Đi Sứ


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Trên cao nguyên Huyết Dục.

Đứng trên cao nguyên này nhìn xuống, Cơ Nhược Tử chỉ thấy trước mắt là một
khoảng không bao la, mặt đất mênh mông trải dài tận cuối chân trời.

Lê quốc là một quốc gia hoàn toàn nằm trên cao nguyên Huyết Dục, gần như là
một quốc gia nghèo nàn, lạc hậu nhất trên đại lục Quan Lan. Nhiều năm xảy ra
loạn chiến liên tục đã khiến cho dân chúng của quốc gia này chịu nhiều khốn
khổ. Hai trăm năm qua, quốc gia này đã mấy lần đổi chủ, tên nước cũng đổi mười
mấy lần, gần như mỗi mười mấy, hai mươi năm sẽ xảy ra một lần binh biến.

Người ta thường nói, quốc gia không có địch ắt vong, không phải là không có
đạo lý.

Mặc dù người Đại Đế quốc Tây Xi đối với Lê quốc như hổ đói rình mồi, nhưng bọn
họ cũng không hề có dã tâm gì với lãnh thổ của Lê quốc. Địa thế cao nguyên làm
cho nơi này cao hơn mặt biển đại lục Quan Lan chung quanh hơn hai ngàn thước,
khiến cho không khí nơi này rất loãng, áp suất rất thấp. Nếu sống lâu nơi đây,
người ta sẽ vì thiếu dưỡng khí thường xuyên mà sinh ra khó thở, tụt huyết áp,
sinh ra các loại bệnh tật, thậm chí là hôn mê và tử vong.

Người Lê tộc sinh sống trường kỳ trên cao nguyên như vậy, tự nhiên là thích
nghi với hoàn cảnh ở đây, nhưng đối với người bên ngoài cao nguyên mà nói,
hoàn cảnh của cao nguyên có thể nói là chết người, bởi vậy, cho tới bây giờ
người Lê quốc cũng không lo lắng người khác sẽ đánh chiếm lãnh thổ của bọn họ.
Cho dù là trước kia người Đại Đế quốc Tây Xi có tấn công, nhưng chỉ là vì mượn
đường mà thôi, chứ không phải có mục đích đánh chiếm lâu dài. Cũng vì như vậy,
nội loạn bên trong Lê tộc không ngừng gia tăng, đương nhiên bên trong cũng có
nguyên nhân do tham lam thiển cận, lại cũng không thiếu nguyên nhân do người
ngoài ly gián. Đối với Đại Đế quốc Tây Xi mà nói, một Lê quốc bất ổn vì nội
loạn, đương nhiên phải có ý nghĩa hơn là một Lê quốc ổn định trường kỳ.

Cây nông nghiệp chủ yếu trên cao nguyên Huyết Dục là lúa mì Thanh Khoa, súc
vật đặc biệt ở đây có ba loại chính là Hồng Ly Ngưu, Lê Sơn Dương và Lê Miên
Dương. Trong đó Hồng Ngưu binh nổi danh trên đại lục Quan Lan chính là đặc
sản của cao nguyên Huyết Dục. Năm đó lúc Đại đế Sa Tư Hãn đánh đâu thắng đó,
đã mang một ít Hồng Ly Ngưu có năng lực chịu lạnh, lực tấn công mạnh mẽ, da
dày thịt béo về Đại thảo nguyên Tây Phong, lại huấn luyện thêm cho chúng, sau
này trở thành binh chủng chủ yếu tấn công phương Bắc. Nhưng trong cuộc sống
sau này, bởi vì Hồng Ly ngưu không thích hợp với địa hình và khí hậu trên thảo
nguyên, cho nên dần dần chết đi. Bất đắc dĩ, người thảo nguyên phải dùng vũ
lực mạnh mẽ cướp một phần lãnh thổ cao nguyên Huyết Dục, để tiến hành nuôi
dưỡng Hồng Ly ngưu. Từ đó, binh chủng độc nhất vô nhị trên toàn đại lục chỉ có
ở Lê quốc này, trên Đại thảo nguyên Tây Phong cũng có sinh sản. Đối với chuyện
mất đi một phần lãnh thổ ba vạn dặm vuông của cao nguyên Huyết Dục, người Lê
quốc rất là oán hận, nhưng chỉ có thể khóc mà không làm được gì.

(*Lúa mì và bò, cừu, dê được đề cập ở trên đều là đặc sản của cao nguyên Tây
Tạng ngày nay, tác giả mượn cao nguyên Tây Tạng để tả cao nguyên Huyết Dục.)

Phía Đông của cao nguyên Huyết Dục chính là Ma Vân phong, phía Tây là dãy núi
lớn nhất đại lục: núi Thiên Thần. Bởi vì địa hình đặc thù khiến cho cao nguyên
cao hơn mực nước biển rất nhiều, cho nên con sông Cách Nhĩ Mục Sa cung cấp
dinh dưỡng cho toàn đại lục cũng trở thành con sông kỳ lạ nhất trên đại lục.
Khi nó chảy trên cao nguyên Huyết Dục, bởi vì địa thế quá cao, hơn nữa gió
thổi nhiều năm, khiến cho cát trong sông hóa thành trầm tích, đáy sông dâng
cao, trở thành con sông có đáy cao nhất giữa đại lục. Mà khi nó chảy ra khỏi
cao nguyên Huyết Dục, bởi vì đáy sông chênh lệch quá xa so với mặt biển, cho
nên lúc đổ xuống tạo nên lực rơi rất lớn, cuối cùng hình thành một bình nguyên
rộng lớn, chính là bình nguyên trung tâm của đại lục hiện nay. Trong khu vực
trường kỳ bị sông Cách Nhĩ Mục Sa tấn công này, một khu vực chịu hại rộng lớn
bao gồm vùng lãnh thổ của Á Đề, Độc Lập lĩnh, và Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Nó
cũng chính là nơi bắt nguồn hai con sông lớn của đại lục, có người nói vui
rằng đó là hai dòng nước mũi của đại lục Quan Lan. Trong đó một dòng là sông
Lan Thương, dòng còn lại là sông Mị Nhi.

Hiện giờ kẻ thống trị của Lê quốc là tộc trưởng của Duy tộc Pha Lợi Ngõa Đặc,
dựa vào sức mạnh của tộc mình mà thống trị quốc gia này. Lê quốc nghèo nàn mà
lạc hậu, về mặt chính trị khác xa các nước xung quanh, tộc đàn trở thành đại
biểu cho thế lực, gần như mỗi tộc đàn đều có quyền lực và ích lợi của riêng
mình.

Chính trị hỗn loạn, thiếu tư tưởng thống nhất lãnh đạo, điều kiện sống nghèo
nàn lạc hậu cùng với hoàn cảnh sống gian khó, hơn nữa các nước xung quanh cố ý
châm ngòi nội loạn, đó là những nguyên nhân chính khiến cho quốc gia này náo
động.

Mà hiện tại chuyện Cơ Nhược Tử phải làm là trước tiên khiến cho Lê quốc, một
quốc gia có lực lượng binh sĩ chiến đấu hùng mạnh dẻo dai nhưng thiếu thống
nhất lãnh đạo này áp dụng hành động với người Đế quốc Kinh Hồng.

Vừa khẽ ho vài tiếng, Cẩu Tử bên cạnh quan tâm dâng lên một chén trà bơ, nói
với Cơ Nhược Tử:


  • Cơ cô nương, khí hậu nơi này không tốt lắm, ở lâu nơi đây rất dễ sinh bệnh,
    cô nương phải cẩn thận. Trà bơ này rất có ích trong chuyện hóa giải những hiệu
    ứng xấu của cao nguyên, cô nương hãy uống một chút.

Cơ Nhược Tử cau mày nhưng cũng hớp một hớp:


  • Trà này béo ngậy, uống vào thật muốn phun ra, ôi, nếu vì uống trà này mà
    thân thể ta béo lên, sau này không biết có bị người ta ghét bỏ hay không…

Cẩu Tử tự nhiên hiểu nàng muốn ám chỉ ai, bèn cười nói:


  • Cơ cô nương lao tâm lao lực vì Tướng quân như vậy, sau này Tướng quân chiến
    thắng trở về, cảm kích cô nương còn không hết, làm sao có chuyện ghét bỏ?

Cơ Nhược Tử chậm rãi nói:


  • Ta sợ… chính là sự cảm kích của chàng.

Cẩu Tử ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý Cơ Nhược Tử. Đối với một nữ nhân mà nói,
nàng làm mọi chuyện cho nam nhân của mình đâu cần cảm kích?! Cái mà nàng cần
chỉ là một phần tình cảm như Thiển Thủy Thanh dành cho Vân Nghê mà thôi.


  • Quên đi, không nói chuyện này nữa, ngươi ra phía sau xe tìm nhân sâm cho
    ta, thứ này cũng có thể giải đi hiệu ứng cao nguyên, có hiệu quả tốt hơn so
    với trà bơ, lại không làm cho người ta cảm thấy buồn nôn như vậy. Cắt ra thành
    từng mảnh nhỏ, lát nữa ta sẽ dùng!


  • Ôi…


Ngẫm nghĩ một chút, Cơ Nhược Tử lại hỏi:


  • Còn bao lâu nữa tới Ba Tư Lạp?


  • Khoảng chừng một ngày nữa.


Ba Tư Lạp là một tòa thành trên núi, toàn bộ thành này được xây dựng trên sườn
núi Tuyết Phong, nơi đây có hàm lượng dưỡng khí chỉ bằng sáu mươi lăm phần
trăm ở Đế quốc Thiên Phong, áp suất nơi đây cũng thấp hơn miền Trung đại lục
từ ba mươi đến bốn mươi phần trăm, là kinh đô cao nhất so với mặt biển trên
đại lục Quan Lan. Nơi đây khí hậu rét lạnh mà khô, không khí loãng, bởi vậy
trong giới ngoại giao, Ba Tư Lạp còn có tên gọi là ‘phần mộ của quan ngoại
giao’. Nhiều năm qua, chuyện quan ngoại giao tử vong vì thiếu dưỡng khí trên
cao nguyên đã xảy ra quá nhiều, hoàn cảnh tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.

Cơ Nhược Tử nhìn về phía Tây, miệng lẩm bẩm:


  • Ba Tư Lạp… phần mộ của quan ngoại giao…

o0o

Sau khi Hòa Phi bị dẫn đi, Thế Quân Dương lại tiếp tục thảo luận với phó tướng
Lê Xương Kiệt của mình.

Thế Quân Dương nói:


  • Nếu quả thật Thiết Phong Kỳ đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, như vậy
    có khả năng là bọn chúng sẽ chạy trốn chúng ta. Nhưng ta nghi ngờ rằng có thể
    bọn chúng sẽ có tính toán khác.

Lê Xương Kiệt nói:


  • Nói như thế nào?

Thế Quân Dương chỉ vào sa bàn và bản đồ nói:


  • Mịch Tử Âu hiến kế, Tô Nam Vũ đuổi sát đã khiến cho Thiết Huyết Trấn bắt
    buộc phải chia quân. Tuy rằng chia quân làm cho bọn chúng linh hoạt hơn, càng
    khó bắt hơn, nhưng đồng thời cũng khiến cho thực lực của chúng giảm sút rất
    nhiều. Ngươi xem hiện giờ Thiết Phong Kỳ chỉ còn không tới năm ngàn người, có
    thể nói là nhân số ít nhất trong ba Kỳ. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của bọn
    chúng vô cùng phong phú, nếu nói về sức chiến đấu, ngược lại là hùng mạnh nhất
    trong ba Kỳ. Một Kỳ như vậy, sau khi chia quân ở Sa Châu, trên đường đi ngang
    qua Đế quốc Kinh Hồng, toàn là chọn những nẻo đường hẻo lánh mà đi, hoàn toàn
    ngược lại với Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ. Hai Kỳ này đang khua chiêng
    gióng trống bên trong lãnh thổ của chúng ta, Thiết Phong Kỳ lại hoàn toàn chỉ
    có thể lén lút ở miền Nam này. Bởi vậy ta nghi ngờ rằng sau khi Thiển Thủy
    Thanh cùng bọn chúng chia ra, nhất định Thiển Thủy Thanh đã giao cho Thiết
    Phong Kỳ một nhiệm vụ đặc biệt gì đó, nhiệm vụ này cần phải tiến hành ở miền
    Nam của quốc gia ta.


  • Miền Nam?


Lê Xương Kiệt khẽ cau mày:


  • Phía Nam của quốc gia ta là Liên minh các thành thị tự do, quân biên giới
    của chúng ta ở đó chỉ có năm vạn người phối hợp với dân chúng địa phương, bảo
    vệ biên giới giữa chúng ta và Liên minh các thành thị tự do. Chẳng lẽ Thiển
    Thủy Thanh định không về nước theo con đường hành lang Thánh Khiết nữa, mà đổi
    lại xuống phía Nam đi đường biển hay sao?


  • E rằng có thể có khả năng này. Nếu đường Bắc đã không thông, cho dù đường
    Nam có hung hiểm đến mức nào cũng không thể nào không thử một lần. Hành động
    của Thiết Phong Kỳ rất kỳ quái, nhất định là có nhiệm vụ quan trọng ở miền
    Nam.


  • Ý của Tướng quân là…


Thế Quân Dương cười hăng hắc:


  • Chỉ cần Thiết Phong Kỳ không thể ra khỏi miền Nam của nước ta, vậy phạm vi
    hoạt động của chúng sẽ bị hạn chế tại nơi này. Một khi con chuột Thiết Phong
    Kỳ đã tự chui đầu vào địa lao, chuyện chúng ta phải làm là khiến cho phạm vi
    của địa lao này nhỏ hẹp lại hơn. Từ đó, chuột kia có giảo hoạt đến đâu, muốn
    trốn cũng trốn không khỏi bàn tay chúng ta.

Nói xong, Thế Quân Dương đưa tay chỉ trên bản đồ, vẽ một hình tứ giác phân
chia miền Nam Đế quốc Kinh Hồng:


  • Bước thứ nhất, trước tiên ra lệnh cho quân thủ thành địa phương lấy bốn nơi
    thôn Kê Quan, Dã Tảo lĩnh, Kim Xuyên và đầm Nhật Chiếu làm điểm cơ sở, trên
    bốn cạnh của bốn nơi đó mỗi năm mươi dặm thiết lập một trạm quan sát tạm thời,
    mỗi mười dặm thiết lập một cứ điểm cỡ trung, dùng những cứ điểm này để nối
    liền bốn đường biên ấy. Từ đó, toàn miền Nam này đã bị bốn đường kia chia cắt
    thành năm khu vực tách biệt với nhau, nhân lực vật lực cần bố trí cũng không
    nhiều lắm.

Đây là đường cắt của toán học dùng trong quân sự. Thế Quân Dương dùng tay vẽ
một hình trên bản đồ chính là phương pháp chia cắt địa hình tối ưu nhất với
nhân lực nhỏ nhất, khiến cho phạm vi không gian mà Thiết Phong Kỳ vốn có thể
tung hoành ở miền Nam bị thu nhỏ lại rất nhiều. Khác với chuyện Mịch Tử Âu lấy
cứ điểm làm cơ sở, Tô Nam Vũ đuổi sát không tha, Thế Quân Dương dùng phương
pháp chia cắt cục bộ để bao vây tiêu diệt, cũng giống như cắt một chiếc bánh
ngọt vậy, cắt đi từng khối từng khối không gian trong phạm vi hoạt động của
đối thủ. Cuối cùng, Thế Quân Dương chỉ để lại một mảnh không gian cô lập cho
đối thủ, từ đó, không gian di chuyển của đối thủ đã bị thu nhỏ lại rất nhiều,
ưu thế cơ động vốn có cũng giảm theo. Chỉ cần chi cắt vài lần như vậy ở miền
Nam Đế quốc Kinh Hồng, như vậy không gian cuối cùng mà Thiết Phong Kỳ có thể
có để hoạt động sẽ nhỏ hẹp đến mức đáng thương.

Bởi vì miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng nhiều rừng rậm, có rất nhiều lúc thấy
chỉ có một quãng đường ngắn, nhưng thật ra phải vất vả trèo non vượt suối một
phen mới có thể vượt qua, bởi vậy bên trong tuyến phong tỏa có rất nhiều địa
điểm tự nhiên có thể dùng để phòng thủ. Điểm quan sát dùng để cung cấp tin
tức, tuyến phong tỏa dùng để ngăn cản liên hoàn, chỉ cần quân Sơn cẩu nắm chặt
phạm vi hành động cụ thể, như vậy có thể dễ dàng lựa chọn nhiều thủ đoạn đối
phó Thiết Phong Kỳ, tỷ như đuổi theo, chặn đánh, hoặc mai phục.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #244