Người đăng: khuynhtanthienha10@
Từ xa nhìn lại, trên sườn núi dường như đang nở rộ những đám hoa dẻ màu đen,
xen lẫn với sắc đỏ trong đó, phơi phới rực rỡ, lại toát ra khí tức chết tóc
dạt dào.
Vô Song lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ thì thào:
Dạ Oanh nhìn xuống chân núi lạnh lùng tiếp lời:
Ngay lúc đó, cờ xí lay động, rất nhiều khúc gỗ lăn mạnh từ trên sườn núi
xuống, giống như những chiếc xe tăng hạng nặng lao xuống chân núi với khí thế
đè bẹp tất cả.
Ở tình huống thông thường, đối mặt với sự tấn công bằng đá lăn cây lăn nhu
vậy, quân của phe tấn công không có năng lực tránh né và phòng ngự ắt sẽ gặp
phải thương vong rất lớn. Nhưng không ai có thể ngờ rằng phản ứng của quân Sơn
cẩu quả thật là thần kỳ nhanh nhẹn. Các chiến sĩ ở hai bên sườn thì đương
nhiên là né tránh sang hai bên, nhưng còn số chiến sĩ ở giữa không kịp thoát
đi, đối mặt với từng khúc gỗ lớn lăn xuống liên tiếp như vậy, rõ ràng là không
thể nào tránh kịp. Một số chiến sĩ tay cầm trường mâu lập tức tiến lên, trường
mâu trong tay họ đâm mạnh xuống đất, tạo thành một trận thương có hình dáng
như cự mã. Sau đó một số chiến sĩ khác tay cầm trọng thuẫn lại tiến lên, trọng
thuẫn trong tay chắn trước trận thương với một góc nghiêng bốn mươi lăm độ.
Khi những khúc gỗ tròn rất lớn lăn xuống chạm vào trận thương cắm trên mặt
đất, gặp phải những tấm thuẫn bố trí với góc nghiêng như vậy, xung lực rất lớn
của nó khiến cho nó bay xéo qua khỏi đầu quân Sơn cẩu. Một ít khúc gỗ mà tốc
độ lăn quá chậm còn bị ngăn lại trước trận thương. Sau khi chấm dứt một đợt
tấn công bằng cây lăn như vậy, số lượng quân Sơn cẩu bị tổn thương thật sự là
ít ỏi tới mức đáng thương.
Không thể không nói, phương pháp ngăn cản cây đá lăn hết sức nổi bật này quả
thật đã làm cho tướng sĩ Thiết Phong Kỳ vô cùng chấn động. Muốn sử dụng phương
pháp này để ngăn trở cây lăn của địch tấn công, ngoài chuyện cần phải có lòng
can đảm lớn lao và sự phối hợp tuyệt hảo, quan trọng hơn nữa là phải có năng
lực phản ứng tức thời vô cùng mau chóng. Quan chỉ huy tuyệt đối không thể nào
ra mệnh lệnh để đối phó kịp thời khi quân địch bắt đầu cho cây lăn xuống, chỉ
có thể nhờ vào các chiến sĩ tự giác làm ra phản ứng chính xác ngay lúc ấy.
Quân Sơn cẩu quả không hổ danh là quân sở trường chiến đấu vùng rừng núi, cũng
chỉ có bọn chúng mới có thể thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, cho nên
mới có thể đưa ra cách đối phó chính xác trong thời khắc như chỉ mành treo
chuông, nhờ đó mới giảm con số thương vong xuống tới mức thấp nhất.
Giây phút ấy, sắc mặt của Vô Song trầm xuống, hắn biết rằng cánh quân này quả
thật khó đối phó đúng như lời đồn.
Quân Sơn cẩu sau khi tránh thoát được đợt tấn công của cây đá lăn, lại tiếp
tục xung phong lên trên núi. Cờ xí trên núi lại lay động liên tục, vô số hỏa
tiễn được phóng lên cao, toát ra ánh lửa chói chang rực rỡ, vẽ một đường lửa
tuyệt đẹp giữa không trung rồi rơi xuống đầu quân địch hết sức hung ác.
Khi chiến thuật cây đá lăn tỏ ra không có nhiều hiệu quả đối với quân địch, Vô
Song lập tức thay đổi chiến thuật khác, dùng chiến thuật hỏa công phòng ngự.
Chỉ mới ở thời khắc giao thủ đầu tiên, Vô Song đã bị buộc phải xuất ra thủ
đoạn phòng ngự cuối cùng. Đối mặt với tình huống này, quả thật hắn cũng không
còn cách nào khác.
o0o
Trên chiến trường, tiếng kêu, tiếng chỉ huy, tiếng bật dây cung, tiếng rên rỉ,
còn có tiếng nổ lép bép của những khúc gỗ đang cháy, pha lẫn với tiếng gỗ lăn
ầm ầm thành một tràng tiếng gầm thật lớn. Màu sắc vô cùng hỗn tạp, có màu đỏ
của máu, màu trắng của óc, màu xanh của cây cối, màu xám của đất đá. Quanh
cảnh nơi này vô cùng hỗn độn, trước trận chiến rất lớn, mọi người dường như
đồng thời mất đi thị giác và thính giác, nhìn không thấy, nghe cũng không
thấy, chỉ có những tiếng ong ong vang lên trong đầu không dứt, làm cho thần
kinh ai nấy chấn động từng hồi.
Gió mang tới không khí khô nóng, thậm chí còn mang tới mùi thịt nướng. Đó là
quân Sơn cẩu đang tấn công thì bị kế hỏa công của địch đốt cháy bừng bừng.
Để đối phó với quân Sơn cẩu, Vô Song đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn:
thành lập một vòng phòng ngự bằng lửa vây quanh sườn núi, nhờ vào thế lửa tiến
hành ngăn chặn bước tiến của quân địch. Kế hỏa công chẳng những có thể làm cho
địch nhân chết cháy, bị thương rất nhiều, quan trọng hơn nữa, nó còn có thể
kéo dài thời gian ngăn cản cho phe mình.
Đây là một thủ đoạn phòng ngự gần như điên cuồng, bởi vì chiến thuật hỏa công
từ trước tới nay đều là con dao hai lưỡi, nếu dùng không cẩn thận chưa chắc đã
có thể lui địch, ngược lại sẽ làm bị thương bản thân mình.
Xa xa, ánh mắt Thế Quân Dương đang quan sát chiến trường dần dần trở nên mơ
màng.
Đối với thủ đoạn phòng ngự như vậy, hắn hơi giật mình một chút nhưng không hề
nôn nóng.
Không có người nào có thể hiểu rõ tình huống miền Nam Đế quốc Kinh Hồng hơn
hắn, Thế Quân Dương vốn là tổng chỉ huy của quân chiến đấu vùng rừng núi, hiểu
biết về chiến thuật hỏa công của hắn hết sức rõ ràng. Rất nhiều lúc, hai bên
đánh nhau vì muốn giành thắng lợi, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, mà
chiến thuật thường dùng nhất khi chiến đấu ở vùng rừng núi chính là hỏa công.
Đối phó với hỏa công, quân Sơn cẩu có kinh nghiệm hết sức dồi dào.
Cho nên giờ phút này, trên gương mặt gầy gò dài ngoẵng của Thế Quân Dương nở
một nụ cười âm lãnh, thậm chí hắn vẫn ung dung quét mắt quan sát cảnh tượng
trước mắt, ngọn lửa bốc cao kia giống như một cột lửa khổng lồ mang lại cảm
giác ung dung thoải mái, vô cùng đắc ý cho hắn. Thậm chí hắn không cần đích
thân ra lệnh, chỉ lặng lẽ gật gật đầu, Lê Xương Kiệt đã ra lệnh, tất cả quân
Sơn cẩu bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Lúc này Thế Quân Dương mỉm cười nói.
Lê Xương Kiệt cũng nở một nụ cười:
Bên cạnh hai người bỗng nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc:
Chính là Bát Xích đang tỏ vẻ không phục.
Thế Quân Dương liếc nhìn Bát Xích:
Sao hả, ngươi cho là chút kỹ xảo nho nhỏ này có thể làm cho quân Sơn cẩu ta
chùn chân không dám tiến tới hay sao?
Chẳng lẽ ngươi có cách phá giải?
Bát Xích tò mò hỏi.
Nói tới đây, Thế Quân Dương đưa tay chỉ lên đỉnh núi:
Bây giờ là mùa Xuân, cũng là mùa mưa, cây cối ẩm thấp, không dễ cháy chút
nào, cho dù cố gắng đốt lên cũng là khói nhiều hơn lửa. Mặc dù quân địch đã
chặt sạch cây cối trên đỉnh núi, tạo nên một khoảng trống, nhưng làm như vậy
bọn chúng chỉ có thể ngăn được thế lửa cháy ngược lại, mà không ngăn được
khói!
Ngoài ra còn một vấn đề nữa chính là hướng gió.
Lê Xương Kiệt bổ sung:
Bát Xích nghe vậy trợn mắt há mồm:
Nói như vậy, thật ra trận lửa này kết quả vẫn là đem lại tai hại cho bọn họ
sao?
Đó là chắc chắn!
Thế Quân Dương lạnh lùng đáp, ngẫm nghĩ một chút hắn lại bổ sung thêm:
Hắn nhìn Bát Xích, gằn từng tiếng một:
Ta biết binh sĩ của Thiết Huyết Trấn mỗi người đều là chiến sĩ dũng cảm
không sợ chết, bản tướng quân không dám khẳng định rằng bọn chúng có biết
trước tình huống này hay không. Nhưng bọn chúng tình nguyện lấy cái chết của
chính mình sẽ đổi lấy sự trì trệ của bước tiến quân ta, cho nên ta sẽ không
đặt hy vọng vào hướng gió, mà là phải chiếm núi Lão Ưng trước!
Không đợi hướng gió thay đổi sao?
Đúng vậy!
Thế Quân Dương ngạo nghễ đáp:
Tiếng còi báo hiệu một đợt tiến công mới diễn ra vang lên, bước chân tiến công
của quân Sơn cẩu lại một lần nữa rền vang khắp cả núi đồi. Lần này Thế Quân
Dương đã phái ra đội dự bị của quân Sơn cẩu, gồm có ba ngàn người.
So với tuyến tấn công phía trước tuy mau lẹ mà rời rạc, đội dự bị triển khai
đợt tiến công mới lại vững vàng hơn rất nhiều.
Chuyện làm cho các chiến sĩ thủ trên đỉnh núi cảm thấy giật mình chính là quân
Sơn cẩu tiến công lần này đã biến hóa vô cùng nhanh chóng chỉ trong nháy mắt,
từ chiến sĩ biến thành nông phu, trên tay bọn chúng không còn cầm trường mâu,
thay vào đó là cầm xẻng.
Bọn chúng cầm xẻng để làm gì? Đáp án xuất hiện rất nhanh.
Trong núi rừng ngoài cây cối có thể dùng đốt lửa, cái không thiếu khác nữa
chính là bùn đất. Nếu như cây cối dùng để phóng hỏa, như vậy bùn đất là công
cụ tốt nhất dùng để dập lửa.
Chỉ thấy hàng ngàn chiếc xẻng trên sườn núi vung cao, bụi đất bay tứ tung,
chiến trường lập tức biến thành đồng ruộng và sa mạc, trận chiến biến thành
trận diễn tập phòng cháy. Ba ngàn quân Sơn cẩu cùng một lúc xông lên, cố gắng
hết sức tiến tới sát khu vực lửa cháy, dùng xẻng xúc đất hất vào trong đám
lửa, thông thường chỉ cần vài xẻng đất như vậy, một mảng lửa nhỏ đã nhanh
chóng bị dập tắt.
Chỉ có phân nửa số người đang ra sức dập lửa, còn lại phân nửa đang giơ cao lá
thuẫn che chắn vũ khí tấn công từ trên đỉnh núi cho chiến hữu của mình, phân
công hợp tác, phối hợp với nhau hết sức chặt chẽ. Ma pháp hỏa công gặp phải
đối thủ một mất một còn là ma pháp thổ hộ (Thổ khắc Hỏa), cả một vòng phòng
ngự bằng lửa chung quanh núi cứ như vậy dưới một ngàn năm trăm đôi tay mạnh mẽ
múa may, rất nhanh đã bị dập tắt hoàn toàn.