Người đăng: khuynhtanthienha10@
Phản ứng dây chuyền trong chiến tranh là đáng sợ nhất từ trước tới nay, bất
lợi trong một lần chiến thuật thường là dẫn đến thất bại trên toàn chiến lược.
Thất bại của trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu chính là điển hình cho việc
đi sai một nước cờ mà thua cả bàn. Tuy rằng trong trận chiến trên Điệp Thúy
lĩnh, Phương Hổ đã kịp thời ra lệnh cho Thiết Phong Kỳ chạy trốn, nhưng vẫn
không thể nào giải quyết được ảnh hưởng do thất bại trong chiến thuật lần này
mang lại. Ngoài chuyện sống chết của Vô Song và Dạ Oanh ra sao chưa ai biết,
bản thân Thiết Phong Kỳ cũng đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm vô cùng. Đầu tiên
chính là quân Sơn cẩu đuổi theo sát nút bọn họ, lần này quả thật quân Sơn cẩu
quyết tâm phải tiêu diệt cho bằng được Thiết Phong Kỳ.
Tiếp theo là do trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu thất bại, dẫn đến chuyện
binh sĩ Thiết Phong Kỳ cơ bản là hao hụt toàn diện. Hiện tại chỉ còn Hổ Báo
Doanh và Hữu Tự Doanh chống đỡ đại cục, nhân số tổng cộng còn lại có hơn ba
ngàn người.
Cuối cùng chính là bất lợi nghiêm trọng về địa hình khiến cho ưu thế tấn công
mạnh mẽ của kỵ binh không thể phát huy. Trong một vùng rừng núi Điệp Thúy
lĩnh, hoàn toàn thuộc về ưu thế của quân Sơn cẩu.
Hy vọng duy nhất trước mắt của Thiết Phong Kỳ chính là mau chóng thoát khỏi
vùng này, thoát đi càng xa càng tốt. Nhưng trước mặt Thế Quân Dương xảo trá
hung tàn, hy vọng trốn thoát cũng trở nên quá xa vời.
Đối với địch nhân đã gần như nằm trong rọ, Thế Quân Dương đã sớm tính toán kỹ
lưỡng, hắn phải bao vây toàn diện, một lần diệt gọn.
Tuy nhiên cũng đúng vào lúc ấy, lính liên lạc chạy tới báo tin:
Đại Tướng quân, có thư của thành Bá Nghiệp đưa tới.
Trình lên đây.
Thế Quân Dương ung dung ra lệnh. Lúc này hắn đang đắc ý vô cùng, thắng lợi đã
gần trong gang tấc, hắn chỉ cần với tay ra là tóm gọn.
Thư của thành Bá Nghiệp được trình lên cho Thế Quân Dương, hắn chỉ liếc mắt đã
đọc xong, toàn thân lập tức run rẩy thật mạnh.
Nội dung trong đó hết sức đơn giản, chính là tin truy binh của Tô Nam Vũ đuổi
theo Thiển Thủy Thanh lên Ma Vân phong, bị một trận tuyết lở mà tiêu diệt toàn
quân.
Bởi vì đường xuống miền Nam Đế quốc Kinh Hồng không tiện, cho nên mãi tới bây
giờ, tin tức này mới truyền tới tai Thế Quân Dương.
Thế Quân Dương nổi điên tại chỗ, nếu hiện tại có Thiển Thủy Thanh ở đây, hắn
sẽ lập tức xé Thiển Thủy Thanh ra từng mảnh.
Lê Xương Kiệt nhìn tin báo kia một hồi lâu không nói được lời nào. Thủ đoạn
hung ác của Thiển Thủy Thanh có thể nói là làm cho mọi người giật nảy mình. Mà
tinh thần thấy chết không lùi bước của tướng sĩ Đế quốc Thiên Phong cũng làm
cho bọn chúng vô cùng run sợ. Lê Xương Kiệt thở dài nói:
Thế Quân Dương thở dài lắc đầu:
Lê Xương Kiệt khẽ hỏi:
Vậy bây giờ chúng ta…
Chuyện xảy ra như vậy đã không còn cách nào cứu vãn, tuy nhiên Thiết Phong
Kỳ có thể coi như chôn theo làm bạn với bọn Tô Nam Vũ được rồi!
Tướng quân, ý của ta là, có thể nào Thiết Phong Kỳ bị ép cùng đường cắn
ngược lại một cái giống như vậy không?!!
Thế Quân Dương nghe vậy cả kinh:
Ý của ngươi là…
Phóng hỏa đốt núi, hai bên cùng chết!!!
Thế Quân Dương nghe vậy sững sờ.
Chuyện này không phải là không có khả năng, lúc Thiết Huyết Trấn bị Lương
Trung Lưu bao vây hoàn toàn, Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình cũng đã phóng
hỏa đốt núi một lần. Mà hiện tại Thiết Phong Kỳ bị vây khốn trên Điệp Thúy
lĩnh này, có thể áp dụng chiến pháp chết chung với địch hay không, thật khó mà
nói trước. Nếu như quả thật Thiết Phong Kỳ làm như vậy, chuyện này không giống
như vòng tuyến hỏa công trên núi Lão Ưng, chỉ dùng mấy cái xẻng mà có thể dập
tắt…
Giọng Thế Quân Dương vô cùng nghiêm trọng, hắn kêu lớn:
Nhìn vào bản đồ, ngón tay Thế Quân Dương di chuyển không ngừng:
-… Nếu tiếp tục chạy về hướng Đông, vậy sẽ tới núi Thiên Bình. Muốn vượt qua núi Thiên Bình, ngoại trừ đi bằng đường núi còn có một cách khác nhanh hơn, chính là đi theo đường thủy, xuôi theo dòng sông Mị Nhi thẳng xuống, qua bến Thu Thủy là có thể chặn ngay trước mặt Thiết Phong Kỳ. Chỉ cần chúng ta có thể chạy tới bến Thu Thủy trước, như vậy kết cục của Thiết Phong Kỳ chỉ còn nước chạy đằng trời!
Lê Xương Kiệt lập tức nói:
Thế nhưng vùng đó địa hình trống trải bằng phẳng, có lợi cho kỵ binh tấn
công, nếu như quyết đấu trực diện, e rằng quân ta sẽ tử thương hết sức nặng
nề.
Như vậy so ra cũng còn tốt hơn nhiều so với chuyện để cho địch phóng hỏa
đốt rừng, cùng chết với chúng ta. Chiến tranh không thể tránh khỏi chuyện có
người phải chết, quân Sơn cẩu chúng ta hoàn toàn chịu đựng được thương vong
như vậy!
Giọng Thế Quân Dương như chém đinh chặt sắt:
Vì không muốn ép đối thủ quá mức, Thế Quân Dương tạm thời gạt bỏ ý định tiêu
diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ ở vùng rừng núi Điệp Thúy lĩnh này, một lần nữa
định ra địa điểm quyết chiến khác. Nhưng vận mệnh của Thiết Phong Kỳ vì vậy
cũng không có gì thay đổi, ngược lại trên thực tế càng trở nên nguy hiểm hơn
nhiều. Bởi vì trong trận chiến kế tiếp, thậm chí ngay cả quyền cùng chết với
đối thủ, bọn họ cũng không có.
o0o
Trận chiến giữa quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ ở miền Nam Đế quốc Kinh Hồng
bởi vì yếu tố bên ngoài quấy nhiễu mà có sự thay đổi bất ngờ, nhưng ở miền
Trung, kế hoạch của Thiển Thủy Thanh đã dần dần phát huy hiệu quả. Lúc này, kế
hoạch bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn lần thứ ba của người Đế quốc Kinh
Hồng có thể nói là cơ bản đã tan thành mây khói. Duy chỉ chờ kết cục của quân
Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ ở miền Nam để đặt một dấu chấm kết thúc mà thôi.
Thế nhưng cho tới nây giờ, chiến tranh cũng không phát triển thành từng giai
đoạn rõ ràng, rất nhiều khi đợt sóng này chưa dứt, đợt sóng khác đã nổi lên.
Bởi vậy lúc mà lần bao vây tiêu diệt thứ ba còn chưa hoàn toàn chấm dứt, lần
bao vây tiêu diệt thứ tư đã bắt đầu chuẩn bị, chẳng qua lần bao vây tiêu diệt
thứ tư này khác hẳn ba lần bao vây tiêu diệt trước.
Hàn Phong quan.
Mịch Tử Âu bất đắc dĩ nhìn Cô Chính Phàm.
Cô Chính Phàm chắp hai tay sau lưng nhìn bản đồ, đứng yên như vậy đã rất lâu.
Mười ngày trước, sau khi tin tức Tô Nam Vũ thất bại truyền đến, Cô Chính Phàm
vẫn là bộ dáng này.
Ông ta không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ suy nghĩ như vậy đã mười ngày.
Hôm nay Mịch Tử Âu đột nhiên bị ông ta triệu kiến, hắn lập tức biết rằng nhất
định Cô Chính Phàm đã có quyết định quan trọng, cho nên đang đứng chờ Cô Chính
Phàm mở miệng.
Một lúc sau, rốt cục Cô Chính Phàm cũng cất tiếng:
Mịch Tử Âu không lấy làm ngạc nhiên chút nào:
Cô Chính Phàm gật gật đầu:
Đối với chuyện này, Mịch Tử Âu chỉ biết cười khổ.
Kế hoạch bao vây tiêu diệt lần thứ ba là do Mịch Tử Âu đưa ra, lúc đầu còn
được khen ngợi rất nhiều, không ngờ cuối cùng vẫn thất bại. Vốn ban đầu Cô
Chính Phàm không chịu để cho hắn cầm quân, trong lòng hắn vô cùng oán hận.
Nhưng hiện tại Tô Nam Vũ đã chết, lại chết hết sức tức tưởi như vậy, nghĩ lại
cho thật kỹ, đúng là Cô Chính Phàm đã cứu hắn một mạng. Lúc này Mịch Tử Âu mới
hiểu ra mình đã phạm sai lầm, vốn hắn tưởng rằng chỉ cần đến lúc Thiển Thủy
Thanh chịu đựng không nổi nữa, liền xuất ra một đòn tấn công sắc bén, linh
hoạt, Thiển Thủy Thanh nhất định phải ngã xuống. Nhưng hiện tại Mịch Tử Âu mới
phát hiện ra đây chỉ là một ý nghĩ nông cạn hời hợt, bởi vì căn bản là hắn
không thể nào biết được, lúc nào mới là lúc Thiển Thủy Thanh chịu đựng không
nổi nữa.
Cô Chính Phàm cất tiếng an ủi hắn:
Nói đến đây, Cô Chính Phàm xoay người lại:
Mịch Tử Âu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Người Đế quốc Kinh Hồng vốn không sở trường
về kỵ binh, thất bại của Tô Nam Vũ đã làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tổn thất
ba vạn tên kỵ binh ưu tú nhất, đồng thời còn tổn thất sáu vạn chiến mã. Chuyện
này đối với người Đế quốc Kinh Hồng vốn yếu ớt về kỵ binh mà nói, là một đòn
đả kích nặng nề không còn nghi ngờ gì nữa. Dưới tình huống như vậy, nếu vẫn
tiếp tục điều động kỵ binh chiến đấu, cân nhắc đến chuyện hành lang Thánh
Khiết và biên giới Lê quốc đã xuất hiện cục diện căng thẳng, thật sự là lực
bất tòng tâm.
Nếu muốn giải quyết vấn đề, thật ra chỉ có một biện pháp, chỉ là lần này người
nghĩ ra biện pháp không phải là Mịch Tử Âu, mà là Cô Chính Phàm.
Cô Chính Phàm chậm rãi nói:
Đuổi, chúng ta sợ rằng đuổi không kịp Thiết Huyết Trấn, nếu không có mèo,
chuột sẽ càng chạy trốn thoải mái hơn. Mặc dù Thế Quân Dương đang truy đuổi
Thiết Phong Kỳ ở miền Nam hết sức oai phong, tung hoành vô ngại, nhưng nói
thật ra, ta không hề xem trọng hắn. Cho nên nếu muốn đối phó với Thiết Huyết
Trấn, biện pháp đúng đắn nhất hiện tại không phải là làm cho chúng ta đuổi
nhanh lên, mà phải làm sao cho đối phương chạy chậm lại.
Làm cho đối phương chậm lại?
Mịch Tử Âu nghe vậy ngẩn ra, Cô Chính Phàm gật gật đầu:
Mắt của Mịch Tử Âu vụt sáng, bật kêu to:
Ý của Đại Tướng quân có phải là…
Diệt-cỏ-hoàn-toàn!
Lúc Cô Chính Phàm nói bốn chữ này, ông ta gằn từng tiếng một.