Người đăng: khuynhtanthienha10@
Trận tuyết lở rất lớn trên Ma Vân phong cũng đã chôn vùi hoàn toàn một chút
nhân từ còn sót lại trong lòng Thiển Thủy Thanh. Sau khi chôn toàn bộ truy
binh của Tô Nam Vũ, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng có cơ hội nghỉ ngơi thong
thả.
Trong một rừng cây nhỏ yên tĩnh, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn
ngủi, Thiển Thủy Thanh tập trung lại toàn bộ năm trăm binh sĩ, lúc này, bọn họ
là một ít quân còn sót lại trong tay hắn.
Nhìn năm trăm gương mặt trẻ tuổi trước mặt mình, Thiển Thủy Thanh vẫn toát ra
vẻ tự tin và trang nghiêm như trước:
Tất cả mọi người đều nhìn Thiển Thủy Thanh không chớp mắt.
Thiển Thủy Thanh gằn từng tiếng một:
Lập tức vang lên một tràng tiếng ồ trong rừng.
Có chiến sĩ giận dữ kêu lên:
Trong mắt Thiển Thủy Thanh dâng lên hàn quang sắc bén:
-… Nửa năm qua rồi, từ sau khi chúng ta tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, gần hai trăm ngày đã trôi qua. Hai trăm ngày qua, chúng ta đối mặt với sự đuổi giết vô cùng tận của người Đế quốc Kinh Hồng. Đối mặt với sự đuổi giết như vậy, chúng ta chỉ có chạy trốn hết lần này tới lần khác. Nhưng Thiển Thủy Thanh ta khi nào lại là người chỉ có thể bị người khác đánh mà không thể trả đòn? Ta nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải bắt đầu phản kích!
Tất cả mọi người đồng loạt rống to.
Có người hỏi:
Tướng quân, chuyện này có liên quan gì tới chuyện giải tán chúng ta?
Đương nhiên là có, hơn nữa quan hệ rất lớn. Trong chuyện này, ta không muốn
nói bất cứ đạo lý gì với các ngươi, có nói các ngươi cũng chưa chắc có thể
hiểu được. Nhưng ta muốn nói với các ngươi một chuyện, chính là trong nửa năm
qua, chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi, mà hiện tại chính là lúc chúng ta châm
ngòi cho sự mai phục khi trước. Ta muốn từ hiện tại trở đi, các ngươi dùng đủ
các thân phận bôn tẩu khắp nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Ở những nơi đó, các
ngươi phải thức tỉnh dân chúng Đế quốc Kinh Hồng đang ngủ say, đứng lên chống
lại sự thống trị của triều đình Đế quốc Kinh Hồng.
-… Ta muốn mỗi người các ngươi trở lại những nơi mà chúng ta đã từng đi qua. Ở những nơi đó, chúng ta từng tiến hành chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng có vô số bá tánh bình dân vì chuyện đó mà bị tầng lớp quý tộc cường hào áp bức bóc lột một lần nữa. Sở dĩ bọn họ chưa đứng lên phản kháng là vì không ai có thể đứng ra lãnh đạo, dẫn dắt bọn họ. Mà các ngươi sẽ chuẩn bị đi lãnh đạo dẫn dắt bọn họ đứng lên chống lại bọn quan phủ Đế quốc Kinh Hồng. Ta tặng cho các ngươi một câu khẩu hiệu: Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh!
-… Hôm nay ta muốn nói thêm với các ngươi chuyện này. Từ bây giờ trở đi, chức quan của các ngươi đã được tăng lên, tăng lên tới mức nào, ta cũng không biết. Nhưng ta có thể hứa hẹn với tất cả mọi người một chuyện: Các ngươi đi vào trong dân gian, có thể lôi kéo càng nhiều dân chúng đứng lên phản kháng, giết được càng nhiều quân địch, ta phong cho các ngươi chức quan càng cao, sau khi trở về còn ban thưởng thật nhiều. Các ngươi đánh chiếm được bao nhiêu thành thị, những thành thị ấy đều trở thành lãnh địa của các ngươi. Các ngươi chiếm được bao nhiêu tiền tài, số tiền tài ấy đều thuộc về các ngươi. Các ngươi chiếm đoạt được những gì, tất cả những thứ ấy đều thuộc về các ngươi. Nếu ai có bản lãnh dựng nên một cánh quân, đánh chiếm được thành Bá Nghiệp, vậy ta sẽ giao thành Bá Nghiệp cho người đó!
-… Trận chiến này không phân biệt thời gian, không phân biệt địa điểm, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt già trẻ lớn bé, tất cả mọi người đều bị chúng ta cuốn vào trong vòng xoáy của chiến tranh. Ta muốn làm cho Đế quốc Kinh Hồng trở nên rối loạn, mà các ngươi chính là những người tạo ra cuồng phong!
-… Ta muốn nhắc nhở các ngươi một chuyện, rằng từ giờ trở đi các ngươi không còn là quân Đế quốc Thiên Phong, mà là dân chúng bình thường bất mãn chế độ thống trị áp bức của Đế quốc Kinh Hồng. Các ngươi sẽ phải học cách chiến đấu với địch trong điều kiện mới mẻ, mặc dù các ngươi từng là những chiến sĩ xuất sắc, nhưng hiện tại các ngươi cần phải trở thành những người lãnh đạo ưu tú. Chẳng những các ngươi phải đích thân chiến đấu, còn phải dẫn dắt người khác chiến đấu, khẩu hiệu của các ngươi là đấu tranh chống lại thống trị áp bức, xây dựng lại nước nhà. Mục đích của các ngươi là khuấy động khiến cho quốc gia này trở nên hoàn toàn hỗn loạn, phá hư năng lực thống trị của bọn quan phủ. Các ngươi có thể trở thành thổ phỉ, nghĩa quân, quân phản chiến, bất cứ là cánh quân nào, tóm lại là ta muốn các ngươi làm loạn một phen trên mảnh đất này!
-… Đương nhiên nếu các ngươi thất bại, vậy kết cục chỉ có một chữ chết mà thôi, nhưng trong trận chiến không nhìn thấy ánh sáng ngày mai này, chúng ta đã không còn quan tâm tới sống chết, mà phải chết sao cho đáng giá. Nếu các ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta cho phép các ngươi tự sát hoặc đầu hàng, nhưng ta không cho phép các ngươi phản bội! Đừng quên là thân nhân của các ngươi còn tại Đế quốc Thiên Phong! Cho dù các ngươi có chết cũng phải chết sao cho có khí phách và danh dự của một anh hùng Đế quốc Thiên Phong!
-… Trên lưng chiến mã của các ngươi hiện giờ còn lương thực đủ dùng trong ba ngày. Ở đây ta còn một chút vàng bạc, sẽ phân phát cho các ngươi coi như tiền ứng trước. Ta không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn hay phương pháp gì hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao cho các ngươi, nhưng từ nay về sau, các ngươi sẽ hoàn toàn không có quân lương hay vật tư gì nữa. Tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân các ngươi mà thôi!
-… Các ngươi cũng có thể chia thành từng nhóm nhỏ mà hành động, năm ba người một tổ, bảy tám người một đội, có thể giúp đỡ lẫn nhau, thương nghị với nhau, nhưng một nhóm như vậy không được vượt quá mười người. Các ngươi muốn đi tới địa phương nào, cũng sẽ do các ngươi tự quyết định. Nếu mọi người gặp chuyện gì nguy hiểm, hoặc có khó khăn gì cần giúp đỡ, có thể dùng phương pháp liên lạc bí mật của chúng ta tiến hành liên lạc. Ngoài ra, ta sẽ chỉ định vài người tiến hành xây dựng cứ điểm bí mật.
-… Cuối cùng, trước khi các ngươi rời đi, ta còn một nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi, sau khi làm xong nhiệm vụ này, tất cả những chuyện còn lại phải trông vào các ngươi.
-… Hiện tại còn có chuyện gì không hiểu có thể hỏi ta, nếu đã hiểu, có thể tới chỗ ta lãnh tiền.
Tất cả binh sĩ lặng lẽ nhìn nhau, rốt cục bọn họ đã hiểu ra hành động trước
kia của Thiển Thủy Thanh ẩn chứa dã tâm rất lớn. Sau khi hành động La Tân Hán
khơi lên mâu thuẫn giữa tầng lớp giàu nghèo bên trong Đế quốc Kinh Hồng, bước
tiếp theo trong kế hoạch của Thiển Thủy Thanh là trực tiếp phái ra rất đông
binh sĩ tinh anh nòng cốt, trà trộn vào dân gian, dùng phương thức lừa gạt,
xúi giục, lôi kéo thành lập nên những cánh quân khởi nghĩa.
Cô Chính Phàm nói rất đúng, Thiển Thủy Thanh không có khả năng bắt dân chúng
Đế quốc Kinh Hồng phục vụ cho hắn, nhưng không thể nắm trong tay lực lượng của
dân chúng, cũng không có nghĩa là không thể lợi dụng bọn họ. Tạo ra một thế
lực thứ ba ngoài Đế quốc Kinh Hồng và Thiết Huyết Trấn, từ đó phá hỏng sự cân
bằng ổn định bên trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng, sáng tạo cơ hội tranh thủ
thắng lợi cho Thiết Huyết Trấn, đây mới là mục đích của Thiển Thủy Thanh. Mà
hành động như vậy nhất định sẽ mang lại hậu quả kinh khủng hơn, đáng sợ hơn
hành động huyết hương tế đại kỳ.
Thiển Thủy Thanh mang chiếc mặt nạ thiện lương gieo rắc mầm móng trước, sau đó
một thời gian mới khơi lên một biển lửa ngập trời, thổi quét khắp Đế quốc Kinh
Hồng với khí thế nuốt chửng vạn vật.
Cứ như vậy, dưới sự bố trí của Thiển Thủy Thanh, năm trăm tên chiến sĩ Thiết
Huyết Trấn xé chẵn ra lẻ, chia nhau hành động. Giống như năm trăm mũi kim rất
nhỏ, chậm rãi chui vào trong tim của người Đế quốc Kinh Hồng. Một kế hoạch
hành động như vậy đòi hỏi yêu cầu rất cao đối với các binh sĩ Thiết Huyết Trấn
về những phương diện như: lòng trung thành, ý chí, năng lực chiến đấu đơn độc,
tài ăn nói… May mắn là trước mắt Thiết Huyết Trấn không có gì, duy chỉ có sẵn
lòng trung thành và ý chí chiến đấu kiên cường.
Sau khi phân phát tiền bạc xong xuôi, Thiển Thủy Thanh lại nói rõ phương thức
liên lạc, mật khẩu, tín hiệu, tín vật, cách sử dụng… cùng với phân chia nhiệm
vụ cụ thể, giải thích rõ ý nghĩa và mục đích trọng tâm của hành động lần này.
Mục tiêu đã xác lập, nơi nào có áp bức, nơi đó chính là chiến trường của các
chiến sĩ Thiết Huyết Trấn. Bọn họ phải dẫn dắt, lôi kéo dân chúng phản kháng
áp bức, nói khó không khó, nói dễ không dễ, phải xem năng lực chỉ huy và nắm
bắt vận dụng thời cơ của mỗi người.
Sau khi hoàn thành hết thảy những chuyện này, các chiến hữu ôm choàng lấy
nhau, chúc phúc cho nhau, động viên lẫn nhau, rất nhiều người rơi lệ ngay tại
chỗ. Trước kia bọn họ phải kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của quan chỉ huy,
cùng nhau hành động. Hiện giờ mỗi người tự nắm giữ vận mệnh của mình, tiền đồ
hết sức phiêu lưu, đầy bất trắc, nhưng cũng sẽ có nhiều kỳ ngộ. Có người hành
động một mình, cũng không ít chiến sĩ kết thành nhóm với nhau. Thiển Thủy
Thanh lần lượt ôm chầm lấy từng người, nhìn theo bọn họ lẻ loi cất bước ra đi,
hoặc đi theo thành nhóm vài người, chậm rãi biến mất trong đêm đen mờ mịt,
trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy xót xa…
Sau lần chia biệt này, không biết còn có thể gặp lại bao nhiêu chiến sĩ…
Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh biết rõ, khi bọn họ dẫn theo nhân mã một lần nữa tụ
tập lại bên cạnh mình, lúc đó là lúc mà Thiết Huyết Trấn uy chấn đại lục.
Đại đa số mọi người đã ra đi, còn có không tới trăm người ở lại bên cạnh Thiển
Thủy Thanh.
Bọn họ nhìn Thiển Thủy Thanh, một tên binh sĩ đánh bạo nói:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Được, nếu vậy chúng ta cùng lên đường.
Chúng ta đi đâu bây giờ?
Đi đến nơi chúng ta cần đến!
Thiển Thủy Thanh đáp đầy ý nghĩa.
Hắn giục Phi Tuyết, gần trăm chiến sĩ chạy nhanh về phía Đông.
o0o
Quân Sơn cẩu ngừng lại ở một vách núi, đóng quân nghỉ ngơi ngay tại đó. Trong
doanh trướng ở giữa, Thế Quân Dương đang ung dung ngồi gác tréo chân, miệng
ngâm nga một khúc nhạc. Đi theo Lương Trung Lưu mấy năm nay, hắn đã nhiễm thói
quen của cấp trên mình, trước khi đánh một trận chiến nào đều suy nghĩ tính
toán thật là cẩn thận, một khi đã chuẩn bị chu đáo, ắt đến khi lâm trận sẽ
thoải mái vô cùng. Chuyện ngoài ý muốn trên Yến Tử lĩnh, tuyệt đối sẽ không
xảy ra trên Điệp Thúy lĩnh, đối với điểm này, Thế Quân Dương hết sức tự tin.
Bát Xích bên cạnh hắn đang đùa nghịch mà không tỏ ra vui vẻ chút nào với con
khỉ nhỏ của nó. Hiện giờ xem ra con khỉ có vẻ thiếu đi sức sống, tinh thần
bỗng nhiên trở nên ũ rũ hẳn đi.
Tiểu Nạo bị thương rồi, hôm qua lúc nó leo cây, bị binh sĩ của ngươi quát
to một tiếng làm cho nó giật mình ngã xuống, gãy mất một chân.
Tiểu tử, ngươi còn tâm trạng quan tâm tới con khỉ đó sao? Đám thúc thúc bá
bá của ngươi sẽ bị chúng ta tiêu diệt sạch trong vài ngày nữa!
Tiểu Nạo đã theo ta một thời gian dài…
Xem ra Bát Xích không hề quan tâm tới vận mệnh của Thiết Phong Kỳ. Tiểu Nạo
trên tay hắn một chân loang lổ máu, xem ra bị thương rất nặng, thạm chí ngay
cả xương cốt cũng lộ ra ngoài, đang đau đớn kêu lên chí chóe.
Ngươi có thuốc không?
Không có!
Thế Quân Dương tức giận đáp: