Phản Kích Từ Trong Tuyệt Địa (phần 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Trên Ma Vân phong thường xuyên có gió nồm xuất hiện, khiến cho băng tuyết tan
nhanh, hình thành hồ nước, sông ngòi, đầm lầy. Đầm lầy Thâm Uyên có thể nói là
tác phẩm do Ma Vân phong tạo nên khi tuyết đọng tan rã. Thượng nguồn của những
con sông trên Ma Vân phong có dòng nước chảy xiết, cung cấp thủy lực phong
phú. Khi sông Mị Nhi của núi Tiếp Thiên chảy ngang qua đây, vốn sức nước của
nó không đủ, nhưng nhờ có Ma Vân phong tiếp sức một phần, khiến cho sông Mị
Nhi có thể tưới cho rất nhiều vùng đất quanh đó.

Qua Ma Vân phong là có thể tiến vào lãnh thổ Lê quốc, bởi vậy bản thân Ma Vân
phong cũng là đường biên giới ngăn cách Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc.

Tô Nam Vũ muốn ép Thiển Thủy Thanh chạy lên Ma Vân phong, là vì nếu lên Ma Vân
phong rồi, hắn sẽ không còn đường chạy thoát. Nhưng Thiển Thủy Thanh cũng đã
chuẩn bị leo lên Ma Vân phong, mục đích cũng vì chạy trốn. Trong cuộc đuổi bắt
này, hai tướng lĩnh ưu tú đối địch nhau làm ra một sự lựa chọn giống nhau, ai
cũng chờ đợi một kết quả khác nhau, rốt cục ai có thể thành công, vậy phải chờ
ý trời từ trong vô minh quyết định.

Lúc này Lão Tát nhìn Thiển Thủy Thanh với vẻ nghi hoặc, hắn hoàn toàn không
hiểu ý nghĩa trong lời của Thiển Thủy Thanh:


  • Tướng quân, ý của ngài là…


  • Đơn giản lắm, tiêu diệt toàn quân Tô Nam Vũ, ngày nào chưa tiêu diệt được
    cánh quân đuổi theo sát chúng ta này, Thiết Huyết Trấn ta không thể sống yên
    thân!


Giọng Thiển Thủy Thanh lạnh lùng như băng tuyết.


  • Nhưng bọn chúng có gần ba vạn người…

Lão Tát không tin Thiển Thủy Thanh có thể bằng vào cái gì mà làm được chuyện
này.


  • Trước mặt sức mạnh của thiên nhiên, nhân số có nhiều đến đâu cũng chỉ là
    bọt nước.

Thiển Thủy Thanh nói đầy ý nghĩa, dứt lời hắn đứng lên, đưa tay chỉ núi non
phía trước:


  • Lão Tát, ngươi nhìn xem núi, mây phía trước đồ sộ đến mức nào, xinh đẹp đến
    mức nào. Loài người chúng ta luôn luôn mơ tưởng thống trị thế giới, tự cho là
    mình rất giỏi. Nhưng chỉ có thật sự đứng giữa trời đất bao la, trèo lên đỉnh
    núi cao giữa tầng không kia, ngươi mới có thể phát hiện thì ra tất cả quyền
    thế trước sức mạnh của thiên nhiên, thật ra vô cùng bé nhỏ, yếu đuối bất lực.
    Quyền lực có thể khống chế con người, nhưng không thể khống chế không trung
    mênh mông rộng lớn, không thể khống chế cả tòa núi lớn hiểm trở cheo leo,
    không thể khống chế được rất nhiều thứ. Chỉ có thật sự hiểu được nó, làm bằng
    hữu với nó, mới có thể phát huy ra được giá trị và ý nghĩa tồn tại của nó.

Lão Tát nghe hết sức mơ hồ, chỉ biết lắc lắc đầu:


  • Không hiểu…

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Trước kia ta từng leo núi, là vận động viên leo núi, nhưng ta chưa từng leo
    lên núi tuyết, ngươi có biết vì sao không?

Lão Tát tiếp tục lắc đầu, lão nghe không hiểu, cũng không biết vận động viên
leo núi là cái gì, chỉ có thể thành thật nói:


  • Ta chỉ muốn biết, Thiển Tướng quân ngài dựa vào cái gì mà có thể tự tin
    mình tiêu diệt được Tô Nam Vũ?

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh tối đi một chút:


  • Bằng vào sức mạnh của thiên nhiên, không ai có thể ngăn cản hay chống cự…
    Tuyết lở!

Sắc mặt Lão Tát lập tức đại biến.

o0o

Tuyết lở là một hiện tượng tự nhiên, còn gọi là tuyết lún hoặc Thôi Sơn Tuyết.
Tuyết lở thường là bắt đầu từ sự im lặng, bao trùm tất cả tuyết trắng trên
núi, sau đó đột nhiên nghe thấy ‘rắc’ một tiếng rất nhỏ, báo hiệu cho mọi
người biết là tầng băng tuyết nơi này sắp gãy.

Đầu tiên là xuất hiện một vết nứt, tiếp theo, cả tầng băng tuyết khổng lồ bắt
đầu trượt xuống. Trong quá trình tầng băng tuyết trượt xuống như vậy, tốc độ
của nó tăng lên rất nhanh. Vì thế, tuyết lở cũng giống như là một con rồng
tuyết màu trắng đằng vân giá vũ, gào thét điên cuồng, thanh thế vô cùng to
lớn, nhanh nhẹn phóng xuống chân núi.

Tuyết lở là một quá trình di chuyển của tầng băng tuyết phủ trên bề mặt các
ngọn núi tuyết, chúng không ngừng mượn trọng lực từ trên sườn núi đổ xuống
dưới chân núi, tốc độ trong khi sụp đổ có thể đạt tới hai mươi đến ba mươi
thước một giây. Theo tầng băng tuyết không ngừng đổ xuống, tốc độ của nó cũng
sẽ tăng ngày càng nhanh. Tốc độ của gió cấp mười hai bình thường là hai mươi
thước một giây, mà tốc độ của tuyết lở có thể đạt tới chín mươi bảy thước một
giây, tốc độ có thể nói là nhanh tới mức khủng bố, mang theo tính đột ngột bất
ngờ, cùng với đặc điểm tính phá hoại vô cùng kinh khủng. Nó có thể phá hủy
từng mảng lớn rừng rậm, vùi lấp phòng ốc, đường giao thông, ngăn sự đi lại,
thậm chí có thể chặn ngang sông, phát sinh hiện tượng tràn nước tạm thời. Đồng
thời nó còn có thể khiến cho đất núi lở theo, đất đá từ trên núi sạt lở xuống
vô cùng đáng sợ. Bởi vậy tuyết lở được người đời sau liệt vào loại thiên tai
nghiêm trọng trong những vùng núi tuyết.

Trong lịch sử của Ma Vân phong, từng có không ít lần tuyết lở với diện tích
rất lớn. Mỗi một lần tuyết lở như vậy đều mang theo tính hủy diệt cho địa
phương. Cho nên hiện giờ Ma Vân phong còn có rất ít người ở lại, dần dần trở
thành một khu vực hoang vu. Nhưng ở thời đại phong kiến mọi người không biết
rằng, sự khác nhau lớn nhất của tuyết lở với các thiên tai khác trên thế giới
chính là, tuyết lở có thể do con người làm ra.

Động đất, núi lửa, sóng thần, úng ngập, hạn hán… tất cả các loại thiên tai
trên đều do quyền lực của ông trời. Duy chỉ có tuyết lở là do ông trời và con
người cùng có quyền tạo ra.

Bởi vì nguyên nhân chủ yếu tạo thành tuyết lở chính là do tuyết đọng trên
triền núi quá dày, sau khi tuyết đọng bị ánh mặt trời chiếu qua, tầng tuyết
bên ngoài tan chảy, nước thấm vào khoảng giữa tầng tuyết đọng và sườn núi,
khiến cho lực bám của tuyết vào sườn núi giảm xuống rất nhiều. Cùng lúc đó
dưới tác dụng của trọng lực, tầng tuyết đọng bắt đầu trượt xuống. Nhiều hoạt
động tuyết đọng trượt như vậy tạo thành tuyết lở, bởi vậy, thông thường tầng
tuyết đọng trên đỉnh núi vô cùng yếu ớt. Mọi người đều không cảm thấy được một
chuyện, đó là phàm là núi tuyết, quanh năm đều tranh đấu với lực hút của trái
đất. Trọng lực khiến cho tầng tuyết động có chiều hướng đi xuống, mà lực bám
của tầng tuyết cố gắng chống cự lại sức kéo của trọng lực. Khi hai lực này đạt
tới cân bằng, lúc ấy cho dù là động vật chạy trốn, đá lăn, động đất rất nhỏ,
gió thổi, thậm chí đứng trong sơn cốc hô to một tiếng, chỉ cần áp lực vượt qua
lực hút bên trong tầng tuyết động là đủ để xảy ra một trận thiên tai khiến cho
tuyết lở.

Là một vận động viên leo núi, không ai hiểu rõ đạo lý bên trong chuyện này hơn
Thiển Thủy Thanh. Hắn từng lợi dụng năng lực phi phàm của mình để treo lên Lạc
Ưng nhai, tập kích bất ngờ Nam Môn quan thành công. Mà lần này đây, hắn muốn
lợi dụng sự hiểu biết về núi tuyết của mình để tạo ra một kỳ tích huy hoàng
khác.

Kỳ tích huy hoàng này nhất định sẽ biến toàn bộ đỉnh Ma Vân phong thành một
màu đỏ sẫm, nhất định sẽ cướp đi hàng vạn binh sĩ ưu tú và chiến mã của ngưòi
Đế quốc Kinh Hồng, nhất định bắt Thiển Thủy Thanh phải dùng phương pháp mạnh
mẽ nhất, quyết đoán nhất, cũng là hy sinh lớn nhất để đạt được thắng lợi. Đồng
thời nó cũng nhất định bắt Thiển Thủy Thanh chân chính gạt bỏ hoàn toàn lương
tâm của mình lúc đưa ra quyết định này.

Bởi vì đây là một kế hoạch khiến cho hai bên cùng chết.

Nhìn vẻ mặt đầy kinh hãi của Lão Tát, Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:


  • Thời kỳ tuyết lở nhiều nhất là cuối Đông sang Xuân, lúc ấy tuyết rơi nhiều
    làm cho tầng tuyết đọng dày thêm, vả lại tuyết lúc ấy rất xốp, độ bám rất kém,
    chỉ cần có một phần nhỏ bị hỏng sẽ sinh ra hiệu ứng dây chuyền đáng sợ, tạo
    thành tuyết lở. Hiện giờ chính là tháng Ba, đầu mùa Xuân, hai ngày trước lại
    vừa có một trận mưa, tầng tuyết đọng trên đỉnh núi đã hình thành một tầng
    tuyết ẩm. Đây chính là tầng tuyết đáng sợ nhất, một khi sinh ra tuyết lở,
    tuyết đọng sẽ rơi xuống phía dưới theo hình khối, sức nặng vô cùng, nguy hiểm
    rất lớn. Bởi vậy chỉ cần chúng ta lên Ma Vân phong, trên cơ bản có thể nhẹ
    nhàng làm cho tuyết lở. Một khi tuyết lở, bất kể là người hay vật, không ai có
    may mắn thoát khỏi.

Lão Tát nghe xong hoàn toàn ngây ngốc.

Kế hoạch của Thiển Thủy Thanh hết sức thẳng thắn mà đơn giản. Chính là dưới
tình huống nhân số của mình ít hơn truy binh, đập nồi dìm thuyền, chết chung
với địch, chính là lựa chọn tốt nhất.

Lão Tát có nằm mơ cũng không ngờ Thiển Thủy Thanh quyết định dùng phương pháp
này đối phó với Tô Nam Vũ. Nếu kế này thành, đương nhiên ba vạn truy binh của
Tô Nam Vũ sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Nhưng Thiển Thủy Thanh và hơn một ngàn
thủ hạ của hắn cũng sẽ không còn…


  • Thiển Tướng quân, ngài không thể làm như vậy được!

Hắn kêu to.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười nhìn Lão Tát:


  • Sao hả, ngươi sợ chết hay sao?

Sợ chết? Lão Tát cười thê thảm:


  • Tướng quân, kẻ làm quân nhân có được mấy người không phải là đi tìm chết?
    Chỉ là Thiết Huyết Trấn không thể không có Tướng quân ngài!

Thiển Thủy Thanh khẽ thở dài:


  • Một Tướng quân xuất sắc nhất định phải là một Tướng quân có thể dẫn dắt bộ
    hạ đánh thắng trận. Nếu ta đã không thể đưa các ngươi về được quê nhà, như vậy
    dẫn dắt các ngươi cùng chết với địch chính là kết cục tốt nhất. Ít nhất cho dù
    ta chết, cũng phải bắt địch chôn cùng.


  • Nếu đã là như vậy, vì sao Tướng quân còn muốn mang theo số tù binh kia?


  • Bởi vì ta sẽ không đem theo tất cả chiến sĩ lên núi chịu chết, số tù binh
    này chính là dùng để thay thế cho số huynh đệ chúng ta còn sống sót. Tô Nam Vũ
    là một người khôn khéo, hắn sẽ không dễ bị lừa, nếu như số người chúng ta lên
    núi không đúng, hắn sẽ lập tức phát hiện có vấn đề. Cho nên bắt buộc phải dùng
    một tên tù binh đổi lấy một người của quân ta, đây là chuyện phải làm. Trong
    trận chiến này, con người đánh nhau với thiên nhiên, con người không có phần
    thắng, chỉ có thể lợi dụng. Trong số một ngàn sáu trăm chiến sĩ của quân ta,
    sẽ có năm trăm người bắt đầu từ bây giờ không cần trèo lên Ma Vân phong, bọn
    họ sẽ trở thành nhân chứng duy nhất trong trận thiên tai giết hại lớn lao này,
    chứng kiến sự điên cuồng cuối cùng của Thiển Thủy Thanh ta. Ta sẽ dẫn theo số
    người còn lại trèo lên Ma Vân phong, sau đó sẽ làm cho tuyết lở, chôn vùi tất
    cả dưới lớp tuyết đọng ngàn năm này!


Nói đên đây, khóe mắt Thiển Thủy Thanh đã ươn ướt:


  • Lão Tát, ngươi đi chọn ra năm trăm chiến sĩ, sau đó mang theo bọn họ, cho
    bọn họ thay quần áo của quân Đế quốc Kinh Hồng, canh giữ ở đầm lầy Thâm Uyên.
    Chỉ cần Tô Nam Vũ đuổi tới Ma Vân phong, như vậy hắn chỉ có đường chết mà
    thôi. Sau khi tuyết lở, chính là thời cơ để các ngươi cùng nhau rời khỏi.

Lúc này không có những lời nói hào hùng, không dõng dạc, chỉ có lời dặn dò
bình thản, dường như chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể mà thôi. Ánh mắt Thiển
Thủy Thanh bình thản mà xa xôi, hắn đưa chính mình vào chỗ chết, nhưng lần này
sẽ không thể nào sống sót.

Không ai có thể thoát khỏi trận thiên tai sắp sửa xảy ra này.

Lão Tát kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh một lúc lâu, sau đó mới nói:


  • Thiển Tướng quân, người lên núi phải là ta, chứ không phải là ngài, việc
    vinh quang này, xin ngài hãy nhường lại cho ta!

o0o

Lão Tát đang lải nhải không ngừng trước mặt Thiển Thủy Thanh, hắn đang trình
bày vô số lý do, lý do vì sao Thiển Thủy Thanh phải ở lại. Tuy nói đi nói lại
thao thao bất tuyệt, vẫn chỉ là mấy câu như: “Thiết Huyết Trấn không thể không
có Thiển Thủy Thanh”, “Chỉ cần Thiển Thủy Thanh còn sống, đại đa số chiến sĩ
Thiết Huyết Trấn có thể giữ được tính mạng, Lão Tát hắn bằng lòng thay Thiển
Thủy Thanh đi tìm chết”, vân vân…

Lão Tát càng nói càng kích động, giọng hắn càng lúc càng lớn, khiến cho một ít
binh sĩ gần đó phải đưa mắt nhìn qua bên này với vẻ tò mò. Thiển Thủy Thanh
không thể không nhắc nhở rằng bất kể như thế nào, kế hoạch này là tuyệt mật,
trước khi triển khai, không được để cho bất cứ ai, nhất là đám tù binh Đế quốc
Kinh Hồng biết được.

Lúc Thiển Thủy Thanh nhắc nhở Lão Tát, giọng của hắn trầm thấp mà bình thản.

Hắn nhìn vẻ kích động của Lão Tát, đang sống chết không đồng ý để cho Thiển
Thủy Thanh hắn lên Ma Vân phong, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ trong
lòng.

Hắn thở dài là vì hắn đang lừa gạt Lão Tát, vốn hắn sẽ không định lên Ma Vân
phong.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #247