Người đăng: khuynhtanthienha10@
Đêm dài âm u, tối đen như mực.
Thiển Thủy Thanh đi trên đất của Đế quốc Kinh Hồng, gương mặt trắng nhợt của
hắn bao phủ một làn sát khí dày đặc.
Trường đao trong tay hắn vẫn còn nhỏ máu tươi, trên mặt đất nằm ngổn ngang một
đống thi thể binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
Số thủ vệ ở kho chứa vật tư này cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy chục người mà
thôi, dưới sự tập kích đột ngột của bọn bốn trăm người Thiển Thủy Thanh, căn
bản là không thể nào chống nổi, dễ dàng bị đánh hạ.
Đám lính đánh thuê cùng hung cực ác hệt như đạo tặc đang phấn khởi phân chia
chiến lợi phẩm với một tên binh sĩ thủ hạ của Thiển Thủy Thanh, cứ ngươi một
món, ta hai món mà tính. Còn Thiển Thủy Thanh lúc này đang đứng giữa kho chứa
vật tư, không thèm liếc nhìn đống vật tư lấy một lần.
Chỗ mà hắn chú ý chính là nơi để tài liệu văn kiện.
Trong mắt của Lạp Nhĩ và bọn lính đánh thuê, tất nhiên là Thiển Thủy Thanh hắn
đang tìm tin tức về bảo tàng. Tuy nhiên cái mà Thiển Thủy Thanh đang tìm thật
sự chính là tư liệu về hướng hành động của quân Đế quốc Kinh Hồng, hắn còn
định tìm kiếm thử xem có kế hoạch nào được vạch ra để đối phó với Thiết Huyết
Trấn hay không, để có thể đưa ra đối sách thích hợp.
Sau khi Tô Nam Vũ chết, đợt bao vây tiêu diệt lần thứ ba của người Đế quốc
Kinh Hồng trên cơ bản đã tan rã, bọn chúng phải nhanh chóng tổ chức đợt bao
vây tiêu diệt thứ tư, nhanh chóng tiêu diệt Thiển Thủy Thanh để làm yên lòng
dân chúng. Về phần Thiển Thủy Thanh, chuyện hắn phải làm là dùng hành động
thực tế tiến thêm một bước làm rung chuyển quốc gia này, đồng thời ngấm ngầm
cho tướng sĩ Thiết Huyết Trấn biết là mình còn sống.
Cách thể hiện tốt nhất chính là điên cuồng tấn công các nơi trung chuyển vật
tư Đế quốc Kinh Hồng như vầy.
Các trạm trung chuyển vật tư dùng để đưa lương thảo vật tư cho đại quân ngoài
tiền tuyến, tuy rằng quan trọng nhưng vì nằm rải rác ở nhiều nơi, cho nên
không có khả năng có trọng binh canh giữ. Thiển Thủy Thanh chuyên tìm những
nơi như vậy xuống tay, mục đích chính là tiến thêm một bước làm tê liệt năng
lực vận chuyển vật tư của đối phương. Nếu như Thiết Huyết Trấn không tìm được
lương thực, như vậy người Đế quốc Kinh Hồng cũng đừng mong sống được yên ổn.
Dù đánh không lại ngươi cũng phải kéo ngươi xuống nước, đây là phong cách điển
hình của một kẻ liều mạng, cũng là phương pháp nhất quán của Thiển Thủy Thanh
từ trước tới nay.
Ngoài ra nếu như nắm được tình hình vận chuyển tiếp tế tài nguyên từ các trạm
trung chuyển đến các nơi, như vậy có thể gián tiếp nắm được hướng đi của quân
chủ lực Đế quốc Kinh Hồng. Giờ phút này, chuyện mà Thiển Thủy Thanh đang làm
chính là đọc bản ghi chép tiếp tế vật tư.
Lạp Nhĩ kính cẩn đứng sau lưng Thiển Thủy Thanh, cất giọng nịnh nọt:
Xin hỏi Vân tiên sinh có phát hiện được gì không?
Ừ, có một chút, nhưng tạm thời còn chưa thể nói!
Thiển Thủy Thanh mỉm cười thiêu hủy văn kiện đang cầm trong tay.
Tâm trạng của Lạp Nhĩ hiển nhiên đã bị hắn nhìn thấu dễ dàng.
Vân tiên sinh, vậy những vật tư này phải làm sao bây giờ?
Cái nào có thể mang đi thì mang đi hết, cái nào không thể mang đi thì thiêu
hủy. Đúng rồi, mỗi người thay một bộ quân phục Đế quốc Kinh Hồng, về sau chúng
ta phải nhờ vào nó để bảo vệ chính mình.
Thiển Thủy Thanh hạ lệnh.
Vậy không phải là đáng tiếc hay sao?
Cũng là vì không có cách nào khác, không thể để lại dấu vết khiến cho người
Đế quốc Kinh Hồng biết đó là chuyện do chúng ta làm, phải làm cho bọn chúng
nghĩ rằng là do dân chúng nổi loạn gây ra thì hay hơn.
Lý do này rất gượng ép, nhưng đối với Lạp Nhĩ lại vô cùng thích hợp, bởi vì
quả thật hắn không hy vọng để cho người Đế quốc Kinh Hồng biết rằng đám lính
đánh thuê này bị người ta lợi dụng đi làm đạo tặc.
Sau khi cho một mồi lửa đốt cháy kho chứa vật tư của địch, Thiển Thủy Thanh
chậm rãi nói:
Nếu muốn phát động người khác đứng lên đấu tranh, như vậy trước tiên phải
khơi lên thù oán, bất kể là người cùng phe hay là địch, chúng ta đều cần.
Đi, tới một nơi khác, tiếp tục tìm kiếm manh mối về bảo tàng!
Thiển Thủy Thanh nói xong, lập tức giục ngựa chạy vội đi.
Hắn không chú ý rằng ở phía sau hắn, trong đám lính đánh thuê của Tử Vong
Điểu, có một gương mặt già nua đang quan sát chăm chú Thiển Thủy Thanh và Phi
Tuyết. Gương mặt già nua ấy lộ ra vẻ hoài nghi, dường như đã gặp qua con ngựa
ấy ở đâu rồi, trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra…
o0o
Lão Nha khẩu.
Đây là một yếu đạo quan trọng để đi tới Điệp Thúy lĩnh, từ nơi này đi về phía
Điệp Thúy lĩnh, nếu dùng khoái mã chỉ cần một ngày là tới. Nếu không đi bằng
ngã này, nhất định phải đi đường vòng qua Vạn Ải quan, vậy cần phải mất tới
hai ngày đường mới có thể tới nơi. Lão Nha khẩu nằm trên núi Lão Ưng thuộc
miền Nam Đế quốc Kinh Hồng, sau lưng núi này là sông Lưu Phong. Sông Lưu Phong
là một chi nhánh của sông Mị Nhi, nếu men theo bờ sông Lưu Phong đi thẳng về
phía trước thì có thể tới được sông Mị Nhi. Bản thân Lão Nha khẩu là một nơi
hiểm trở dễ thủ khó công, hai bên đều là vách núi dựng đứng, giữa là một cửa
núi rộng ba mươi thước, dài tám mươi thước.
Sau cuộc thương nghị của các tướng Thiết Phong Kỳ, quyết định phải đớp lấy mồi
câu vô cùng hấp dẫn của Thế Quân Dương, Vô Song và Dạ Oanh liền mang theo năm
trăm binh sĩ chạy suốt đêm tới Lão Nha khẩu. Nhiệm vụ của bọn họ là thủ vững
Lão Nha khẩu trong mười hai canh giờ, bảo đảm cho Thiết Phong Kỳ thuận lợi
chiếm được Điệp Thúy lĩnh, cướp đi lương thảo.
Bọn họ chạy tới đây sớm hơn địch một ngày, các tướng sĩ lập tức vội vàng chuẩn
bị bố trí phòng ngự, thành lập khu vực giữ chân quân địch, khu vực sát thương
và khu vực phòng ngự, cũng lợi dụng địa hình phức tạp của Lão Nha khẩu thiết
lập ra trước sau ba tuyến phòng ngự.
Bọn họ chiếm những cao điểm, tìm tài nguyên phục vụ cho việc phòng ngự, chặt
cây cối ngăn đường. Bởi vì bản thân Lão Nha khẩu cũng không có được một quãng
đường hẹp dài như hạp cốc Phong Minh ở Chỉ Thủy khi xưa, cho nên muốn đánh
phục kích quân địch ở vùng này là không thực tế chút nào. Hơn nữa quân Sơn cẩu
giỏi việc trinh sát, am hiểu chuyện trèo đèo vượt núi, năng lực thám báo tại
vùng núi rất mạnh, cho nên Vô Song mới gạt bỏ ý nghĩ lợi dụng địa hình nơi này
đánh phục kích, mà đổi lại dùng phương pháp ngăn chặn.
Bọn họ giống như kẻ điên cuồng, liều mình gia cố công sự phòng ngự, thành lập
một loạt lô cốt tạm thời. Phía trước số lô cốt này lại dựng nên một lớp tường
vây, cũng như phủ một tầng áo giáp cho hệ thống lô cốt công sự liên hoàn kia.
Họ cũng đào thêm một số chiến hào, giống như nịt thêm vài chiếc đai lưng bên
ngoài chiếc áo giáp ấy.
Chông sắt, cọc nhọn, sừng hươu mọc lên rậm rạp như cỏ dại dưới gió Xuân thổi
phớt qua.
Mỗi một công sự đều được làm chắc chắn như lô cốt, mỗi một bức tường chắn cũng
kiên cố như tường thành, mỗi một tấc đất đều bị lính canh gác quan sát kỹ
càng…
Bản thân những thứ dùng làm bế tắc đường đi đều là cây gỗ, rất dễ đốt cháy,
một khi phóng hỏa, căn bản là quân địch không thể thông qua, bởi vậy Vô Song
cũng không sợ quân Sơn cẩu sẽ cường công thẳng vào chính diện Lão Nha khẩu.
Nhưng nếu như quân Sơn cẩu phát động thế công, nhất định sẽ phát huy ưu thế
giỏi leo trèo của bọn chúng, trực tiếp phát động tấn công từ hai bên cánh. Bởi
vì cánh trái của Lão Nha khẩu là vách đá dựng đứng như dùng dao chém thẳng
xuống, hết sức bằng phẳng, sức người khó leo. Cánh phải là núi Lão Ưng, tương
đối dễ leo hơn, bởi vậy có thể dự kiến rằng lộ tuyến phòng ngự tấn công đều
tập trung bên phía núi Lão Ưng. Hiện giờ Vô Song và Dạ Oanh phải thủ ở chỗ
này, chỉ cần giữ vững được chỗ này, quân Sơn cẩu đừng mơ qua được Lão Nha
khẩu.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, gió núi thổi mạnh làm mái tóc Dạ Oanh tung
bay.
Nàng nhìn về phía xa xa, trong lòng thầm nhủ: Thủy Thanh, giờ phút này chàng
còn sống hay không? Chàng có biết ta đang nhớ đến chàng không…
Vô Song đi tới bên cạnh:
Tuy rằng không nói ‘hắn’ là ai, nhưng Dạ Oanh cũng thừa biết, nàng khẽ cúi đầu
nhìn thân trước của mình, áo gấm lụa là ngày xưa giờ đã thay bằng chiến giáp
hào hùng. Chính nàng hiện giờ đã trở thành nữ kiệt, không ngờ cũng có những
giây phút nhi nữ tình trường như vầy…
Nàng gật đầu thừa nhận.
Dạ Oanh nở nụ cười, đôi mắt của nàng sáng ngời giữa đêm tối như đom đóm, nàng
nhìn Vô Song:
Thủy Thanh từng nói qua, quân nhân không xứng đáng được có ái tình, bởi vì
chuyện đó vô cùng xa xỉ. Lên chiến trường lại càng không thể để bị vướng bận,
như vậy sẽ khiến cho ngươi phân tâm, khiến cho ngươi sợ hãi, khiến cho ngươi
chùn bước. Cho nên Vô Song, ngươi không cần phải hâm mộ chàng, nếu chàng chết
đi, vậy sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người, cho nên chàng không dám chết.
Vì những người khác, chàng phải sống, cho dù khó sống đến đâu, chàng cũng phải
liều mạng giãy dụa. Chàng… thật ra chàng vô cùng vất vả!
Nếu con người ta có mục tiêu, cuộc sống sẽ có ý nghĩa, cho dù vất vả cũng
là đáng giá.
Dạ Oanh càng cười rạng rỡ hơn, nàng hạ giọng nói nhỏ:
Lời nhắc nhở khéo léo này đã đánh thức Vô Song, hắn trầm giọng ra lệnh:
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong sự chờ đợi lặng lẽ hình thành một bầu không
khí tịch liêu.
Sau khi các chiến sĩ hoàn thành công tác của mình, bắt đầu chờ đợi trận chiến
xảy ra.
Chân trời ngoài xa, rất nhiều bóng người bắt đầu xuất hiện.
Bọn họ từ trong rừng núi chạy ra, tốc độ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã
tràn ngập cả núi đồi. Ba vạn quân Sơn cẩu triển khai trận thế tiến tới trong
địa hình núi rừng, trong nháy mắt dường như đã phủ kín sườn núi. Gió thổi cây
ngả nghiêng, cành lá vang lên những tiếng rào rào, nên không thể nghe được
tiếng bước chân của địch. Bọn chúng len lỏi giữa cây rừng, nhờ vào sự che chở
của tàng cây to lớn và thân cây dày đặc, nhanh chóng di chuyển về phía này.
Khi quân thám báo đi đầu phát hiện ra cây gỗ đã ngăn cản đường đi, lập tức bọn
chúng phát ra tín hiệu cảnh báo với đại quân ở phía sau.
Không bao lâu sau, rất nhiều quân Sơn cẩu bắt đầu tập trung lại, sau khi quan
chỉ huy thám báo quyết định và ra lệnh, bọn chúng lại nhanh chóng phân tán ra,
một lần nữa hòa nhập vào trong rừng núi, hòa hợp thành một thể cùng với cả đất
trời.
Không hổ là lão binh chuyên đánh trận nơi rừng núi, những hành động như hành
quân, giết địch, chuẩn bị chiến đấu, tuần tra, chuẩn bị tấn công… đều được bọn
chúng tiến hành trôi chảy một mạch, lưu loát tự nhiên, giàu tiết tấu.
Đối mặt với cường địch như vậy nhưng dưới tay mình lại chỉ có năm trăm người,
Vô Song hít sâu một hơi, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này đã trở nên đỏ rực
như màu máu.
Chiến tranh làm cho người ta trưởng thành, chiến tranh làm cho người ta lão
luyện, chiến tranh làm cho người ta đối diện với nhiệm vụ khó khăn ngay trước
mắt, chỉ có ngẩng đầu đón nhận xông lên, chứ không phải là nao núng lùi về
phía sau.
Ngay sau đó, Vô Song xoay người hét lớn:
Chuẩn bị chiến đấu!
Ầm!
Giống như một cơn sấm sét đột ngột sinh ra giữa đất bằng, bất chợt nổ vang
giữa mặt đất đang yên tĩnh, mảnh đất vốn hết sức hiền hòa này trong nháy mắt
đã dậy lên mùi máu tanh và chết chóc.
Rất nhiều quân Sơn cẩu gào thét xông lên núi Lão Ưng, nghênh đón bọn chúng
chính là mưa tên rào rào bay tới.
Tốc độ chạy nhảy của quân Sơn cẩu có thể nói là hết sức kinh người, bọn chúng
chia làm ba người một tổ, năm người một Ngũ, mười người một đội, giơ thuẫn lên
che theo một góc nghiêng bảo vệ thân thể. Chân bọn chúng không hề dừng lại
chút nào, mạo hiểm xung phong dưới làn mưa tên dày đặc. Sau khi tiến vào tới
tầm sát thương quân địch, đội hình xung phong dài như hình chữ Nhất lập tức
biến đổi thành đội hình phân tán như sóng cuộn, như từng cơn sóng dữ đánh về
phía trận địa địch. Quân Sơn cẩu tấn công bằng hình thức phân tán sóng cuộn
như vậy là để tránh tập trung, giảm bớt sát thương, nhờ vào tốc độ cao của
mình mà nhanh chóng di chuyển tới tiếp cận quân địch, nhờ vào thân pháp linh
hoạt né tránh sát thương tầm xa của địch. Đối với loại địch nhân di chuyển
thay đổi vị trí nhanh chóng như vậy, các cung tiễn thủ không thể ngắm bắn, chỉ
có thể tiến hành phương thức bắn bao trùm mà đối phó. Thế nhưng đội hình xung
phong phân tán theo sóng cuộn như vậy vô cùng thưa thớt, hình thành rất nhiều
chỗ trống, từ đó khiến cho uy lực của phương thức bắn bao trùm giảm sút rất
nhiều. Lại thêm lợi dụng sự che chắn vô cùng hiệu quả của cây rừng, quân Sơn
cẩu đã giảm được tổn thương trên quãng đường xung phong của chúng xuống tới
mức thấp nhất.