Tử Vong Điểu


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Bát Xích giận dữ la to:


  • Vậy con khỉ của ta làm sao bây giờ?


  • Bỏ mặc cho nó chết đi!


Thế Quân Dương tát nó một cái:


  • Đừng quấy rầy ta nữa, tiểu tử, coi chừng ta cho ngươi một đao!

Bát Xích làm mặt quỷ với Thế Quân Dương, hạ giọng than thở:


  • Ngươi không cứu nó, nó sẽ chết. Vậy được rồi, ta bắt nó được, cũng có thể
    thả nó đi được…

Thế Quân Dương bực bội khoát tay:


  • Mau cút, mau cút, bớt đánh rắm một chút đi, ngươi phiền phức quá!

Bát Xích chạy đi nhanh như chớp, ra ngoài thả Tiểu Nạo lên một thân cây, tháp
giọng nói:


  • Đi đi, Tiểu Nạo, hãy đi tìm người mà ngươi nên tìm!

Tiểu Nạo lại kêu chí chóe vài tiếng, không biết là có ý gì.

Sau gần nửa canh giờ, quân Sơn cẩu nghỉ ngơi và hồi phục xong lại tiếp tục lên
đường, Bát Xích cũng đi nhưng vẫn quay lại nhìn về phía sau một lần với vẻ lưu
luyến không nỡ rời, ánh mắt lại toát ra vẻ đắc ý hết sức giảo hoạt.

Đại quân đi không bao lâu, bên cạnh vách núi xuất hiện một bóng người lén lén
lút lút.

Sau khi nhìn quanh quất, xác định không có ai, bóng người kia bèn chạy tới
dưới một gốc cây đại thụ.

Chính là Hòa Phi.

Không phải là hắn đã đi tìm Thiết Phong Kỳ rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi
này?

Câu trả lời có ý nghĩa hết sức sâu xa…

Hòa Phi nhẹ nhàng chạy giữa vùng núi, sau khi đến một mảnh đất trống trải, bèn
đứng lại đưa tay lên miệng, phát ra những âm thanh chí chóe giống như tiếng
kêu của loài khỉ vượn.

Âm thanh chí chóe của Hòa Phi phát ra một lúc lâu, ngay cả bản thân hắn cũng
bắt đầu cảm thấy nản lòng, đột nhiên trên cây thoáng hiện một bóng đen nho
nhỏ, lập tức nhảy thẳng vào lòng Hòa Phi, chính là Tiểu Nạo.


  • Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.

Hòa Phi lau mồ hôi trán.

Thấy thương thế trên chân Tiểu Nạo, Hòa Phi ái ngại lắc lắc đầu:


  • Tên tiểu tử này tâm địa quả nhiên tàn độc, ngay cả thú cưng của mình cũng
    xuống tay nặng như vậy…

Con khỉ nhỏ kêu lên vài tiếng vô cùng oan ức.

Hòa Phi vuốt ve đầu Tiểu Nạo, dịu dàng nói:


  • Con khỉ kia, ráng chịu chút đi, ca ca trị thương cho ngươi…

Hắn nhanh chóng lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, rạch nhẹ lớp da chân nơi bị
thương của Tiểu Nạo, lấy từ trong đó ra một cuộn da rất mỏng. Sau khi cẩn thận
cất cuộn da đi, Hòa Phi ôm Tiểu Nạo nương theo bóng đêm chạy vội về phía Nam.

Không ai có thể ngờ được, Thế Quân Dương không tin tưởng Bát Xích, Bát Xích
cũng không tin được hắn. Khi Thế Quân Dương còn tính toán lừa gạt Bát Xích,
muốn mượn tay nó để đưa tin sai lầm tới cho Thiết Phong Kỳ, Bát Xích đã chuẩn
bị chu đáo đường lui, chính là bảo Hòa Phi ở lại bám theo chờ tin tức mới. Tin
tức mới là tin tức chính xác về hướng đi của quân Sơn cẩu.

o0o

Bởi vì bây giờ giả làm dân chúng, Thiển Thủy Thanh cùng tất cả thủ hạ của hắn
đều cởi bỏ khôi giáp thay áo vải, một ít ở trần, thậm chí ngay cả binh khí
cũng vứt bỏ. Hiện giờ bọn họ không còn lẩn trốn trong những nơi hoang vắng
nữa, mà là nhân cơ hội vắng người bèn trà trộn vào bên trong một thành lớn
được phòng thủ không lấy gì làm nghiêm mật. Bởi vì cho tới bây giờ, thế cục
bên trong Đế quốc Kinh Hồng có thể coi như ổn định trở lại, Thiết Huyết Trấn
đang bị đuổi giết sát sao, bởi vậy trạng thái phòng ngự của các thành thị cũng
tương đối lơi lỏng, cho nên mọi người mới có thể thừa cơ trà trộn vào thành.

Thế nhưng cơ hội bày ra trước mắt, còn chuyện lợi dụng thế nào phải nhờ tới
bản lãnh của chính mình. Thiển Thủy Thanh gieo xuống năm trăm hạt giống, chưa
chắc đã có thể trở thành năm trăm cây đại thụ che trời. Nhưng chuyện đó cũng
không quan trọng, náo loạn cũng như sóng thủy triều, đợt sau xô đợt trước. Cho
nên có thể phỏng đoán rằng trong tương lai, chỉ cần có một, hai người trong số
đó thành công, người Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Trong số những người chia ra hành động, số người đi theo Thiển Thủy Thanh là
nhiều nhất, đội ngũ đồ sộ nhất, cho nên cũng dẫn phát nên làn sóng lớn nhất.

Mà một sự ngẫu nhiên nho nhỏ lại trực tiếp đưa Thiển Thủy Thanh đến nơi đầu
sóng ngọn gió một lần nữa, tiến thêm một bước thôi thúc hành động của hắn.

Đêm Hai Mươi Mốt tháng Ba, một toán không tới trăm người đi ngang qua một cánh
rừng. Hiện giờ bọn họ đang chạy về phía Nam, mục tiêu là tìm Thiết Phong Kỳ.

Cách đó không xa có ánh đuốc chợp sáng chợt tắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi
người, điều này có nghĩa là phía sau có một cánh quân đang tiến tới.

Lúc này, là ai xuất hiện ở vùng này?

Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày, hắn hất cằm với một tên chiến sĩ bên cạnh, tên
chiến sĩ hiểu ý vội vàng chạy về phía sau.

Không bao lâu sau, tên chiến sĩ kia trở về, nhỏ giọng nói với Thiển Thủy
Thanh:


  • Là một đám lính đánh thuê.


  • Lính đánh thuê?


Thiển Thủy Thanh tỏ vẻ nghi hoặc.

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn lại nói:


  • Không cần để ý tới bọn họ, sau khi bọn họ đi qua, chúng ta sẽ tiếp tục lên
    đường!

Gần trăm chiến sĩ cùng nhau ngồi nghỉ ở ven rừng, nhường đường cho bọn lính
đánh thuê kia đi qua.

Bọn lính đánh thuê đang đi qua có chừng ba trăm người, kẻ cầm đầu là một hán
tử trung niên mặt đầy râu quai nón, mắt trợn tròn, trên vai vác một cây đại
phủ. Lúc bọn họ đi ngang qua đám Thiển Thủy Thanh đang ngồi, bèn đưa mắt quan
sát không ngừng.

Một tên binh sĩ tên là Tam Bảo nhỏ giọng hỏi Thiển Thủy Thanh:


  • Tướng quân, bọn chúng nhìn chúng ta như vậy là có ý gì, tên nào cũng có vẻ
    hùng hổ như lang sói…

Thiển Thủy Thanh cười khẽ:


  • Sau này không được gọi ta là Tướng quân nữa, từ lúc này trở đi, ta tên là
    Vân Thanh, là thương nhân ở miền Bắc Đế quốc Kinh Hồng, các ngươi đều là hộ vệ
    của ta. Còn câu hỏi của ngươi thì rất đơn giản, lính đánh thuê đôi khi cũng
    hợp tác với thổ phỉ, vấn đề là có đáng giá hay không, làm ăn có an toàn hay
    không mà thôi.


  • Con bà nó, vậy bọn chúng định nhắm vào chúng ta sao?


  • Yên tâm đi, bọn chúng tuyệt đối không dám xuống tay.


Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp.

Mặc dù so ra nhân số ít hơn đối phương, nhưng chiến sĩ đã từng lăn lộn sa
trường, bất cứ thời điểm nào cũng lộ ra khí chất không giống người thường. Bọn
họ nhường đường cho bọn lính đánh thuê, chính mình nép vào ven rừng, một phần
cũng không hiện thân mà là ẩn nấp trên cây, trong rừng quan sát đối thủ cẩn
thận, tùy thời hành động. Khí chất trầm ổn, tác phong lâm nguy không sợ hãi
của bọn họ nhắc nhở cho tất cả mọi người có ý đồ với họ rằng, muốn chiếm đoạt
bất cứ thứ gì của bọn họ, nhất định là phải trả một cái giá không nhỏ.

Dù sao lính đánh thuê không phải là băng đảng trộm cướp chuyên nghiệp, mỗi một
tên chiến sĩ đều phải dùng kim tệ thuê mướn. Nếu chết một tên, phải trả một số
tiền nhất định để giải quyết hậu sự, cho nên nếu không nắm chắc thì tuyệt đối
bọn chúng không dám đánh. Nhóm người trước mắt bọn chúng nhìn qua không có bao
nhiêu tiền, lại có tác phong không phải là dễ chọc, hiển nhiên không dám dễ
dàng động thủ. Tên thủ lĩnh lính đánh thuê nghi hoặc quan sát hồi lâu, rốt cục
vẫn phải từ bỏ hành vì đánh cướp, nhưng cũng phái một người tới nói chuyện,
xem ra là để dò hỏi một chút.


  • Này, các ngươi làm gì vậy?

Tên nọ đứng từ xa lớn tiếng hỏi.

Thiển Thủy Thanh cười lạnh đáp:


  • Buôn bán từ Bắc chí Nam, từ Nam chí Bắc, là buôn bán nhỏ mà thôi, các ngươi
    thì sao?


  • Cũng trùng hợp, chúng ta chuyên môn giao dịch với những người làm ăn buôn
    bán.


  • Các ngươi cũng là người làm ăn sao? Là thương đội lớn hay sao?


  • Không phải, chúng ta là lính đánh thuê, chuyên môn bảo đảm an toàn cho
    những người buôn bán, nếu như ngươi có hứng thú, có thể tới thương lượng giá
    cả với đầu lĩnh của chúng ta.


Thiển Thủy Thanh lớn tiếng đáp:


  • Đế quốc Kinh Hồng không có lính đánh thuê giỏi, ta không có hứng thú.

Người nọ lớn tiếng kêu:


  • Chúng ta không phải là người Đế quốc Kinh Hồng, chúng ta là lính đánh thuê
    của Liên minh các thành thị tự do.

Mắt Thiển Thủy Thanh sáng lên, thì ra là lính đánh thuê của Liên minh các
thành thị tự do chạy vào đất Đế quốc Kinh Hồng định thừa nước đục thả câu.


  • Hay lắm.

Thiển Thủy Thanh chép miệng lẩm bẩm:


  • Đám này thừa cơ Chỉ Thủy xảy ra chiến sự cướp một mẻ, giờ đây là chạy tới
    Đế quốc Kinh Hồng định kiếm thêm…

Hai năm trước lúc Thiển Thủy Thanh đánh Chỉ Thủy, bọn lính đánh thuê này nhân
lúc cháy nhà vào khiêng của, chạy sang Chỉ Thủy kiếm tiền phi nghĩa. Lần này
Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn đánh tới Đế quốc Kinh Hồng, lính đánh
thuê của Liên minh các thành thị tự do giống như đám chó hoang ngửi thấy mùi
con mồi cũng chạy tới.

Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thủy Thanh kêu lớn:


  • Thì ra là lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do, tuy nhiên Đế
    quốc Kinh Hồng cũng không có nhiều mối làm ăn buôn bán, các ngươi chạy sang
    đây không sợ không kiếm được mối làm ăn hay sao?

Người nọ lớn tiếng cười nói:


  • Ai nói là không có? Đầu của Thiển Thủy Thanh hiện tại trị giá một vạn lượng
    hoàng kim, chỉ cần tìm được hắn, cắt đầu của hắn, coi như bọn ta phát tài còn
    gì?!

Vừa nghe những lời này, các chiến sĩ bên cạnh Thiển Thủy Thanh đồng thời cảm
thấy căng thẳng, duy chỉ có Thiển Thủy Thanh là mặt không đổi sắc. Hiện giờ
trên mặt hắn râu ria mọc đầy, không còn bộ dạng anh tuấn của ngày xưa, chỉ cần
không cạo râu trên mặt, không ai có thể nhận ra hắn một cách dễ dàng. Tên nọ
không biết rằng mục tiêu mà mình tìm kiếm đang ở ngay trước mặt, cho nên lớn
tiếng cười nói, vô tình để lộ mục đích của mình. Thiển Thủy Thanh nhìn tên đầu
lĩnh râu quai nón đứng đằng xa, thấp giọng cười nói:


  • Thì ra là như vậy, tuy nhiên nếu là như thế, coi như các ngươi tới đây vô
    ích, vì ta nghe nói Thiển Thủy Thanh đã chết trên Ma Vân phong.

Thiển Thủy Thanh vừa dứt lời, tất cả bọn lính đánh thuê đều giật mình kinh
hãi, bởi vì chuyện này chỉ vừa xảy ra mấy ngày trước, rất nhiều người chưa
biết tin tức gì về Thiển Thủy Thanh. Chuyện quân Tô Nam Vũ bị tiêu diệt toàn
quân cho đến nay vẫn chưa được truyền ra rộng rãi, chỉ có một số ít nơi biết
được. Cho nên Thiển Thủy Thanh vừa tiết lộ một chút, tất cả bọn lính đánh thuê
đều chửi mắng ầm lên, ai nấy đều lên án Thiển Thủy Thanh vô dụng, không ngờ
lại bị người hại chết trên Ma Vân phong. Nhìn bộ dáng đầy căm phẫn của bọn
chúng, xem ra Thiển Thủy Thanh chết trên Ma Vân phong là lão bằng hữu lâu năm
của chúng.

Có tên thậm chí hô to:


  • Một vạn lượng hoàng kim… coi như mất trắng…

Các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ là những quân nhân
chiến đấu vi lý tưởng vinh quang, lần đầu tiên mới gặp những chiến sĩ đem lý
tưởng và sinh mạng hiến dâng cho tiền tài như bọn này. Thiển Thủy Thanh bật
cười rộ:


  • Không phải chỉ có một vạn lượng hoàng kim thôi sao, không bằng cái rắm! Ta
    có một mối mua bán rất lớn, nếu như các ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có
    thể thương lượng một phen.

Vừa nghe có chuyện làm ăn lớn, tất cả lính đánh thuê liền cảm thấy phấn chấn
tinh thần, tên đầu lĩnh hét to:


  • Này, người kia, ngươi có rất nhiều tiền hay sao?

Thiển Thủy Thanh trả lời bằng giọng âm trầm lạnh lẽo:


  • Trong tay ta không có tiền, nhưng ta biết một nơi có thể kiếm được rất
    nhiều tiền!

Nếu nói quân nhân có điểm nào khác với lính đánh thuê, chính là quân nhân
trung thành vì quốc gia, vì lý tưởng, vì vinh quang, còn lính đánh thuê chỉ
chiến đấu hoàn toàn vì đồng tiền, chỉ bằng lòng làm nô lệ cho đồng tiền mà
thôi.

Nhưng nếu vì vậy mà xem thường sức chiến đấu của lính đánh thuê, vậy đã hoàn
toàn sai lầm. Trong đám khốn vì tiền mà liều mạng này, có một số có thân thủ
rất cao siêu, tuy rằng năng lực chiến đấu theo đội hình của chúng còn kém xa
so với quân chính quy, nhưng năng lực tác chiến đơn độc của bọn chúng lại vô
cùng xuất sắc. Nhất và ở quy mô nhỏ phối hợp năm ba người một tổ, có thể nói
là sở trường của bọn lính đánh thuê này. Làm bảo tiêu lâu ngày dài tháng, năng
lực quan sát tình hình chung quanh và năng lực phòng ngự của chúng vô cùng xuấ
sắc, chỉ là thiếu tính chiến đấu bền bỉ trong một thời gian dài, cùng với sĩ
khí và tổ chức thua xa quân chính quy mà thôi.

Đoàn lính đánh thuê mà Thiển Thủy Thanh gặp phải là một đoàn lính đánh thuê
nhỏ đến từ Liên minh các thành thị tự do, có tên là đoàn lính đánh thuê Tử
Vong Điểu.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #254