Người đăng: khuynhtanthienha10@
Ngày Bốn tháng Ba, Cơ Nhược Tử lại bái kiến Quốc chủ Lê quốc Pha Lợi Ngõa Đặc
một lần nữa, trên cơ sở của sự kiện đổ máu vùng biên giới vừa xảy ra, chuyện
hợp tác giữa hai bên được đưa ra thương thảo, đã nhanh chóng đạt thành hiệp
nghị sơ bộ.
Ngày Sáu tháng Ba, Cơ Nhược Tử phát biểu Tuyên ngôn Ba Tư Lạp hết sức nổi danh
ở Lê quốc. Tuyên ngôn Ba Tư Lạp là một sự kiện quan trọng mang tính đột phá
trong lịch sử ngoại giao của Đế quốc Thiên Phong, nó đã đem lại cho Đế quốc
Thiên Phong một đồng minh có ý nghĩa chính trị thật sự, thành lập trên cơ sở
hợp tác về mặt chính trị, kinh tế, quân sự. Bắt đầu từ lúc này, Đế quốc Thiên
Phong vốn tứ phía là địch đã biến đổi chiến lược trở thành gần thì đánh, xa
làm thân. Mặc dù trước kia, người Đế quốc Thiên Phong từng thử làm như vậy,
nhưng phải đến phiên Cơ Nhược Tử ra tay mới có thể thành công.
Tuyên ngôn Ba Tư Lạp lợi dụng chuyện thuê hành lang Thánh Khiết thành công của
Công quốc Thánh Uy Nhĩ, tiến hành rất nhiều sự giúp đỡ Lê quốc về mặt kinh tế.
Để báo đáp chuyện này, người Lê quốc sẽ hết sức giúp đỡ và ủng hộ Đế quốc
Thiên Phong về mặt chính trị và quân sự. Về mặt chính trị, người Lê quốc tuyên
bố ủng hộ khẩu hiệu ‘Thống nhất Đại Lương’ của Đế quốc Thiên Phong, về quân
sự, người Đế quốc Thiên Phong tự tiện lấy một vùng lãnh thổ rộng hai ngàn năm
trăm dặm vuông ở vùng biên giới Tây Bắc của Đế quốc Kinh Hồng, cấp cho Lê
quốc. Đối với sự khẳng khái của người Đế quốc Thiên Phong, người Lê quốc tiếp
nhận với lòng biết ơn sâu sắc, đồng thời cũng phái ra ba vạn chiến sĩ, bắt đầu
tiến vào vùng đất mà người Đế quốc Thiên Phong đã khẳng khái cho mình.
Lương Khâu Húc của Đế quốc Kinh Hồng hết sức giận dữ đối với chuyện này, nhưng
Tuyên ngôn Ba Tư Lạp đã được công bố, nên chỉ đành lấy mắt mà nhìn.
Ngày Mười tháng Ba, thành Bá Nghiệp đã biết về Tuyên ngôn Ba Tư Lạp, cùng ngày
hôm ấy, nội dung rõ ràng của Tuyên ngôn Ba Tư Lạp nhanh chóng bay đến tay các
quan thủ thành lớn trong Đế quốc Kinh Hồng. Mỗi người đều biết rằng, quan hệ ở
biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc, từ sau người Công quốc Thánh Uy
Nhĩ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng khẩn trương.
Ngày Mười Bốn tháng Ba, tin từ thành Bá Nghiệp rốt cục đã đến tay Tô Nam Vũ,
chuyện biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc trở nên căng thẳng, có
nghĩa rằng nếu như Thiển Thủy Thanh chạy qua khỏi Ma Vân phong, tiến vào Lê
quốc, rất có thể nhận được sự trợ giúp của Cơ Nhược Tử mà trở về Đế quốc Thiên
Phong. Kế hoạch vốn đã được chuẩn bị hoàn hảo từ trước để tiêu diệt Thiển Thủy
Thanh của Tô Nam Vũ, vì Cơ Nhược Tử phá rối mà xuất hiện vấn đề, coi như tiêu
tan thành mây khói.
Bởi vì lần này, thành Bá Nghiệp không chỉ đưa tới tin tức xấu kia, đồng thời
cũng ban ra mệnh lệnh hết sức rõ ràng: Bằng bất cứ giá nào cũng không thể để
cho Thiển Thủy Thanh vượt qua Ma Vân phong, nếu không, Tô Nam Vũ phải lấy cái
chết để đền tội. Nếu Thiển Thủy Thanh muốn vượt qua Ma Vân phong, Tô Nam Vũ
nhất định phải dẫn toàn quân đuổi theo, tiêu diệt Thiển Thủy Thanh trước khi
hắn vượt qua Ma Vân phong.
Đối với chuyện này, Tô Nam Vũ chỉ có thể thở dài: quả là thiên ý trêu người.
Rốt cục hắn không phải là Thiển Thủy Thanh, không có lòng can đảm chống lệnh
trên trong khi lâm trận, cũng không đủ quyết đoán và quyền phản đối mệnh lệnh
sai lầm của cấp trên, cho nên hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, kéo hết toàn
quân xông lên Ma Vân phong.
o0o
Con chuột họ Thiển kia đã chạy thoát khỏi chảo nước sôi, trong nháy mắt đã
chui vào tủ lạnh. Chủ nhà múa may gậy trong tay đuổi giết, chú mèo họ Tô bị ép
buộc, chỉ có thể theo vào tủ lạnh đuổi bắt. Sau khi kết thúc cuộc đuổi giết
ngàn dặm ở chảo nước sôi đầm lầy Thâm Uyên, lại bắt đầu một cuộc đuổi giết mới
trong tủ lạnh Ma Vân phong.
Nhưng lần này, người quyết định vận mệnh cuộc đuổi giết này không phải là
Thiển Thủy Thanh, cũng không phải là Tô Nam Vũ. Thiển Thủy Thanh cũng không
biết rốt cục bên ngoài Đế quốc Kinh Hồng đã phát sinh ra thay đổi như thế nào,
khiến cho bàn tay điều khiển vận mệnh trong cõi vô minh lại phối hợp với hành
động của hắn, đưa một vị danh tướng của Đế quốc Kinh Hồng đến bờ vực của bại
vong. Bởi vì quan hệ của Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc bất chợt trở nên căng
thẳng, Hoàng thất Đế quốc Kinh Hồng phá lệ đưa tay xuống điều khiển chỉ huy,
chiến thuật của Tô Nam Vũ bị bắt buộc phải thay đổi, khiến cho toàn bộ kế
hoạch của Tô Nam Vũ đi theo tính toán ban đầu của Thiển Thủy Thanh.
Mọi người cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được một chuyện, trong trận đại
chiến mèo bắt chuột này, người thật sự quyết định vận mệnh của cả hai bên là
một người mà không ai ngờ tới: Cơ Nhược Tử.
Mãi đến sau này, Thiển Thủy Thanh mới biết hành động lần này của hắn có quan
hệ với Cơ Nhược Tử và Lương Khâu Húc như thế nào. Đúng là vì mệnh lệnh sai lầm
của Lương Khâu Húc làm cho Đế quốc Kinh Hồng bị mất đi ba vạn chiến sĩ tinh
anh. Trong lịch sử có rất nhiều vị Tướng quân xuất sắc mà sự thất bại của bọn
họ chưa chắc là vì kém tài hơn đối thủ, chỉ là vì bọn họ không có quyền quyết
định chiến lược chiến thuật thật sự.
Tướng quân như Thiển Thủy Thanh, trong thời đại này phải nói là vô cùng hiếm
có.
Trên Ma Vân phong, gần ba vạn binh mã đuổi theo đầy cả núi đồi nhắm về phía
đỉnh núi. Trên đó là một cánh quân nhỏ chừng khoảng ngàn người đang gian nan
trèo lên. Lão Tát buồn bã quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn xuyên thấu tầng mây,
loáng loáng có thể nhìn thấy vô số bóng địch đang truy đuổi phía dưới. Hắn
không đếm được có bao nhiêu người, hắn chỉ có thể biết là rất nhiều.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía chân núi, tuyết phủ đầy trời đã biến nơi hắn
đứng thành một thế giới khoác lên chiếc áo choàng màu trắng, trời và đất dường
như đang say cơn mộng đẹp. Hơi thở ẩm ướt trong không gian lạnh lẽo làm cho
hoàn cảnh nơi này càng trở nên tuyệt vọng, rất có thể khiến cho con người phát
điên. Trong gió tuyết có thể mơ hồ thấy được, rất nhiều quân Đế quốc Kinh Hồng
đang trèo lên đỉnh núi, Lão Tát cười hăng hắc:
Hắn không biết kẻ nào trong số người đang đuổi theo kia là Tô Nam Vũ, nhưng
hắn biết rõ trước sức mạnh của thiên nhiên hùng vĩ, danh tướng cũng vậy, binh
sĩ tầm thường cũng vậy, rốt cục cũng chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi.
Thời gian tịch mịch cứ như vậy lặng lẽ trôi đi trên núi tuyết, từng bước chân
của các chiến sĩ giẫm lên mặt tuyết lầy lội, mỗi lần nhấc chân có thể nghe
được thanh âm tuyết vỡ răng rắc. Nếu ngửa mặt nhìn trời, sẽ phát hiện ra dường
như mặt trời ở gần mình hơn một chút, tuy ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước,
nhưng không cách nào xua đi cái lạnh thấu xương.
Sau đó Lão Tát nở một nụ cười khoái chí.
Tới đây đi, địch nhân tới càng nhiều càng tốt.
Hắn nhớ lại lời của Thiển Thủy Thanh đã nói với hắn:
Sau đó, hắn cười lớn:
o0o
Ngày hôm ấy, trên đỉnh Ma Vân phong tuyết phủ trắng xóa, một đám dũng sĩ hát
vang quân ca, ai nấy đều cất tiếng hát rõ to lần cuối trong đời:
Tiếng quân ca rõ to rung trời chuyển đất, phá tan sự yên lặng của thế giới màu
bạc này. Khi Tô Nam Vũ phát hiện ra hắn truy kích địch nhân vô cùng vất vả,
nhưng mục đích của địch không phải là chạy trốn, mà là muốn cùng chết với quân
mình, tất cả đều đã muộn…
Tầng tuyết đọng trên đỉnh núi bị tiếng ca uy vũ làm cho chấn động, đầu tiên
kêu lên một tiếng rắc hết sức trong trẻo, tầng tuyết đã vỡ ra, sau đó rất
nhanh, từng khối tuyết khổng lồ bắt đầu cuồn cuộn tuôn xuống dưới, tạo ra một
cơn lũ màu trắng vô cùng mạnh mẽ trong trời đất bao la…
Cùng vang lên với tiếng ca hào hùng của quân Đế quốc Thiên Phong là tiếng kêu
to kinh hoảng của đại quân Tô Nam Vũ. Tuyết lở cuốn xuống với khí thế hủy
thiên diệt địa, phủ toàn ngọn núi. Những khối tuyết trắng lăn xuống vang lên
âm thanh như thần Núi đột ngột dùng nội lực chấn rớt chiếc áo khoác trắng trên
người, lại giống như một con rồng trắng đang đằng vân giá vũ, gào thét cuốn
xuống phía dưới chân núi, quét sạch tất cả những gì gặp phải trên đường. Từng
khối tuyết lớn như căn nhà, mang theo trọng lượng trăm vạn tấn đổ xuống ào ạt.
Bởi vì tốc độ của tuyết lở quá nhanh, cho nên thậm chí tạo ra một luồng khí
thổi quét cực mạnh. Dường như có vô số bom nguyên tử bùng nổ trên đỉnh núi,
kích động ra vô số luồng khí quét xuống chân núi, luồng khí này quét tới đâu,
người bị hất tung lên cao ngựa cũng bị quăng lên không, cây cối bị phá hủy.
Trong sơn cốc lúc này vang lên tiếng động ầm trời, một đám mây màu trắng rộng
khoảng một trăm sáu chục dặm vuông chậm rãi bốc lên cao, tràn ngập khắp trên
Ma Vân phong. Luồng khí màu trắng kia trong nháy mắt khuếch trương ra tới cực
độ, tràn ngập phạm vi hơn mười dặm chung quanh Ma Vân phong. Thậm chí ngay cả
Thiển Thủy Thanh ở xa trong đầm lầy Thâm Uyên cũng có thể cảm nhận được, luồng
khí kia toát ra sức mạnh lan tới chỗ hắn như đập vào mặt.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Ma Vân phong trong khoảnh khắc biến thành một địa
ngục băng tuyết, toàn bộ thế giới vì vậy mà biến thành một mảng trắng xóa.
Dưới kế hoạch của hắn, tất cả đối thủ đều đã bị chôn vùi trong giá lạnh vô
biên…
Cánh cửa của thiên đường lúc này cũng ầm ầm mở rộng, gió tuyết đầy trời cũng
biến thành tiếng nhạc du dương. Lão Tát mỉm cười, dùng hết sức lực rống lên
một chữ cuối cùng trong bài quân ca, nghênh đón gió tuyết, trở thành một pho
tượng điêu khắc bằng băng vĩnh viễn ngạo nghễ trên đỉnh Ma Vân phong.
Tất cả đã kết thúc hết sức nhẹ nhàng đơn giản.
o0o
“Bản chất của chiến tranh chính là dùng mọi thủ đoạn để giết chết địch nhân,
cũng vì vậy mà phải trả giá bằng tính mạng của vô số người!”. Nhà thơ Lan Đức
Nhĩ.
Ngày Mười Lăm tháng Ba năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh
mượn sức của trời đất, phái ra một ngàn một trăm chiến sĩ Thiết Huyết Trấn
thêm năm trăm tù binh của Đế quốc Kinh Hồng, tạo nên miếng mồi để tổ chức lần
phản kích cuối cùng. Sau khi quân Đế quốc Kinh Hồng mắc bẫy đuổi theo lên Ma
Vân phong, dứt khoát dẫn phát tuyết lở, một lần mai táng hơn hai vạn bảy ngàn
chiến sĩ tinh anh của Tô Nam Vũ.
Kế hoạch phản kích từ trong tuyệt địa của Thiển Thủy Thanh là kế hoạch phản
kích hết sức tàn nhẫn mà hắn đã thực hiện từ lúc chào đời cho tới nay. Chiến
thuật đổi quân vô cùng hung ác, chết chung với địch này, trở thành thủ đoạn
nghịch chuyển càn khôn cuối cùng của hắn. Hắn rất may mắn có được binh sĩ
thuộc hạ dũng cảm trung thành, bọn họ kiên cường không sợ chết, thản nhiên đối
mặt với sinh tử. Cho dù là trong tình huống gian nan nhất, bọn họ cũng đã phát
huy ra toàn bộ lòng dũng cảm của mình. Khi còn sống bọn họ là những chiến sĩ
dũng cảm nhất, lúc hy sinh cũng là những liệt sĩ không hề sợ sệt.
Bọn họ dùng cái chết lừng lẫy để chứng minh bản thân mình, làm rung động cả
thế giới.