Tuyệt Cảnh (phần 8)


Người đăng: khuynhtanthienha10@


  • Theo ta thấy, bọn này có lẽ muốn dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt, bọc
    vòng ra sau. Hẳn là bọn chúng muốn vòng về miền Trung.

Lê Xương Kiệt nói.


  • Bọc vòng tác chiến không phải là liều thuốc vạn năng, ta thấy hẳn là bọn
    chúng đã phát hiện ra chúng ta cho nên có ý định bỏ chạy.

Thế Quân Dương không nghĩ đơn giản như Lê Xương Kiệt vậy. Đối phó với quân Sơn
cẩu giàu kinh nghiệm truy tung, muốn xóa đi hoàn toàn dấu vết để khỏi bị truy
tung hiển nhiên là không thực tế. Nhưng thông qua chuyện chia quân thành từng
toán nhỏ phân tán ra, nhờ vào tới lui giẫm đạp lên vết chân cũ, khiến cho kẻ
truy kích vì dấu vết hỗn loạn mà phán đoán trở nên sai lệch, cũng là một
phương pháp vô cùng hữu hiệu. Cho dù quân truy kích có thể tìm ra hành tung
của quân chủ lực phe mình giữa dấu vết hỗn loạn như vậy, cũng sẽ vì vậy mà
chậm trễ thời gian rất nhiều.

Bởi vậy cho nên Thế Quân Dương mới đưa ra kết luận là Thiết Phong Kỳ muốn trốn
chạy, nói cách khác, rất có thể bọn họ đã phát hiện ra quân Sơn cẩu đang đuổi
theo. Hắn nói:


  • Trong Thiết Phong Kỳ có một tên Vô Song, nghe nói thuật che giấu hành tung
    rất khá, hiện tại xem ra lời đồn không giả chút nào. Nhất định là tiểu tử này
    đã phát hiện ra chúng ta đang truy kích bọn chúng.


  • Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?


Thế Quân Dương vừa muốn đáp, bỗng nghe quân truyền lệnh bên ngoài đưa tin:


  • Báo, bên ngoài phát hiện ra một tên gian tế Đế quốc Thiên Phong.


  • Làm sao phát hiện được?


  • Có một tên thiếu niên đánh ngất hắn, sau đó chủ động giao nộp cho chúng ta.


  • Ủa, thiếu niên ấy bao nhiêu tuổi?


  • Khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi.


  • Không phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao? Năm nay quả thật rất hay, ngay cả
    một đứa nhỏ cũng có thể lập công vì nước, dẫn bọn chúng vào đây!


  • Dạ!


Vài phút sau, vài tên binh sĩ đưa hai người Bát Xích vào.

Thế Quân Dương không tin vào mắt mình, nhìn Bát Xích trước mặt, sau đó đưa
chân ra đá đá Hòa Phi đang bị trói gô như chiếc bánh chưng:


  • Chính là đứa nhỏ này phát hiện ra gian tế Đế quốc Thiên Phong hay sao?

Một tên binh sĩ đáp:


  • Bẩm Tướng quân, đúng vậy.


  • Khám người nó.


Thế Quân Dương hạ lệnh.

Một lát sau, bị lấy ra một ngọn tiểu đao, Bát Xích cười hì hì giải thích:


  • Đao này không giết người được.

Thế Quân Dương quá sành sỏi, ngắm nghía ngọn tiểu đao rồi nói:


  • Đây là phi đao chuyên dùng săn thú trên núi, muốn giết người cũng không
    thành vấn đề, ngươi là đứa nhỏ lớn lên trong vùng rừng núi hay sao?

Bát Xích gật đầu xác nhận.


  • Ngươi ở đâu?


  • Núi Tiếp Thiên.


  • Khó trách giọng nói giống người miền Đông, tuy nhiên nghe cũng giống giọng
    của người Đế quốc Thiên Phong.


Thế Quân Dương đột nhiên đổi thái độ, ánh mắt chăm chú nhìn Bát Xích, gương
mặt Bát Xích không lộ vẻ gì lúng túng:


  • Một trăm năm trước đều là người một nhà, giọng nói giống nhau cũng không có
    gì là kỳ quái.


  • Chuyện kỳ quái chính là không ngờ có một đứa nhỏ theo sau đại quân ta, chủ
    động bắt gian tế giao cho đại quân ta.


Thế Quân Dương cười một tiếng, tay tung tung một chiếc thẻ bài, chính là thẻ
bài trong quân của Hòa Phi.


  • Tiểu nhân thấy tên này lén lén lút lút dọc đường, bởi vậy từng chủ động bắt
    chuyện thăm dò, phát hiện ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, lại dám âm thầm
    rình mò hành tung của đại quân ta, cho nên mới cho rằng hắn là gian tế của
    quân Đế quốc Thiên Phong.


  • Không ngờ ngươi ra tay cũng độc như vậy, một đòn là trúng.


  • Người lớn ít khi đề phòng trẻ nhỏ.


  • Nói rất đúng, nhưng ngươi là người ở núi Tiếp Thiên, vì sao lại chạy tới
    miền Nam?


  • Miền Đông chiến tranh loạn lạc, ta đành chạy nạn tha hương, đến đâu hay đến
    đó, bất đắc dĩ săn bắn ăn xin mà sống.


  • Khẩu khí rất khá.


  • Tiểu dân cũng biết chút ít về nghề săn bắn, trên đường cũng không lo đói.


  • Thợ săn cũng phải có chút thành tựu, nếu không cũng không bắt được tên này.


  • Ta là dân, ra sức vì nước là chuyện phải làm.


Thế Quân Dương hỏi câu nào Bát Xích đáp lại câu ấy, hết sức trôi chảy, mặt
không đổi sắc, không thở mạnh.

Nhưng Thế Quân Dương cũng đâu phải là người dễ dàng lừa gạt như vậy, hắn chỉ
thản nhiên nói:


  • Nói rất lọt tai, tuy nhiên chỉ một lúc sau là có thể biết là thật hay là
    giả.

Không bao lâu sau, vài tên binh sĩ từ bên ngoài đi vào, khom người ôm quyền
cung kính bẩm với Thế Quân Dương:


  • Đã tra xong tung tích hai người, bọn chúng cùng đi với nhau, dọc đường giúp
    đỡ lẫn nhau, có người từng thấy qua bọn chúng!

Thế Quân Dương bật cười hăng hắc, ngọn phi đao rời tay bay ra, cắm phập trước
mặt Bát Xích:


  • Quả nhiên là một tên gian tế, không ngờ dám tới đây giở chiêu khổ nhục kế
    với ta. Tiểu tử, bây giờ ngươi có thể nói thật được rồi!

o0o


  • Báo cáo: trong số ba ngàn tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đuổi theo chúng ta,
    khoảng chừng tám trăm tên đã bị dã thú cắn chết, tuyệt đại đa số trong lúc
    chạy trốn đã vùi thây dưới đầm lầy, chúng ta chỉ cứu ra được trên dưới sáu
    trăm người mà thôi, còn một ít khôi giáp, vũ khí, chiến mã may mắn còn sót lại
    đã bị chúng ta tịch thu.

Thiển Thủy Thanh nhìn đầm lầy đẫm máu, trong mắt không chút tình cảm:


  • Đưa bọn chúng tới đây.

Sáu trăm tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng sống sót sau tai nạn hoảng sợ đưa mắt
nhìn Thiển Thủy Thanh, người trước mắt bọn chúng là Ma vương trong lời đồn đây
sao?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta đã bảo người của ta mạo hiểm
    sinh mạng cứu các ngươi ra, không phải là vì muốn một đao làm thịt các ngươi.
    Cho nên chỉ cần các ngươi chịu hợp tác, ta bảo đảm các ngươi có thể có cơ hội
    sống sót.

Những lời này làm cho hơn sáu trăm tên tù binh Đế quốc Kinh Hồng cảm thấy yên
tâm hơn.


  • Cho nên ta hy vọng các ngươi hiểu được hai chuyện: Thứ nhất, các ngươi
    không phải là đối thủ của chúng ta, nhân số của chúng ta gấp ba lần các ngươi,
    hơn nữa trong tay các ngươi cũng không có vũ khí chiến đấu. Thứ hai, các ngươi
    cũng không thể nào thoát khỏi đầm lầy Thâm Uyên, trong địa hình như vầy, cho
    dù là các ngươi có chiến mã, các ngươi cũng không thể trốn thoát, cho nên chỉ
    có thể đi theo chúng ta từng bước một.

-… Hiểu được hai điểm này rồi, vậy các ngươi có thể biết được một chuyện. Trong đầm lầy Thâm Uyên này, nếu như mọi người muốn còn sống ra ngoài, biện pháp duy nhất là đồng tâm hiệp lực với nhau. Dùng dây thừng trói chặt các ngươi lại thật sự là quá lãng phí, dây thừng là dùng để cứu mạng, cho nên ta không muốn dùng ở nơi không cần thiết. Sáu trăm người các ngươi có thể hợp thành một tổ, ta sẽ phát cho các ngươi một số lượng nhất định dây thừng và ngựa, để các ngươi có thể tự cứu. Trước khi chúng ta đi ra khỏi đầm lầy này, ta có thể chấp nhận có va chạm, có mâu thuẫn với nhau, nhưng không muốn có đấu tranh.

-… Hiện tại, nếu ai hiểu được lời nói của ta, có thể bước ra nói chuyện.

Một tên Vệ Giáo Đế quốc Kinh Hồng lên tếng:


  • Thiển Tướng quân, tại hạ là Vệ Giáo Chu Duệ Thủy dưới trướng Tướng quân Tô
    Nam Vũ của Đế quốc Kinh Hồng. Không hiểu vì sao Thiển Tướng quân lại cứu chúng
    ta, còn cho phép chúng ta cùng nhau rời đi, ngài có thể giải thích hay không?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu hỏi lại:


  • Ngươi là Vệ Giáo, vậy còn ai có quan chức cao hơn ngươi hay không?

Tên Chu Duệ Thủy kia cúi đầu:


  • Tướng quân đã chết, hai người cùng cấp với ta cũng đã chết, nơi này chỉ còn
    có ta là có chức quan cao nhất mà thôi…


  • Tốt lắm, ngươi sẽ phụ trách dẫn dắt đội ngũ của ngươi, sự an nguy của sáu
    trăm người này giao cho ngươi. Còn câu hỏi của ngươi, đáp án rất là đơn giản:
    Trận này, Thiết Huyết Trấn ta chắc chắn đã thất bại, tuy nhiên Thiển Thủy
    Thanh ta muốn cố gắng hết sức cứu các huynh đệ trong Trấn của ta. Ta sẽ bắt
    các ngươi để trao đổi với Tô Nam Vũ, ta tha sáu trăm người các ngươi, hắn cũng
    phải tha sáu trăm huynh đệ của ta, chỉ đơn giản như vậy.


Chu Duệ Thủy cười chua xót:


  • Sợ rằng Tô Tướng quân sẽ không đồng ý điều kiện này, chắc Thiển Tướng quân
    cũng biết rằng đầu của ngài có giá trị vạn lượng vàng ở Đế quốc Kinh Hồng ta.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Ta biết, cho nên mới nói lấy binh đổi binh, lấy tướng đổi tướng. Trừ phi ta
    bắt sống được Tô Nam Vũ, nếu không sẽ không tới lượt ta. Nếu Tô Nam Vũ hắn
    chấp nhận trao đổi thì tốt, còn không chấp nhận tức là hắn không thương tiếc
    binh sĩ của mình. Về phần ta, ta đã chán ghét chiến tranh, sống hay chết ta
    cũng không cần quan tâm.

Một tên tù binh Đế quốc Kinh Hồng cao giọng hô to:


  • Thiển Thủy Thanh, ngươi nói thối lắm! Nếu như ngươi thật sự chán ghét chiến
    tranh, vậy sao còn đánh Đế quốc Kinh Hồng ta?

Một tên quan quân Thiết Huyết Trấn tung cho hắn một cước:


  • Con bà tên nào muốn đánh! Chúng ta không muốn đánh, chỉ muốn trở về, nếu
    ngươi có thể khiến cho Cô Chính Phàm mở đường cho chúng ta trở về nhà, chúng
    ta cầu còn không được, lúc ấy bảo đảm dọc đường về chúng ta không giết một
    người nào, vấn đề là các ngươi bằng lòng làm vậy sao?

Những lời này làm cho đám tù binh Đế quốc Kinh Hồng nghẹn lời, tên Chu Duệ
Thủy kia ho nhẹ một tiếng:


  • Chúng ta cũng đâu có mời các ngươi sang đây!

Lão Tát lập tức nói:


  • Buồn cười, nhưng các ngươi đã theo bí đạo qua lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong
    chúng ta trước, mối thù của Quân đoàn Ưng Dương tính sao đây? Mối thù của Liệt
    Tổng Suất tính sao đây? Các ngươi đã tự tiện xông vào lãnh thổ Đế quốc Thiên
    Phong ta tới hai lần!


  • Vậy mối thù Chỉ Thủy thì sao? Không lẽ người Chỉ Thủy cũng tiến vào lãnh
    thổ Đế quốc Thiên Phong các ngươi hay sao?


  • Chỉ Thủy vô đức, chúng ta phải diệt, vả lại hiện tại cuộc sống của người
    Chỉ Thủy còn tốt hơn các ngươi nhiều. Lại nói các ngươi là người Đế quốc Kinh
    Hồng, không phải người Chỉ Thủy, trước kia chúng ta cũng không tiến đánh Đế
    quốc Kinh Hồng, chúng ta cũng không có hận thù gì với Đế quốc Kinh Hồng các
    ngươi.


  • Buồn cười, người Đế quốc Thiên Phong các ngươi mới là vô đức, các ngươi
    đánh hạ xong Chỉ Thủy, kế tiếp đánh chúng ta, nếu chúng ta không động thủ sớm,
    chắc đã bị các ngươi đánh tơi bời.


  • Nói như vậy không đúng, đại sự quốc gia, không phải ngươi ta có thể đoán
    trước, các ngươi đánh trước là sự thật không cần tranh cãi. Ngươi nói tương
    lai chúng ta sẽ đánh các ngươi, các ngươi mới động thủ đánh chúng ta trước,
    vậy chúng ta nói tương lai Chỉ Thủy sẽ đánh chúng ta, cho nên chúng ta đánh
    Chỉ Thủy trước có được không?


  • Ngươi nói những lời này chỉ là ngụy biện.


  • Ngươi mới là đuối lý, ngươi có dám bảo đảm nếu Chỉ Thủy hùng mạnh hơn chúng
    ta, bọn chúng sẽ không đánh chúng ta hay không?


  • Chuyện không căn cứ, không ai có thể nói rõ ràng.


  • Vậy nói chuyện có căn cứ, hiện tại là người Đế quốc Kinh Hồng các ngươi
    đánh vào lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong chúng ta trước, Thiết Huyết Trấn ta chỉ
    là báo thù mà thôi!


Trong thoáng chốc, quân Đế quốc Thiên Phong và tù binh Đế quốc Kinh Hồng cãi
nhau ầm ĩ cả lên, mỗi bên đều đưa ra lý lẽ riêng của mình, không ai phục ai.
Đương nhiên Thiết Huyết Trấn đang bị nhốt tại Đế quốc Kinh Hồng, nhưng trong
đầm lầy Thâm Uyên này bọn họ đang là phe thắng lợi, tuy là kẻ xâm lược, nhưng
cũng là vì báo thù mà đánh. Cả hai bên ai cũng muốn bảo vệ đạo lý của mình,
nhưng vì không thể ra tay giết người cho nên ra sức đấu võ mồm với nhau.

Thiển Thủy Thanh nhíu mày hét lớn:


  • Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đại sự quốc gia, chúng ta là quân nhân không
    xen vào làm gì. Đừng nói là các ngươi, cho dù là ta cũng không có khả năng
    quyết định rốt cục là nên đánh hay không đánh một quốc gia nào đó. Ta đã nói
    qua, sở dĩ chiến tranh tồn tại là vì thực lực giữa các quốc gia chênh lệch với
    nhau. Chỉ có những quốc gia có thực lực ngang nhau mới khó lòng xảy ra chiến
    sự, nếu không, sẽ không tránh khỏi chiến tranh xuất hiện. Rốt cục chúng ta có
    phải là quân xâm lược hay không, không thể vì chúng ta tiến vào Đế quốc Kinh
    Hồng mà kết luận quơ đũa cả nắm như vậy được.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #242