Thương Nghị (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Đứng trước mặt các tướng Thiết Phong Kỳ, Hòa Phi lắp bắp thuật lại sự tình đã
qua. Sau khi nghe xong, bọn Phương Hổ, Lôi Hỏa, Mộc Huyết, Vô Song, Dạ Oanh
mặt mày hết sức khó coi, hoàn toàn không tỏ ra vui vẻ vì biết được hướng di
chuyển của quân Sơn cẩu.

Phương Hổ lạnh giọng:


  • Ngươi có biết rằng các ngươi làm như vậy là mạo hiểm tới mức nào không?
    Ngươi là người được Thiển thiếu chọn ra để phối hợp với Bối Lý Mạn trước kia,
    là quan tướng duy nhất trong Thiết Huyết Trấn biết được phương thức liên lạc
    bí mật của quân ta. Nếu như các ngươi thất bại, Thế Quân Dương tra khảo ngươi,
    nắm được mật mã truyền tin, ngươi có biết sẽ gây ra tổn thất lớn đến mức nào
    cho quân ta hay không? Quả thật là làm xằng!

Hòa Phi hoảng sợ, vội giải thích:


  • Đây quả thật không phải là chủ ý của ta, là tên tiểu tử Bát Xích kia cứ
    nhất định liều mạng đòi làm như vậy, còn dám dùng gậy đánh ta bất tỉnh. Lúc ta
    tỉnh lại, đã bị trói nằm trong quân doanh của Thế Quân Dương rồi. Trong tình
    huống lúc ấy, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phối hợp diễn kịch
    với nó mà thôi!

Phương Hổ giận dữ mắng to:


  • Tên tiểu tử Bát Xích này quả thật to gan lớn mật, nó cũng không sợ Thế Quân
    Dương phát hiện được sẽ chặt nó ra làm tám khúc hay sao?

Vẫn là Dạ Oanh hiểu rõ nhất về Bát Xích, vội nói đỡ cho nó:


  • Nó là đứa nhỏ xuất thân trong rừng núi, làm chuyện gì cũng không e ngại.
    Tuy nhiên lần này, nó có thể chủ động đưa tin tình báo về hướng đi của quân
    Sơn cẩu cho chúng ta, coi như đã lập được công lớn, chỉ tiếc là chính nó đã bị
    Thế Quân Dương phát hiện ra là gian tế. Ôi, không biết nó bây giờ ra sao…

Hòa Phi vội nói:


  • Xin Dạ tiểu thư yên tâm, trước mắt Bát Xích không có gì trở ngại, Thế Quân
    Dương cũng không coi trọng ta và nó chút nào. Trong mắt của hắn, chúng ta cũng
    chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, không có giá trị gì cho hắn tìm hiểu. Tuy
    Bát Xích còn nhỏ tuổi nhưng tính tình thông minh lanh lợi, tin rằng sẽ không
    có việc gì.

Mộc Huyết trầm giọng nói:


  • Quên đi, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không làm gì được. Đúng rồi,
    rốt cục Bát Xích đưa tới tin tức như thế nào?

Phương Hổ đưa tấm da của Bát Xích ra.

Bát Xích miêu tả trong tin tức này hết sức đầy đủ, trên tấm da ngoại trừ vẽ rõ
ràng về tình hình bố trí lương thảo của quân Đế quốc Kinh Hồng ở Điệp Thúy
lĩnh ra, còn có tình huống đội bảo vệ lương thảo, kế hoạch tác chiến của quân
Sơn cẩu, lộ trình hành động của bọn chúng, tất cả đều được miêu tả rành mạch
đến cả thời gian dự tính hành động.

Vì muốn tiêu diệt Thiết Phong Kỳ, Thế Quân Dương lấy rất nhiều lương thảo làm
mồi, không thể không nói chính là một kế sách vô cùng hấp dẫn. Lúc này Thiết
Phong Kỳ quả thật đã tới mức không cướp lương là không được. Mà Thế Quân Dương
muốn dưới tình huống như vậy, dùng lương thảo để dụ quân địch tới cướp.

Trong kế sách này, Thế Quân Dương đã bố trí một chiến dịch theo chiến thuật ‘ở
giữa nở hoa’, thoát thai từ hình thức lấy phòng ngự cơ động làm trọng tâm
truyền thống.

Lấy phòng ngự cơ động làm trọng tâm là một phương thức tác chiến truyền thống
nhưng vô cùng hữu hiệu, tư tưởng chủ đạo của nó là tích cực phòng ngự, chờ
thời cơ phản công.

Cái gọi là ‘trọng tâm’ tức là lấy một cánh quân mạnh phòng thủ ở những trọng
điểm vòng trong, hình thành trọng tâm phòng ngự chắc chắn để thu hút chủ lực
công kích của quân địch. Nhờ vào hệ thống phòng ngự trọng tâm như vậy phát huy
mạnh mẽ ưu thế của đấu pháp phòng ngự, làm tiêu hao hiệu quả tấn công của
địch, tranh thủ thời gian và tạo điều kiện cho giai đoạn tiếp theo của chiến
dịch.

Một khi thời cơ đã chín muồi, lực lượng cơ động hùng mạnh ở vòng ngoài sẽ thừa
cơ tiến hành tấn công quân địch từ bên sườn, sau lưng, hoặc tổ chức cường
công, phối hợp với quân phòng ngự ở vòng trong đánh tan quân công kích chủ lực
của đối phương, hoàn thành hình thức bao vây tấn công nhờ vào sự thay đổi vai
trò qua lại giữa quân tấn công và quân phòng ngự.

Mà trong kế hoạch lần này, Thế Quân Dương đã có thay đổi chút ít, đó là hệ
thống phòng ngự chủ lực trọng tâm không phải dùng quân biên giới sở trường về
đánh những trận lớn, mà lại sử dụng quân thủ thành vốn tương đối yếu kém. Sở
dĩ phải làm như vậy là vì trong thời điểm này, chuyện dụ địch mắc câu so ra
quan trọng hơn là phối hợp chiến thuật hoàn mỹ. Nếu như lực lượng phòng ngự
trọng tâm quá mạnh, như vậy rất có thể Thiết Phong Kỳ sẽ không mắc mưu, mà là
bỏ trốn mất dạng. Chuyện mà Thế Quân Dương thật sự lo ngại không phải là hệ
thống phòng ngự trọng tâm có thể tiêu hao được quân địch nhiều hay ít, mà là
có thể quấn chân đối thủ đủ chặt hay không, từ đó mới tạo ra điều kiện có lợi
cho đại quân bao vây toàn diện. Từ điểm này có thể thấy được, chiến thuật là
chết, con người là sống, cần phải căn cứ theo những tình huống khác nhau, thời
điểm, địa hình, con người khác nhau mà thay đổi cho phù hợp.

Chuyện làm cho người ta buồn bực chính là, cho dù biết rõ số lương thảo mà Thế
Quân Dương bố trí ở Điệp Thúy lĩnh chính là một cái bẫy chuột, chờ đợi con
chuột đang đói khát Thiết Phong Kỳ lao đầu vào, nhưng Thiết Phong Kỳ vì lương
thảo đã vô cùng thiếu thốn, cho nên không có tư cách bỏ qua. Đây quả thật là
một mồi câu tỏa ra mùi hương hết sức thơm tho, đủ để cho tất cả mọi người quên
cả bản thân mình lao đầu vào như bầy thiêu thân lao vào lửa.

Nhìn những tin tức trên cuộn da dê, cuối cùng Mộc Huyết không thể không nói:


  • Thế Quân Dương quả thật đã bốc thuốc đúng bệnh, sự hấp dẫn của miếng mồi
    này đối với chúng ta quả thật là quá lớn!

Lôi Hỏa giũ giũ miếng da dê, lạnh lùng nói:


  • Một ngàn tên trọng trang bộ binh, nếu như phối hợp với địa hình và khí giới
    bảo vệ thích hợp, chiến đấu đúng mức, có thể ngăn cản sự tấn công của bốn ngàn
    kỵ binh trong ít nhất hai ngày. Khoảng thời gian này quá đủ cho Thế Quân Dương
    bao vây toàn diện, tiêu diệt quân ta ít nhất vài lần.

Dạ Oanh lại nói:


  • Lấy kỵ binh đánh với bộ binh, nếu như có thể lấy thế từ trên cao đánh
    xuống, chưa chắc đã không thể xông ra khỏi vòng vây.

Phương Hổ lắc lắc đầu:


  • Quân Sơn cẩu là đại hành gia đánh trong rừng núi, địa thế của Điệp Thúy
    lĩnh lại là núi nối tiếp núi, rừng nối tiếp rừng, đánh với một đối thủ như vậy
    ở địa hình như vậy, ta không nắm chắc có thể phá được vòng vây, hơn nữa còn
    phải mang theo lương thực phá vây.

Sau đó, đột nhiên Phương Hổ lại nói thêm một câu:


  • Nếu như có một cánh quân nhận nhiệm vụ ngăn chặn, giúp chúng ta kéo dài
    thời gian, vậy mới có thể làm được chuyện này…

Mọi người lập tức trở nên trầm mặc.

Trận chiến ngăn chặn từ trước tới nay đều là hình thức chiến đấu gian nan khổ
sở nhất trong tất cả, cũng là trận chiến có tỷ lệ tử vong lớn nhất. Cánh quân
nhận nhiệm vụ ngăn chặn thường xuyên phải đối mặt với cánh quân địch có quân
số đông gấp mấy, thậm chí là mấy chục lần mình. Nhiệm vụ của bọn họ không phải
là tiêu diệt địch nhân, mà là ngăn cản địch nhân, thông qua trận chiến gian
khổ của mình mà tranh thủ thời gian và không gian cho quân mình giành hắng
lợi. Kết quả của trận chiến ngăn chặn thường là cánh quân có nhiệm vụ ngăn
chặn bị tiêu diệt toàn quân, đổi lấy thắng lợi toàn trận. Cũng vì như vậy, đối
với một vị quan chỉ huy trên chiến trường mà nói, phàm là nhân vật nhận nhiệm
vụ cầm đầu cánh quân ngăn chặn thông thường phải là quan quân trung thành
nhất, dũng cảm nhất, cũng nhất định phải có được một cánh quân ưu tú nhất, lại
có tinh thần chuẩn bị sẵn sàng hy sinh.

Ý của Phương Hổ rất đơn giản, hy sinh một phần nhỏ thành toàn cho phần lớn số
người còn lại. Miếng mồi lương thảo mà Thế Quân Dương đã bố trí ở Điệp Thúy
lĩnh, Phương Hổ hắn đã nhìn trúng, cũng nhất định phải đoạt được.

Nhưng ai sẽ nhận nhiệm vụ chỉ huy cánh quân ngăn chặn? Đây là một lựa chọn khó
khăn, các vị Tướng quân của Thiết Phong Kỳ nhìn nhau một hồi, Mộc Huyết khẽ ho
khan vài tiếng, đang muốn nói ‘để ta đi’, Vô Song đã lạnh lùng nói trước:


  • Để cho ta đi, ta là người thích hợp nhất!

Đúng vậy, nếu muốn dùng một ít quân giữ chân quân Sơn cẩu trong một thời gian,
khi cần có thể bình yên thoát thân khỏi sự truy đuổi của quân Sơn cẩu, e rằng
chỉ có Vô Song là có thể làm được.

Phương Hổ gật gật đầu:


  • Quả thật ngươi là người thích hợp nhất.

Không ai ngờ rằng trong lúc này, Dạ Oanh đột nhiên lên tiếng:


  • Ta cũng đi nữa!

Vô Song bật hét lớn:


  • Không được, chuyện này quá nguy hiểm!

Dạ Oanh lại nở một nụ cười tươi tắn:


  • Ta đi sẽ không còn nguy hiểm! Vô Song, ta chỉ không muốn ngươi chết ở đó mà
    thôi!

Vô Song hơi ngạc nhiên, lúc này hắn mới hiểu ra rằng, thì ra tình cảm của hắn
đã bị Dạ Oanh nhìn thấu.

Lúc này đôi môi anh đào của Dạ Oanh mấp máy, dường như muốn nói rằng: Nếu ta
và ngươi ở cùng một chỗ, nếu ngươi không muốn ta chết, nhất định chính ngươi
phải sống sót trước đã…

Mộc Huyết lại trầm giọng hỏi:


  • Nếu như ngăn cản không được thì sao?

Giọng Phương Hổ hết sức âm trầm lạnh lẽo:


  • Nếu ngăn không được, vậy bất cứ giá nào cũng liều mạng với bọn chúng một
    trận!

o0o

Mặc dù Thế Quân Dương lấy lương thảo làm mồi đã thành công trong việc hấp dẫn
sự chú ý của Thiết Phong Kỳ, nhưng Thiết Phong Kỳ vốn lão luyện sa trường cũng
muốn đớp mồi không bỏ, mà không để cho con mèo quân Sơn cẩu một chút cơ hội gì
tóm được bọn họ.

Đêm hôm đó, Thiết Phong Kỳ bắt đầu chạy tới Điệp Thúy lĩnh, so ra bọn họ khởi
hành chậm hơn quân Sơn cẩu, nhưng bù lại bọn họ ở gần Điệp Thúy lĩnh hơn, vả
lại dù sao bọn họ cũng là kỵ binh, cho nên tốc độ nhanh hơn. Cùng lúc đó, Vô
Song và Dạ Oanh dẫn theo năm trăm tinh binh chạy tới Lão Nha khẩu bố trí tuyến
phòng ngự ở đó, để có thể giữ chân quân Sơn cẩu, bảo đảm cho Thiết Phong Kỳ có
thể tới nơi trước quân Sơn cẩu, đớp mồi trước một bước, sau đó bỏ trốn mất
dạng.

Phải thừa nhận rằng đây là một kế hoạch vô cùng mạo hiểm, bản thân kế hoạch
cũng không lấy gì làm cao mình. Ngược lại, kế hoạch này có thể nói là hết sức
sơ sài, nhưng dù là như vậy, Thiết Phong Kỳ vẫn bị bắt buộc phải chọn con
đường này mà không được quay đầu.

Mặc dù chiến sự đánh cho tới bây giờ, quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ thủy
chung vẫn chưa tiếp xúc trực diện với nhau lần nào, nhưng sau một thời gian
dài kẻ trốn người bám theo, cả hai bên cũng đã hiểu về nhau khá nhiều. Quan
chỉ huy của cả hai bên đều sắp kế đối phó đối phương, lại sợ mình rơi vào kế
của đối phương. Họ vẽ đi vẽ lại các phương án trên bản đồ quân sự, lại đưa ra
sa bàn mô phỏng diễn luyện tới lui nhiều lần, cân nhắc đủ loại đấu pháp, mỗi
người đều có chiêu ngầm của mình, cũng có chỗ dựa ngầm của mình. Trước khi
chiến sự bắt đầu, cả hai bên đều có con bài tẩy chưa lật, nhưng cuối cùng rốt
cục là ai có thể thắng được đối thủ, cũng không ai có thể nói được rõ ràng.

Cứ như vậy, trận chiến đấu không hề hẹn trước sắp xảy ra này, đã triển khai
dưới tình huống bên nào cũng coi thường địch thủ mà không thèm đề phòng gì cả.

Lúc ấy, không ai có thể ngờ rằng, trận chiến này đến sau cùng lại phát triển
vượt ra ngoài tầm khống chế của cả hai bên.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #257