Người đăng: khuynhtanthienha10@
Dưới Bắc Môn quan, gió Thu se sắt…
Không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ từng ngã gục nơi đây, hát vang khúc bi ca
khẳng khái.
Hiện giờ nó đã trở thành cái gai trong mắt quân của Đế quốc Thiên Phong.
Phía Bắc của Bắc Môn quan là sơn mạch của núi Đoạn Long cao chọc trời, phía
Nam là Hổ Đầu lĩnh.
Sơn mạch của núi Đoạn Long gập ghềnh hiểm trở, cây cối rậm rạp, đường núi vô
cùng khó đi.
Hổ Đầu lĩnh là hiểm địa trời sinh, vô cùng hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Trong quân của Đế quốc Thiên Phong thường hay truyền miệng câu này: “Muốn phá
Tam Trùng Thiên, phải phá Bắc Môn quan trước. Muốn phá Bắc Môn quan, phải phá
Hổ Đầu lĩnh trước.” Vì vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Hổ Đầu lĩnh
trong cả một vùng này. Trên Hổ Đầu lĩnh, quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ đang có bốn
ngàn quân phòng thủ, lại thêm sáu vạn sáu ngàn quân thủ phía trong Bắc Môn
quan, tổng cộng có bảy vạn quân đang trấn thủ con đường từ Bàn Sơn dẫn tới núi
Đoạn Long.
Sáng nay một cánh kỵ binh lao ra khỏi thành Cô Tinh như một cơn lốc xoáy, gót
sắt nện dồn, phá tan buổi sớm mai tĩnh mịch, khí thế vang động cả đất trời lao
thẳng về phía chân Hổ Đầu lĩnh.
Bọn họ phất mạnh chiến kỳ, hò hét băng ngang dưới Bắc Môn quan, khí thế vô
cùng hăng hái, quân phòng thủ trên quan coi như không thấy gì. Dẫn đầu chính
là bọn Thích Thiên Hữu, Thiển Thuỷ Thanh, anh em họ Phương.
Lôi Hoả không nhịn được cất tiếng hỏi.
Phương Hổ cười ha hả:
Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:
Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ lại yếu ớt bất
lực đến như vậy, chỉ biết ỷ lại vào nơi hiểm yếu mà cố thủ, chỉ cầu yên ổn mà
thôi, nói về khí thế ngay từ đầu đã yếu hơn hẳn quân ta. Không giống như chiến
sĩ Hùng tộc không hề e ngại cũng không bị bất cứ gì cản trở, dựa vào đại thảo
nguyên rộng rãi mênh mông mà thẳng tay chiến đấu với chúng ta, chiến sĩ của Đế
quốc Chỉ Thuỷ lại chỉ có thể nén giận mà nhìn chúng ta diễu võ giương oai,
chính vì vậy tư tưởng đánh không lại chúng ta dần dần ăn sâu vào trong lòng
bọn chúng. Binh sĩ đã thiếu đi ý chí chiến đấu, vĩnh viễn không thể nào trở
thành binh sĩ giỏi!
Nói rất hay!
Thích Thiên Hữu hét to:
Cho nên các dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta không cần phải sợ thành
vững chắc, không thể thua khí thế quân nhân cho bọn chúng. Đánh nhau, là do
người đánh, không phải do thành, thành quan dù có vững chắc tới đâu, rốt cục
cũng sẽ có một ngày bị đánh hạ, duy nhất chỉ có ý chí của quân nhân vĩnh viễn
bất diệt!
Đúng vậy, Đế quốc Thiên Phong- chính khí trường tồn!
Phương Báo múa tay thét to.
Năm trăm tướng sĩ đồng thời phát ra tiếng hét như sấm động, vang vọng cả đất
trời, chấn động tới Bắc Môn quan, làm cho binh sĩ trong quan ai nấy sắc mặt
tái nhợt…
o0o
Hổ Đầu lĩnh, tên cũng như núi, trông như một cái đầu hổ khổng lồ nằm trên cao.
Lúc chiến tranh mới bắt đầu, Hổ Đầu lĩnh chính là nơi phòng thủ vô cùng quan
trọng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, từng đoạn lũy nhỏ và công sự hình bậc thang được
xây dựng khắp trên núi. Rừng cây vốn vô cùng rậm rạp bị đốn sạch sẽ, vì vậy
nên nhìn thoáng qua, Hổ Đầu lĩnh giống như một gương mặt rỗ chằng rỗ chịt hết
sức xấu xí, lại mang vẻ hung tợn kinh khủng.
Trong nhiều năm qua quân của Đế quốc Thiên Phong đã nhiều lần tấn công lên Hổ
Đầu lĩnh, đã phá huỷ rất nhiều công sự phòng thủ ở đây. Hiện tại một nửa phía
trên của Hổ Đầu lĩnh là địa bàn của Đế quốc Chỉ Thuỷ, nửa phía dưới có một
phần lớn là do Đế quốc Thiên Phong khống chế, chỉ còn sót một ít thôn xóm là
do Đế quốc Chỉ Thuỷ quản lý mà thôi.
Trong bố cục khổng lồ nơi đây, cũng còn tồn tại một góc nhỏ chưa bị phá hư,
chính là thôn Phương Gia.
Phía sau thôn không ngờ vẫn còn may mắn tồn tại một cánh rừng nhỏ.
Khi Thiển Thuỷ Thanh dẫn theo Sáo của hắn tới đây, chỉ thấy trước cửa thôn có
vài cụ già tóc bạc phơ đang ngồi, ánh mắt thiếu sinh khí của họ vừa nhìn tới
đám quan binh, lập tức ngây dại cả người. Dường như bọn họ đã không còn biết
thế nào là sợ hãi, đừng nói đây là một đám quan binh như hung thần ác sát, cho
dù kề đao lên cổ, có lẽ họ cũng không có cảm giác gì.
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cau mày gọi:
Cẩu Tử!
Có thuộc hạ!
Một tên binh sĩ còn trẻ vội bước tới.
Ngươi có biết trong thôn bây giờ còn lại bao nhiêu hộ dân hay không?
Lần trước tới đây, trong thôn còn một trăm tám mươi bảy người, phần lớn đều
là người già, goá phụ và trẻ con. Thanh niên nếu như không bỏ trốn thì đã bị
Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt làm tráng đinh, sung vào quân ngũ.
Vì sao Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt tráng đinh thường xuyên như vậy?
Một phần lớn quân lực của Đế quốc Chỉ Thuỷ là bổ sung bằng cách này, về
chuyện này bọn chúng khác với chúng ta.
Cẩu Tử đáp.
Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến cho lực chiến đấu của Đế quốc Chỉ Thuỷ
kém đi.
Thiển Thuỷ Thanh ngắm qua thôn xóm tồi tàn này, đâu đâu cũng là nhà dột cột
xiêu, có mấy cái lều tranh đã sụp đổ, dĩ nhiên có không ít thôn dân phải ngủ
ngoài trời.
“Có lẽ hiện tại cũng không còn đủ một trăm tám mươi bảy người.”
Thiển Thuỷ Thanh tự nói với mình.
Sau khi vào Hổ Đầu lĩnh, Thích Thiên Hữu và bọn Thiển Thuỷ Thanh liền chia ra,
nhiệm vụ của Thiển Thuỷ Thanh chính là thăm dò địa hình của thôn Phương Gia,
tra xét xem có hành tung của quân địch hay không.
Một tên binh sĩ kêu lên:
Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh:
Một dãy Bàn Sơn đã có lịch sử hơn mười năm chinh chiến, có ai biết những
lão nhân ở đây trước kia có từng là binh sĩ hay không, có từng cầm đao hay
chưa? Nếu không đề phòng để bọn họ lén lút qua mặt, ngươi chưa chắc đã hơn
được bọn họ, mọi chuyện đều phải cẩn thận!
Dạ!
Mọi người ầm ầm đáp lại, chia nhau ra hành động.
Trong giây phút này, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh có một cảm giác lạ kỳ, nửa
tháng trước đây ở điếm Trú Mã, hắn còn là một tên tiểu tốt vô danh bị người
quát tháo, sai đâu đánh đó. Thế nhưng hôm nay hắn đã có thể chỉ huy trăm tên
tinh binh, có được lực lượng uy hiếp một thôn.
Sau này mình sẽ cố gắng chiến đấu, nếu như trời cao có mắt, không biết rốt cục
mình sẽ được chỉ huy bao nhiêu binh sĩ đây?
o0o
Thôn dân trong thôn Phương Gia nhanh chóng bị tập trung tới mảnh đất trống
giữa thôn, ngồi la liệt trên mặt đất.
Phần lớn bọn họ đều là người già, còn lại một ít là phụ nữ và trẻ con, ánh mắt
ai nấy đục ngầu, toát ra vẻ sợ hãi.
Khi binh sĩ của Đức Sơn giơ roi ngựa thét to, lớn tiếng quát hỏi có ai phát
hiện được dấu hiệu hoạt động của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ hay không, chỉ nhận
được một sự im lặng đến rợn người.
Tên binh sĩ ấy giận dữ rống to, phía sau hắn là mười mấy tên kỵ binh tay cầm
trường mâu sắc bén, im lặng không lên tiếng, phát ra sự uy hiếp lạnh lẽo như
băng giá…
Một lão nhân tóc bạc già nua chỉ lắc lắc đầu, cái lắc đầu nói lên tất cả…
Tên binh sĩ kia lại càng nổi giận, lập tức bước tới hung hăng quất roi ngựa
lên người lão nhân kia. Ông phát ra tiếng rên đau đớn, nhìn máu thịt trên
người mình bong tróc ra, theo làn roi vung lên quất xuống, những giọt máu li
ti bắn ra thành mưa máu giữa không trung.
Thiển Thuỷ Thanh cau mày, tuy nhiên vẫn không ngăn cản hành vi thô bạo của tên
binh sĩ ấy.
Một dãy Bàn Sơn xảy ra chiến tranh liên tục, người chịu tổn thất nặng nề nhất
chính là dân chúng, bất kể là người của Đế quốc Thiên Phong hay người của Đế
quốc Chỉ Thuỷ, dân chúng đã không còn tin tưởng. Dùng phương pháp tra hỏi bằng
miệng lưỡi dụ dỗ ngọt ngào sẽ không thu được bất cứ tin tức tình báo có giá
trị nào, ngược lại bạo lực trở thành công cụ có hiệu quả nhất, bọn họ là quân
nhân, giỏi nhất là dùng bạo lực, và chỉ biết có bạo lực mà thôi.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì… dân chúng cũng chỉ tiếp nhận bạo lực mà
thôi.
Lão nhân rốt cục không chịu được nỗi đau xác thịt, cất tiếng kêu lên:
Đức Sơn nhổ một ngụm nước bọt, hung hăng mắng:
Lão già đánh chết cũng không khai này, nếu không đánh chắc là không chịu
nói!
Có bao nhiêu người?
Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng hỏi.
Lão nhân dùng tay mô tả.
Trong lòng Thiển Thuỷ Thanh thầm tính toán: “Có lẽ vào khoảng ba trăm người.”
Phía Tây? Thiển Thuỷ Thanh cau mày tự hỏi. Đi về phía Tây để làm gì?
Một tên binh sĩ nhỏ giọng nói.
Thiển Thuỷ Thanh vội hỏi:
Lão nhân gật đầu lia lịa.
Đã thu được tin tức, tên binh sĩ kia rốt cục không quất lão nhân nữa.
Nhìn lão nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất, Thiển Thuỷ Thanh cất tiếng thở
dài, cuối cùng hắn vẫn tự nhắc nhở chính mình:
“Quân nhân là một cái máy giết người, đồng tình và thương hại cho tới bây giờ
vẫn không phải là một phẩm chất tốt mà một quân nhân nên có.
Muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc này, sống thật tốt, leo lên thật cao,
nhất định phải vứt bỏ tình cảm có thể làm trở ngại cho bản thân mình cả đời
này.”
Giây phút này, chính bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng chưa hiểu được một chuyện.
Con người quyết định chiến tranh, thế nhưng chiến tranh lại gạt bỏ tính người…
o0o
Một đạo ánh sáng hiện lên từ cuối chân trời, hoa máu nở tung sặc mùi chết
chóc.
Đức Sơn ôm ngực kêu lên một tiếng thê thảm, tiếng kêu như xé toạc trời không,
truyền khắp thôn nhỏ.
Một mũi tên kinh hồn bạt vía.
Đám binh sĩ cao giọng hét to.
Ngay sau đó, tiếng kêu kia giống như hiệu lệnh, tất cả binh sĩ đồng loạt rút
đao ra khỏi vỏ, tên lắp lên dây cung, trong thôn nhỏ thoáng chốc ngập tràn sát
khí.
Đám binh sĩ vốn thân trải trăm trận cũng không nóng lòng tìm kiếm địch nhân
đang ẩn nấp, mà lập tức gom lại một chỗ, giơ cao thuẫn da, dùng thuẫn che thật
kín thân thể chính mình. Thiển Thuỷ Thanh hét lớn:
Vài tên kỵ binh tung mình lên ngựa, chạy theo hình vòng cung ra ngoài thôn.
Lại một mũi tên nữa bay tới giống như sấm sét, vẽ ra một cái cầu vồng ngang
không trung, xuyên qua tầng tầng trở ngại, phá vỡ thuẫn sau đó xuyên qua cả
giáp da, cắm vào ngực một tên binh sĩ.