Người đăng: khuynhtanthienha10@
Đúng như lời Lão Tát khuyên bảo hắn, Thiết Huyết Trấn không thể không có Thiển
Thủy Thanh, cho nên lúc này trong kế hoạch cùng chết với địch này, Thiển Thủy
Thanh bắt buộc phải làm một tên đào binh. Không phải là vì hắn sợ chết, chỉ vì
Thiết Huyết Trấn còn rất nhiều người ở Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng lý do này nếu
để cho binh sĩ hắn tự nói ra sẽ đáng tin tưởng, tốt hơn nhiều nếu để hắn nói.
Mặc dù hắn tự biết trong chiến tranh có rất nhiều lúc hắn sẽ không do dự mà
lựa chọn tử vong, nhưng trong tình huống trước mắt, chuyện hắn cần làm không
phải là chứng minh mình không sợ chết mà phải làm sao ngay từ đầu không để cho
binh sĩ nghi ngờ mình.
Cho nên hắn phải làm ra thái độ khẳng khái chịu chết, sau đó chờ cho Lão Tát
đáp lại.
Lúc nãy hắn làm ra vẻ khẳng khái hy sinh đơn giản là vì muốn kích thích tâm
huyết trong lòng Lão Tát. Bởi vì trong trận thiên tai sắp sửa xảy ra này, phải
có một người chấp hành mệnh lệnh của hắn không oán không hối.
Sau khi hắn tiễn nhiều người như vậy đi chết, hắn sẽ thoát khỏi nguy hiểm.
Hiện giờ Lão Tát nói những lời này là để thuyết phục Thiển Thủy Thanh, nói
đúng hơn là Thiển Thủy Thanh đang dụ dỗ Lão Tát thuyết phục hắn. Mặc dù hắn
tin rằng cho dù hắn ra lệnh cho Lão Tát đi tìm chết, Lão Tát cũng sẽ đồng ý.
Nhưng dù sao cách thức trước mắt này vẫn có hiệu quả tốt hơn, binh sĩ của hắn
sẽ càng thêm trung thành mà tự động nhận lấy vận mệnh này, sẽ không oán không
hối, vả lại làm như vậy, danh tiếng của hắn sau này cũng sẽ không hề tổn thất.
Đây gọi là danh tướng trên thế gian này không chỉ phải lừa gạt đối thủ, cũng
phải lừa gạt binh sĩ của mình. Chỉ có làm như vậy mới có thể kích thích ý chí
chiến đấu trong lòng bọn họ, chỉ có làm như vậy mới có thể trăm trận trăm
thắng. Trên con đường trở thành một vị chiến tướng vô địch, mọi người nhất
định phải trả bằng một cái giá là gạt bỏ lương tâm của chính mình sang bên.
Lúc này, Thiển Thủy Thanh khẽ lắc đầu, sau đó thản nhiên nói:
Sau đó, hắn xoay lưng về phía Lão Tát.
Lão Tát nghiến răng nói:
Dứt lời, hắn nện một cái thật mạnh vào sau gáy Thiển Thủy Thanh.
Trước khi Thiển Thủy Thanh hoàn toàn ngất đi, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ:
“Tất cả chính nghĩa trên chiến trường đều là lừa dối, một chút lương tâm cuối
cùng của mình, lúc này cũng đã xóa bỏ hoàn toàn…”
o0o
Chiều hôm đó, Lão Tát lấy danh nghĩa của Thiển Thủy Thanh dẫn dắt mọi người ra
khỏi đầm lầy Thâm Uyên, xông thẳng lên Ma Vân phong. Hắn lại hạ lệnh cho toàn
bộ tù binh Đế quốc Kinh Hồng thay khôi giáp của quân Đế quốc Thiên Phong, sau
đó giả vờ phái người đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về nói rằng Tô Nam Vũ
đã từ chối trao đổi tù binh, vì bất đắc dĩ, tất cả mọi người phải chạy lên Ma
Vân phong. Một khi quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào lãnh thổ của Lê quốc, tất
cả tù binh Đế quốc Kinh Hồng sẽ được phóng thích. Về phần năm trăm người được
giữ lại, Lão Tát không cần khách sáo, nói rằng đó là đội cảm tử ở lại tập kích
Tô Nam Vũ và đoạn hậu cho tất cả mọi người.
Đội cảm tử thật sự lại trở thành những người được yểm hộ, một đám binh sĩ may
mắn được tuyển chọn lại có thể thoát khỏi đại nạn, lại được mang danh hiệu anh
hùng… Trò đời đôi khi chính là buồn cười như vậy, hoang đường như vậy, mà sau
lưng sự hoang đường ấy, vô số màn máu lệ buồn vui đã diễn ra.
Đêm hôm đó, sau khi Tô Nam Vũ nhận được tin tức chính xác rằng Thiển Thủy
Thanh đã dẫn người của hắn xông lên Ma Vân phong, hắn chỉ thản nhiên ra lệnh:
Cố nhiên kế hoạch của Thiển Thủy Thanh là dùng tuyết lở để tiêu diệt toàn quân
Tô Nam Vũ, nhưng tên Cửu Tử lang này đối mặt với kình địch Thiển Thủy Thanh,
vẫn giữ được sự cẩn thận chưa từng có từ trước tới nay.
Hắn luôn luôn nhớ kỹ lời dạy của thầy hắn là Ích Tử Khiêm:
Kế hoạch của Thiển Thủy Thanh vốn định tiêu diệt hoàn toàn ba vạn đại quân của
Tô Nam Vũ, lại bị quyết định trầm ổn của Tô Nam Vũ làm cho sai lệch rất nhiều.
Tuy nhiên vận mệnh vốn là như vậy, rất nhiều khi đi ra ngoài dự tính của con
người một cách ly kỳ.
Hôm nay là ngày Mười Bốn tháng Ba, một tin tức tới từ nước ngoài đã lặng lẽ
cải biến chiến cuộc trong nước.
o0o
Bên cạnh đầm lầy Thâm Uyên, giọng Thiển Thủy Thanh trầm thấp, khàn khàn.
Một tên binh sĩ gật đầu:
Thiển Thủy Thanh thở dài thật dài.
Kế hoạch của Thiển Thủy Thanh về mặt lý thuyết mà nói, không có vấn đề gì.
Nhưng có một chuyện mà hắn không thể không đối mặt.
Đó là rốt cục Tô Nam Vũ phái ra bao nhiêu người đuổi lên núi.
Ma Vân phong là một nơi hiểm yếu, không dễ dàng ứng phó hơn đầm lầy Thâm Uyên,
điểm này Tô Nam Vũ không phải không biết. Mọi người thường nói đầm lầy Thâm
Uyên thông tới địa ngục, còn Ma Vân phong là cánh cửa dẫn tới thiên đường.
Trong sự so sánh này, thiên đường và địa ngục không có nghĩa là chính nghĩa
hay tà ác, mà chỉ đại diện cho một chuyện: chết chóc.
Bởi vì qua khỏi Ma Vân phong chính là Lê quốc, cho nên Thiển Thủy Thanh dám
khẳng định rằng Tô Nam Vũ nhất định sẽ phái truy binh đuổi theo hắn, tuyệt đối
không để cho hắn ung dung tự tại qua núi mà đi. Nhưng vấn đề là hắn không nắm
chắc Tô Nam Vũ sẽ phái bao nhiêu người tới.
Có lẽ ba ngàn… có lẽ một vạn…
Thiển Thủy Thanh không biết.
Khi bước lên đường đi Ma Vân phong không có lối về này, Thiển Thủy Thanh đã
quyết định hy sinh một ngàn một trăm thủ hạ của mình để chấm dứt sự truy kích
của Tô Nam Vũ. Nhưng Thiển Thủy Thanh cũng không nắm chắc có thể bắt địch nhân
phải chôn theo bao nhiêu sinh mạng…
Trong lúc này, sinh mạng bắt đầu trở nên không còn nhiều ý nghĩa, tỷ lệ về giá
trị mới có nghĩa.
Nếu như Tô Nam Vũ dẫn tất cả lên Ma Vân phong, như vậy tỷ lệ này là một đổi
lấy hai mươi sáu. Vấn đề là Tô Nam Vũ sẽ làm như vậy sao?
Thiển Thủy Thanh không muốn suy nghĩ…
Hắn chỉ biết là trong giờ phút này, địch nhân ngày càng quan tâm tới hắn, số
quân phái ra truy kích sẽ cành mạnh hơn, nhiều hơn. Cho nên hắn chỉ hy vọng
hiện giờ Tô Nam Vũ có thể xem trọng hắn một chút, quan tâm hắn một chút, như
vậy sự hy sinh của một ngàn một trăm tướng sĩ Thiết Huyết Trấn mới có giá trị
hơn.
Lúc này, hắn không thể xem sinh mạng như sinh mạng thông thường, mà chỉ là
những con số.
Sau khi biết Tô Nam Vũ chỉ phái ra bảy ngàn người truy kích bọn Lão Tát, những
người còn lại bao vây Ma Vân phong, Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể thầm khen
ngợi đối thủ thật sự quá cẩn thận, muốn tiêu diệt toàn quân bọn chúng, thật sự
là quá khó khăn. Một khi tuyết lở bắt đầu, bởi vì đại đa số binh mã của Tô Nam
Vũ đều ở dưới chân núi, lại đều là kỵ binh, có thể tưởng tượng được rằng, đại
đa số bọn chúng có thể kịp thời thoát chết. Thiển Thủy Thanh không tiếc tống
táng hơn một ngàn chiến sĩ, rốt cục cũng không thể đạt được chiến quả là tiêu
diệt toàn quân đối thủ. Mặc dù có thể tiêu diệt được gần vạn tên địch, nhưng
cũng không thể động tới gân cốt của chúng, ngược lại bên mình chỉ còn lại có
năm trăm người.
Chuyện đáng tiếc là hắn không được lựa chọn, với sự chênh lệch binh lực quá xa
như vậy, trận chiến này đã sớm thất bại, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Lúc này hắn chỉ có thể nói một câu:
Nhưng cũng vào lúc ấy, lại có một tên thám báo vội vàng chạy vào đầm lầy Thâm
Uyên, kêu to với Thiển Thủy Thanh:
Thiển Tướng quân, vừa mới phát hiện ra Tô Nam Vũ đã hạ lệnh triệu tập toàn
quân, xuất phát lên Ma Vân phong!
Ngươi nói cái gì?!
Thiển Thủy Thanh hét lớn, suýt nữa nhảy dựng lên.
Tâm trạng của hắn vừa mới ở địa ngục giờ đây đã vọt lên tận thiên đường, rốt
cục cũng không biết là nguyên nhân gì khiến cho sự việc thay đổi đột ngột như
vậy.
Có lẽ chúng ta nên chuyển sang nơi khác, để xem trong khoảng thời gian mà Tô
Nam Vũ đang truy sát gắt gao Thiển Thủy Thanh này, ở những nơi khác rốt cục đã
xảy ra chuyện gì, và nguyên nhân nào đã khiến cho Tô Nam Vũ đột ngột thay đổi
kế hoạch của mình như vậy.
o0o
Ngày Hai Mươi tháng Hai, cùng lúc với Thiển Thủy Thanh bị ép phải chạy vào đầm
lầy Thâm Uyên, bắt đầu cuộc hành trình gian nan nguy hiểm, trong nội bộ và
chung quanh Đế quốc Kinh Hồng đã xảy ra chiến tranh và các sự kiện chính trị.
Đầu tiên là Huyết Phong Kỳ đại khai sát giới ở miền Bắc Đế quốc Kinh Hồng.
Bích Không Tình cầm quân quả thật có tài, không có mặt Thiển Thủy Thanh, nhưng
hắn vẫn phát huy ra năng lực chỉ huy xuất sắc của mình.
Đầu tiên là ngày Mười Lăm tháng Hai, Bích Không Tình dùng kế phá vỡ tuyến
phòng ngự của quân canh giữ Tảo Dương, xông ra khỏi vòng vây miền Bắc. Sau đó
vào ngày Mười Tám, ngày Hai Mươi Sáu tháng Hai, ngày Bốn và ngày Mười Hai
tháng Ba, trước sau bốn lần đánh bại quân phòng thủ ở các địa phương, tiêu
diệt tổng cộng bảy ngàn quân địch, thanh thế có một không hai.
Sau đó Linh Phong Kỳ rẽ sang hướng Đông, tiến về miền Đông Nam, trước sau cũng
thắng mấy trận vô cùng đẹp mắt.
Khi tầng lớp cao cấp của Đế quốc Kinh Hồng đều tập trung ánh mắt vào cuộc
chiến mèo bắt chuột giữa Tô Nam Vũ và Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chia
quân ra ba đường, không ngờ có hai đường thể hiện ra sự hung dữ của mình,
khiến cho quân trấn thủ các địa phương của Đế quốc Kinh Hồng hết sức đau đầu.
Ngược lại Thiết Phong Kỳ bị quân Sơn cẩu ép sát từng bước một, cho đến nay vẫn
còn trốn chui trốn nhủi tại vùng núi miền Nam.
Lúc này, đoàn xe vận chuyển vật tư của Thủy Trung Liên và Phong Nương Tử đã
bắt đầu chạy tới thành Hỏa Vân. Ở nơi đó, các nàng thành lập mối liên hệ với
Ly Sở, lấy nơi đây làm điểm liên lạc bí mật thứ hai, tiến hành tàng trữ và
chuyển vận vật tư. Tuy nhiên tất cả những chuyện này tạm thời còn chưa ảnh
hưởng tới Thiển Thủy Thanh, thật sự ảnh hưởng tới trận chiến phản kích từ
trong tuyệt địa của Thiển Thủy Thanh, là Cơ Nhược Tử.
Ngày Hai Mươi Tám tháng Hai, Cơ Nhược Tử đi tới thủ đô Ba Tư Lạp của Lê quốc,
được Quốc chủ nhiệt liệt hoan nghênh.
Ngày Ba tháng Ba, ở biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc đã xảy ra một
trận xung đột ở phạm vi nhỏ. Vài tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng vượt qua khỏi
biên giới, xâm nhập vào nông trang bên Lê quốc, sau khi giết ba nông phu, cướp
đi hai con trâu, bảy con gà và năm con vịt. Vốn chuyện xung đột giữa vùng biên
giới như vậy là chuyện thường, nhưng lần này đây, sự tình lại không có vẻ tầm
thường chút nào. Dưới sự cố ý lợi dụng của Cơ Nhược Tử, hành vi cố ý vượt qua
biên giới của người Đế quốc Kinh Hồng bị Lê quốc biết được, làm cho tất cả dân
chúng Lê quốc nổi giận. Xung đột vùng biên giới thường là cướp đoạt lẫn nhau.
Binh sĩ Lê quốc cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Nhưng hành vi lần này, rất
nhiều binh sĩ và dân chúng Lê quốc kêu gào về phía quân trấn thủ biên giới Đế
quốc Kinh Hồng, đòi phải giao ra hung thủ giết người, bồi thường tài sản gấp
trăm lần, đương nhiên là quân trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng không thèm
để ý tới. Cơ Nhược Tử ra lệnh cho Vệ Thanh Lăng trà trộn vào trong đám nông
phu Lê quốc, lén lút ám sát một tên Vệ Giáo trong quân trấn thủ biên giới Đế
quốc Kinh Hồng, dẫn đến xung đột đổ máu.
Chuyện lần này dẫn tới hậu quả là quan hệ vùng biên giới giữa Đế quốc Kinh
Hồng và Lê quốc bất chợt trở nên căng thẳng.