Xé Chẵn Ra Lẻ (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lê Xương Kiệt gật đầu:


  • Cũng hay, chuyện này có quan hệ gì với chuyện Thiết Phong Kỳ chạy xuống
    miền Nam?


  • Quan hệ rất lớn!


Thế Quân Dương ăn vài miếng thịt dê rồi nói tiếp:


  • Hai lần bao vây tiêu diệt trước đều là nhắm vào nhược điểm binh lực yếu ớt
    của quân địch mà đánh, kết quả là bên ta lấy nhiều đánh ít, đối phương lấy
    nhanh đánh chậm, quân Đế quốc Kinh Hồng ta vốn không sở trường về kỵ binh, cho
    nên đưa tới hiệu quả kém cỏi. Tử Âu hiến kế là nhằm vào nhược điểm đối phương
    không thể thành lập căn cứ trung chuyển và cung ứng vật tư trên lãnh thổ nước
    ta. Sở dĩ sự truy đuổi có thể mang lại hiệu quả chính là vì khiến cho quân Đế
    quốc Thiên Phong không thể xuất kích, cướp đoạt lương thực cho bọn chúng. Mặc
    dù khoảng thời gian trước đây bọn chúng từng cướp được rất nhiều vật tư, nhưng
    vì thiếu thốn căn cứ dự trữ vật tư, do vậy cho dù có cướp được nhiều nhưng
    cũng chỉ có thể mang theo một số lượng có hạn mà thôi. Chuyện này khiến cho
    năng lực lẩn trốn của bọn chúng giảm xuống rất nhiều, cho nên trước mắt Thiển
    Thủy Thanh rất cần thiết lập một căn cứ dự trữ vật tư cho mình, để có thể bảo
    đảm cho chuyện lẩn trốn lâu dài. Nếu làm được như vậy, cho dù bọn Nam Vũ có
    truy kích hung hăng tới đâu đi nữa, Thiết Huyết Trấn có được một căn cứ dự trữ
    vật tư có thể cung cấp vật tư cho chúng cuồn cuộn không ngừng, ít ra trong
    khoảng thời gian ngắn, Thiết Huyết Trấn có thể né tránh được mũi nhọn của kỵ
    binh ta. Cho nên sau khi Thiển Thủy Thanh dẫn dụ Tô Nam Vũ rời đi, chuyện đầu
    tiên mà Thiết Phong Kỳ phải làm chính là lập tức kiếm cho mình một căn cứ dự
    trữ vật tư thích hợp. Mà một căn cứ như vậy, nơi tìm kiếm tốt nhất chính là ở
    miền Nam của Đế quốc, ở nơi này có nhiều rừng núi, địa hình phức tạp, thuận
    tiện để ẩn giấu bí mật.

Mắt Lê Xương Kiệt sáng rực lên:


  • Thì ra là như vậy, Tướng quân phân tích rất có đạo lý.

Thế Quân Dương phất tay:


  • Đây chỉ là một trong số đó mà thôi, nếu muốn thành lập căn cứ dự trữ vật tư
    ở miền Nam, vậy cần phải có người phụ trách bảo vệ, trông coi, vận chuyển… vô
    cùng phức tạp. Chuyện này chắc chắn bản thân Thiết Phong Kỳ sẽ không làm, cho
    nên bọn chúng nhất định phải tìm kiếm người có thể làm được chuyện này cho bọn
    chúng ở Đế quốc Kinh Hồng. Cũng gọi là người quản lý vật tư.


  • Ngươi muốn nói…


  • Đúng vậy, chính là tìm người Đế quốc Kinh Hồng làm chuyện này cho chúng!


  • Ai có gan lớn đủ để làm chuyện này cho chúng?


  • Sơn tặc thổ phỉ!


Thế Quân Dương âm trầm nói:


  • Thổ phỉ vốn không phải là hạng tốt lành gì, chỉ chuyên đốt nhà cướp của,
    gió chiều nào ngã theo chiều ấy. Quân Đế quốc Thiên Phong tới lấy uy ép buộc,
    lấy lợi dụ dỗ, tin rằng phần đông thổ phỉ ở miền Nam luôn luôn là kẻ vì tiền
    mà bán mạng. Chỉ cần có một toán thổ phỉ bằng lòng phụ trách công việc vận
    chuyển, cất giữ, trông coi lương thảo vật tư cho Thiết Huyết Trấn, như vậy
    cuộc sống sau này của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh Hồng sẽ nhàn nhã hơn rất
    nhiều. Đây là kế hoạch tốt nhất mà Thiển Thủy Thanh nghĩ ra để phá giải đấu
    pháp của Mịch Tử Âu, từ đó nếu chúng ta tiến hành sách lược co cụm vật tư để
    hạn chế Thiết Huyết Trấn sẽ khó khăn hơn rất nhiều, năng lực sinh tồn của
    Thiết Huyết Trấn cũng theo đó mà tăng mạnh.


  • Nói như vậy, mục đích mà hiện tại Thiết Phong Kỳ chạy khắp chốn chính là vì
    muốn tìm một người quản lý cho mình phải không?


  • Đúng vậy, nhưng cũng chỉ có thể đoán tới mức này mà thôi, vì thổ phỉ ở miền
    Nam quá đông, Thiết Phong Kỳ muốn tìm tới kẻ nào, chúng ta không đoán được.


Lê Xương Kiệt đứng bật dậy:


  • Nếu là như vậy, chúng ta không thể để cho Thiết Phong Kỳ có đủ thời gian
    chuẩn bị.


  • Đúng là như vậy.


Thế Quân Dương thản nhiên nói:


  • Cho nên chúng ta phải ra tay cho sớm, yên tâm đi, miếng mồi ở Điệp Thúy
    lĩnh, nhất định Thiết Phong Kỳ sẽ nuốt, chỉ cần bọn chúng nuốt vào, lúc ấy sẽ
    không còn tự chủ được nữa. Truyền lệnh cho đại quân sớm nghỉ ngơi, ngày mai
    lên đường, chuẩn bị chiến đấu. Phen này chúng ta sẽ phục kích Thiết Phong Kỳ!

Thế Quân Dương nhìn Bát Xích, lúc này gương mặt của nó lộ vẻ thất vọng hoàn
toàn.

o0o

Sau khi đã trải qua quá trình tìm kiếm, tra xét rất dài, một khi xác định được
mục tiêu vậy phải lập tức hành động, đây là tôn chỉ làm việc của quân đội. Mặc
dù từ trước tới nay quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ luôn hòa nhã với nhau, ai
cũng đối xử với nhau qua một lớp khăn che mặt, không lộ ra bộ mặt hung tàn ở
phía sau. Nhưng một khi đã tới giờ phút quan trọng, bọn họ lập tức trở mặt với
nhau, lộ ra bản chất giết chóc hung tàn.

Kế hoạch tác chiến và hành quân được nhanh chóng truyền về thành Bá Nghiệp,
các thành lớn được yêu cầu phối hợp chặt chẽ, sĩ quan tham mưu, văn thư, quân
truyền lệnh chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Đội thám báo không dám chớp mắt lấy
một lần, bắt đầu định hướng tìm tòi hành tung của địch, điều tra tin tức về
Thiết Phong Kỳ. Quan quân nhu lập tức ép buộc dân phu, khẩn cấp vận chuyển vật
tư các loại chuẩn bị chiến đấu. Binh sĩ các cấp ngừng trạng thái nghỉ ngơi,
tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu tới mức cao nhất. Quan chỉ huy bắt đầu
tiến hành động viên, khích lệ sĩ khí trước khi ra trận. Tất cả công tác chuẩn
bị được triển khai hừng hực khí thế, tất cả đều chờ đợi giờ phút quyết định
sắp tới.

Phương hướng Điệp Thúy lĩnh cũng truyền về tình huống của đội hộ lương, để bảo
đảm quân trấn thủ nơi đó đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Thiết Phong Kỳ cắn câu. Thế
Quân Dương vô cùng đắc ý, sau khi công tác chuẩn bị chiến đấu đã xong xuôi,
lập tức hạ lệnh xuất phát về phía Điệp Thúy lĩnh, muốn tiêu diệt toàn quân
Thiết Phong Kỳ tại đó.

Trong vùng hoang vắng, ba vạn quân Sơn cẩu ngập tràn, quét mắt nhìn qua đâu
đâu cũng là đầu người lố nhố, đông như kiến. Đám chiến sĩ này thay giáp da,
tay cầm đoan đao, đi giữa vùng đồi núi thoải mái nhẹ nhàng như đi trên đường
bằng phẳng. Bọn chúng hành quân thoạt nhìn như vô kỷ luật, thật ra có kết cấu
hẳn hòi, mỗi mười người là một tiểu đội, mỗi một tiểu đội trưởng đều là lão
binh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Khác với những phương pháp tác chiến
thông thường chính là, phương thức liên hệ giữa các quan chỉ huy cơ sở của
quân Sơn cẩu với nhau không phải là dùng cờ xí hay trống lệnh, mà là sử dụng
khẩu lệnh bí mật của các trạm canh. Rất nhiều binh sĩ có thể bắt chước tiếng
kêu của chim thú như hoàng linh, đỗ quyên, gấu, hổ, sói… bất cứ tiếng của loài
nào cũng có thể bắt chước được, tiếng kêu của loài khác, có tiết tấu khác đều
mang ý nghĩa khác nhau. Tiếng sói tru là báo tin quân địch xuất hiện, tiếng hổ
gầm là ra lệnh chuẩn bị chiến đấu. Tiếng chim quyên kêu là cần trợ giúp, tiếng
chim hoàng oanh có nghĩa tấn công, tiếng chm bách linh có nghĩa là lui lại.
Tiết tấu có nghĩa nhân số, tiếng kêu dài có nghĩa lấy ngàn người làm đơn vị,
tiếng kêu ngắn lấy trăm người làm đơn vị. Phương pháp truyền tin như vậy vô
cùng đa dạng và phức tạp, nếu không phải là kẻ am hiểu sâu xa thì khó lòng
biết được.

Tuy rằng quân Sơn cẩu đều là bộ binh, tuy nhiên kẻ làm Tướng quân như Thế Quân
Dương đương nhiên vẫn có quyền sử dụng chiến mã. Hiện tại hắn đang ngồi trên
một con chiến mã cao to, bên cạnh hắn là Bát Xích.


  • Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

Lúc này Thế Quân Dương hỏi Bát Xích với vẻ đắc ý dạt dào.

Bát Xích hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời hắn.


  • Vẫn còn tức giận vì bị ta lợi dụng hay sao?


  • Phì, ta không dư hơi đâu mà tức giận ngươi vì chuyện ấy, chỉ bằng vào những
    thủ hạ của ngươi mà muốn đánh với Thiết Phong Kỳ sao, còn quá kém!


Bát Xích kêu to.


  • Ủa?

Thế Quân Dương nhướng mày:


  • Tiểu tử, ngươi quả thật xem trọng chiến lực của Thiết Phong Kỳ đến mức này
    sao?


  • Nếu vậy thì có gì đáng nói, bản thân Thiết Phong Kỳ chính là những chiến sĩ
    giỏi nhất của Đế quốc Thiên Phong, mỗi người đều là lão binh, lại thêm là kỵ
    binh. Kỵ binh không sợ nhất chính là khinh bộ binh, một kỵ binh căn bản có thể
    đối phó với năm bảy tên khinh bộ binh dễ như trở bàn tay. Cho dù quân Sơn cẩu
    của ngươi có ba vạn người, chênh lệch về binh lực bất quá cũng chỉ là một chọi
    bảy, chênh lệch về chiến lực tính ra không lớn. Nếu muốn bằng vào ba vạn quân
    Sơn cẩu của ngươi tiêu diệt Thiết Phong Kỳ, ngươi vẫn còn kém một mức!


  • Hảo tiểu tử, kiến thức về binh pháp cũng biết được không ít.


Thế Quân Dương không hề giận về những lời nói của Bát Xích, ngược lại còn cười
hỏi:


  • Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, phép tương sinh tương khắc giữa các binh
    chủng với nhau là như thế nào?

Bát Xích nói một hơi:


  • Nếu nói về binh chủng phổ biến nhất trên đại lục, đương nhiên đó là khinh
    bộ binh. Ưu thế lớn nhất của khinh bộ binh chính là tính thích nghi hoàn cảnh
    rất tốt, có thể thích hợp chiến đấu trên rất nhiều loại địa hình khác nhau,
    bao gồm dã chiến (đánh trên địa hình bằng phẳng), công thành chiến đều có sự
    xuất hiện của khinh bộ binh, vả lại cái giá để huấn luyện đào tạo bọn họ cũng
    không cao. Nhưng binh chủng có thể khắc chế được khinh bộ binh cũng rất nhiều,
    tốt nhất chính là khinh kỵ binh. Khinh kỵ binh tới lui như gió, lực xung phong
    mạnh, sở trường về nhiều loại chiến thuật như tập kích, gây rối loạn trận địa
    quân địch, xung phong, chủ yếu thích hợp cho dã chiến. Tuy nhiên nếu nói tới
    binh chủng mạnh nhất, hẳn phải nhắc tới trọng giáp thiết kỵ, chỉ là trọng giáp
    thiết kỵ không thích hợp cho tập kích đường xa, mục tiêu thích hợp nhất để đối
    phó với trọng giáp thiết kỵ là trọng trang bộ binh, nhưng giá cả đào tạo nên
    hai loại binh chủng này đắt đỏ hơn nhiều. Thế nào, ta nói có đúng không?


  • Thật là máy móc, không hề có sáng tạo. Chiến sự trong khắp thiên hạ không
    thể quơ đũa cả nắm như vậy được.


Trên mặt Thế Quân Dương lộ vẻ hết sức khinh thường, hắn nhìn Bát Xích, sau đó
ung dung nói:


  • Tiểu tử thấy ngươi có vẻ thông minh, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu. Binh
    chủng trong thiên hạ vốn không có đạo lý tương sinh tương khắc, cố nhiên kỵ
    binh có thể khắc chế bộ binh, nhưng bộ binh dưới điều kiện nhất định, ngược
    lại cũng có thể khắc chế kỵ binh. Không nói đâu xa, trong khinh kỵ binh cũng
    có rất nhiều binh chủng, thí dụ như trường mâu binh cũng là chuyên môn đối phó
    khinh kỵ binh. Cái gọi là binh chủng mạnh nhất: trọng giáp thiết kỵ, gặp phải
    thế trận phòng ngự mai rùa của trọng trang bộ binh, cũng cần nhờ tới bộ binh
    phá giải. Trận chiến ở Lam Thảo pha khi trước của Thiển Thủy Thanh, không phải
    là như vậy sao? Nếu chỉ mê muội tin vào sự sinh khắc của binh chủng, chính là
    làm nảy sinh ra đấu pháp tác chiến sai lầm, tin vào sách vở, như vậy sẽ hại
    chết ba quân! Quân Sơn cẩu của ta chuyên môn chiến đấu ở vùng rừng núi, chỉ
    cần nằm trong phạm vi rừng núi miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng, không có cánh
    quân nào có thể chống lại quân Sơn cẩu của ta! Thiết Phong Kỳ chỉ có hơn bốn
    ngàn nhân mã, muốn chống lại với ba vạn đại quân ta sao? Hừ hừ, bọn chúng chỉ
    là mơ mộng hão huyền!

Nói đến đây, Thế Quân Dương nở một nụ cười lạnh lẽo:


  • Tiểu tử Phương Hổ kia cũng coi như có chút bản lãnh, biết ta bám sát sau
    lưng cho nên bí mật liên lạc với Linh Phong Kỳ, định đâm sau lưng lão tử một
    đao. Nhưng hắn cũng không chịu nghĩ, quân Sơn cẩu ta là quân chuyên đánh mai
    phục người khác, sao thể để cho hắn lừa gạt dễ dàng như vậy? Hướng đi của Linh
    Phong Kỳ trong quốc gia ta đã sớm bị ta bố trí các điểm quan sát phát hiện ra,
    bí mật báo cáo cho ta. Hừ, Thiết Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ, bọn chúng sẽ không
    chạy thoát được người nào, tất cả đều sẽ chết ở Điệp Thúy lĩnh dưới tay lão
    tử!

Thế Quân Dương vừa nói ra những lời này, Bát Xích không nhịn được, toàn thân
run rẩy. Nó không biết Linh Phong Kỳ cũng đã lặng lẽ chạy về phía này, nhưng
hiển nhiên bộ phận trinh sát mà Thế Quân Dương bố trí quả thật đã phát huy tác
dụng vô cùng quan trọng, phát hiện ra sự xuất hiện của Linh Phong Kỳ hết sức
kịp thời. Mà thiên la địa võng do Thế Quân Dương bố trí sẵn sàng ở Điệp Thúy
lĩnh sẽ chờ đến lúc tướng sĩ của hai Kỳ chui vào, sau đó sẽ ăn tươi nuốt sống
bọn họ.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #252