Tuyệt Cảnh (phần 9)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh lại nói tiếp:


  • Dù sao hiện tại chúng ta muốn trở về, các ngươi cũng không để cho chúng ta
    đi, chúng ta đã muốn trở về, các ngươi lại không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể
    đánh mà thôi, đừng nói cái gì xâm lược hay không xâm lược, sự tình không phải
    là như vậy. Nếu như người Đế quốc Kinh Hồng các ngươi không muốn đánh, vậy tại
    sao đuổi giết chúng ta không tha như vậy? Nếu muốn dùng chúng ta để ra điều
    kiện với Đế quốc Thiên Phong, có thể thấy các ngươi cũng muốn đánh một trận
    tâm lý chiến.

-… Vấn đề hiện tại chính là chúng ta muốn sống, các ngươi cũng muốn sống, cho nên ta dùng sinh mạng các ngươi để đổi lấy sinh mạng chúng ta. Trong đầm lầy Thâm Uyên này, chỉ có mọi người đồng lòng với nhau mới có hy vọng sinh tồn. Trái lại, nếu người của ta giết đi một người của các ngươi, có nghĩa là chúng ta mất đi khả năng trao đổi được một huynh đệ trở về. Mà nếu các ngươi dám chạy trốn, cũng sẽ cắt đứt sinh cơ của chúng ta, cho nên chỉ cần các ngươi không chạy trốn, ta có thể bảo đảm không giết các ngươi. Nhưng nếu các ngươi dám trốn, như vậy trước khi bên ta tử trận sa trường, ta sẽ không chút do dự thu được bao nhiêu vốn thì thu lại bấy nhiêu. Lợi hại được mất, các ngươi hãy tự mình cân nhắc, con đường ra khỏi đầm lầy Thâm Uyên còn rất dài, dọc đường nên hợp tác với nhau hay là mắng chửi lẫn nhau, thậm chí hay là chém giết lẫn nhau, các ngươi cũng có thể lựa chọn.

-… Lời của ta tới đây là hết.

Sáu trăm tên tù binh Đế quốc Kinh Hồng nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhìn về
phía Chu Duệ Thủy. Lúc này Chu Duệ Thủy chính là thủ lãnh tạm thời của phe Đế
quốc Kinh Hồng, hắn chính là người quyết định thay cho bọn chúng.

Chu Duệ Thủy vẫn tỏ ra cứng rắn:


  • Nếu như Tô Tướng quân không đáp ứng điều kiện của ngài thì sao?


  • Vậy ta sẽ mang theo các ngươi đi tiếp, cho đến khi nào hắn chấp nhận mới
    thôi.


  • Ngài sẽ không giết chúng ta chứ?


  • Nếu các ngươi trở thành gánh nặng, vậy rất có thể ta sẽ giết!


Những lời này làm cho Chu Duệ Thủy hơi biến sắc, nhưng rốt cục hắn cũng cắn
răng gật đầu:


  • Được, nếu ngài nói như vậy, chúng ta sẽ tin tưởng ngài một lần. Chờ sau khi
    ra khỏi đầm lầy Thâm Uyên, các người đi cùng chúng ta giao dịch với Tô Tướng
    quân, hy vọng Tô Tướng quân sẽ đồng ý điều kiện của ngài.

Cứ như vậy, sáu trăm tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng cùng nhau đi theo tướng sĩ
Thiết Huyết Trấn lên đường rời khỏi đầm lầy Thâm Uyên. Lúc ấy, không ai chú ý
ánh mắt của Thiển Thủy Thanh thoáng vẻ bi thương.

Lão Tát khẽ hỏi hắn:


  • Tướng quân, bọn chúng thật sự có thể sống trở về sao?

Thiển Thủy Thanh nhìn nhìn bọn tù binh Đế quốc Kinh Hồng và các chiến sĩ của
mình, rốt cục mới thì thào với Lão Tát:


  • Không, ta nói dối! Tất cả bọn chúng đều phải chết, bởi vì… căn bản là ta
    không định trao đổi với Tô Nam Vũ!

o0o

Sau khi bị Thế Quân Dương vạch trần, Bát Xích không chút hoang mang, chớp chớp
mắt nói:


  • Tướng quân có lầm không, ta không phải là gian tế của Đế quốc Thiên Phong.
    Người này là ta gặp giữa đường, hắn muốn mượn ta để che giấu thân phận, nên
    cho rằng ta là một đứa nhỏ dễ lừa gạt. Ngay từ đầu ta không biết rõ hắn, cứ
    tưởng hắn là người lớn có thể chăm sóc cho ta, cho nên mới cùng đi với hắn.
    Đến khi phát hiện ra hắn là gian tế của Đế quốc Thiên Phong, lúc ấy mới đánh
    hắn bất tỉnh, cảnh báo với Tướng quân, Tướng quân lại nghĩ oan cho ta như vậy,
    thật sự là hết sức đau lòng!

Lúc nó nói những lời này, vẻ mặt không đổi lùi về phía sau một bước, một chân
khẽ đạp về phía sau, đạp trúng vào lòng bàn tay của Hòa Phi.

Lê Xương Kiệt nghe nó nói cũng có lý, bèn nhìn Thế Quân Dương:


  • Tướng quân, tất cả người của Thiết Huyết Trấn tiến vào lãnh thổ Đế quốc
    Kinh Hồng ta đều là quân chính quy, ít nhất cũng phải mười sáu tuổi trở lên,
    không có đứa nhỏ nào như vậy.

Sắc mặt của Thế Quân Dương trở nên âm trầm:


  • Vậy cũng chưa chắc, ta lo rằng bọn chúng còn đường khác có thể tiến vào
    lãnh thổ của quốc gia ta, đừng quên rằng bọn người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng
    không đáng tin cậy. Nếu như nghĩ lại, hiện giờ đột nhiên Thiết Phong Kỳ được
    tin chia ra chạy trốn, có ai biết được có phải hai tên này đã dùng cách nào đó
    để báo tin cho bọn chúng hay không?

Nghe thấy Thiết Phong Kỳ đã biết được sự tồn tại của quân Sơn cẩu, Bát Xích
cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Thế Quân Dương chắp tay sau lưng đi qua đi lại thong thả vài bước, trong lòng
đang suy nghĩ xem rốt cục đứa nhỏ trước mặt này có phải là gian tế của Đế quốc
Thiên Phong hay không. Tuy rằng hắn ngang ngược khát máu, nhưng rốt cục không
phải là kẻ ngốc, không phải Bát Xích đưa một tên binh sĩ gian tế Đế quốc Thiên
Phong tới đây là có thể dễ dàng tin tưởng. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, rốt cục
Thế Quân Dương mới hỏi:


  • Ngươi tên là gì?


  • Quỷ Bát Xích.


  • Nhà ngươi ở thôn nào?


  • Sâu trong rừng núi Tiếp Thiên, nhà thợ săn họ Quỷ.


  • Phụ mẫu ngươi đâu?


  • Đều bị quân Đế quốc Thiên Phong giết hết.


  • Có huynh đệ tỷ muội gì không?


  • Chỉ có mình ta.


  • Ngươi đi theo con đường nào tới đây? Đi qua những thành thị nào? Khi nào
    thì gặp được tên này? Dọc đường các ngươi nói với nhau những gì? Hắn có từng
    tiết lộ tin tức gì của quân Đế quốc Thiên Phong hay không? Vì sao ngươi phát
    hiện được hắn là gian tế của Đế quốc Thiên Phong?


  • Sau khi quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào, ta liền chạy thẳng về phía Tây,
    dọc đường xin ăn, ngoại trừ từng đi qua hai thành lớn là Vân Thành và thành
    Tây Hải, còn trải qua những thành nhỏ khác nhưng không biết là địa phương nào.
    Người này ta gặp được từ mười hai ngày trước, lúc ấy hắn thấy ta đáng thương
    bèn cho ta một mẩu lương khô, hỏi ta có chịu đi theo hắn hay không, hắn có thể
    cho ta cơm ăn. Ta bằng lòng, không ngờ hắn là gian tế của quân Đế quốc Thiên
    Phong, muốn lợi dụng ta để che giấu thân phận của hắn. Ta nghe thấy giọng của
    hắn không đúng, lại vô cùng chú ý tới tin tức quân sự, liền cảm thấy có chút
    kỳ quái, phát hiện ra có chỗ đáng ngờ. Hôm nay lúc ta ra ngoài đi tiểu, trong
    lúc vô ý phát hiện ra đại quân đang đóng tại nơi này, người này cứ đi theo như
    vậy, tất nhiên là không có hảo ý. Cho nên ta thừa cơ hắn không đề phòng, đánh
    hắn bất tỉnh, sau đó mới cảnh báo với Tướng quân.


Những vấn đề mà Thế Quân Dương hỏi, Bát Xích không chút hoang mang trả lời
trôi chảy nhất nhất từng chuyện một, vẻ mặt thành khẩn, giọng điệu tự nhiên.

Lê Xương Kiệt nói:


  • Theo như lời của tên tiểu tử này cũng có vài phần đạo lý, nó là một đứa nhỏ
    xin ăn, quả thật không làm cho người khác nghi ngờ, không ngờ tên này rốt cục
    lại ngã gục trong tay một đứa nhỏ như vậy.

Thế Quân Dương không bình phẩm gì, chỉ trầm giọng nói:


  • Cho người dẫn tên này đi, hỏi tình huống rõ ràng, để xem hắn có nói giống
    như đứa nhỏ này không.


  • Dạ!


Cận vệ bên cạnh lập tức dẫn Hòa Phi ra ngoài.

Không ai chú ý vào lúc ấy, ngón tay Hòa Phi khẽ động, mà chân của Bát Xích
cũng nhẹ nhàng rút ra khỏi tay Hòa Phi.

o0o

Nếu chúng ta hình dung địa hình của đại lục Quan Lan như một gương mặt, có lẽ
sẽ dễ dàng hiểu biết hơn về địa hình địa lý của đại lục này.

Miền Bắc giương hai góc ra như hai cánh cùng bay, hình thành hai góc biển,
giống như hai tai của cả đại lục. Miền Nam nhô ra phía dưới giống như cái cằm,
chính là Liên minh các thành thị tự do.

Diện tích của năm quốc gia lớn là Đế quốc Thiên Phong, Chỉ Thủy, Đế quốc Kinh
Hồng, Sơn quốc và Liên minh các thành thị tự do chiếm toàn bộ nửa bên phải
gương mặt đại lục từ mắt trở xuống, tính cả miệng lẫn cằm bên phải. Công quốc
Thánh Uy Nhĩ chiếm phần mũi và Nhân Trung (dưới mũi). Đế quốc Mạch Gia chiếm
trọn mắt phải, lệch dưới mi tâm về bên trái một chút là Á Đề, giữa mi tâm là
Độc Lập lĩnh ở phương Bắc, trán phải là Hàn quốc, mày phải là Nhai quốc.

Phần mặt bên trái là do các nước Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc, Sa quốc, Đại
Đế quốc Tây Xi và một số thành thị tự do tạo thành, chiếm luôn cả phần miệng
và cằm bên trái.

Trong đó, diện tích của Đại Đế quốc Tây Xi là lớn nhất, bắt đầu từ trán bên
trái, đi qua mắt, má trái, kéo dài tới khóe miệng bên trái, thành một địa hình
hẹp mà dài, gần như chiếm toàn miền Tây của đại lục Quan Lan. Nằm ở tận cùng
phía Nam là Sa quốc, lãnh thổ của nước này phần lớn là hoang mạc nóng bỏng, ít
có dấu chân người lui tới. Hàn quốc nằm ở cực Bắc đầy băng tuyết, cũng gọi là
Tuyết quốc, nơi đây vừa lạnh khủng khiếp lại vừa hoang vắng.

Phía Nam của Hàn Quốc, phía Bắc của Đại Đế quốc Tây Xi có Độc Lập lĩnh, Á Đề,
Nhai quốc và một số thành thị nhỏ. Trong đó, Độc Lập lĩnh nằm ở giữa miền Bắc,
Nhai quốc lệch về phía Đông, giáp với biển, Á Đề ở Tây, giáp giới với Đại Đế
quốc Tây Xi.

Phía Nam của Độc Lập lĩnh, theo đường giữa thẳng xuống phía Nam chính là Công
quốc Thánh Uy Nhĩ, Đế quốc Kinh Hồng và Liên minh các thành thị tự do.

Lê quốc giáp với Đại Đế quốc Tây Xi, nằm ở vùng dưới má trái, cạnh đó là một
số thành thị tự do. Dưới má phải là Khâu quốc và Phong quốc, giáp giới với
nhau, liên thông giữa Đại Đế quốc Tây Xi và Đế quốc Kinh Hồng.

Sa quốc, Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc, Á Đề có biên giới giáp với Đại Đế
quốc Tây Xi, trường kỳ chịu cảnh người thảo nguyên xâm lược áp bức, chịu khổ
chịu hại thường xuyên. Nếu nói Đế quốc Thiên Phong xưng hùng ở miền Đông, như
vậy toàn bộ miền Tây hoàn toàn là thiên hạ của người Đại Đế quốc Tây Xi.

Nhưng khác với các nước ở phía Đông, bốn nước Phong quốc, Khâu quốc, Sa quốc,
Lê quốc, có thể nói là đoàn kết với nhau, cùng tiến cùng lui, nhiều năm qua
vẫn cùng nhau chống lại sự áp bức về quân sự của Đại Đế quốc Tây Xi. Chuyện
này khiến cho dân tộc thảo nguyên hùng mạnh phải đối mặt với một liên minh
nhiều nước như vậy, cho nên thủy chung không dám khuếch trương quân sự thêm
một bước. Trên thực tế không chỉ là bọn họ, ngay cả Công quốc Thánh Uy Nhĩ,
Độc Lập lĩnh cũng vô cùng e ngại Đại Đế quốc Tây Xi, cho nên một khi Đại Đế
quốc Tây Xi có ý đồ tấn công trên quy mô lớn, bọn họ sẽ phải đối mặt với sự
chống cự của ít nhất là sáu quốc gia ở miền Trung đại lục. Nếu như người Đế
quốc Thiên Phong đồng ý buông tha không tấn công Đế quốc Kinh Hồng, thậm chí
Đế quốc Kinh Hồng cũng sẽ tham gia vào trận chiến của đại lục không cho người
thảo nguyên tấn công vào miền Trung.

Đây chủ yếu là vì năm xưa Đại đế Sa Tư Hãn đã làm chấn động cả đại lục một
phen. Ông ta đã chinh phục gần như toàn đại lục, chỉ còn sót lại Hàn quốc,
Nhai quốc và Sa quốc.

Trong số đó có một quốc gia có vị trí địa lý tương đối quan trọng, chính là Lê
quốc có vị trí cũng giống như Công quốc Thánh Uy Nhĩ nhưng lệch về phía Tây.
Đây là quốc gia giáp giới nhiều nhất, nó nằm ở vị trí địa lý vô cùng quan
trọng, hành lang Thánh Khiết tới Lê quốc thì kết thúc, cho nên Lê quốc có thể
nói là quốc gia được chú ý nhất trên toàn đại lục.

Một khi người Đại Đế quốc Tây Xi muốn phát động việc khuếch trương quân sự,
quốc gia đầu tiên có khả năng bị tấn công nhất chính là Lê quốc. Bởi vì nếu
như chiếm được quốc gia này, người Đại Đế quốc Tây Xi sẽ nắm được quyền chủ
động tấn công rất nhiều quốc gia khác trên đại lục. Đồng thời nơi đây cũng gần
như là chiến trường quan trọng nhất mà tất cả các quốc gia khác tập trung binh
lực.

Người trên đại lục Quan Lan định nghĩa nơi đây là: trung tâm chiến tranh của
đại lục, cơn lốc xoáy của tử vong, hang ổ của ma quỷ.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #243