Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tuy rằng tên của đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu này nghe có vẻ oai phong,
thật ra bọn chúng hết sức kém cỏi nghèo nàn, ở Liên minh các thành thị tự do
chẳng bằng ai. Tên đầu lĩnh râu quai nón là người của gia tộc Duy Nhĩ Bố Nhĩ,
tên là Lạp Nhĩ. Hắn cũng chỉ mới theo nghiệp lính đánh thuê này có vài năm,
tuy đại phủ trong tay cũng có vài chiêu tạm được, nhưng vì tính tình không
được tỉ mỉ chu đáo, năng lực tổ chức hơi kém cỏi, bởi vậy đoàn lính đánh thuê
Tử Vong Điểu này gần đây kiếm chác không được mấy.
Sau khi Thiển Thủy Thanh bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, người Đế quốc Kinh
Hồng treo giải thưởng một vạn lượng hoàng kim cho ai dâng đầu hắn. Chuyện này
khiến cho đám hán tử bán mạng vì tiền này trở nên điên cuồng, rất nhiều lính
đánh thuê cùa Liên minh các thành thị tự do cũng ngửi thấy mùi tiền, bắt đầu
đổ sang Đế quốc Kinh Hồng. Nếu như năm xưa ở Chỉ Thủy, bọn lính đánh thuê này
chuyên môn theo sau lưng Thiển Thủy Thanh để kiếm ăn, thì lúc này ngược lại,
bọn chúng đi tìm Thiển Thủy Thanh để lĩnh thưởng.
Lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do lúc trước vốn đã hỗn loạn,
nay càng trở nên náo động hơn. Lạp Nhĩ dẫn dắt đoàn lính đánh thuê Tử Vong
Điểu sau mấy lần tranh chấp mối làm ăn thất bại, bèn chuyển hướng quan tâm tới
đầu của Thiển Thủy Thanh. Hắn mộng mơ gặp được Thiển Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh
Hồng, cho một búa rơi đầu mang đi lãnh vạn lượng hoàng kim. Hắn không trông
cậy rằng mình có thể đánh thắng được Thiết Huyết Trấn, nhưng trước mắt Thiết
Huyết Trấn đang bị Tô Nam Vũ đuổi chạy trối chết, nên mơ tưởng rằng Thiển Thủy
Thanh trong lúc chạy loạn sẽ chạm mặt với mình, lúc ấy coi như trời cho một
món tiền phi nghĩa. Cho dù là không tìm thấy Thiển Thủy Thanh, nhưng vì trước
mắt Thiết Huyết Trấn tung hoành ngang dọc trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng,
làm cho các thương đội bị cướp bóc liên tục, cũng khiến cho chuyện bảo vệ hàng
hóa trở nên cần thiết hẳn. Nếu đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu sang Đế quốc
Kinh Hồng, ắt sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm tiền.
Vì nguyên nhân như vậy, đoàn lính đánh thuê của Lạp Nhĩ bèn sang Đế quốc Kinh
Hồng.
Hắn cũng không ngờ rằng vừa mới đi tới miền Nam Đế quốc Kinh Hồng lại may mắn
đến nỗi gặp được Thiển Thủy Thanh. Chỉ là hắn có mắt như mù, đầu người trị giá
vạn lượng hoàng kim sờ sờ ngay trước mắt nhưng hắn lại không nhận ra, ngược
lại cùng ngồi nói chuyện, ăn uống, tán gẫu về chiến sự Đế quốc Kinh Hồng và
bàn chuyện làm ăn với đối phương.
Chủ nhân của hai đoàn người lúc này đang ngồi cạnh đống lửa nói chuyện với
nhau.
Sau khi giới thiệu qua loa, Lạp Nhĩ bắt đầu nịnh bợ vị thần Tài tương lai này.
Thiển Thủy Thanh nhướng mày nhìn đối phương:
Ngươi có hứng thú hay sao?
Đối với tiền tài, chúng ta luôn luôn có hứng thú.
Thiển Thủy Thanh chép miệng:
Lạp Nhĩ trở nên nóng nảy, vỗ ngực kêu lên:
Ngươi coi đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu chúng ta là ai, mối làm ăn nào
mà không dám nhận? Cho dù mối làm ăn lớn hơn nữa, tới tay chúng ta rồi đều có
thể hoàn thành tốt đẹp, chỉ cần giao việc cho chúng ta, bảo đảm sẽ không phí
tiền vô ích. Các huynh đệ, ta nói có đúng không?
Dạ!
Bọn lính đánh thuê cùng nhau hùa theo, cất tiếng la to, vũ khí trong tay vung
cao, ánh mắt tên nào tên nấy lộ vẻ tham lam cuồng nhiệt.
Thiển Thủy Thanh bật cười hăng hắc, đương nhiên hắn nhìn ra tên đoàn trưởng
lính đánh thuê Lạp Nhĩ này chỉ là bị tiền tài làm cho đầu óc trở nên mê muội
mà thôi, tuy nhiên đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, kẻ mê muội như vậy cũng là
người vô cùng thích hợp. Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thủy Thanh mới hạ giọng
nói:
Vấn đề ở chỗ là mối làm ăn lớn, phiêu lưu càng lớn, lợi nhuận càng lớn!
Phiêu lưu lớn, lợi nhuận lớn?
Nói tới vấn đề tiền bạc, Lạp Nhĩ rất nghiêm túc, tuy nhiên tiền nào của nấy,
nếu như phiêu lưu mạo hiểm quá cao, vậy thì phải cân nhắc lại.
Thiển Thủy Thanh sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Vừa nghe có nhiều tiền như vậy, hai mắt Lạp Nhĩ sáng ngời, toàn thân run rẩy:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Chỉ một câu nhẹ nhàng, lập tức đoàn lính đánh thuê trở nên xôn xao.
o0o
Bảo tàng trong truyền thuyết vốn là một nơi thần bí hấp dẫn mọi người.
Trong truyền thuyết, nếu có một người nào đó trong lúc vô ý tìm được bảo tàng,
được một số của cải khổng lồ, từ đó về sau phú xưng địch quốc, cả đời không
còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Phàm là bất cứ chuyện gì liên quan tới hai
chữ ‘bảo tàng’, cho tới bây giờ cũng liên quan tới rất nhiều của cải, cũng
liên quan tới sự huy hoàng. Bất kỳ một vị Quốc vương vĩ đại trong bất cứ thời
đại nào, nếu loan tin ra khi còn sống chôn giấu rất nhiều của cải, để cho con
cháu đời sau khai quật. Kết quả là có không biết bao nhiêu người đổ xô đi tìm
kiếm, hết người này tới người khác, chỉ vì tìm kiếm bảo tàng trong lời đồn mà
thôi.
Bảo tàng, hai chữ này càng có sức hấp dẫn hơn cả hoàng kim, càng làm cho người
ta điên cuồng hơn nữa…
Lạp Nhĩ kích động nhìn Thiển Thủy Thanh:
Thiển Thủy Thanh gật đầu vô cùng nghiêm túc:
Đương nhiên, hơn nữa không chỉ một chỗ!
Là bảo tàng gì vậy?
Là bảo tàng do Thiển Thủy Thanh để lại!
A! cả bọn lính đánh thuê nghe vậy đều choáng váng mặt mày. Thiển Thủy Thanh
sao, hắn để lại của cải nhiều như vậy sao?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười nói tiếp:
Không biết phải không, tuy nhiên phải nói rằng chuyện này cũng không có gì
là bí mật. Thật ra chỉ cần các ngươi suy nghĩ cẩn thận lại thì sẽ thấy, Thiển
Thủy Thanh tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, cướp bóc vô số nhà
giàu quý tộc, nếu như hắn không có nhiều của cải thì ai có?
Nhưng không phải là hắn cướp của người giàu chia cho người nghèo hay sao?
Vấn đề nằm ở chỗ này, các ngươi có ai biết Thiển Thủy Thanh cướp được bao
nhiêu, phân phát ra bao nhiêu hay không?
Mọi người lắc đầu ngơ ngác, giọng Thiển Thủy Thanh lúc này đã trở nên lạnh lẽo
âm u:
Cho tới bây giờ vẫn không có bao nhiêu người biết được, Thiển Thủy Thanh cướp
của nhà giù khắp nơi phân phát cho người nghèo, rốt cục bên trong đó có ý
nghĩa gì. Cho dù là Vượng Tán là chính khách lão luyện lâu đời hay Cơ Nhược Tử
là nữ nhân trí tuệ cũng không thể nhìn ra dã tâm rất lớn che giấu phía sau kế
hoạch của Thiển Thủy Thanh. Trên thực tế, ngoài chuyện gây mâu thuẫn giữa tầng
lớp giàu nghèo, Thiển Thủy Thanh còn làm được một chuyện quan trọng hơn nữa là
cướp được rất nhiều vàng bạc châu báu cho Thiết Huyết Trấn.
Số vàng bạc châu báu này bởi vì Thiết Huyết Trấn không thể ra khỏi Đế quốc
Kinh Hồng mà không thể phát huy được tác dụng của nó, khiến cho tất cả mọi
người hoàn toàn xem nhẹ ý nghĩa và giá trị của nó. Nhưng theo Thiển Thủy Thanh
và Thiết Huyết Trấn tung hoành ngang dọc bên trong Đế quốc Kinh Hồng, bọn họ
đi qua càng nhiều nơi, nhưng số của cải trong dân gian lại hao mòn đi rất
nhiều, dần dần mọi người phát hiện ra, Thiết Huyết Trấn hiện giờ đã giàu không
biết bao nhiêu mà kể.
Nhưng số của cải đó hiện tại nằm ở đâu? Thiết Huyết Trấn không có khả năng
mang theo nhiều châu báu bên người, càng không thể mang ra khỏi Đế quốc Kinh
Hồng.
Đáp án thật ra rất đơn giản, là Thiển Thủy Thanh đã chôn giấu chúng.
Ngoài bản thân của Thiển Thủy Thanh ra, gần như không có bao nhiêu người biết
được địa điểm chôn giấu số của cải này. Nhưng có thể khẳng định một chuyện là
số của cải này rất lớn, đủ để cho người ta phải đỏ mắt. Hai lần bao vây tiêu
diệt thất bại, Thiển Thủy Thanh điều chỉnh chiến lược của Thiết Huyết Trấn
khiến cho bọn họ chiếm được rất nhiều của cải. Chỉ cần nghĩ lại trong dân
chúng có bao nhiêu người được chia, là có thể tưởng tượng con số của cải mà
Thiển Thủy Thanh lén lút giấu bớt đi lớn đến mức nào.
Theo như cách nói của Thiển Thủy Thanh, số của cải ấy đủ sức để mua rất nhiều
tòa thành thị, thậm chí số lượng của nó còn vượt xa số của cải của quốc khố
Chỉ Thủy mà trước kia Phương Hổ và Bích Không Tình chôn giấu ngoài hải đảo.
Khi Thiết Huyết Trấn gặp nguy cơ, Thiển Thủy Thanh muốn mang số của cải này ra
làm vũ khí có lợi nhất cho hắn, mang cho hắn viện quân không bao giờ hết. Hắn
không chỉ muốn cho Đế quốc Kinh Hồng trở nên náo loạn, đồng thời còn muốn cho
người Đế quốc Kinh Hồng trở nên điên cuồng, thậm chí còn muốn kéo cả người bên
ngoài vào cuộc, khuấy động vũng nước đục Đế quốc Kinh Hồng. Càng nhiều người
thì càng hỗn loạn, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm kéo dài sự sinh tồn cho
hắn và Thiết Huyết Trấn.
Khi Thiển Thủy Thanh giảng giải rõ ràng vấn đề này, mọi người mới bừng tỉnh
ngộ, rốt cục Lạp Nhĩ cũng đã hiểu được ý của Thiển Thủy Thanh. Mà khi Thiển
Thủy Thanh nói đại khái số lượng của cải mà Thiết Huyết Trấn cướp được trong
nửa năm qua, bọn lính đánh thuê vốn cả đời vì tiền tài mà bán mạng kia, rốt
cục đã bị số lượng khổng lồ của bảo tàng này làm cho mờ mắt, quên đi nguy
hiểm.
Lạp Nhĩ vội vàng hỏi.
Thanh âm của Thiển Thủy Thanh tràn đầy sự hấp dẫn mê hoặc.
Lạp Nhĩ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại:
Thiển Thủy Thanh nói:
Có hai cách hợp tác, thứ nhất, mọi người cùng nhau ra sức đi tìm, sau khi
tìm được, mỗi bên một nửa.
Vậy thì không được, người của chúng ta nhiều hơn các ngươi, chia như vậy
không công bằng!
Nói đến chuyện chia tiền, đầu óc Lạp Nhĩ đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn lên.
Nhưng chúng ta có thông tin, các ngươi không có!
Nhưng vạn nhất thông tin của ngươi không chính xác, không phải là chúng ta
uổng công đi một chuyến hay sao?
Tóm lại là phải có chút phiêu lưu mạo hiểm.
Ngươi nói phương pháp thứ hai xem sao.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
Phương pháp thứ hai đơn giản hơn một chút. Ta thuê các ngươi, các ngươi làm
việc theo ý ta, bất kể có tìm được bảo tàng hay không, ta đều trả tiền cho các
ngươi!
Bao nhiêu tiền?
Mỗi người được một kim tệ một ngày, ngươi cảm thấy thế nào?
Cái giá mà Thiển Thủy Thanh đưa ra tuyệt đối không thấp, Lạp Nhĩ bắt đầu cảm
thấy động lòng, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Ta phải thương lượng với các huynh đệ một chút.
Không thành vấn đề.
Thái độ của Thiển Thủy Thanh hết sức ung dung.
Tên râu quai nón Lạp Nhĩ lập tức quay lại với đám lính đánh thuê của mình, bắt
đầu thấp giọng thương lượng với nhau xem có nên làm ăn với tên thương nhân lai
lịch không rõ nhưng rất hào phóng này không. Có tên ủng hộ, nhưng cũng có tên
phản đối, ủng hộ đương nhiên là vì tiền, phản đối là vì không tin vào câu
chuyện tìm bảo tàng của Thiển Thủy Thanh, cho rằng nó quá hoang đường. Hơn nữa
lai lịch của Thiển Thủy Thanh hết sức thần bí, dưới tay có gần trăm chiến sĩ
đằng đằng sát khí, hiển nhiên cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, bởi vậy
chúng lo rằng chuyện này vô cùng mạo hiểm.