Người đăng: khuynhtanthienha10@
Trận tuyết lở này là trận tuyết lở lớn đầu tiên trên núi Bi Thương từ trước
tới nay, phạm vi bao trùm của tuyết lở cực lớn, không chỉ có thổi quét trong
phạm vi cực lớn của Ma Vân phong, thậm chí trong phạm vi mười dặm chung quanh
Ma Vân phong đều bị ảnh hưởng. Bởi vì khi đến tháng Ba, khí hậu mặt đất mát
mẻ, sau khi tuyết rơi xuống đất sẽ tan thành nước, bởi vậy ngoại trừ tuyết lở
ra còn đưa đến hậu quả làm trôi rất nhiều đất đá. Vùng nước chung quanh chân
núi dâng lên là vì thế, tạo ra hiện tượng nước sông tràn ra với mức độ nhất
định, bao phủ một ít thôn trang.
Mà Tô Nam Vũ cùng quân truy kích của hắn gần như bị tiêu diệt toàn quân, mặc
dù từ khi bắt đầu truy kích, hắn vẫn thật cẩn thận, cố gắng hết sức không để
cho Thiển Thủy Thanh thừa cơ. Nhưng vì chuyện tuyết lở không nằm trong phạm vi
hiểu biết của hắn, cho nên hắn không thể nào ngờ rốt cục trên thế gian này còn
có thủ đoạn lợi dụng sức mạnh của thiên nhiên như vậy. Kết thúc chiến dịch
này, sau khi trải qua gần hai tháng truy đuổi, quân của Tô Nam Vũ thất bại
hoàn toàn, một vị tướng lĩnh trẻ tuổi xuất sắc nhất trong Kinh Hồng Tứ Kiệt
không thể làm nên kỳ tích, đành ôm hận nằm lại vĩnh viễn trên Ma Vân phong.
Hung danh của Thiển Thủy Thanh, lại một lần nữa truyền khắp thiên hạ.
Nhưng đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trong lòng hắn không cảm thấy thoải mái
sau thắng lợi này.
o0o
Đi trên mảnh đất lầy lội, trong lòng Thiển Thủy Thanh giờ đây hết sức nặng nề.
Sau khi tuyết lở, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống, dường như đã tới
mùa Đông giá rét. Khắp nơi bao phủ một màu trắng xóa, một số ít khối băng lớn
còn chưa tan hết đứng sừng sững trên sườn núi, toát ra khí lạnh thấu xương,
làm cho áo của người ta phải bay lất phất.
Gió lặng tuyết ngừng, tất cả đã trở nên yên tĩnh, thế giới tuyết trắng tinh
trên Ma Vân phong lại chìm vào giấc ngủ triền miên như lúc trước. Tất cả mọi
chuyện tới nhanh, đi cũng rất nhanh, giống như một trận gió nhẹ thổi qua, chỉ
để lại chút dấu vết mà thôi.
Khẽ rung tay, một lớp băng mỏng manh phủ trên tay Thiển Thủy Thanh bị chấn
động nhẹ nhàng bay ra một làn hơi nước như sương mù, bay vật vờ trong không
trung. Trên gương mặt ngày thường vẫn lạnh lùng của hắn, lúc này đang lộ vẻ bi
thương khôn xiết.
Yên tĩnh quá, yên tĩnh như một khung cảnh đầy chết chóc.
Sau trận thiên tai to lớn ấy, tất cả đều đã yên tĩnh trở lại, thời gian lại
lặng lẽ xuôi dòng trên ngọn núi tuyết tịch mịch kia. Một sự yên tĩnh đến nỗi
có thể nghe thấy tiếng bụi rơi chạm đất, có thể nghe thấy nhịp đập của tim
mình, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rống giận của các binh sĩ vẳng đến
bên tai… Dường như Thiển Thủy Thanh có thể nhìn thấy được trong khoảnh khắc mà
cơn lũ tuyết quét qua, gương mặt của binh sĩ của hắn hết sức điềm tĩnh trước
khi bị đông lại thành những pho tượng băng lạnh lẽo vô hồn….
Quay mặt về hướng Ma Vân phong sừng sững nguy nga, Thiển Thủy Thanh và năm
trăm binh sĩ của hắn cúi chào trang trọng theo nghi thức quân đội. Sau đó hắn
trầm giọng nói:
-… Những anh hùng liệt sĩ ấy đã dùng sinh mạng của bọn họ đánh thức ngọn núi tuyết đang ngủ say này, để chôn vùi quân địch! Bọn họ đã dùng chính sinh mạng và ý chí của mình để nói cho kẻ địch muốn tiêu diệt chúng ta rằng, quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta không phải có thể dễ dàng bị đánh bại. Kẻ nào muốn tiêu diệt chúng ta, nhất định phải trả một cái giá hết sức nặng nề.
-… Đây là một trận chiến chết chóc vĩ đại nhất trên thế gian này. Một ngàn một trăm bốn mươi hai tướng sĩ của Thiết Huyết Trấn ta, đã dùng sinh mạng của mình tiêu diệt toàn quân đối thủ. Lần này, ba vạn kỵ binh của địch đã bị chôn vùi, mà nếu người Đế quốc Kinh Hồng muốn tiêu diệt toàn bộ Thiết Huyết Trấn ta, nhất định phải dùng cả một quốc gia để bồi táng!
-… Thiển Thủy Thanh ta không dám hứa hẹn với mọi người rằng tương lai có thể đưa mọi người ra khỏi mảnh đất này. Nhưng ta có thể bảo đảm rằng bất cứ một quốc gia hay kẻ địch nào có ý muốn tiêu diệt chúng ta, vậy chúng nhất định phải trả một cái giá đắt gấp hàng chục, hàng trăm lần. Chúng ta sẽ dùng máu tươi và chết chóc để bảo vệ quyền sinh tồn của chúng ta, dùng thân thể của chúng ta ngăn cản đao thương quân địch, bảo vệ cho chiến hữu của mình, sẽ chết đi trong nụ cười rạng rỡ…
-.. Mọi người hãy ghi nhớ vĩnh viễn giờ phút này, bởi vì từ hôm nay trở đi, Thiết Huyết Trấn ta sẽ tiến vào giai đoạn phản kích!
o0o
Theo những lời tuyên bố trang nghiêm của Thiển Thủy Thanh, trang lịch sử đen
tối nhất của Đế quốc Kinh Hồng rốt cục đã sang trang. Sau khi trải qua gần nửa
năm trời đăng đẵng bị địch đuổi giết, Thiển Thủy Thanh dứt khoát quyết định
phát động bước tiếp theo của kế hoạch phản kích, cho dù lúc này, bên cạnh hắn
chỉ còn lại có năm trăm người, nhưng hắn cũng nhất quyết phải tạo ra một làn
sóng phản kích oanh oanh liệt liệt.
Ngày Mười Sáu tháng Ba năm Một Trăm Lẻ Tám, Thiển Thủy Thanh dẫn binh sĩ của
hắn biến mất trên Ma Vân phong, không ai biết bọn họ đi đâu, làm gì. Toán quân
năm trăm người còn lại, dưới sự dẫn dắt của Thiển Thủy Thanh đã biết mất không
tăm tích như ma quỷ.
Ngày Mười Tám tháng Ba, tin tức tuyết lở trên Ma Vân phong, cánh quân ba vạn
kỵ binh của Tô Nam Vũ truy kích Thiển Thủy Thanh đã bị tiêu diệt rốt cục cũng
bay đến tai thành Bá Nghiệp. Lương Khâu Húc nghe xong bàng hoàng kinh hãi,
ngồi trên long ỷ không nhịn được, thân thể run lên từng chập.
Không ai ngờ rằng Thiển Thủy Thanh lại có thể tàn độc đến mức như vậy, tuy
nhiên kèm theo tin tức tổn thất này là chuyện cánh quân của Thiển Thủy Thanh
và bản thân hắn sống chết ra sao không ai rõ. Bởi vì tình huống lúc ấy là
Thiển Thủy Thanh lấy tù binh thay cho binh sĩ bên mình để tiến lên đỉnh núi,
rất nhiều người nghĩ rằng Thiển Thủy Thanh cũng đã lên Ma Vân phong. Sau khi
tuyết lở, Thiển Thủy Thanh bặt vô âm tín, cho nên rất nhiều người hoài nghi,
không biết Thiển Thủy Thanh có bỏ mạng trong trận tuyết lở ấy hay không.
Nếu thật là như vậy, đó là may mắn lớn nhất trong nỗi bất hạnh lần này của
người Đế quốc Kinh Hồng.
Ngày hôm sau, một mặt Lương Khâu Húc phái ra rất nhiều người lên Ma Vân phong
để tìm thi thể của Thiển Thủy Thanh và Tô Nam Vũ, mặt khác tuyên bố rộng rãi
ra ngoài rằng Thiển Thủy Thanh đã chết, khuyên các tướng của Thiết Huyết Trấn
lập tức buông vũ khí đầu hàng Đế quốc Kinh Hồng.
Đây là một chiến thuật rất hay dùng trong chiến trận: tuyên bố rằng chủ tướng
của đối phương đã chết để đả kích sĩ khí lòng quân của đối phương. Từ khi
Thiển Thủy Thanh tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bởi vì hắn nhiều lần xuất
kích, liên tiếp đánh bại quân bao vây tiêu diệt, cho nên người Đế quốc Kinh
Hồng không có cơ hội loan truyền lời đồn như vậy, nhưng lần này, rốt cục cơ
hội đã tới.
Tin Thiển Thủy Thanh đã chết trên Ma Vân phong, dưới sự bày mưu sắp kế của
Lương Khâu Húc bắt đầu lan truyền ra bốn phía. Đồng thời khắp nơi trong Đế
quốc Kinh Hồng cũng nhận được chỉ thị từ thành Bá Nghiệp, rằng bằng bất cứ giá
nào cũng phải nhanh chóng tiêu diệt ba Kỳ còn lại của Thiết Huyết Trấn đang ở
rải rác khắp nơi.
Mặc dù đại quân chủ lực của Tô Nam Vũ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng đối với
người Đế quốc Kinh Hồng mà nói, lần bao vây tiêu diệt thứ ba vẫn chưa kết
thúc. Mà trong số lực lượng đang triển khai bao vây tiêu diệt Thiết Huyết
Trấn, hy vọng thành công lớn nhất chính là quân Sơn cẩu ở miền Nam. Từ lúc kế
hoạch của Thế Quân Dương được triển khai, một tấm lưới lớn đã được giăng ra
chung quanh Thiết Phong Kỳ. Mà cùng lúc đó, ở miền Đông Nam của Đế quốc Kinh
Hồng, quân của Linh Phong Kỳ cũng đang ra roi giục ngựa chạy về phía này.
Cuộc chiến mèo bắt chuột ở miền Bắc đương nhiên đã xong, cuộc chiến bọ ngựa
rình bắt ve sầu, nào ngờ chim sẻ sau lưng ở phía Nam lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Chỉ là khác với cuộc chiến ở miền Bắc, trong cuộc chiến ở miền Nam này, rốt
cục ai là bọ ngựa ai là se sẻ, ai sẽ là người được lợi cuối cùng, cũng không
ai có thể nói trước được rõ ràng.
o0o
Ánh trăng bàng bạc, se sắt khiến cho người ta cảm thấy buồn não nuột, khí lạnh
thấu xương làm cho bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Quân Sơn cẩu đang đóng quân trong một góc núi.
Bọn chúng vẫn dùng phương pháp đóng quân đã quá quen thuộc, năm ba người tụ
thành một tổ, đốt lửa lên, chế biến thực phẩm trực tiếp trên ngọn lửa chứ
không sử dụng nồi chảo. Cách này dễ dàng nhanh chóng vô cùng, trong toàn quân
Sơn cẩu ba vạn người, không hề có một cái nồi chảo nào cả.
Thế Quân Dương và phó tướng Lê Xương Kiệt đang ngồi cạnh một đống lửa, vừa
nướng thức ăn vừa đàm luận tình hình chiến sự với nhau.
Lê Xương Kiệt nói:
Thế Quân Dương cười ha hả:
Yên tâm đi, bọn chúng trốn không thoát đâu, Quốc chủ đã dặn dò cẩn thận bọn
Liên minh các thành thị tự do kia, ta cũng đã dặn dò tuyến phòng thủ ngoài
biên giới. Nếu Thiết Phong Kỳ định chạy theo ngã Liên minh các thành thị tự
do, chúng ta cứ việc cho bọn chúng qua đó. Chờ sau khi bọn chúng vào đến Liên
minh các thành thị tự do, lên thuyền, lúc đó coi như những ngày yên ổn của
chúng đã chấm dứt, người Liên minh các thành thị tự do sẽ nhấn chìm bọn chúng
xuống biển sâu!
Như thế là tốt nhất, đỡ cho đại quân ta phải cực nhọc.
Đúng vậy, tuy rằng vì vậy mà phải chi một khoản lớn cho người Liên minh các
thành thị tự do, nhưng vẫn còn đỡ hơn là trả giá bằng sinh mạng của tướng sĩ
ta.
Cho nên, chúng ta không cần vội vã đuổi theo Thiết Phong Kỳ. Cấp trên có
lệnh muốn chúng ta đánh nghi binh, bức bách Thiết Phong Kỳ phải tiến vào Liên
minh các thành thị tự do, từ đó ngày tận thế của bọn chúng đã tới.
Nhưng lương thảo của chúng ta không còn đủ…
Đúng vậy… đây cũng là một chuyện phiền phức…
Thế Quân Dương ngẫm nghĩ:
Thu thập ngay tại chỗ trước đi, bảo thành phủ các nơi cung ứng. Bảo bọn họ
chuẩn bị lương thảo đầy đủ trong vòng mười ngày, lấy Điệp Thúy lĩnh làm căn cứ
tạm thời, chúng ta sẽ đến đó lấy lương.
Dạ, à phải rồi, còn tên gián điệp Đế quốc Thiên Phong kia, bây giờ xử lý ra
sao?
Chỉ là một tên tiểu tốt, thẩm vấn không được tin tức gì hữu dụng, ngày mai
chém hắn rồi rút quân khỏi nơi đây!
Thế Quân Dương nói như không có việc gì.
Lê Xương Kiệt ôm quyền lĩnh mệnh.
Cách đó không xa, Bát Xích chậm rãi châm trà cho hai vị Tướng quân, dường như
không có cảm giác gì đối với những lời nói của bọn họ.
o0o
Bóng đêm dày đặc, một bóng đen chạy ra khỏi quân doanh, sau đó lặng lẽ đi đến
một doanh trướng.
Hòa Phi đang nhắm mắt ngủ lại bị người lay tỉnh, đang muốn nói chuyện lại bị
bịt miệng.
Bát Xích cởi trói cho Hòa Phi, vẻ mặt nó vô cùng nghiêm trọng:
Hòa Phi tức giận nói:
Hắn bị nhốt mấy ngày qua, chịu đựng không ít đòn tra tấn của quân Đế quốc Kinh
Hồng, cuộc sống dường như địa ngục, thảm không cách nào tả xiết, tự nhiên sinh
lòng oán hận đối với Bát Xích.