành Kỳ mạnh
nhất của Thiết Huyết Trấn hiện tại. Về phần Thiển Thủy Thanh, dưới tay hắn
hiện giờ chỉ còn hơn một trăm người, coi như từ Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn hạ
xuống làm một Sáo quan. Cho dù là luôn luôn thắng lợi, nhưng vì xảy ra chiến
sự liên miên không dứt, binh lực Thiết Huyết Trấn vẫn giảm mạnh xuống chỉ còn
một vạn bốn ngàn người. Từ hai vạn bảy ngàn lúc xuất chinh, cho đến hiện tại
chỉ còn một vạn bốn ngàn, đã có gần một nửa tướng sĩ Thiết Huyết Trấn vĩnh
viễn nằm lại ở mảnh đất Kinh Hồng.